Chia Tay Rồi, Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ
Chính Thức Chấm...
2024-10-23 09:47:26
Lý do được ghi rất chi tiết, đầy cả một cuốn.
Giản Tranh lật qua vài trang, đến trang cuối cùng, lần ghi gần đây nhất là trước khi họ chiến tranh lạnh, trừ 98 điểm, và cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc chiến tranh lạnh của họ.
Nét chữ khi đó rất nặng, đến mức làm thủng cả trang giấy, có thể thấy lúc đó cô đã tức giận như thế nào.
Ngày hôm đó hai người họ chụp ảnh cưới, giữa buổi Chu Duật Phong nhận được một cuộc điện thoại, không nói một lời mà bỏ đi.
Cô mang theo váy cưới, đi giày cao gót, dẫn theo một đoàn người tìm anh ta rất lâu, chân cô bị trẹo, khi chuẩn bị báo cảnh sát thì điện thoại của Chu Duật Phong mới có tín hiệu.
“Xe của Nhã Vi bị đâm từ phía sau, anh đưa cô ấy đến bệnh viện, chụp ảnh cưới lùi lại vài ngày.”
Cô rất tức giận.
Nhiếp ảnh gia là thầy của cô ở nước ngoài, một người rất có tiếng trong giới nhiếp ảnh, ông ấy về nước thăm người thân.
Cô rất coi trọng bộ ảnh cưới với Chu Duật Phong, mọi chi tiết đều được cô chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí mời thầy đến tận nơi. Thầy sắp phải lên máy bay, chụp xong sẽ đi ngay, không biết khi nào mới trở lại.
Chỉ còn một nhóm ảnh cuối cùng chưa chụp xong, chỉ cần mười phút nữa là xong, nhưng Chu Duật Phong thậm chí không thể chờ nổi mười phút.
Xe bị đâm từ phía sau? Sao lại trùng hợp như vậy chứ!
Ngày hai người họ ấn định ngày cưới, Tưởng Nhã Vi trượt chân khi xuống cầu thang và phải nhập viện, Chu Duật Phong đã ở bệnh viện trông cô ta suốt ba ngày.
Ngày họ chọn nhà, Tưởng Nhã Vi bị đám lưu manh chặn đường, Chu Duật Phong lao tới đánh bọn họ, thậm chí còn phải vào đồn cảnh sát.
Ngày họ đi chọn nhẫn, Tưởng Nhã Vi bị sốt, Chu Duật Phong bảo cô xuống xe giữa đường, bỏ lại cô dưới cơn mưa để đi với Tưởng Nhã Vi, và cho đến giờ, chiếc nhẫn vẫn chưa được chọn.
Lần này đến chụp ảnh cưới, Tưởng Nhã Vi lại bị đâm xe...
Tóm lại, chỉ cần cô và Chu Duật Phong ở bên nhau quá nửa ngày, thì Tưởng Nhã Vi chắc chắn sẽ có chuyện.
Lần đó, Tưởng Nhã Vi không hề bị thương, không phải va chạm mạnh, xe người ta vẫn đậu yên bên lề đường, còn Tưởng Nhã Vi thì tự lao xe vào.
Cô nói với Chu Duật Phong rằng Tưởng Nhã Vi cố tình, nhưng anh ta đã mắng cô là độc ác, nói cô có lòng dạ rắn rết.
Cô tát Tưởng Nhã Vi một cái, Chu Duật Phong cũng tát lại cô một cái.
Cái tát đó thực sự đã khiến cô cảm thấy mọi thứ đã sụp đổ.
Những lần cố gắng sau đó, chỉ là vì còn hai cơ hội nữa, sự không cam lòng còn sót lại đang làm cô bứt rứt.
Giản Tranh lật lại trang đầu tiên của cuốn nhật ký, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm lấy trang giấy mỏng, kéo mạnh xuống, xé tan thành từng mảnh, rồi ném vào thùng rác.
Cô xé nát toàn bộ cuốn nhật ký, sau khi xé xong, cô xóa sạch mọi dấu vết về Chu Duật Phong trong căn nhà.
Thực ra cũng không có nhiều đồ.
Sau khi cô trở về nước, Chu Duật Phong đã yêu Tưởng Nhã Vi, anh ta chưa từng đến căn hộ của cô, những món đồ cô ném đi, đều là những món quà mà cô đã mặt dày xin từ anh ta.
Những thứ không quý giá, chẳng hạn như chiếc bật lửa anh ta từng dùng, hay một con búp bê vải mua từ quầy hàng vỉa hè, hoặc chiếc móc khóa của anh ta.
Đồ thì chỉ cần ném đi là xong, phiền phức hơn là những bức ảnh trên tường, đều là những tấm cô chụp cho anh ta.
Cô có một chiếc máy ảnh, chuyên dùng để chụp anh ta, chụp đầy một bức tường, riêng album đã có hai quyển.
Cô ném tất cả đi, không để lại thứ gì.
Sau khi dọn dẹp xong, Giản Tranh lấy từ ngăn cuối cùng của tủ đầu giường ra ba chiếc hộp được gói gém đẹp đẽ nhưng đã hơi cũ, đây là những món quà cô mua bằng tiền mình kiếm được khi về nước.
Khăn quàng cho Mai Lan, bút máy cho Giản Hoằng Vân, đồng hồ cho Giản Hữu Huy.
Trước đây cô chưa có cơ hội tặng, và sau này cũng không cần thiết phải tặng nữa.
Cùng với những món đồ của Chu Duật Phong, tất cả đều bị cô ném vào thùng rác dưới lầu.
Từ hôm nay, tình yêu suốt bao năm qua của cô, gần như bao trùm cả thanh xuân của mình, đã chính thức kết thúc.
Tình thân, cũng chính thức chấm dứt từ đây.
Giản Tranh lật qua vài trang, đến trang cuối cùng, lần ghi gần đây nhất là trước khi họ chiến tranh lạnh, trừ 98 điểm, và cũng là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc chiến tranh lạnh của họ.
Nét chữ khi đó rất nặng, đến mức làm thủng cả trang giấy, có thể thấy lúc đó cô đã tức giận như thế nào.
Ngày hôm đó hai người họ chụp ảnh cưới, giữa buổi Chu Duật Phong nhận được một cuộc điện thoại, không nói một lời mà bỏ đi.
Cô mang theo váy cưới, đi giày cao gót, dẫn theo một đoàn người tìm anh ta rất lâu, chân cô bị trẹo, khi chuẩn bị báo cảnh sát thì điện thoại của Chu Duật Phong mới có tín hiệu.
“Xe của Nhã Vi bị đâm từ phía sau, anh đưa cô ấy đến bệnh viện, chụp ảnh cưới lùi lại vài ngày.”
Cô rất tức giận.
Nhiếp ảnh gia là thầy của cô ở nước ngoài, một người rất có tiếng trong giới nhiếp ảnh, ông ấy về nước thăm người thân.
Cô rất coi trọng bộ ảnh cưới với Chu Duật Phong, mọi chi tiết đều được cô chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí mời thầy đến tận nơi. Thầy sắp phải lên máy bay, chụp xong sẽ đi ngay, không biết khi nào mới trở lại.
Chỉ còn một nhóm ảnh cuối cùng chưa chụp xong, chỉ cần mười phút nữa là xong, nhưng Chu Duật Phong thậm chí không thể chờ nổi mười phút.
Xe bị đâm từ phía sau? Sao lại trùng hợp như vậy chứ!
Ngày hai người họ ấn định ngày cưới, Tưởng Nhã Vi trượt chân khi xuống cầu thang và phải nhập viện, Chu Duật Phong đã ở bệnh viện trông cô ta suốt ba ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày họ chọn nhà, Tưởng Nhã Vi bị đám lưu manh chặn đường, Chu Duật Phong lao tới đánh bọn họ, thậm chí còn phải vào đồn cảnh sát.
Ngày họ đi chọn nhẫn, Tưởng Nhã Vi bị sốt, Chu Duật Phong bảo cô xuống xe giữa đường, bỏ lại cô dưới cơn mưa để đi với Tưởng Nhã Vi, và cho đến giờ, chiếc nhẫn vẫn chưa được chọn.
Lần này đến chụp ảnh cưới, Tưởng Nhã Vi lại bị đâm xe...
Tóm lại, chỉ cần cô và Chu Duật Phong ở bên nhau quá nửa ngày, thì Tưởng Nhã Vi chắc chắn sẽ có chuyện.
Lần đó, Tưởng Nhã Vi không hề bị thương, không phải va chạm mạnh, xe người ta vẫn đậu yên bên lề đường, còn Tưởng Nhã Vi thì tự lao xe vào.
Cô nói với Chu Duật Phong rằng Tưởng Nhã Vi cố tình, nhưng anh ta đã mắng cô là độc ác, nói cô có lòng dạ rắn rết.
Cô tát Tưởng Nhã Vi một cái, Chu Duật Phong cũng tát lại cô một cái.
Cái tát đó thực sự đã khiến cô cảm thấy mọi thứ đã sụp đổ.
Những lần cố gắng sau đó, chỉ là vì còn hai cơ hội nữa, sự không cam lòng còn sót lại đang làm cô bứt rứt.
Giản Tranh lật lại trang đầu tiên của cuốn nhật ký, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm lấy trang giấy mỏng, kéo mạnh xuống, xé tan thành từng mảnh, rồi ném vào thùng rác.
Cô xé nát toàn bộ cuốn nhật ký, sau khi xé xong, cô xóa sạch mọi dấu vết về Chu Duật Phong trong căn nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra cũng không có nhiều đồ.
Sau khi cô trở về nước, Chu Duật Phong đã yêu Tưởng Nhã Vi, anh ta chưa từng đến căn hộ của cô, những món đồ cô ném đi, đều là những món quà mà cô đã mặt dày xin từ anh ta.
Những thứ không quý giá, chẳng hạn như chiếc bật lửa anh ta từng dùng, hay một con búp bê vải mua từ quầy hàng vỉa hè, hoặc chiếc móc khóa của anh ta.
Đồ thì chỉ cần ném đi là xong, phiền phức hơn là những bức ảnh trên tường, đều là những tấm cô chụp cho anh ta.
Cô có một chiếc máy ảnh, chuyên dùng để chụp anh ta, chụp đầy một bức tường, riêng album đã có hai quyển.
Cô ném tất cả đi, không để lại thứ gì.
Sau khi dọn dẹp xong, Giản Tranh lấy từ ngăn cuối cùng của tủ đầu giường ra ba chiếc hộp được gói gém đẹp đẽ nhưng đã hơi cũ, đây là những món quà cô mua bằng tiền mình kiếm được khi về nước.
Khăn quàng cho Mai Lan, bút máy cho Giản Hoằng Vân, đồng hồ cho Giản Hữu Huy.
Trước đây cô chưa có cơ hội tặng, và sau này cũng không cần thiết phải tặng nữa.
Cùng với những món đồ của Chu Duật Phong, tất cả đều bị cô ném vào thùng rác dưới lầu.
Từ hôm nay, tình yêu suốt bao năm qua của cô, gần như bao trùm cả thanh xuân của mình, đã chính thức kết thúc.
Tình thân, cũng chính thức chấm dứt từ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro