Chia Tay Rồi, Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ
Chồng Ơi~
2024-10-23 09:47:26
Anh cúi nhìn xuống Giản Tranh, đối diện với ánh mắt trong veo của cô, lễ phép và điềm tĩnh hỏi:
“Đầu có đau không? Để anh gọi bác sĩ giúp em nhé?”
Giản Tranh đưa tay về phía anh, “Không đau đầu, nhưng nằm thế này khó chịu quá, anh đỡ em ngồi dậy đi.”
Chu Đình Yến nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm, sợ cô tỉnh táo lại sẽ thấy ngại, anh không đưa tay ra mà lùi sang một bên, ý bảo Mạnh Đường đến giúp.
Mạnh Đường vội vàng đến, đỡ Giản Tranh ngồi dậy, rồi đặt một chiếc gối vào sau lưng cô.
Đang định nói gì đó, Giản Tranh đẩy cô ấy ra, nghiêng người nắm lấy tay Chu Đình Yến.
Cô kéo anh lại gần, rồi tự mình nhích ra ngoài một chút, sau đó vòng tay ôm lấy eo Chu Đình Yến.
Rồi cô nói ra một câu khiến tất cả sửng sốt:
“Chồng ơi, tối qua em ngã từ trên bậc thang xuống, em sợ chết khiếp, tưởng rằng sẽ không được gặp lại anh nữa.”
Chồng… chồng ư???
“Tranh Tranh, hay là cậu nghỉ thêm chút nữa đi, đừng nói nữa.”
Mạnh Đường nghĩ rằng chắc Giản Tranh bị ngã đến rối loạn thần kinh, nhận nhầm người, sợ cô cứ tiếp tục như vậy, lát nữa không kiểm soát được tình hình, lại sợ Chu Đình Yến sẽ bực tức mà ra tay.
Cô ấy tiến lên, nắm lấy vai Giản Tranh định kéo cô ra, nhưng một cánh tay khác đã nhanh hơn đưa đến.
“Giản Tranh! Cô đừng có quá đáng!”
Người tới là Chu Duật Phong, anh ta giữ lấy vai Giản Tranh và đẩy cô ra.
“Cô đừng có giả ngây giả ngốc, chẳng phải là cô muốn chọc tức tôi sao, không cần thiết phải làm vậy đâu, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng lấy chú nhỏ ra làm công cụ.”
Giản Tranh hất tay anh ta ra, rồi lại vùi vào trong lòng Chu Đình Yến, ngẩng đầu lên nhìn Chu Duật Phong.
“Anh là ai? Chính anh mới có bệnh đấy, tôi không quen biết anh, tôi chọc tức anh làm gì?”
Sắc mặt Chu Duật Phong càng trở nên khó coi, “Cô không quen biết tôi? Cô nói lại xem, cô không quen biết tôi?”
Giản Tranh nhìn anh ta đầy khó hiểu, “Anh là ai vậy, tại sao tôi phải biết anh?”
“Cô...”
“Im miệng.” Chu Đình Yến liếc nhìn Chu Duật Phong một cách lạnh nhạt.
Cuối cùng căn phòng bệnh cũng trở nên yên tĩnh, Chu Đình Yến cúi đầu nhìn Giản Tranh đang ôm lấy mình, anh không động đậy, để mặc cô ôm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
“Em biết anh là ai không?”
“Chu Đình Yến chứ còn ai.”
“Vậy tôi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi hai, ngay cả tuổi mình mà anh cũng không nhớ sao?”
“Em vừa gọi tôi là chồng, chúng ta đã kết hôn rồi à?”
“Chưa, chúng ta đã đính hôn, qua năm sẽ tổ chức hôn lễ. Hôm nay sao anh toàn hỏi những câu kỳ lạ vậy.”
“Câu hỏi cuối cùng, Chu Duật Phong là ai?”
“Chu Duật Phong? Ai là Chu Duật Phong?”
Cuộc trò chuyện kết thúc, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Cho đến khi Tần Trác lên tiếng cảm thán, “Đây là... mất trí nhớ sao?”
Mạnh Đường nghe thấy vậy liền vui mừng, thầm nghĩ, đúng là họa phúc khôn lường, nhưng lại sợ vui mừng quá sớm, nên dè dặt hỏi:
“Tranh Tranh, cậu thật sự không nhớ Chu Duật Phong sao?”
Giản Tranh đáp: “Tại sao mình phải nhớ anh ta? Anh ta là ai?”
Mạnh Đường chỉ vào Chu Duật Phong, “Vậy cậu có biết anh ta không?”
Giản Tranh vẫn ôm lấy Chu Đình Yến không buông, quay đầu nhìn Chu Duật Phong, nhìn kỹ một lúc lâu, rồi kết luận.
“Không biết.”
“Giản Tranh!”
Chu Duật Phong gần như không kiềm chế được, “Cô đừng giả vờ nữa, cô như thế này chỉ khiến tôi càng thấy ghê tởm thôi. Chính cô là người đòi hủy hôn, giờ lại định làm cái gì đây?”
Anh ta bước lên một bước, định kéo tay Giản Tranh ra khỏi người Chu Đình Yến, nhưng một ánh mắt lạnh lẽo từ phía chú nhỏ khiến anh ta cứng đờ tại chỗ.
“Chú nhỏ, cô ta đang cố tình chọc tức cháu, lợi dụng chú.”
Chu Đình Yến không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu, ánh mắt lại trở về với Giản Tranh, chăm chú quan sát những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cô.
“Em bị ngã từ cầu thang, đầu va đập mạnh, để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé?”
Giọng nói trầm khàn của anh mang theo sự thăm dò sâu kín, Giản Tranh chớp mắt, gật đầu, “Được.”
Chu Duật Phong là người gọi bác sĩ, trên đường đi anh ta đã thuật lại tình hình, rồi sốt sắng chờ câu trả lời.
“Cô ta đang giả vờ, đúng không? Không thể có chuyện như vậy được, thật là vô lý.”
Bác sĩ đáp: “Anh nói về trường hợp mất trí nhớ... Một số bệnh nhân có thể gặp tình trạng này, tất nhiên, cụ thể ra sao thì cần phải kiểm tra thêm.”
Sau khi tiến hành các xét nghiệm cần thiết, bao gồm cả chụp CT não, Chu Duật Phong vẫn không nhận được câu trả lời mà anh ta mong muốn.
Bác sĩ kết luận: “Các chỉ số đều bình thường, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nhiều, còn về vấn đề mất trí nhớ, có thể chỉ là tạm thời thôi, anh yên tâm, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.”
Yên tâm cái gì chứ!
Chu Duật Phong tuy không còn tình cảm với Giản Tranh, nhưng phải chứng kiến cảnh cô gọi chú nhỏ là chồng thì đúng là muốn phát điên!
Chồng ư?
Giản Tranh muốn cưới chú nhỏ của anh ta ư? Đừng hòng!
“Đầu có đau không? Để anh gọi bác sĩ giúp em nhé?”
Giản Tranh đưa tay về phía anh, “Không đau đầu, nhưng nằm thế này khó chịu quá, anh đỡ em ngồi dậy đi.”
Chu Đình Yến nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm, sợ cô tỉnh táo lại sẽ thấy ngại, anh không đưa tay ra mà lùi sang một bên, ý bảo Mạnh Đường đến giúp.
Mạnh Đường vội vàng đến, đỡ Giản Tranh ngồi dậy, rồi đặt một chiếc gối vào sau lưng cô.
Đang định nói gì đó, Giản Tranh đẩy cô ấy ra, nghiêng người nắm lấy tay Chu Đình Yến.
Cô kéo anh lại gần, rồi tự mình nhích ra ngoài một chút, sau đó vòng tay ôm lấy eo Chu Đình Yến.
Rồi cô nói ra một câu khiến tất cả sửng sốt:
“Chồng ơi, tối qua em ngã từ trên bậc thang xuống, em sợ chết khiếp, tưởng rằng sẽ không được gặp lại anh nữa.”
Chồng… chồng ư???
“Tranh Tranh, hay là cậu nghỉ thêm chút nữa đi, đừng nói nữa.”
Mạnh Đường nghĩ rằng chắc Giản Tranh bị ngã đến rối loạn thần kinh, nhận nhầm người, sợ cô cứ tiếp tục như vậy, lát nữa không kiểm soát được tình hình, lại sợ Chu Đình Yến sẽ bực tức mà ra tay.
Cô ấy tiến lên, nắm lấy vai Giản Tranh định kéo cô ra, nhưng một cánh tay khác đã nhanh hơn đưa đến.
“Giản Tranh! Cô đừng có quá đáng!”
Người tới là Chu Duật Phong, anh ta giữ lấy vai Giản Tranh và đẩy cô ra.
“Cô đừng có giả ngây giả ngốc, chẳng phải là cô muốn chọc tức tôi sao, không cần thiết phải làm vậy đâu, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng lấy chú nhỏ ra làm công cụ.”
Giản Tranh hất tay anh ta ra, rồi lại vùi vào trong lòng Chu Đình Yến, ngẩng đầu lên nhìn Chu Duật Phong.
“Anh là ai? Chính anh mới có bệnh đấy, tôi không quen biết anh, tôi chọc tức anh làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Chu Duật Phong càng trở nên khó coi, “Cô không quen biết tôi? Cô nói lại xem, cô không quen biết tôi?”
Giản Tranh nhìn anh ta đầy khó hiểu, “Anh là ai vậy, tại sao tôi phải biết anh?”
“Cô...”
“Im miệng.” Chu Đình Yến liếc nhìn Chu Duật Phong một cách lạnh nhạt.
Cuối cùng căn phòng bệnh cũng trở nên yên tĩnh, Chu Đình Yến cúi đầu nhìn Giản Tranh đang ôm lấy mình, anh không động đậy, để mặc cô ôm, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.
“Em biết anh là ai không?”
“Chu Đình Yến chứ còn ai.”
“Vậy tôi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi hai, ngay cả tuổi mình mà anh cũng không nhớ sao?”
“Em vừa gọi tôi là chồng, chúng ta đã kết hôn rồi à?”
“Chưa, chúng ta đã đính hôn, qua năm sẽ tổ chức hôn lễ. Hôm nay sao anh toàn hỏi những câu kỳ lạ vậy.”
“Câu hỏi cuối cùng, Chu Duật Phong là ai?”
“Chu Duật Phong? Ai là Chu Duật Phong?”
Cuộc trò chuyện kết thúc, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Cho đến khi Tần Trác lên tiếng cảm thán, “Đây là... mất trí nhớ sao?”
Mạnh Đường nghe thấy vậy liền vui mừng, thầm nghĩ, đúng là họa phúc khôn lường, nhưng lại sợ vui mừng quá sớm, nên dè dặt hỏi:
“Tranh Tranh, cậu thật sự không nhớ Chu Duật Phong sao?”
Giản Tranh đáp: “Tại sao mình phải nhớ anh ta? Anh ta là ai?”
Mạnh Đường chỉ vào Chu Duật Phong, “Vậy cậu có biết anh ta không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Tranh vẫn ôm lấy Chu Đình Yến không buông, quay đầu nhìn Chu Duật Phong, nhìn kỹ một lúc lâu, rồi kết luận.
“Không biết.”
“Giản Tranh!”
Chu Duật Phong gần như không kiềm chế được, “Cô đừng giả vờ nữa, cô như thế này chỉ khiến tôi càng thấy ghê tởm thôi. Chính cô là người đòi hủy hôn, giờ lại định làm cái gì đây?”
Anh ta bước lên một bước, định kéo tay Giản Tranh ra khỏi người Chu Đình Yến, nhưng một ánh mắt lạnh lẽo từ phía chú nhỏ khiến anh ta cứng đờ tại chỗ.
“Chú nhỏ, cô ta đang cố tình chọc tức cháu, lợi dụng chú.”
Chu Đình Yến không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu, ánh mắt lại trở về với Giản Tranh, chăm chú quan sát những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cô.
“Em bị ngã từ cầu thang, đầu va đập mạnh, để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé?”
Giọng nói trầm khàn của anh mang theo sự thăm dò sâu kín, Giản Tranh chớp mắt, gật đầu, “Được.”
Chu Duật Phong là người gọi bác sĩ, trên đường đi anh ta đã thuật lại tình hình, rồi sốt sắng chờ câu trả lời.
“Cô ta đang giả vờ, đúng không? Không thể có chuyện như vậy được, thật là vô lý.”
Bác sĩ đáp: “Anh nói về trường hợp mất trí nhớ... Một số bệnh nhân có thể gặp tình trạng này, tất nhiên, cụ thể ra sao thì cần phải kiểm tra thêm.”
Sau khi tiến hành các xét nghiệm cần thiết, bao gồm cả chụp CT não, Chu Duật Phong vẫn không nhận được câu trả lời mà anh ta mong muốn.
Bác sĩ kết luận: “Các chỉ số đều bình thường, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nhiều, còn về vấn đề mất trí nhớ, có thể chỉ là tạm thời thôi, anh yên tâm, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày.”
Yên tâm cái gì chứ!
Chu Duật Phong tuy không còn tình cảm với Giản Tranh, nhưng phải chứng kiến cảnh cô gọi chú nhỏ là chồng thì đúng là muốn phát điên!
Chồng ư?
Giản Tranh muốn cưới chú nhỏ của anh ta ư? Đừng hòng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro