Chia Tay Rồi, Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ
Chu Tổng, Cô Ấy...
2024-10-23 09:47:26
Ngày đầu tiên của tháng 12 cũng là ngày sinh nhật của Tần Trác.
Còn một tuần nữa là đến ngày đó, Tưởng Nhã Vi rơi vào tình trạng lo âu.
Cô ta hiểu rất rõ, giữa danh dự và việc kết hôn với Chu Duật Phong, cái nào quan trọng hơn. Mất mặt chỉ là tạm thời, nhưng kết hôn với Chu Duật Phong sẽ là chuyện cả đời.
Đây là cơ hội duy nhất của cô ta.
Nhưng lý tưởng và hiện thực cách nhau quá xa, khi ngày ấy gần đến, cô ta bắt đầu lo lắng, sợ hãi.
Dù gì thì công khai thừa nhận mình là kẻ thứ ba, là người chen chân vào mối quan hệ của người khác, chẳng khác nào bị lột trần trước đám đông.
Cô ta bắt đầu gặp ác mộng vào ban đêm, mơ thấy mình đứng trên sân khấu, phía dưới là đám đông người, ánh mắt họ nhìn cô ta đầy chán ghét, khinh thường, chế nhạo, ghê tởm.
Khung cảnh chuyển đổi, cô ta bị đóng đinh trên cột sỉ nhục đạo đức, mọi người ném trứng thối vào cô ta, đổ axit lên người cô ta, khiến cô ta trở nên ô nhục và xấu xí.
Đằng sau đám đông, Chu Duật Phong cũng bị người ta chê cười, cuối cùng, Chu Duật Phong lộ rõ sự khinh bỉ và rời bỏ cô ta.
Những giấc mơ như thế cứ lặp đi lặp lại, quá chân thực đến mức Tưởng Nhã Vi gần như suy sụp tinh thần, cô ta gọi điện cho Giản Văn Thiến cầu cứu.
“Cậu có cách nào không? Tớ không muốn tự hạ thấp lòng tự trọng của mình trước đám đông, tớ sắp phát điên rồi.”
Giản Văn Thiến cũng đang lo lắng, vì Giản Tranh đã biết chuyện giữa cô ta và Giản Hữu Huy, nhưng vẫn đưa ra một cách.
“Có một cách, nhưng cậu sẽ phải chịu khổ một chút.”
---
Sinh nhật của Tần Trác năm nay tổ chức tại hội quán Bình Tỷ.
Toàn bộ tầng hai của hội quán được mở ra, hoa tươi được vận chuyển từ xa đến, thảm đỏ trải dài từ lối vào, tháp rượu champagne tầng tầng lớp lớp, rượu vang cũng là loại thượng hạng.
Không gian tràn ngập sự xa hoa, khách mời đến tham dự đều là những người rạng rỡ, ăn vận lộng lẫy.
Ngoài những người bạn thân của Tần Trác, khách mời còn lại đều là do Mạnh Đường chọn lựa kỹ càng.
Có những ngôi sao nhỏ được các đại gia ở Giang Du chống lưng, các tài khoản mạng xã hội với hàng triệu người theo dõi, những quý cô có mạng lưới quan hệ rộng...
Những người này đều có một điểm chung: thích buôn chuyện, nhiều lời, và có mối quan hệ rộng rãi.
Giản Tranh khi đến hội quán mới biết được danh sách khách mời từ Mạnh Đường, cô bạn lôi cô đi khoe khoang.
Mạnh Đường cười nói: “Thế nào, bất ngờ không? Chị đây đã chọn lựa từng người một.
“Đêm nay, mỗi lời mà Tưởng Nhã Vi nói ra, sẽ được họ lan truyền đi khắp nơi, tối đa là đến trưa mai, chuyện cô ta chen chân phá hoại tình cảm của cậu, còn Chu Duật Phong thì bỏ rơi cậu để đến với cô thư ký, sẽ lan ra khắp nơi.”
Giản Tranh đáp gọn: “Bất ngờ thật.”
Khi Chu Đình Yến nói rằng Tưởng Nhã Vi sẽ phải công khai xin lỗi, Giản Tranh đã chuẩn bị gọi trợ lý của mình đến để ghi hình lại toàn bộ quá trình. Nhưng Mạnh Đường đã nhận công việc này.
“Cậu đừng lo, mình lo được!”
Giản Tranh để cô bạn tự sắp xếp, không ngờ cô ấy lại gọi đến nhiều người như thế. Cả căn phòng chật ních người, ở góc còn có cả máy quay chuyên dụng, trông như đang quay phim.
“Đường Đường...”
“Giản Tranh?”
Giản Tranh đang định nói gì đó với Mạnh Đường thì nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
Quay lại, cô thấy Tần Trác và Chu Đình Yến đang cầm ly champagne bước tới, dừng lại cách cô và Mạnh Đường hai bước.
Ánh mắt Tần Trác lướt qua Giản Tranh một lượt, rồi khen: “Hôm nay đổi phong cách à?”
Trước giờ, Giản Tranh thường chọn phong cách gợi cảm, ăn mặc toát lên vẻ quyến rũ, khí chất mạnh mẽ, luôn biết cách làm nổi bật bản thân, là kiểu đẹp mặn mà cuốn hút.
Hôm nay, cô chọn phong cách nữ tính dịu dàng, mặc chiếc váy liền thân màu sáng đơn giản, eo bó gọn, chân váy được trang trí bằng ren, trên vai trái còn có một chiếc nơ xinh xắn.
Tóc dài buông tự nhiên, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, mang đến vẻ yếu đuối và dễ tổn thương, hoàn toàn khác với sự kiêu ngạo, mạnh mẽ thường ngày.
Tần Trác không ngần ngại khen: “Rất đẹp.”
Mạnh Đường hôm nay cũng mặc đồ đôi với Giản Tranh, theo phong cách nữ tính dịu dàng.
Thấy ánh mắt của Tần Trác chỉ lướt qua mình rồi nhanh chóng dời đi mà chẳng khen ngợi một lời, cô cảm thấy hơi buồn.
Cô ấy kéo tay Giản Tranh, cố tình đẩy cô về phía Chu Đình Yến.
“Chu tổng, cô ấy có đẹp không?”
Giản Tranh trừng mắt nhìn cô bạn, không nói nên lời.
Còn một tuần nữa là đến ngày đó, Tưởng Nhã Vi rơi vào tình trạng lo âu.
Cô ta hiểu rất rõ, giữa danh dự và việc kết hôn với Chu Duật Phong, cái nào quan trọng hơn. Mất mặt chỉ là tạm thời, nhưng kết hôn với Chu Duật Phong sẽ là chuyện cả đời.
Đây là cơ hội duy nhất của cô ta.
Nhưng lý tưởng và hiện thực cách nhau quá xa, khi ngày ấy gần đến, cô ta bắt đầu lo lắng, sợ hãi.
Dù gì thì công khai thừa nhận mình là kẻ thứ ba, là người chen chân vào mối quan hệ của người khác, chẳng khác nào bị lột trần trước đám đông.
Cô ta bắt đầu gặp ác mộng vào ban đêm, mơ thấy mình đứng trên sân khấu, phía dưới là đám đông người, ánh mắt họ nhìn cô ta đầy chán ghét, khinh thường, chế nhạo, ghê tởm.
Khung cảnh chuyển đổi, cô ta bị đóng đinh trên cột sỉ nhục đạo đức, mọi người ném trứng thối vào cô ta, đổ axit lên người cô ta, khiến cô ta trở nên ô nhục và xấu xí.
Đằng sau đám đông, Chu Duật Phong cũng bị người ta chê cười, cuối cùng, Chu Duật Phong lộ rõ sự khinh bỉ và rời bỏ cô ta.
Những giấc mơ như thế cứ lặp đi lặp lại, quá chân thực đến mức Tưởng Nhã Vi gần như suy sụp tinh thần, cô ta gọi điện cho Giản Văn Thiến cầu cứu.
“Cậu có cách nào không? Tớ không muốn tự hạ thấp lòng tự trọng của mình trước đám đông, tớ sắp phát điên rồi.”
Giản Văn Thiến cũng đang lo lắng, vì Giản Tranh đã biết chuyện giữa cô ta và Giản Hữu Huy, nhưng vẫn đưa ra một cách.
“Có một cách, nhưng cậu sẽ phải chịu khổ một chút.”
---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sinh nhật của Tần Trác năm nay tổ chức tại hội quán Bình Tỷ.
Toàn bộ tầng hai của hội quán được mở ra, hoa tươi được vận chuyển từ xa đến, thảm đỏ trải dài từ lối vào, tháp rượu champagne tầng tầng lớp lớp, rượu vang cũng là loại thượng hạng.
Không gian tràn ngập sự xa hoa, khách mời đến tham dự đều là những người rạng rỡ, ăn vận lộng lẫy.
Ngoài những người bạn thân của Tần Trác, khách mời còn lại đều là do Mạnh Đường chọn lựa kỹ càng.
Có những ngôi sao nhỏ được các đại gia ở Giang Du chống lưng, các tài khoản mạng xã hội với hàng triệu người theo dõi, những quý cô có mạng lưới quan hệ rộng...
Những người này đều có một điểm chung: thích buôn chuyện, nhiều lời, và có mối quan hệ rộng rãi.
Giản Tranh khi đến hội quán mới biết được danh sách khách mời từ Mạnh Đường, cô bạn lôi cô đi khoe khoang.
Mạnh Đường cười nói: “Thế nào, bất ngờ không? Chị đây đã chọn lựa từng người một.
“Đêm nay, mỗi lời mà Tưởng Nhã Vi nói ra, sẽ được họ lan truyền đi khắp nơi, tối đa là đến trưa mai, chuyện cô ta chen chân phá hoại tình cảm của cậu, còn Chu Duật Phong thì bỏ rơi cậu để đến với cô thư ký, sẽ lan ra khắp nơi.”
Giản Tranh đáp gọn: “Bất ngờ thật.”
Khi Chu Đình Yến nói rằng Tưởng Nhã Vi sẽ phải công khai xin lỗi, Giản Tranh đã chuẩn bị gọi trợ lý của mình đến để ghi hình lại toàn bộ quá trình. Nhưng Mạnh Đường đã nhận công việc này.
“Cậu đừng lo, mình lo được!”
Giản Tranh để cô bạn tự sắp xếp, không ngờ cô ấy lại gọi đến nhiều người như thế. Cả căn phòng chật ních người, ở góc còn có cả máy quay chuyên dụng, trông như đang quay phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đường Đường...”
“Giản Tranh?”
Giản Tranh đang định nói gì đó với Mạnh Đường thì nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
Quay lại, cô thấy Tần Trác và Chu Đình Yến đang cầm ly champagne bước tới, dừng lại cách cô và Mạnh Đường hai bước.
Ánh mắt Tần Trác lướt qua Giản Tranh một lượt, rồi khen: “Hôm nay đổi phong cách à?”
Trước giờ, Giản Tranh thường chọn phong cách gợi cảm, ăn mặc toát lên vẻ quyến rũ, khí chất mạnh mẽ, luôn biết cách làm nổi bật bản thân, là kiểu đẹp mặn mà cuốn hút.
Hôm nay, cô chọn phong cách nữ tính dịu dàng, mặc chiếc váy liền thân màu sáng đơn giản, eo bó gọn, chân váy được trang trí bằng ren, trên vai trái còn có một chiếc nơ xinh xắn.
Tóc dài buông tự nhiên, trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, mang đến vẻ yếu đuối và dễ tổn thương, hoàn toàn khác với sự kiêu ngạo, mạnh mẽ thường ngày.
Tần Trác không ngần ngại khen: “Rất đẹp.”
Mạnh Đường hôm nay cũng mặc đồ đôi với Giản Tranh, theo phong cách nữ tính dịu dàng.
Thấy ánh mắt của Tần Trác chỉ lướt qua mình rồi nhanh chóng dời đi mà chẳng khen ngợi một lời, cô cảm thấy hơi buồn.
Cô ấy kéo tay Giản Tranh, cố tình đẩy cô về phía Chu Đình Yến.
“Chu tổng, cô ấy có đẹp không?”
Giản Tranh trừng mắt nhìn cô bạn, không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro