Chia Tay Rồi, Tôi Kết Hôn Với Chú Của Bạn Trai Cũ
Không Giả Vờ Nữ...
2024-10-23 09:47:26
Giản Tranh muốn giải quyết mọi chuyện êm thấm.
Mạnh Đường truyền đạt lại ý của cô cho Tần Trác: “Giản Tranh nói cô ấy tự ngã, chuyện này bỏ qua đi.
“Cô ấy khó khăn lắm mới quên được Chu Duật Phong, nếu giờ lại vướng vào rắc rối với Tưởng Nhã Vi, lỡ bị kích động, nhớ lại tên khốn Chu Duật Phong thì sao?”
Tần Trác đáp: “Được thôi.”
Sau khi cúp máy, anh ta gọi cho Chu Đình Yến.
“Xem ra, lần này cô bé Giản Tranh thật sự muốn dứt khoát với Chu Duật Phong rồi.”
Diễn xuất của Giản Tranh quả thực không tồi, nhưng đối với những “cáo già” như anh ta và Chu Đình Yến, thì vẫn có thể nhận ra sơ hở.
Tình cờ, anh ta nhìn thấy trong mắt Giản Tranh thoáng qua một nỗi đau khi nghe thấy câu “ghê tởm” của Chu Duật Phong.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng anh ta đã thấy được, ánh mắt đó không phải dành cho một người xa lạ.
Còn Chu Đình Yến phát hiện ra thế nào thì anh ta không biết.
Trưa nay, khi từ bệnh viện về, anh ta đã nói với Chu Đình Yến về phát hiện của mình, nhưng anh lại không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ ừ một tiếng.
Anh ta hỏi anh làm sao biết được điều đó, nhưng Chu Đình Yến chỉ lặng im không trả lời.
Chu Đình Yến đang trên đường đến bệnh viện.
Nghe xong những lời Tần Trác thuật lại, anh chỉ đáp lại một câu, “Mạnh Đường chỉ là người truyền đạt lại ý của cô ấy, cô ấy muốn giải quyết êm thấm, thì tùy cô ấy thôi.”
Chuyện này coi như đã kết thúc, Tần Trác lại nhắc đến việc Giản Tranh “mất trí nhớ”, giọng nói có vẻ trêu chọc.
“Giờ tính sao đây, xem ra cô công chúa nhỏ ấy muốn dựa vào cậu rồi.”
Chu Đình Yến chỉ ừ một tiếng, “Tôi đã cho cô ấy cơ hội, để cô ấy dựa vào.”
“Sao cơ?” Tần Trác không hiểu ý anh.
Chu Đình Yến đáp: “Tôi sẽ cưới cô ấy.”
Tần Trác: “......”
Buổi tối, sau khi Mạnh Đường ăn xong bữa tối trong phòng bệnh, cô ấy mới về nhà lấy đồ dùng cá nhân, dù gì cô ấy cũng quyết tâm ở lại bệnh viện để chăm sóc Giản Tranh.
Sau khi Mạnh Đường rời đi, Giản Tranh lại nằm xuống. Thời gian gần đây, giấc ngủ của cô không tốt, nên nhân cơ hội này cô coi như đang nghỉ dưỡng.
Có lẽ vì buổi chiều đã ngủ khá nhiều, lần này cô không ngủ sâu, mơ màng nghe thấy tiếng cửa mở, Giản Tranh tưởng Mạnh Đường đã quay lại, nên lầm bầm:
“Nóng quá, người khó chịu quá, cậu lau người giúp mình với.”
Cô rất sợ lạnh, Mạnh Đường sợ cô cảm lạnh nên trước khi đi đã chỉnh điều hòa ở mức cao, lại đắp chăn dày, kết quả là cô đổ mồ hôi khắp lưng.
Người vừa đến dừng bước, nhưng không lên tiếng trả lời cô.
Giản Tranh trở mình, hé mắt ra một khe hẹp, dưới ánh đèn ấm áp, một bóng người cao ráo đứng thẳng, mờ mờ trước mắt cô.
Hình như, đó là một người đàn ông.
Cảm giác không đúng, Giản Tranh lập tức mở to mắt, sợ hãi ngồi bật dậy.
“Chú nhỏ? Sao chú lại ở đây?”
Hỏng rồi! Cô vừa nói gì vậy? Cô vừa bảo Chu Đình Yến lau người cho mình sao? Ôi trời ơi, chỉ muốn độn thổ ngay lập tức!
Giản Tranh còn chưa hết bàng hoàng, định ngồi dậy khỏi giường nhưng cơ thể cô yếu ớt, mồ hôi đã rịn ra trên trán.
Chu Đình Yến sải bước tiến tới, cúi người nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô và đỡ cô dậy, đặt thêm một chiếc gối sau lưng cô.
Giản Tranh ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Đợi cô ngồi thẳng lại, Chu Đình Yến mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đen thẳm hiện lên một nét cười.
“Chú nhỏ?”
Giọng anh trầm lắng, có chút hàm ý sâu xa, chữ “chú” được kéo dài.
Giản Tranh đầu còn đang quấn băng, phản ứng chậm hơn bình thường, nhất thời không hiểu được ý tứ của anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cô bỗng muốn lại ngất đi thêm lần nữa.
Chú nhỏ?
Cô đã quên Chu Duật Phong rồi, một người “mất trí nhớ” như cô làm sao có thể gọi Chu Đình Yến là chú nhỏ được?
Rõ ràng lúc diễn kịch còn gọi anh là chồng, vậy mà mới có một buổi chiều đã lộ bản chất thật rồi.
Đầu óc Giản Tranh đang rối tung vì tìm cách chữa cháy, thì đột nhiên nghe Chu Đình Yến hỏi:
“Không giả vờ nữa à?”
Giản Tranh cứng đơ người, quay cổ nhìn anh.
Hả?
Không giả vờ... không giả... giả? Giả? Giả!
Anh biết cô đang diễn kịch sao?
Mạnh Đường truyền đạt lại ý của cô cho Tần Trác: “Giản Tranh nói cô ấy tự ngã, chuyện này bỏ qua đi.
“Cô ấy khó khăn lắm mới quên được Chu Duật Phong, nếu giờ lại vướng vào rắc rối với Tưởng Nhã Vi, lỡ bị kích động, nhớ lại tên khốn Chu Duật Phong thì sao?”
Tần Trác đáp: “Được thôi.”
Sau khi cúp máy, anh ta gọi cho Chu Đình Yến.
“Xem ra, lần này cô bé Giản Tranh thật sự muốn dứt khoát với Chu Duật Phong rồi.”
Diễn xuất của Giản Tranh quả thực không tồi, nhưng đối với những “cáo già” như anh ta và Chu Đình Yến, thì vẫn có thể nhận ra sơ hở.
Tình cờ, anh ta nhìn thấy trong mắt Giản Tranh thoáng qua một nỗi đau khi nghe thấy câu “ghê tởm” của Chu Duật Phong.
Dù chỉ là thoáng qua, nhưng anh ta đã thấy được, ánh mắt đó không phải dành cho một người xa lạ.
Còn Chu Đình Yến phát hiện ra thế nào thì anh ta không biết.
Trưa nay, khi từ bệnh viện về, anh ta đã nói với Chu Đình Yến về phát hiện của mình, nhưng anh lại không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ ừ một tiếng.
Anh ta hỏi anh làm sao biết được điều đó, nhưng Chu Đình Yến chỉ lặng im không trả lời.
Chu Đình Yến đang trên đường đến bệnh viện.
Nghe xong những lời Tần Trác thuật lại, anh chỉ đáp lại một câu, “Mạnh Đường chỉ là người truyền đạt lại ý của cô ấy, cô ấy muốn giải quyết êm thấm, thì tùy cô ấy thôi.”
Chuyện này coi như đã kết thúc, Tần Trác lại nhắc đến việc Giản Tranh “mất trí nhớ”, giọng nói có vẻ trêu chọc.
“Giờ tính sao đây, xem ra cô công chúa nhỏ ấy muốn dựa vào cậu rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Đình Yến chỉ ừ một tiếng, “Tôi đã cho cô ấy cơ hội, để cô ấy dựa vào.”
“Sao cơ?” Tần Trác không hiểu ý anh.
Chu Đình Yến đáp: “Tôi sẽ cưới cô ấy.”
Tần Trác: “......”
Buổi tối, sau khi Mạnh Đường ăn xong bữa tối trong phòng bệnh, cô ấy mới về nhà lấy đồ dùng cá nhân, dù gì cô ấy cũng quyết tâm ở lại bệnh viện để chăm sóc Giản Tranh.
Sau khi Mạnh Đường rời đi, Giản Tranh lại nằm xuống. Thời gian gần đây, giấc ngủ của cô không tốt, nên nhân cơ hội này cô coi như đang nghỉ dưỡng.
Có lẽ vì buổi chiều đã ngủ khá nhiều, lần này cô không ngủ sâu, mơ màng nghe thấy tiếng cửa mở, Giản Tranh tưởng Mạnh Đường đã quay lại, nên lầm bầm:
“Nóng quá, người khó chịu quá, cậu lau người giúp mình với.”
Cô rất sợ lạnh, Mạnh Đường sợ cô cảm lạnh nên trước khi đi đã chỉnh điều hòa ở mức cao, lại đắp chăn dày, kết quả là cô đổ mồ hôi khắp lưng.
Người vừa đến dừng bước, nhưng không lên tiếng trả lời cô.
Giản Tranh trở mình, hé mắt ra một khe hẹp, dưới ánh đèn ấm áp, một bóng người cao ráo đứng thẳng, mờ mờ trước mắt cô.
Hình như, đó là một người đàn ông.
Cảm giác không đúng, Giản Tranh lập tức mở to mắt, sợ hãi ngồi bật dậy.
“Chú nhỏ? Sao chú lại ở đây?”
Hỏng rồi! Cô vừa nói gì vậy? Cô vừa bảo Chu Đình Yến lau người cho mình sao? Ôi trời ơi, chỉ muốn độn thổ ngay lập tức!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Tranh còn chưa hết bàng hoàng, định ngồi dậy khỏi giường nhưng cơ thể cô yếu ớt, mồ hôi đã rịn ra trên trán.
Chu Đình Yến sải bước tiến tới, cúi người nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô và đỡ cô dậy, đặt thêm một chiếc gối sau lưng cô.
Giản Tranh ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú nhỏ.”
Đợi cô ngồi thẳng lại, Chu Đình Yến mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đen thẳm hiện lên một nét cười.
“Chú nhỏ?”
Giọng anh trầm lắng, có chút hàm ý sâu xa, chữ “chú” được kéo dài.
Giản Tranh đầu còn đang quấn băng, phản ứng chậm hơn bình thường, nhất thời không hiểu được ý tứ của anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cô bỗng muốn lại ngất đi thêm lần nữa.
Chú nhỏ?
Cô đã quên Chu Duật Phong rồi, một người “mất trí nhớ” như cô làm sao có thể gọi Chu Đình Yến là chú nhỏ được?
Rõ ràng lúc diễn kịch còn gọi anh là chồng, vậy mà mới có một buổi chiều đã lộ bản chất thật rồi.
Đầu óc Giản Tranh đang rối tung vì tìm cách chữa cháy, thì đột nhiên nghe Chu Đình Yến hỏi:
“Không giả vờ nữa à?”
Giản Tranh cứng đơ người, quay cổ nhìn anh.
Hả?
Không giả vờ... không giả... giả? Giả? Giả!
Anh biết cô đang diễn kịch sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro