Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới
Ảnh gia đình
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-05-22 19:54:33
Chung cư của Lục U là căn hộ một phòng, màu sắc chủ đạo là trắng, xám, đen, nội thất tối giản hiện đại, trên bàn ăn có mấy tấm thảm ăn màu đậu sa được trải ngay ngắn, trên ghế salon thì đặt gối ôm họa tiết hoạt hình, trên tường thì treo một khung ảnh gia đình bốn người.
Sau khi vào nhà, Tưởng Đạc giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, từ đồ trang trí đến khung ảnh, thậm chí ngay cả con búp bê bông trên salon anh đều muốn cầm lên nghịch.
Đây là thế giới của một mình cô, mỗi một đồ vật cô đều đã sử dụng qua, trong nhà cũng ngập tràn hơi thở của cô.
Trước đây Tưởng Đạc chưa từng tới, bây giờ mới được phép đi vào, anh hưởng thụ từng giây từng phút chìm đắm trong nơi này.
Lục U kéo Tưởng Đạc đang hết nhìn Đông lại nhìn Tây kia vào phòng ngủ, đẩy anh lên giường: “Anh tranh thủ ngủ một lát đi.”
Tưởng Đạc nhanh nhẹn né tránh, không hề chạm vào mép giường, anh nói: “Anh đi tắm.”
“Buổi trưa có tí thời gian thôi, tắm gì mà tắm, anh cứ để nguyên quần áo mà ngủ.”
“Vẫn nên đi tắm thôi.”
Giường của cô gọn gàng, sạch sẽ như vậy, anh nào dám tùy tiện nằm lên trên chứ, không đi tắm tuyệt đối không dám ngủ trên đó.
Lục U nhìn thấu suy nghĩ của anh, thế nên cô dẫn anh đến phòng tắm: “Chỉ cần tắm qua thôi, đừng gội đầu.”
Trong phòng tắm tản ra mùi sữa tắm hương chanh, trên tủ bày biện các loại chai lọ khác nhau, đồ dùng của con gái, nhìn qua thì có vẻ thứ gì cũng có, đầy đủ tất cả.
Tưởng Đạc cầm các loại sản phẩm chăm sóc của cô lên, tò mò xem, Lục U giành lại cái bình nhỏ, đặt lại lên tủ: “Anh có thể bớt tò mò một chút được không.”
Anh thoải mái nở nụ cười: “Tất cả của em, anh đều muốn hiểu rõ.”
“Sau này sẽ để anh từ từ hiểu rõ, bây giờ anh đi tắm được không?”
“Sao em lại vội vã thế.”
“...”
Lục U nhìn nụ cười không có ý tốt của anh, cô lười giải thích, xoay người ra khỏi phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Tưởng Đạc nhanh chóng tắm rửa bản thân thật sạch sẽ, sau đó mặc một chiếc quần đùi đi ra ngoài.
Lục U biết anh sẽ không mặc thêm quần áo vì sợ làm bẩn giường cô, cho nên cô không nói gì nhiều, chỉ là vào lúc cơ thể thiếu vải của anh đi qua trước mặt, cô cố ý quay người đi, nhìn sang chỗ khác.
Tưởng Đạc nắm chặt chăn, dùng cái chăn bông mỏng bọc mình lại, trong hơi thở đều là mùi hương của cô, thơm thơm, mềm mại.
Trong bầu không khí và cảm xúc mềm mại này, Tưởng Đạc cảm giác đầu mình bắt đầu chóng mặt, toàn thân thả lỏng chưa từng có, cơn buồn ngủ đã biến mất rất lâu từ từ dâng lên.
“Lục U.”
“Lục U ~~”
Gọi hai tiếng mà Lục U vẫn không để ý anh, anh lại kéo dài thanh điệu: “U U~~”
“Cưng ~~”
“...”
Lục U đang đứng trong bếp làm cơm, trên người đeo một cái tạp dề hoa, cầm muôi vào phòng: “Không đi ngủ đi, gọi loạn cái gì đấy!”
“Có thể ở bên cạnh anh một lát không.”
“Em phải làm cơm đó.”
“Đi tắt bếp đi, em ở cùng anh một lát, nói chuyện.”
“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm như vậy, có phải mới quen đâu, làm gì có nhiều chuyện để nói như vậy.”
“Có.” Tưởng Đạc cố chấp. “Đời này đều nói không hết.”
Cuối cùng, Lục U vẫn đi vào bếp tắt lửa đi, cởi tạp dề ra, lúc ra cửa tiện thể dặm thêm ít son môi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn dung túng Tưởng Đạc. Trước đây, Tưởng Đạc rất đúng mực chưa bao giờ yêu cầu cô như vậy, nhưng hiện tại hai người đang thử thăm dò lẫn nhau, anh cũng dần có yêu cầu với cô.
Bất luận có hợp lý hay không, từ tận đáy lòng Lục U đều bằng lòng chiều chuộng anh, dung túng anh.
Cô đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ rèm, ánh nắng ấm áp giữa trưa bị ngăn cách ở bên ngoài, ánh sáng trong phòng trở nên nhu hòa hơn, thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
“Cưng, lại đây.”
“Anh đừng có gọi vớ vẩn!” Lục U da gà da vịt nổi hết cả lên: “Buồn nôn lắm.”
Khóe mắt Tưởng Đạc cong cong, nốt ruồi đào hoa dưới mắt chứa đầy sự dịu dàng: “Quen là tốt rồi.”
Lục U đi tới bên cạnh anh, chỉnh lại chăn cho anh, cô nói: “Anh ngủ đi, em ngồi đây với anh một lát.”
Tưởng Đạc giương mắt nhìn cô, cô ngồi bên người anh, mái tóc mềm mại rũ xuống, có vài sợi tóc lại như vô tình hữu ý lướt qua cổ anh.
Anh nắm lấy lọn tóc của cô, quấn vào ngón trỏ, làm ra nhiều trò thú vị với nó.
“Anh muốn nói chuyện gì với em?” Cô hỏi.
Tưởng Đạc ghé sát đầu tới, đặt lên đùi cô, tham lam nhìn cô: “Lúc em yêu đương với Hứa Trầm Chu hay làm những chuyện gì?”
“...”
Lục U không khách khí vỗ lên trán anh: “Anh nhất định phải vào thời điểm này ôn lại kỷ niệm của em với bạn trai cũ à?”
“Anh muốn biết.”
Anh không thể chờ đợi muốn biết tất cả mọi chuyện, muốn biết tường tận từng chi tiết, anh muốn cùng cô làm lại nhưng chuyện này, để những chuyện này phủ lên ký ức cô một lần nữa.
“Thật ra em với anh ta cũng không làm gì cả. Lúc học đại học thì cùng nhau học bài, ăn cơm, đi bộ gì gì đó, cuối tuần thì hẹn đi xem phim. Anh biết đối với mấy chuyện này em ngốc lắm mà, một năm sau mới cầm tay, ngày đó là đại học thể thao, anh ta được giải nhất chạy 1000 mét, kích động không nhịn được nên nắm tay em cùng lên bục nhận giải.”
“Bỏ đi, ngậm miệng lại.” Tưởng Đạc đánh giá cao tấm lòng của mình rồi, anh liếc mắt: “Không muốn nhắc đến mấy chuyện nhàm chán này nữa.”
“Là anh bảo em nói mà!” Lục U bất mãn: “Em nói rồi thì sao anh lại nổi máu ghen chứ, khó hầu hạ quá đi!”
Tưởng Đạc mặt dày, chết không thừa nhận: “Anh chưa nói thích em mà, ghen gì chứ.”
“Anh không thích em sao?”
“Không thích.”
Tay Lục U rơi xuống gương mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm lún phún râu của anh, sau đó đầu ngón tay thon dài đặt lên cánh môi anh: “Thật sự... không thích à?”
Tưởng Đạc nhìn cô đầy khát vọng, yết hầu nhẹ chuyển động: “Giả đấy.”
Giây tiếp theo, anh níu lấy cổ tay cô, xoay người ngồi lên, đặt tay cô lên ngực, cục diện bị động trong nháy mắt chuyển thành chủ động, khí thế của anh mạnh mẽ, mang theo sự áp chế không thể phản kháng.
Lục U mở to mắt hạnh nhìn anh, cảm thấy có nguy hiểm, bắt đầu hơi luống cuống, ngực phập phồng không yên.
“Làm... làm gì thế?
Tưởng Đạc nhìn cô gái đang gần trong gang tấc, ánh mắt càng lúc càng sâu, mang theo vài phần dục vọng nhàn nhạt: “Lục U, trước khi chuẩn bị tốt, đừng có quyến rũ anh.”
“Ồ...”
Lục U chưa bao giờ cảm thấy mình là người phụ nữ hấp dẫn, không nghĩ tới Tưởng Đạc lại không chịu được sự trêu chọc của cô, bốc cháy dữ dội như vậy, cô cảm thấy mình khống chế rất có chừng mực mà.
Cô đẩy Tưởng Đạc ra, ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc: “Chưa, chưa chuẩn bị tốt, sau này hãy nói đi.”
Tưởng Đạc nằm bẹp trên giường, lấy chăn che mặt: “Anh đợi đến trận tuyết đầu mùa năm nay.”
“...”
Lục U kéo chăn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh: “Tưởng Đạc, hai ngày nay anh mất ngủ có phải có liên quan đến vụ án của Chu Lân không?”
“Không phải.”
“Có phải nghĩ đến chuyện hồi bé không?”
“Không có.”
Tưởng Đạc theo bản năng phủ nhận, không muốn thừa nhận bóng ma tuổi thơ vẫn còn ảnh hưởng đến anh, không dễ dàng gì mới có được, anh không muốn lại mất đi nữa.
“Anh đã khỏi hẳn rồi.” Anh cuộn người, nhắm hai mắt lại: “Em không cần nghi ngờ đâu.”
“Không phải em nghi ngờ, em đang lo lắng mà.” Lục U đẩy lưng anh: “Cách thức Chu Lân gây ra, cùng với người đàn ông đáng sợ năm đó...”
“Lục U, anh đã khỏi rồi.” Tưởng Đạc cố chấp: “Mất ngủ là bởi vì anh tra án tốn sức thôi.”
“Được rồi.”
Anh không muốn nhiều lời, Lục U cũng không hỏi thêm nữa: “Vậy anh ngủ một lát đi, đừng đặt báo thức, ngủ đủ sẽ tự tỉnh.”
“Buổi chiều em có việc sao?”
“Ừ, em phải đi gặp Phó Ân, đưa thiết kế thu đông của anh ta xem.”
Tưởng Đạc xoay người lại, thêm vài phần quyến luyến mà nhìn cô: “Muộn chút hãy đi.”
Lục U nằm xuống bên cạnh anh, cùng anh mặt đối mặt, nhường nhịn: “Đợi ca ca ngủ em sẽ đi.”
Khóe miệng Tưởng Đạc cong lên, nhắm hai mắt lại, giọng nói trầm thấp nhu hòa: “Anh thích nghe em gọi anh như vậy.”
Lục U rúc vào lồ.ng ngực anh, hai người dựa sát vào nhau, sau khi hô hấp của anh dần ổn định lại, cô dùng giọng nói rất nhỏ, hướng về phía lồ.ng ngực anh nói rằng: “Ca ca, hình như càng ngày em lại càng thích anh rồi.”
- -
Tưởng Đạc lăn từ trên giường xuống, cú ngã này khiến anh tỉnh dậy, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt.
Không biết đã bao nhiêu lần trong giấc mơ trông thấy cảnh tượng đáng sợ kia, căn phòng lạnh lẽo ẩm ướt, như vực sâu tối om đưa tay lên không nhìn rõ năm ngón.
Bên tai anh không ngừng truyền đến tiếng hét chói tai, đầy hoảng sợ của lũ trẻ, rồi sau đó những tiếng thét kia lại dần dần hóa thành tiếng kêu khóc đến tê liệt, như muốn xé nát cả thế giới của anh.
Anh bị một người túm ra ngoài, trói lên trên ghế.
Trong sự sợ hãi kéo dài, anh đã không còn cảm thấy sự đau đớn trên cơ thể nữa rồi. Bởi vì linh hồn của anh đã tự do đi ra, đứng từ xa nhìn cậu bé bị trói trên ghế kia.
Cậu bé thét lên, bị điện giật, bị tiêm, bị đánh đấm...
Mà linh hồn được thoát ra kia tựa như một người dưng lạnh lùng đứng nhìn, tận mắt nhìn cậu bé tên Tưởng Đạc chịu cực hình.
Trong bóng tối, ánh mắt lạnh như băng, tựa như ác ma kia chăm chú nhìn.
Tưởng Đạc chống mép giường bò dậy.
Có lẽ thực sự bởi vì vụ án của Chu Lân nên hai ngày nay anh luôn lặp lại cơn ác mộng này.
Quần áo đã bị thấm ướt, anh xốc chăn lên, phát hiện đệm giường đều đã bị thấm thành từng mảng nhỏ.
Anh hơi ngượng ngùng, tháo ga giường ra rồi ném vào máy giặt, sau đó gửi tin nhắn cho Lục U: “Ga giường bẩn rồi, anh thay cái mới cho em.”
U U Lộc Minh: “Tưởng Đạc, anh đã làm gì trên giường em!!!”
Tưởng Đạc nhìn ba dấu chấm than cô gửi qua, ngơ ngác một lát mới biết cô hiểu lầm chuyện gì.
JD: “...”
JD: “Là mồ hôi.”
U U Lộc Minh: “Thật không. [nghi ngờ]”
JD: “Anh có không nhịn được cũng sẽ không làm trên giường của em.”
U U Lộc Minh:...
U U Lộc Minh: “Đừng nói nữa, giặt chăn cho em đi.”
JD: “OK.”
Tưởng Đạc đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy trong hộp giữ nhiệt có một bát cơm rang cà chua trứng, trên hộp dán một tờ giấy nhớ màu xanh lá nhạt: Tưởng ca ca, nhớ ăn đó nha! [mặt cười].
Tưởng Đạc cười cười, lấy cơm rang ra rồi ngồi xuống, móc điện thoại ra chụp ảnh rồi mới bắt đầu ăn.
Ăn được hai thìa cơm, Tưởng Đạc bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Anh lại lấy điện thoại ra, ấn mở thư viện ảnh. Trong thư viện ảnh không hiểu sao lại có thêm tấm ảnh chụp gia đình, chính là tấm ảnh gia đình Lục U treo trên tường kia.
Anh nhíu mày, nhìn tấm ảnh gia đình kia.
Chụp lúc nào thế?
Anh hoàn toàn không nhớ mình đã chụp tấm hình này.
Nhưng tấm ảnh này lại nằm trong thư viện ảnh, có lẽ là vừa vào cửa đã chụp nhưng lại không nhớ rõ.
Tưởng Đạc không suy nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm xong, anh vào phòng bếp rửa chén, sau đó lại đi vào phòng cô dọn dẹp lại, rồi mới ra cửa thay giày chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, anh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên bức tường trong phòng khách trước mặt anh không còn khung ảnh gia đình kia nữa.
Tưởng Đạc đứng dậy đi tới, phát hiện khung ảnh cả gia đình đã rơi xuống mặt đất, mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất.
Anh cẩn thận dọn hết mảnh thủy tinh, nhặt tấm ảnh bên trong lên, đặt lên bàn trà trong phòng khách, sau đó viết một tờ giấy nhớ -
“Không phải anh làm đâu.”
- -
Buổi tối, Tưởng Đạc kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị của công ty, chân vừa bước ra khỏi cửa đã nhận được tin nhắn của Lục U.
U U Lộc Minh: “Cái tên hề nhà anh!”
JD:?
U U Lộc Minh: “Làm vỡ khung ảnh của em xong lại còn giấu đầu hở đuôi, để lại một tờ giấy nhớ, cố gắng ngụy biện?”
JD: “Không phải anh thật mà, chắc là gió thổi đấy.”
U U Lộc Minh: “Anh chắc không?”
JD: “Không chắc lắm, nhưng không phải anh, lúc anh nhìn thấy đã vỡ rồi.”
U U Lộc Minh: “Tam gia, anh chống chế như vậy... là sợ em bắt anh bồi thường tiền sao? [hoang mang]”
JD: “...”
JD: “Anh có thể tặng em một cái khung ảnh khảm đầy kim cương. Nhưng không phải anh làm, anh sẽ không nhận bừa đâu.”
U U Lộc Minh: “Em thích kiểu mặt dày đến chết không thừa nhận như anh đó, chờ đấy, giây phút vả mặt tới rồi.”
Mấy phút sau, cô gửi cho anh một đoạn video, chất lượng không cao, hình như là camera dùng trong nhà.
Trong video, Tưởng Đạc ra khỏi phòng lúc 1 giờ 34 phút, đứng một chỗ rất lâu, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh, tiếp theo anh vươn tay lấy khung ảnh gia đình xuống.
“Choang” một tiếng, khung ảnh gia đình rơi xuống mặt đất, vỡ toang.
Anh trở về phòng ngủ, lúc đi ngang qua camera, khóe miệng còn nở nụ cười khiêu khích.
Trong khoảnh khắc, đầu Tưởng Đạc nổ tung.
Sau khi vào nhà, Tưởng Đạc giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, từ đồ trang trí đến khung ảnh, thậm chí ngay cả con búp bê bông trên salon anh đều muốn cầm lên nghịch.
Đây là thế giới của một mình cô, mỗi một đồ vật cô đều đã sử dụng qua, trong nhà cũng ngập tràn hơi thở của cô.
Trước đây Tưởng Đạc chưa từng tới, bây giờ mới được phép đi vào, anh hưởng thụ từng giây từng phút chìm đắm trong nơi này.
Lục U kéo Tưởng Đạc đang hết nhìn Đông lại nhìn Tây kia vào phòng ngủ, đẩy anh lên giường: “Anh tranh thủ ngủ một lát đi.”
Tưởng Đạc nhanh nhẹn né tránh, không hề chạm vào mép giường, anh nói: “Anh đi tắm.”
“Buổi trưa có tí thời gian thôi, tắm gì mà tắm, anh cứ để nguyên quần áo mà ngủ.”
“Vẫn nên đi tắm thôi.”
Giường của cô gọn gàng, sạch sẽ như vậy, anh nào dám tùy tiện nằm lên trên chứ, không đi tắm tuyệt đối không dám ngủ trên đó.
Lục U nhìn thấu suy nghĩ của anh, thế nên cô dẫn anh đến phòng tắm: “Chỉ cần tắm qua thôi, đừng gội đầu.”
Trong phòng tắm tản ra mùi sữa tắm hương chanh, trên tủ bày biện các loại chai lọ khác nhau, đồ dùng của con gái, nhìn qua thì có vẻ thứ gì cũng có, đầy đủ tất cả.
Tưởng Đạc cầm các loại sản phẩm chăm sóc của cô lên, tò mò xem, Lục U giành lại cái bình nhỏ, đặt lại lên tủ: “Anh có thể bớt tò mò một chút được không.”
Anh thoải mái nở nụ cười: “Tất cả của em, anh đều muốn hiểu rõ.”
“Sau này sẽ để anh từ từ hiểu rõ, bây giờ anh đi tắm được không?”
“Sao em lại vội vã thế.”
“...”
Lục U nhìn nụ cười không có ý tốt của anh, cô lười giải thích, xoay người ra khỏi phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Tưởng Đạc nhanh chóng tắm rửa bản thân thật sạch sẽ, sau đó mặc một chiếc quần đùi đi ra ngoài.
Lục U biết anh sẽ không mặc thêm quần áo vì sợ làm bẩn giường cô, cho nên cô không nói gì nhiều, chỉ là vào lúc cơ thể thiếu vải của anh đi qua trước mặt, cô cố ý quay người đi, nhìn sang chỗ khác.
Tưởng Đạc nắm chặt chăn, dùng cái chăn bông mỏng bọc mình lại, trong hơi thở đều là mùi hương của cô, thơm thơm, mềm mại.
Trong bầu không khí và cảm xúc mềm mại này, Tưởng Đạc cảm giác đầu mình bắt đầu chóng mặt, toàn thân thả lỏng chưa từng có, cơn buồn ngủ đã biến mất rất lâu từ từ dâng lên.
“Lục U.”
“Lục U ~~”
Gọi hai tiếng mà Lục U vẫn không để ý anh, anh lại kéo dài thanh điệu: “U U~~”
“Cưng ~~”
“...”
Lục U đang đứng trong bếp làm cơm, trên người đeo một cái tạp dề hoa, cầm muôi vào phòng: “Không đi ngủ đi, gọi loạn cái gì đấy!”
“Có thể ở bên cạnh anh một lát không.”
“Em phải làm cơm đó.”
“Đi tắt bếp đi, em ở cùng anh một lát, nói chuyện.”
“Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm như vậy, có phải mới quen đâu, làm gì có nhiều chuyện để nói như vậy.”
“Có.” Tưởng Đạc cố chấp. “Đời này đều nói không hết.”
Cuối cùng, Lục U vẫn đi vào bếp tắt lửa đi, cởi tạp dề ra, lúc ra cửa tiện thể dặm thêm ít son môi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn dung túng Tưởng Đạc. Trước đây, Tưởng Đạc rất đúng mực chưa bao giờ yêu cầu cô như vậy, nhưng hiện tại hai người đang thử thăm dò lẫn nhau, anh cũng dần có yêu cầu với cô.
Bất luận có hợp lý hay không, từ tận đáy lòng Lục U đều bằng lòng chiều chuộng anh, dung túng anh.
Cô đi vào phòng, kéo rèm cửa sổ rèm, ánh nắng ấm áp giữa trưa bị ngăn cách ở bên ngoài, ánh sáng trong phòng trở nên nhu hòa hơn, thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
“Cưng, lại đây.”
“Anh đừng có gọi vớ vẩn!” Lục U da gà da vịt nổi hết cả lên: “Buồn nôn lắm.”
Khóe mắt Tưởng Đạc cong cong, nốt ruồi đào hoa dưới mắt chứa đầy sự dịu dàng: “Quen là tốt rồi.”
Lục U đi tới bên cạnh anh, chỉnh lại chăn cho anh, cô nói: “Anh ngủ đi, em ngồi đây với anh một lát.”
Tưởng Đạc giương mắt nhìn cô, cô ngồi bên người anh, mái tóc mềm mại rũ xuống, có vài sợi tóc lại như vô tình hữu ý lướt qua cổ anh.
Anh nắm lấy lọn tóc của cô, quấn vào ngón trỏ, làm ra nhiều trò thú vị với nó.
“Anh muốn nói chuyện gì với em?” Cô hỏi.
Tưởng Đạc ghé sát đầu tới, đặt lên đùi cô, tham lam nhìn cô: “Lúc em yêu đương với Hứa Trầm Chu hay làm những chuyện gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...”
Lục U không khách khí vỗ lên trán anh: “Anh nhất định phải vào thời điểm này ôn lại kỷ niệm của em với bạn trai cũ à?”
“Anh muốn biết.”
Anh không thể chờ đợi muốn biết tất cả mọi chuyện, muốn biết tường tận từng chi tiết, anh muốn cùng cô làm lại nhưng chuyện này, để những chuyện này phủ lên ký ức cô một lần nữa.
“Thật ra em với anh ta cũng không làm gì cả. Lúc học đại học thì cùng nhau học bài, ăn cơm, đi bộ gì gì đó, cuối tuần thì hẹn đi xem phim. Anh biết đối với mấy chuyện này em ngốc lắm mà, một năm sau mới cầm tay, ngày đó là đại học thể thao, anh ta được giải nhất chạy 1000 mét, kích động không nhịn được nên nắm tay em cùng lên bục nhận giải.”
“Bỏ đi, ngậm miệng lại.” Tưởng Đạc đánh giá cao tấm lòng của mình rồi, anh liếc mắt: “Không muốn nhắc đến mấy chuyện nhàm chán này nữa.”
“Là anh bảo em nói mà!” Lục U bất mãn: “Em nói rồi thì sao anh lại nổi máu ghen chứ, khó hầu hạ quá đi!”
Tưởng Đạc mặt dày, chết không thừa nhận: “Anh chưa nói thích em mà, ghen gì chứ.”
“Anh không thích em sao?”
“Không thích.”
Tay Lục U rơi xuống gương mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm lún phún râu của anh, sau đó đầu ngón tay thon dài đặt lên cánh môi anh: “Thật sự... không thích à?”
Tưởng Đạc nhìn cô đầy khát vọng, yết hầu nhẹ chuyển động: “Giả đấy.”
Giây tiếp theo, anh níu lấy cổ tay cô, xoay người ngồi lên, đặt tay cô lên ngực, cục diện bị động trong nháy mắt chuyển thành chủ động, khí thế của anh mạnh mẽ, mang theo sự áp chế không thể phản kháng.
Lục U mở to mắt hạnh nhìn anh, cảm thấy có nguy hiểm, bắt đầu hơi luống cuống, ngực phập phồng không yên.
“Làm... làm gì thế?
Tưởng Đạc nhìn cô gái đang gần trong gang tấc, ánh mắt càng lúc càng sâu, mang theo vài phần dục vọng nhàn nhạt: “Lục U, trước khi chuẩn bị tốt, đừng có quyến rũ anh.”
“Ồ...”
Lục U chưa bao giờ cảm thấy mình là người phụ nữ hấp dẫn, không nghĩ tới Tưởng Đạc lại không chịu được sự trêu chọc của cô, bốc cháy dữ dội như vậy, cô cảm thấy mình khống chế rất có chừng mực mà.
Cô đẩy Tưởng Đạc ra, ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc: “Chưa, chưa chuẩn bị tốt, sau này hãy nói đi.”
Tưởng Đạc nằm bẹp trên giường, lấy chăn che mặt: “Anh đợi đến trận tuyết đầu mùa năm nay.”
“...”
Lục U kéo chăn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh: “Tưởng Đạc, hai ngày nay anh mất ngủ có phải có liên quan đến vụ án của Chu Lân không?”
“Không phải.”
“Có phải nghĩ đến chuyện hồi bé không?”
“Không có.”
Tưởng Đạc theo bản năng phủ nhận, không muốn thừa nhận bóng ma tuổi thơ vẫn còn ảnh hưởng đến anh, không dễ dàng gì mới có được, anh không muốn lại mất đi nữa.
“Anh đã khỏi hẳn rồi.” Anh cuộn người, nhắm hai mắt lại: “Em không cần nghi ngờ đâu.”
“Không phải em nghi ngờ, em đang lo lắng mà.” Lục U đẩy lưng anh: “Cách thức Chu Lân gây ra, cùng với người đàn ông đáng sợ năm đó...”
“Lục U, anh đã khỏi rồi.” Tưởng Đạc cố chấp: “Mất ngủ là bởi vì anh tra án tốn sức thôi.”
“Được rồi.”
Anh không muốn nhiều lời, Lục U cũng không hỏi thêm nữa: “Vậy anh ngủ một lát đi, đừng đặt báo thức, ngủ đủ sẽ tự tỉnh.”
“Buổi chiều em có việc sao?”
“Ừ, em phải đi gặp Phó Ân, đưa thiết kế thu đông của anh ta xem.”
Tưởng Đạc xoay người lại, thêm vài phần quyến luyến mà nhìn cô: “Muộn chút hãy đi.”
Lục U nằm xuống bên cạnh anh, cùng anh mặt đối mặt, nhường nhịn: “Đợi ca ca ngủ em sẽ đi.”
Khóe miệng Tưởng Đạc cong lên, nhắm hai mắt lại, giọng nói trầm thấp nhu hòa: “Anh thích nghe em gọi anh như vậy.”
Lục U rúc vào lồ.ng ngực anh, hai người dựa sát vào nhau, sau khi hô hấp của anh dần ổn định lại, cô dùng giọng nói rất nhỏ, hướng về phía lồ.ng ngực anh nói rằng: “Ca ca, hình như càng ngày em lại càng thích anh rồi.”
- -
Tưởng Đạc lăn từ trên giường xuống, cú ngã này khiến anh tỉnh dậy, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt.
Không biết đã bao nhiêu lần trong giấc mơ trông thấy cảnh tượng đáng sợ kia, căn phòng lạnh lẽo ẩm ướt, như vực sâu tối om đưa tay lên không nhìn rõ năm ngón.
Bên tai anh không ngừng truyền đến tiếng hét chói tai, đầy hoảng sợ của lũ trẻ, rồi sau đó những tiếng thét kia lại dần dần hóa thành tiếng kêu khóc đến tê liệt, như muốn xé nát cả thế giới của anh.
Anh bị một người túm ra ngoài, trói lên trên ghế.
Trong sự sợ hãi kéo dài, anh đã không còn cảm thấy sự đau đớn trên cơ thể nữa rồi. Bởi vì linh hồn của anh đã tự do đi ra, đứng từ xa nhìn cậu bé bị trói trên ghế kia.
Cậu bé thét lên, bị điện giật, bị tiêm, bị đánh đấm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà linh hồn được thoát ra kia tựa như một người dưng lạnh lùng đứng nhìn, tận mắt nhìn cậu bé tên Tưởng Đạc chịu cực hình.
Trong bóng tối, ánh mắt lạnh như băng, tựa như ác ma kia chăm chú nhìn.
Tưởng Đạc chống mép giường bò dậy.
Có lẽ thực sự bởi vì vụ án của Chu Lân nên hai ngày nay anh luôn lặp lại cơn ác mộng này.
Quần áo đã bị thấm ướt, anh xốc chăn lên, phát hiện đệm giường đều đã bị thấm thành từng mảng nhỏ.
Anh hơi ngượng ngùng, tháo ga giường ra rồi ném vào máy giặt, sau đó gửi tin nhắn cho Lục U: “Ga giường bẩn rồi, anh thay cái mới cho em.”
U U Lộc Minh: “Tưởng Đạc, anh đã làm gì trên giường em!!!”
Tưởng Đạc nhìn ba dấu chấm than cô gửi qua, ngơ ngác một lát mới biết cô hiểu lầm chuyện gì.
JD: “...”
JD: “Là mồ hôi.”
U U Lộc Minh: “Thật không. [nghi ngờ]”
JD: “Anh có không nhịn được cũng sẽ không làm trên giường của em.”
U U Lộc Minh:...
U U Lộc Minh: “Đừng nói nữa, giặt chăn cho em đi.”
JD: “OK.”
Tưởng Đạc đi ra ngoài phòng khách, nhìn thấy trong hộp giữ nhiệt có một bát cơm rang cà chua trứng, trên hộp dán một tờ giấy nhớ màu xanh lá nhạt: Tưởng ca ca, nhớ ăn đó nha! [mặt cười].
Tưởng Đạc cười cười, lấy cơm rang ra rồi ngồi xuống, móc điện thoại ra chụp ảnh rồi mới bắt đầu ăn.
Ăn được hai thìa cơm, Tưởng Đạc bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Anh lại lấy điện thoại ra, ấn mở thư viện ảnh. Trong thư viện ảnh không hiểu sao lại có thêm tấm ảnh chụp gia đình, chính là tấm ảnh gia đình Lục U treo trên tường kia.
Anh nhíu mày, nhìn tấm ảnh gia đình kia.
Chụp lúc nào thế?
Anh hoàn toàn không nhớ mình đã chụp tấm hình này.
Nhưng tấm ảnh này lại nằm trong thư viện ảnh, có lẽ là vừa vào cửa đã chụp nhưng lại không nhớ rõ.
Tưởng Đạc không suy nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm xong, anh vào phòng bếp rửa chén, sau đó lại đi vào phòng cô dọn dẹp lại, rồi mới ra cửa thay giày chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, anh ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện trên bức tường trong phòng khách trước mặt anh không còn khung ảnh gia đình kia nữa.
Tưởng Đạc đứng dậy đi tới, phát hiện khung ảnh cả gia đình đã rơi xuống mặt đất, mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất.
Anh cẩn thận dọn hết mảnh thủy tinh, nhặt tấm ảnh bên trong lên, đặt lên bàn trà trong phòng khách, sau đó viết một tờ giấy nhớ -
“Không phải anh làm đâu.”
- -
Buổi tối, Tưởng Đạc kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị của công ty, chân vừa bước ra khỏi cửa đã nhận được tin nhắn của Lục U.
U U Lộc Minh: “Cái tên hề nhà anh!”
JD:?
U U Lộc Minh: “Làm vỡ khung ảnh của em xong lại còn giấu đầu hở đuôi, để lại một tờ giấy nhớ, cố gắng ngụy biện?”
JD: “Không phải anh thật mà, chắc là gió thổi đấy.”
U U Lộc Minh: “Anh chắc không?”
JD: “Không chắc lắm, nhưng không phải anh, lúc anh nhìn thấy đã vỡ rồi.”
U U Lộc Minh: “Tam gia, anh chống chế như vậy... là sợ em bắt anh bồi thường tiền sao? [hoang mang]”
JD: “...”
JD: “Anh có thể tặng em một cái khung ảnh khảm đầy kim cương. Nhưng không phải anh làm, anh sẽ không nhận bừa đâu.”
U U Lộc Minh: “Em thích kiểu mặt dày đến chết không thừa nhận như anh đó, chờ đấy, giây phút vả mặt tới rồi.”
Mấy phút sau, cô gửi cho anh một đoạn video, chất lượng không cao, hình như là camera dùng trong nhà.
Trong video, Tưởng Đạc ra khỏi phòng lúc 1 giờ 34 phút, đứng một chỗ rất lâu, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh, tiếp theo anh vươn tay lấy khung ảnh gia đình xuống.
“Choang” một tiếng, khung ảnh gia đình rơi xuống mặt đất, vỡ toang.
Anh trở về phòng ngủ, lúc đi ngang qua camera, khóe miệng còn nở nụ cười khiêu khích.
Trong khoảnh khắc, đầu Tưởng Đạc nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro