Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới
Đêm này
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-05-22 19:54:33
Vốn Lục U cho rằng Tưởng Đạc nói đùa, không nghĩ tới anh lại đưa cô tới phòng anh thật.
Gian phòng rộng rãi và sạch sẽ, ở giữa có một cái giường trắng tinh, chăn hơi nhàu, hiển nhiên vừa rồi anh ngủ ở đây.
Lục U hơi ngại ngùng đứng ngoài cửa, không dám mặt dày đi vào.
Tưởng Đạc rất tự nhiên cầm hành lý của cô đặt vào cạnh trường, nói: “Đêm nay muộn rồi, ở tạm đây một đêm đi.”
“Không còn phòng khác sao?”
Anh lười biếng nằm trên giường, lấy khuỷu tay che mắt, mệt mỏi rã rời đáp: “Trong thôn không an toàn, em ở đâu anh cũng không yên tâm, trừ khi ở bên cạnh anh.”
Những lời này khiến Lục U cảm thấy ấm áp.
Bởi vì điều kiện có hạn nên cô cũng không để ý nữa, sau khi vào phòng lại nhỏ giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Em đúng làm phiền anh rồi, mệt quá, mặc kệ em đấy.”
Nói xong anh giơ tay tắt đèn đi.
Ánh sáng trong phòng lập tức vụt tắt, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Chiếc giường 1m5 không rộng lắm, anh xoay người nhường chỗ cho cô ngủ.
Nhưng Lục U vẫn đứng bên cạnh giường, do dự hỏi: “Cứ... ngủ như vậy sao?”
“Em còn muốn làm gì à?”
“Không phải...”
Mặt Lục U đỏ bừng, may mà bóng đêm bao trùm nên không nhìn ra: “Ý của em là... chúng ta ngủ chung sao?”
Tuy là từ bé quan hệ của hai người đã rất thân thiết, nhưng dù sao khi đó vẫn còn nhỏ, không giống như bây giờ, bọn họ đều đã là người trưởng thành cả rồi.
Cánh tay Tưởng Đạc vỗ nhẹ lên chiếc gối bên cạnh, nhướng mày nhìn cô: “Có thể ngủ trên giường, cũng có thể lên ghế ngủ cả đêm, tự chọn đi.”
“Em chọn ghế.”
Lục U nói xong, không do dự đi về phía cái ghế kia.
Lúc đi ngang qua người anh, bàn tay thô tô của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, Lục U đứng không vững, trực tiếp ngã lên giường.
Anh đặt cô ở bên cạnh, từ phía sau ôm chặt lấy cô, sau đó với lấy cái gối, không nhiều lời đặt dưới đầu cô.
“Tưởng Đạc!”
Lục U tưởng anh muốn làm gì đó, hoảng loạn muốn trốn tránh.
Tưởng Đạc ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói bên tai cô: “Anh nói rồi, bên gối anh là chỗ an toàn nhất, anh sẽ không để người khác đụng vào em, anh cũng sẽ không động vào anh. Nghe lời, mau ngủ đi.”
Giọng nói anh thuần hậu, có thể khiến người ta an tâm.
Thấy anh thực sự không tiến thêm bước nữa, Lục U dần dần bình tĩnh lại.
Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cô, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ đang phả vào gáy cô của anh.
Đúng thế, dù cho cả thế giới này không đáng tin, nhưng Tưởng Đạc ở phía sau nhất định là người duy nhất cô có thể tin tưởng được.
“Tưởng Đạc, ngày mai em về rồi.”
Tưởng Đạc chậm rãi mở mắt: “Nhanh vậy à?”
“Ừ, mấy tốp quần áo đợt sau Tiểu Lưu có thể giúp em để ý được. Chị Nhàn giục em về, mẫu rập của bộ sưu tập Thu Đông của ICLO sắp ra mắt, cần mới người mẫu đến chụp ảnh, lần này bọn em định mời người nổi tiếng...”
Thật ra cũng không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng Lục U vẫn lải nhải không ngớt.
Tưởng Đạc tỉnh bơ giữ cô lại: “Nghìn dặm xa xôi tới đây mà chỉ ở có một ngày, không chê đường xa à?”
“Không chê, nhìn thấy là đủ rồi.”
“Có ý gì?”
“Thì là ý trên mặt chữ... trên mặt chữ đó.” Gò má Lục U hơi nóng.
“Trên mặt chữ là có ý gì hả?”
Tưởng Đạc cảm giác não mình sắp không đủ dùng rồi, trong lòng mang theo hy vọng, lại cẩn thận từng chút hỏi: “Em nói rõ ra xem nào.”
Anh không muốn đoán mò nữa. Mấy năm nay bởi vì một ánh mắt, một câu quan tâm của cô, anh đã tự mình đa tình mấy ngàn lần rồi.
“Lục U, nói rõ xem nào.”
“Không nói.” Lục U nhắm mặt lại: “Nghe không hiểu thì bỏ đi.”
“Thế thì đổi một vấn đề khác.” Trong bóng tối, Tưởng Đạc nắm tay cô, nắm thật chặt, từ bên hông dời đến trước ngực: “Em tới đây, chỉ đơn thuần là vì công việc thôi sao?”
Lục U ngừng một chút, cầm ngược lại tay Tưởng Đạc: “Không phải.”
Muốn gặp anh, muốn đến điên rồi.
Cô nghe thấy tiếng trái tim loạn nhịp của người đàn ông, bầu không khí bắt đầu trở nên mập mờ.
Anh chậm rãi nhích lại gần cô, thấy cô không bài xích, mặt anh kề đến gần cổ cô, cách lớp tóc thơm thơm, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Cả người Lục U đều tê dại, gương mặt đỏ rần, bóng đêm lững lờ, mọi thứ đều mơ hồ, không chân thật.
“Lục U.”
“Ừ?”
Cô khẩn trương đến nỗi không còn nghe thấy giọng của mình.
“Em có biết anh đã chờ ngày này bao lâu rồi không?” Chất giọng trầm thấp của người đàn ông xâm nhập vào tai cô: “Trước đây, mỗi một ngày em bên cạnh người khác, trái tim anh đều đau như dao cắt.”
Kể từ giây phút này, Lục U phát hiện mình thật sự thích anh. Bởi vì những lời anh vừa nói khiến cô tan nát cõi lòng.
“Tưởng Đạc, xin lỗi anh.”
“Có gì mà xin lỗi chứ, em có làm gì sai đâu, em chỉ không thích anh thôi.”
Lục U xoay người, cách bóng đêm sâu thẳm lại mỏng manh, mặt đối mặt với anh.
Không nhìn rõ ngũ quan anh tuấn của anh, nhưng lại có thể thấy rõ ánh sáng dưới đáy mắt anh.
“Lời ngày đó anh chưa nói xong, bây giờ có thể nói rồi chứ.”
Khóe miệng Tưởng Đạc giơ lên, cọ cọ đầu mũi mình vào mũi cô: “Nếu bây giờ anh nói thì đêm nay em đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra, ngày mai cũng đừng mơ rời khỏi đây.”
“...”
“Ngủ đi.”
Lục U xoay người, hai mắt nhắm lại.
Tưởng Đạc ôm cô chặt hơn một chút, khuôn mặt cũng vùi vào gáy cô.
Mấy phút sau, Lục U lại mở mắt ra: “Tưởng Đạc.”
“Ngủ đi nào.”
“Em cũng muốn ngủ rồi, nhưng tay của anh...”
Cô cúi xuống, nhìn bàn tay đang đặt lên ngực mình của anh: “Có thể di chuyển đi chỗ khác được không.”
- -
Một đêm kia, Lục U ngủ rất ngon, nhưng hình như Tưởng Đạc lại ngủ không ngon lắm. Trong lúc Lục U mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy anh đi vào nhà vệ sinh tận ba lần.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra Lục U đã trông thấy gương mặt đẹp trai của Tưởng Đạc gần trong gang tấc, đôi mắt của anh nhìn cô chăm chú.
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hình ảnh chấn động này, trái tim Lục U không nhịn được nhảy loạn.
“Anh... làm gì đấy?”
Người đàn ông kia tham lam nhìn cô, ánh mắt rất sâu, tựa như cô chính là ao lầy, một khi anh đã tiến vào thì không thể thoát ra được.
“Phải đi rồi, nhìn nhiều một chút...”
Lục U hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi: “Cũng có phải không nhìn thấy nữa đâu, anh về sớm một chút là được.”
“Ừ, anh sẽ về sớm.”
Cô dịu dàng nhìn anh, gật đầu: “Được.”
Tưởng Đạc nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, không kìm lòng được sát lại, muốn hôn lên trán cô.
Lục U vội đưa tay ngăn cản, tránh xa môi anh: “Lời nên nói còn chưa nói đâu đấy, thế mà đã muốn chiếm lợi rồi, không có cửa đâu.”
Khóe miệng Tưởng Đạc cong lên, nhắm mắt lại, hôn lên mu bàn tay cô: “Đi cũng tốt, ở lại lại làm anh phân tâm, trong đầu đều là việc đó.”
“Việc nào cơ?”
Ý cười trên miệng Tưởng Đạc có vẻ ngả ngớn hơn, tiến lại gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Chuyện từ khi anh bước sang tuổi mười tám luôn muốn làm với em.”
“...”
Lục U dứt khoát kéo chăn lên che mặt, đồng thời đạp anh xuống giường: “Mau cút đi.”
Tưởng Đạc nhanh chóng mặc sơ mi lên, rồi vào nhà vệ sinh, khép hờ cửa, bắt đầu rửa mặt.
“Sau khi về cần hỗ trợ gì thì nói với anh, hoặc trực tiếp đi tìm chị anh, tài nguyên, mạng lưới quan hệ, em muốn gì cũng có.”
“Không cần.” Lục U không chút do dự từ chối: “Không cần anh giúp em, tự em cũng làm được.”
Tưởng Đạc hiểu tính tình hiếu thắng của Lục U, cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự giúp đỡ của anh. Đương nhiên anh cũng không miễn cưỡng cô, càng không làm những việc vừa vất vả lại vừa chọc cô không vui này.
Chỉ cần tin tưởng cô là được rồi.
Tưởng Đạc rửa mặt xong, qua cánh cửa khép hờ, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng khóa kéo.
Trái tim anh nảy lên, vô thức nhìn về cái gương trong nhà vệ sinh.
Lúc này, góc độ anh đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của cô gái thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương.
Cô đang thay quần áo.
Rèm cửa màu trắng bị gió thổi tung bay, cô cởi chiếc váy ngủ bằng vải bông ra, vòng eo gầy nhỏ yêu kiều không được một vòng tay, làn da căng mịn nhẵn nhụi, xương hồ điệp như muốn bay lên, bra là kiểu thiếu nữ màu hồng nhạt.
Đang nhìn đến xuất thần, Lục U lại quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trong gương.
Con ngươi anh đen nhánh, mang theo vài phần dục vọng.
“!!!”
Vào khoảnh khắc Lục U chuẩn bị nổi bão, muốn cầm gối đập người, Tưởng Đạc hô: “Em mặc xong quần áo rồi hãy tới!”
“...”
Lục U thay xong quần áo, Tưởng Đạc khó khăn bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Thay quần áo cũng không nói một tiếng, ai mà biết...”
“Đã làm sai còn dám nói à!”
Tưởng Đạc nhìn cô gái tức giận đến đỏ cả mặt, anh thở dài, ngoan ngoãn đi tới trước mặt cô: “Xin lỗi, được chưa.”
“Không được! Nhìn cũng nhìn rồi.”
“Cũng không thể để ông đây quỳ xuống nhận sai với em chứ.”
Thật ra Lục U cũng không quá để ý, cười cười, vén áo anh lên: “Cho em xem cơ bụng của anh.”
“...”
Thế mà Tưởng Đạc lại xấu hổ, lùi về phía sau hai bước, nói: “Gần đây tra án không tập luyện, cơ bụng không đẹp lắm, chờ anh về tập thêm mấy hôm đã.”
“Được thôi.”
Lục U đi tới, kiễng chân lên, tỉ mỉ cài khuy cái sơ mi cho anh, sau đó lấy áo khoác đồng phục mặc vào cho anh: “Đợi lát em đi anh không cần tiễn em đâu, ngoan ngoãn tra án, sớm tìm được manh mối, em chờ anh về.”
Ánh mắt Tưởng Đạc nhìn đầu ngón tay cô gái nhanh nhẹn sửa lại cổ áo cho anh, hạnh phúc trong lòng sắp trào ra đến nơi rồi.
Anh cầm lấy tay cô, hôn mạnh một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi được mấy phút, Lục U gửi cho anh một tin nhắn: “Chờ sau khi em đi thì anh nhìn vào túi bên trái nha.”
JD: “Em bỏ gì vào à?”
U U Lộc Minh: “Chờ em đi anh hãy nhìn!”
JD: “Được.”
Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống, tay lập tức đút vào túi bên trái, lấy ra được một viên socola hạt phỉ.
Trên vỏ kẹo socola màu trắng, cô dùng nét chữ xinh đẹp viết từng chữ -
“Tưởng Đạc, em cũng thích anh.”
Đây là câu nói mà anh từng vô số lần giả chữ của cô để viết.
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh lại thật sự có thể sở hữu niềm hạnh phúc như vậy.
Làn gió buổi sáng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mạnh mẽ của anh.
Tưởng Đạc bóc viên kẹo ra rồi bỏ vào trong miệng, sau đó cẩn thận gấp bỏ kẹo lại rồi đặt vào trong túi. Anh móc điện thoại ra, gửi một icon [chó con điên cuồng vẫy đuôi].
U U Lộc Minh:...
U U Lộc Minh: “Nói không giữ lời, phiền chết đi được!”
JD: [Hôn][Hôn][Hôn].
Gian phòng rộng rãi và sạch sẽ, ở giữa có một cái giường trắng tinh, chăn hơi nhàu, hiển nhiên vừa rồi anh ngủ ở đây.
Lục U hơi ngại ngùng đứng ngoài cửa, không dám mặt dày đi vào.
Tưởng Đạc rất tự nhiên cầm hành lý của cô đặt vào cạnh trường, nói: “Đêm nay muộn rồi, ở tạm đây một đêm đi.”
“Không còn phòng khác sao?”
Anh lười biếng nằm trên giường, lấy khuỷu tay che mắt, mệt mỏi rã rời đáp: “Trong thôn không an toàn, em ở đâu anh cũng không yên tâm, trừ khi ở bên cạnh anh.”
Những lời này khiến Lục U cảm thấy ấm áp.
Bởi vì điều kiện có hạn nên cô cũng không để ý nữa, sau khi vào phòng lại nhỏ giọng nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Em đúng làm phiền anh rồi, mệt quá, mặc kệ em đấy.”
Nói xong anh giơ tay tắt đèn đi.
Ánh sáng trong phòng lập tức vụt tắt, chỉ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Chiếc giường 1m5 không rộng lắm, anh xoay người nhường chỗ cho cô ngủ.
Nhưng Lục U vẫn đứng bên cạnh giường, do dự hỏi: “Cứ... ngủ như vậy sao?”
“Em còn muốn làm gì à?”
“Không phải...”
Mặt Lục U đỏ bừng, may mà bóng đêm bao trùm nên không nhìn ra: “Ý của em là... chúng ta ngủ chung sao?”
Tuy là từ bé quan hệ của hai người đã rất thân thiết, nhưng dù sao khi đó vẫn còn nhỏ, không giống như bây giờ, bọn họ đều đã là người trưởng thành cả rồi.
Cánh tay Tưởng Đạc vỗ nhẹ lên chiếc gối bên cạnh, nhướng mày nhìn cô: “Có thể ngủ trên giường, cũng có thể lên ghế ngủ cả đêm, tự chọn đi.”
“Em chọn ghế.”
Lục U nói xong, không do dự đi về phía cái ghế kia.
Lúc đi ngang qua người anh, bàn tay thô tô của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một cái, Lục U đứng không vững, trực tiếp ngã lên giường.
Anh đặt cô ở bên cạnh, từ phía sau ôm chặt lấy cô, sau đó với lấy cái gối, không nhiều lời đặt dưới đầu cô.
“Tưởng Đạc!”
Lục U tưởng anh muốn làm gì đó, hoảng loạn muốn trốn tránh.
Tưởng Đạc ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói bên tai cô: “Anh nói rồi, bên gối anh là chỗ an toàn nhất, anh sẽ không để người khác đụng vào em, anh cũng sẽ không động vào anh. Nghe lời, mau ngủ đi.”
Giọng nói anh thuần hậu, có thể khiến người ta an tâm.
Thấy anh thực sự không tiến thêm bước nữa, Lục U dần dần bình tĩnh lại.
Trong bóng tối tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của cô, cùng với tiếng hít thở nhè nhẹ đang phả vào gáy cô của anh.
Đúng thế, dù cho cả thế giới này không đáng tin, nhưng Tưởng Đạc ở phía sau nhất định là người duy nhất cô có thể tin tưởng được.
“Tưởng Đạc, ngày mai em về rồi.”
Tưởng Đạc chậm rãi mở mắt: “Nhanh vậy à?”
“Ừ, mấy tốp quần áo đợt sau Tiểu Lưu có thể giúp em để ý được. Chị Nhàn giục em về, mẫu rập của bộ sưu tập Thu Đông của ICLO sắp ra mắt, cần mới người mẫu đến chụp ảnh, lần này bọn em định mời người nổi tiếng...”
Thật ra cũng không cần giải thích nhiều như vậy, nhưng Lục U vẫn lải nhải không ngớt.
Tưởng Đạc tỉnh bơ giữ cô lại: “Nghìn dặm xa xôi tới đây mà chỉ ở có một ngày, không chê đường xa à?”
“Không chê, nhìn thấy là đủ rồi.”
“Có ý gì?”
“Thì là ý trên mặt chữ... trên mặt chữ đó.” Gò má Lục U hơi nóng.
“Trên mặt chữ là có ý gì hả?”
Tưởng Đạc cảm giác não mình sắp không đủ dùng rồi, trong lòng mang theo hy vọng, lại cẩn thận từng chút hỏi: “Em nói rõ ra xem nào.”
Anh không muốn đoán mò nữa. Mấy năm nay bởi vì một ánh mắt, một câu quan tâm của cô, anh đã tự mình đa tình mấy ngàn lần rồi.
“Lục U, nói rõ xem nào.”
“Không nói.” Lục U nhắm mặt lại: “Nghe không hiểu thì bỏ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế thì đổi một vấn đề khác.” Trong bóng tối, Tưởng Đạc nắm tay cô, nắm thật chặt, từ bên hông dời đến trước ngực: “Em tới đây, chỉ đơn thuần là vì công việc thôi sao?”
Lục U ngừng một chút, cầm ngược lại tay Tưởng Đạc: “Không phải.”
Muốn gặp anh, muốn đến điên rồi.
Cô nghe thấy tiếng trái tim loạn nhịp của người đàn ông, bầu không khí bắt đầu trở nên mập mờ.
Anh chậm rãi nhích lại gần cô, thấy cô không bài xích, mặt anh kề đến gần cổ cô, cách lớp tóc thơm thơm, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Cả người Lục U đều tê dại, gương mặt đỏ rần, bóng đêm lững lờ, mọi thứ đều mơ hồ, không chân thật.
“Lục U.”
“Ừ?”
Cô khẩn trương đến nỗi không còn nghe thấy giọng của mình.
“Em có biết anh đã chờ ngày này bao lâu rồi không?” Chất giọng trầm thấp của người đàn ông xâm nhập vào tai cô: “Trước đây, mỗi một ngày em bên cạnh người khác, trái tim anh đều đau như dao cắt.”
Kể từ giây phút này, Lục U phát hiện mình thật sự thích anh. Bởi vì những lời anh vừa nói khiến cô tan nát cõi lòng.
“Tưởng Đạc, xin lỗi anh.”
“Có gì mà xin lỗi chứ, em có làm gì sai đâu, em chỉ không thích anh thôi.”
Lục U xoay người, cách bóng đêm sâu thẳm lại mỏng manh, mặt đối mặt với anh.
Không nhìn rõ ngũ quan anh tuấn của anh, nhưng lại có thể thấy rõ ánh sáng dưới đáy mắt anh.
“Lời ngày đó anh chưa nói xong, bây giờ có thể nói rồi chứ.”
Khóe miệng Tưởng Đạc giơ lên, cọ cọ đầu mũi mình vào mũi cô: “Nếu bây giờ anh nói thì đêm nay em đừng nghĩ có thể toàn thân trở ra, ngày mai cũng đừng mơ rời khỏi đây.”
“...”
“Ngủ đi.”
Lục U xoay người, hai mắt nhắm lại.
Tưởng Đạc ôm cô chặt hơn một chút, khuôn mặt cũng vùi vào gáy cô.
Mấy phút sau, Lục U lại mở mắt ra: “Tưởng Đạc.”
“Ngủ đi nào.”
“Em cũng muốn ngủ rồi, nhưng tay của anh...”
Cô cúi xuống, nhìn bàn tay đang đặt lên ngực mình của anh: “Có thể di chuyển đi chỗ khác được không.”
- -
Một đêm kia, Lục U ngủ rất ngon, nhưng hình như Tưởng Đạc lại ngủ không ngon lắm. Trong lúc Lục U mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy anh đi vào nhà vệ sinh tận ba lần.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra Lục U đã trông thấy gương mặt đẹp trai của Tưởng Đạc gần trong gang tấc, đôi mắt của anh nhìn cô chăm chú.
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hình ảnh chấn động này, trái tim Lục U không nhịn được nhảy loạn.
“Anh... làm gì đấy?”
Người đàn ông kia tham lam nhìn cô, ánh mắt rất sâu, tựa như cô chính là ao lầy, một khi anh đã tiến vào thì không thể thoát ra được.
“Phải đi rồi, nhìn nhiều một chút...”
Lục U hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi: “Cũng có phải không nhìn thấy nữa đâu, anh về sớm một chút là được.”
“Ừ, anh sẽ về sớm.”
Cô dịu dàng nhìn anh, gật đầu: “Được.”
Tưởng Đạc nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, không kìm lòng được sát lại, muốn hôn lên trán cô.
Lục U vội đưa tay ngăn cản, tránh xa môi anh: “Lời nên nói còn chưa nói đâu đấy, thế mà đã muốn chiếm lợi rồi, không có cửa đâu.”
Khóe miệng Tưởng Đạc cong lên, nhắm mắt lại, hôn lên mu bàn tay cô: “Đi cũng tốt, ở lại lại làm anh phân tâm, trong đầu đều là việc đó.”
“Việc nào cơ?”
Ý cười trên miệng Tưởng Đạc có vẻ ngả ngớn hơn, tiến lại gần bên tai cô, thấp giọng nói: “Chuyện từ khi anh bước sang tuổi mười tám luôn muốn làm với em.”
“...”
Lục U dứt khoát kéo chăn lên che mặt, đồng thời đạp anh xuống giường: “Mau cút đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Đạc nhanh chóng mặc sơ mi lên, rồi vào nhà vệ sinh, khép hờ cửa, bắt đầu rửa mặt.
“Sau khi về cần hỗ trợ gì thì nói với anh, hoặc trực tiếp đi tìm chị anh, tài nguyên, mạng lưới quan hệ, em muốn gì cũng có.”
“Không cần.” Lục U không chút do dự từ chối: “Không cần anh giúp em, tự em cũng làm được.”
Tưởng Đạc hiểu tính tình hiếu thắng của Lục U, cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự giúp đỡ của anh. Đương nhiên anh cũng không miễn cưỡng cô, càng không làm những việc vừa vất vả lại vừa chọc cô không vui này.
Chỉ cần tin tưởng cô là được rồi.
Tưởng Đạc rửa mặt xong, qua cánh cửa khép hờ, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng khóa kéo.
Trái tim anh nảy lên, vô thức nhìn về cái gương trong nhà vệ sinh.
Lúc này, góc độ anh đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy dáng người tuyệt đẹp của cô gái thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương.
Cô đang thay quần áo.
Rèm cửa màu trắng bị gió thổi tung bay, cô cởi chiếc váy ngủ bằng vải bông ra, vòng eo gầy nhỏ yêu kiều không được một vòng tay, làn da căng mịn nhẵn nhụi, xương hồ điệp như muốn bay lên, bra là kiểu thiếu nữ màu hồng nhạt.
Đang nhìn đến xuất thần, Lục U lại quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trong gương.
Con ngươi anh đen nhánh, mang theo vài phần dục vọng.
“!!!”
Vào khoảnh khắc Lục U chuẩn bị nổi bão, muốn cầm gối đập người, Tưởng Đạc hô: “Em mặc xong quần áo rồi hãy tới!”
“...”
Lục U thay xong quần áo, Tưởng Đạc khó khăn bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Thay quần áo cũng không nói một tiếng, ai mà biết...”
“Đã làm sai còn dám nói à!”
Tưởng Đạc nhìn cô gái tức giận đến đỏ cả mặt, anh thở dài, ngoan ngoãn đi tới trước mặt cô: “Xin lỗi, được chưa.”
“Không được! Nhìn cũng nhìn rồi.”
“Cũng không thể để ông đây quỳ xuống nhận sai với em chứ.”
Thật ra Lục U cũng không quá để ý, cười cười, vén áo anh lên: “Cho em xem cơ bụng của anh.”
“...”
Thế mà Tưởng Đạc lại xấu hổ, lùi về phía sau hai bước, nói: “Gần đây tra án không tập luyện, cơ bụng không đẹp lắm, chờ anh về tập thêm mấy hôm đã.”
“Được thôi.”
Lục U đi tới, kiễng chân lên, tỉ mỉ cài khuy cái sơ mi cho anh, sau đó lấy áo khoác đồng phục mặc vào cho anh: “Đợi lát em đi anh không cần tiễn em đâu, ngoan ngoãn tra án, sớm tìm được manh mối, em chờ anh về.”
Ánh mắt Tưởng Đạc nhìn đầu ngón tay cô gái nhanh nhẹn sửa lại cổ áo cho anh, hạnh phúc trong lòng sắp trào ra đến nơi rồi.
Anh cầm lấy tay cô, hôn mạnh một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi được mấy phút, Lục U gửi cho anh một tin nhắn: “Chờ sau khi em đi thì anh nhìn vào túi bên trái nha.”
JD: “Em bỏ gì vào à?”
U U Lộc Minh: “Chờ em đi anh hãy nhìn!”
JD: “Được.”
Tưởng Đạc đặt điện thoại xuống, tay lập tức đút vào túi bên trái, lấy ra được một viên socola hạt phỉ.
Trên vỏ kẹo socola màu trắng, cô dùng nét chữ xinh đẹp viết từng chữ -
“Tưởng Đạc, em cũng thích anh.”
Đây là câu nói mà anh từng vô số lần giả chữ của cô để viết.
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh lại thật sự có thể sở hữu niềm hạnh phúc như vậy.
Làn gió buổi sáng nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mạnh mẽ của anh.
Tưởng Đạc bóc viên kẹo ra rồi bỏ vào trong miệng, sau đó cẩn thận gấp bỏ kẹo lại rồi đặt vào trong túi. Anh móc điện thoại ra, gửi một icon [chó con điên cuồng vẫy đuôi].
U U Lộc Minh:...
U U Lộc Minh: “Nói không giữ lời, phiền chết đi được!”
JD: [Hôn][Hôn][Hôn].
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro