Chương 22
Chấp Thông Nhất Căn
2024-07-14 13:49:38
Sau khi xác định cuối tuần này sẽ đi nông trang suối nước nóng, Quý Minh Châu bắt đầu hứng thú hừng hực lựa chọn trang phục trượt tuyết.
Kỳ thật sân trượt tuyết bên kia khẳng định sẽ cung cấp trang phục cho khách du lịch đến thuê, nhưng cô từ trước đến nay đều thích tự mình chuẩn bị, bởi vậy điều này hoàn toàn có thể lý giải được.
Mấy ngày nay bận rộn một vòng, Quý Minh Châu đã sớm quên cảm giác thả lỏng an nhàn là như thế nào rồi.
Đương nhiên, đoạn thời gian làm tổ ở Bách Duyệt không thể tính là an nhàn hưởng thụ được, tuy rằng thể xác và tinh thần đều không phải mệt nhọc gì, nhưng dù sao thì hai loại trải nghiệm này cũng không hề tương đồng.
Bất quá nói đến an bài, Quý Minh Châu vẫn phải gọi điện thoại cho Quý Thiếu Ngôn để cảm ơn ông một tiếng.
Vì dù sao ông cũng coi như là vì cô mà suy xét, lúc trước còn nói muốn cô đến Quý thị giúp đỡ ông môt tay, ở những giai đoạn đầu như thế này đại khái là không có khả năng để dành ra một kì nghỉ ba ngày hai đêm nhiều như vậy.
Nói cách khác, đây cũng là do cân nhắc của Quý Thiếu Ngôn mà thành.
Quý Minh Châu nói dăm ba câu cảm ơn ông, thêm vào mấy câu khen tặng nữa khiến ông như muốn bay lên trời.
Sau khi chọn được trang phục trượt tuyết, Quý Minh Châu quyết định sẽ bớt một ít thời gian đi đến hội sở, chính là gian phòng bao với cái tên không chút đứng đắn nào ―― Hoàng Thượng Giai Hoàng.
Lần trước đến đây với Liên Đường để thư giãn, còn lần này là do có việc hợp tác cần phải bàn bạc.
Kỳ thật Quý Minh Châu còn chưa thực sự gia nhập mạng xã hội Weibo, người xem chủ yếu của cô là ở trên Internet, thế mà cô đã có rất nhiều fans rồi.
Khi đó có không ít nhãn hiệu liên hệ muốn hợp tác, đây cũng coi như là một quy định bất thành văn ở trong cái vòng luẩn quẩn này.
Nhìn chung, bây giờ có rất nhiều nội dung có thể tìm kiếm trên mạng, từ đồ ăn, mỹ phẩm làm đẹp cho đến các tiểu phẩm hài hước. Các nhãn hàng thường dựa vào nội dung của kênh, lối biên tập của blogger và cả sản phẩm của công ty để có thể lựa chọn đối tác quảng bá phù hợp.
Trước đây Quý Minh Châu một mực không muốn nhận bất cứ nội dung quảng cáo nào, hợp tác lại càng ít hơn. Cũng không phải là do quy tắc của bản thân hay gì, cô chỉ là tự nhiên không muốn làm như vậy.
Một trong những lý do đó chính là cô không quá quan tâm đến lượng truy cập, một phần nữa cũng là do theo suy nghĩ của cô, điều kiện hợp tác của đối phương không quá hấp dẫn.
Theo mức độ nổi tiếng cùng với số lượng fans dũng mãnh càng ngày càng nhiều, sau này cũng có một vài đối tác ái mộ Quý Minh Châu tìm tới đề nghị hợp tác.
Nhưng tất cả là do duyên nợ.
Trên phương diện lựa chọn đối tác, Quý Minh Châu khá là tùy ý, bởi vì không có đội ngũ đứng phía sau, bản thân cô cũng rất ít khi xem tin nhắn riêng, hòm thư công việc thì ba ngày mới kiểm tra một lần, hai ngày mới lướt mạng, cách một đoạn thời gian mới lại lên cập nhật tin tức.
Bao nhiêu cành oliu ném về phía cô, cô lại không thèm nhận lấy, cộng thêm một loạt những thao tác kể trên, muốn chờ đến khi cô trả lời lại tin nhắn thì không thể nghi ngờ đây là mò kim đáy bể.
Lần này Quý Minh Châu có ý định hợp tác với một đơn vị trồng cây trong nhà kính, trước đó cô đã xem qua quảng cáo tuyên truyền của họ, nội dung xác thật vô cùng thú vị mới lạ.
Hiện nay có quá nhiều chuyên mục quảng cáo nhưng chỉ mang một nội dung với một màu phong cách, có thể được Quý Minh Châu xem trọng, hơn phân nửa là do phong cách mới lạ hoặc là do nội dung đáng yêu. Cô vốn dĩ đã có một màu biên tập video khá đặc biệt, phối hợp với lần hợp tác này có thể nói là như dệt hoa trên gấm.
Đôi khi, cô cũng muốn thông qua video truyển tải đến mọi người, đến fans, bày tỏ thông điệp của bản thân. Ý tưởng ban đầu chỉ là muốn ghi lại cuộc sống hằng ngày, nhưng một khi hứng thú của bản thân ngày một tăng cao, hiển nhiên sẽ có thêm nhiều điều mới phát sinh.
Sau khi đối tác nhìn thấy Quý Minh Châu, cũng nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, “Quý tiểu thư, lần hợp tác này cô không cần thù lao bằng tiền mặt từ chúng tôi, thì chúng tôi biết lấy gì để báo đáp cô đây?”
“A cái này không cần.” Quý Minh Châu hơi lắc đầu, “Bên anh cũng không cần phải tặng hay cho không khuyến mãi tôi cái gì đâu, đối với video của mình tôi vẫn có một sự tự tin nhất định, ngoài yêu cầu hợp tác độc quyền ra tôi không cần thêm điều khoản nào khác.”
“Tốt, trước mắt bên tôi sẽ cung cấp dịch vụ độc nhất vô nhị cho video của cô.” Đối tác cười trầm ngâm, “Lần hợp tác của chúng ta lần này, xem như công ty tôi đặt toàn bộ gánh nặng lên lưng cô rồi.”
Lượt xem video của Quý Minh Châu luôn ổn định ở vị trí đầu bảng, ngẫu nhiên có một vài video hắc mã đột nhiên bứt phá về lượt xem thì cũng không quá mấy ngày sẽ lại bị đè ép đi xuống.
Càng miễn bàn đến thời gian cô ra video, đối tác cũng nhìn trúng độ hot của mỗi video cô mang đến mà khẩn thiết mong muốn lần hợp tác này như vậy.
“Anh nói vậy làm tôi cảm thấy hơi áp lực rồi đấy,” Quý Minh Châu cười rộ lên, “Bất quá tôi thật sự bị thu hút bởi ý tưởng thiết kế của các anh, cây trong nhà phối hợp với các loại thiết bị điện, quả thực vô cùng mới mẻ.”
Những năm gần đây, kết hợp giữa phong thủy cùng màu xanh sinh thái đang trở thành một chủ đề khá hot.
Nhà nhà người người thi nhau trồng các loại cây như xương rồng, sen đá, những chậu rau cũng được trồng khá phổ biến.
Mỗi vị trí bày biện cây cảnh đều sẽ căn cứ theo phong cách trang hoàng của mỗi nhà, khiến cho cây xanh từ từ đi vào không gian sống và trở thành một phần không thể thiếu, đây cũng là một mô hình kinh doanh còn mới mẻ nên thu hút được đông đảo doanh nghiệp muốn đầu tư vào.
Đối tác thật sự rất cao hứng khi có thể hợp tác với Quý Minh Châu, hơn nữa còn không nói hai lời liền cung cấp cho cô ưu tiên quảng bá độc nhất vô nhị.
“Độc nhất vô nhị” chính là ý nghĩa cho kì video lần này của cô ―― bản thân lại vô cùng thưởng thức sự mới mẻ của nhãn hiệu này, hai bên hợp tác với nhau thật sự không thể tốt hơn.
……
Cuối tuần nhanh chóng đến, Quý Minh Châu trước đó an bài tốt kế hoạch của bản thân kết hợp với hạng mục đã được hợp tác.
Lần này đi du lịch ba ngày hai đêm này, nói muốn mang nhiều thiết bị quay chụp là điều hoàn toàn không thể, cô đơn giản liền chỉ cầm theo một bộ camera, cũng không hề mang theo một thiết bị dư thừa nào.
Dù sao thì mấy ngày này chơi đùa mới là chính, quay chụp cũng chỉ là phụ thôi.
Giang Tịch trước ngày đi còn phải đến Giang thị một chuyến, Quý Minh Châu chờ anh quay về mới bắt đầu cùng nhau xuất phát.
Nông trang suối nước nóng nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, lái xe cũng phải cần ít nhất bốn năm giờ mới đến nơi.
Vỗn dĩ Giang Tịch khoác bên ngoài một chiếc áo vest tây trang màu xám, nhưng vì trên xe có máy sưởi đủ ấm nên anh đã cởi bớt áo khoác ra, chỉ mặc một thân áo sơmi lam nhạt.
Trên nước da trắng nõn càng hiện lên dáng người thanh lãnh xuất trần.
Quý Minh Châu ngồi trên ghế phụ, mặc dù đã mang theo tay cầm trò chơi để giết thời gian nhưng chỉ một lúc sau đã cảm thấy nhàm chán, dứt khoát liền quay sang nhìn chằm chằm Giang Tịch.
Thấy không gian quá yên ắng, cô sợ anh sẽ buồn ngủ nên tiện tay ấn radio nghe tin tức, nhân tiện đảo mắt giám sát Giang Tịch lái xe.
Bất quá ――
Không thể không nói, tố chất tâm lý Giang Tịch cũng khá mạnh, bị cô nhìn chằm chằm lâu như vậy mà ngay cả nửa con ánh mắt cũng chưa thèm nhìn lại, một mực nhìn thẳng, bộ dáng hết sức chuyên chú.
Trên đường liền tiện ghé vào trạm xăng dầu, chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh cửa hàng.
Tầm mắt Quý Minh Châu nhất thời như bị dính keo xuống quầy bán xúc xích nướng gần đó.
Đã rất lâu rồi cô chưa ăn đồ ăn vặt ven đường. Ở nước ngoài cơ hồ không có, mà bây giờ cô lại ở trung tâm thành phố, nếu không ra ngoài đi dạo thì cũng rất khó có thể mua được.
Mùi hương kia quá xảo quyệt, làm cho Quý Minh Châu không khỏi thất thần, những chỉ được một lát đã bị Giang Tịch phát hiện ra.
“Muốn ăn sao?”
Đợi xe hoàn toàn dừng lại, Giang Tịch nhàn nhạt nhìn qua.
Quý Minh Châu nhịn một lát nhưng rốt cục vẫn gật gật đầu, “Đúng vậy, siêu cấp muốn, anh mở khóa đi, tôi muốn xuống xe mua.”
Giang Tịch lúc này mới mở khóa cho Quý Minh Châu đi xuống.
Đến đó rồi Quý Minh Châu mới cảm thấy khá bối rối, bởi vì cô không thông thạo ngôn ngữ địa phương, nên đành phải đứng khua tay múa chân một hồi lâu mới mua được.
Nhưng cũng may, nhờ cô có chút nhan sắc, cử chỉ lại nhanh nhẹn rõ ràng, muốn biểu hiện ý tứ gì đều có thể thông qua tứ chi nên đã rất nhanh mua được hai cây xúc xích nướng mang về.
Quý Minh Châu mang xúc xích quay về thì thấy Giang Tịch đã hạ cửa sổ xuống từ khi nào, tầm mắt anh vẫn đang nhìn kính chiếu hậu từ từ hướng đến bóng dáng cô.
Quý Minh Châu lên xe liền giơ một cây về phía anh: “Nè, cho anh một cây!”
Giang Tịch đưa mắt sang nhìn nhưng rồi sau đó lại lắc đầu, “Tôi không ăn.”
Tấm lòng bị cự tuyệt, cái cảm giác này không khác gì bị giội một gáo nước lạnh vào mùa đông giá rét.
Quý Minh Châu âm thầm mắng anh, “Hừ, không ăn thì tôi ăn hết!”, quyết định sẽ tự hưởng thụ hết hai cây xúc xích này.
Khi ăn cô giống y hệt như một con sóc, mang theo bộ dạng ưu nhã, một miếng lại một miếng, nhanh chóng xử lý hết hai cây.
Mùi hương xúc xích nướng từ từ lan toả khắp xe.
Đúng lúc này, công nhân ở trạm xăng chạy qua báo cho Giang Tịch biết xăng đã được đổ xong.
Giang Tịch gật gật đầu, xoay người nhìn sang, “Ăn xong chưa?”
Dứt lời thì tầm mắt cũng vừa vặn mà rơi xuống. Quý Minh Châu đang cắn xúc xích thì nước mỡ chảy xuống, mà đang cắn dở rồi nên không muốn bỏ ra, chỉ đành vươn tay ra phía trước lấy khăn giấy. Nghe anh hỏi mới đột ngột quay đầu lại nhìn.
Mắt hai người chạm vào nhau, không ai nói gì, không khí trên xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đập vào mắt Giang Tịch là đôi đỏ hồng nhuận. Nó được bao phủ bởi lớp dầu từ xúc xích nên càng trở nên bóng loáng, ấy vậy mà mắt cô giờ phút này lại còn tròn xoe nhìn anh, trông vô tội tựa như nai con vô tình đạp phải đống lá khô vào sớm mai.
Ánh mắt anh tối dần đi, nhanh chóng rủ xuống rồi nhìn sang chỗ khác.
“Ăn nhanh lên, tôi còn phải lái xe.”
…..
Trong lúc Quý Minh Châu nhanh chóng giải quyết nốt cây xúc xích còn lại, thì không biết vô tình hay cố ý, Giang Tịch đã kéo cửa xe xuống cho không khí tràn vào xua đi mùi xúc xích từ bao giờ.
Cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy tên cẩu nam nhân này chắc chắn là cố ý, nếu không thích mùi vị này đến như vậy sao còn dừng xe cho cô mua để làm gì?! Tranh thủ thời gian khinh bỉ cô chắc???
Nghĩ đến đây, khi đến nông trang suối nước nóng rồi, tuy rằng bộ dáng vẫn yêu kiều quyến rũ như cũ nhưng nửa phần tâm tình cũng không muốn dành để hỏi han quan tâm anh nữa.
Cô giơ tay ôm vai, cổ thẳng tắp một đường kiêu ngạo, ung dung bước đi như một con khổng tước xinh đẹp, không ai bì nổi.
Giang Tịch đi sau, một bên giao hành lý cùng xe cho quản gia xử lý, rồi chậm rãi bước vào nông trang.
Quý Minh Châu ngồi chờ một mình trong đại sảnh chán gần chết. Cô không có việc gì làm nên đành chống tay nghiêng người nhìn bóng dáng Giang Tịch đứng cách đó không xa, nhàm chán giết thời gian.
Người này trời sinh đã cao lớn, thân hình không quá cường tráng nhưng từng đường nét vai rộng, eo thon hay mông cong gì đó đều có đủ….chậc chậc!
Khi cô đang nhìn đến thất thần thì Giang Tịch lại đột ngột quay lại, lại còn chỉ tay về phía cô như muốn cô đến đây một chuyến.
Ban đầu Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra rồi thì chỉ đành chậm chạp vớ lấy một quyển tạp chí trên bàn để che mặt, aiya xấu hổ quá, bị phát hiện rồi!
“Xong, đi lên thôi!”
Giang Tịch làm thủ tục xong xuôi rồi mới muốn cô cùng vào thang máy để đi lên.
“Anh ở quầy đăng kí làm gì mà lâu vậy?’
“Đặt phòng.”
Bên trong đại sảnh này được trang hoàng khá cầu kì, tất cả đều theo phong cách châu Âu cổ điển, ngay cả mặt đá bên dưới cũng được nhập khẩu hoàn toàn từ Italy.
Ngay cả thang máy cũng cùng một kiểu trang trí như vậy.
Vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại rồi cô mới chợt nhớ ra cái gì đó.
“…..Chúng ta ở hai phòng đúng không?”
Giang Tịch treo áo khoác lên khuỷu tay, không rõ ý vị nhìn cô một cái, “Đúng vậy.”
Vừa rồi cô không đi đăng kí cùng với anh, mọi sự hết thảy đều do một tay Giang Tịch đảm đương nên cô không rõ tình hình cụ thể.
Bởi vậy bây giờ cô mới nhớ đến — chuyện chia phòng mới chính là chuyện đại sự.
Chờ đến khi thang máy chậm rãi đến nơi, Quý Minh Châu chỉ đành nhắm mắt theo đuôi Giang Tịch về phòng.
Hai bên hành lang vắng lặng như tờ, ngay cả một bóng người cũng không có.
Nơi hai người dừng chân, Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy một cánh cửa. Quay qua quay lại cũng chỉ có duy nhất một cánh cửa.
Lúc này, theo tiếng “Tích —” vang lên, cánh cửa liền chậm rãi hé ra một khe hở.
Giang Tịch đưa tay ra đẩy cánh cửa sang một bên.
Anh bước vào một nửa rồi mới đưa mắt nhìn Quý Minh Châu vẫn còn đang lúng túng đứng bên ngoài, “Cô không vào luôn sao?”
“Tôi cũng phải vào luôn sao?” Quý Minh Châu nghe vậy liền lơ ngơ hỏi lại.
“….Không phải anh nói đã đặt hai phòng rồi mà?”
Giang Tịch không đáp lại, dùng cằm khẽ hếch vào bên trong, “Cái này chẳng lẽ còn không phải?”
Nghe xong những lời này, dự cảm trong lòng Quý Minh Châu càng thêm rõ ràng, theo tầm mắt cô mới nhìn thấu bên trong, suy đoán kia hoàn toàn được chứng thực.
Cô đi theo vào trong để nhìn, bên trong xác thật có hai phòng….
Chẳng qua, nó lại là một phòng tổng thống, bên trong chia ra làm hai phòng nhỏ.
Cửa được thiết kế theo dạng hình vòm, khoảng cách rất ít, cúi đầu hay ngẩng đầu gì cũng không thể nhìn thấy nhau.
Kỳ thật sân trượt tuyết bên kia khẳng định sẽ cung cấp trang phục cho khách du lịch đến thuê, nhưng cô từ trước đến nay đều thích tự mình chuẩn bị, bởi vậy điều này hoàn toàn có thể lý giải được.
Mấy ngày nay bận rộn một vòng, Quý Minh Châu đã sớm quên cảm giác thả lỏng an nhàn là như thế nào rồi.
Đương nhiên, đoạn thời gian làm tổ ở Bách Duyệt không thể tính là an nhàn hưởng thụ được, tuy rằng thể xác và tinh thần đều không phải mệt nhọc gì, nhưng dù sao thì hai loại trải nghiệm này cũng không hề tương đồng.
Bất quá nói đến an bài, Quý Minh Châu vẫn phải gọi điện thoại cho Quý Thiếu Ngôn để cảm ơn ông một tiếng.
Vì dù sao ông cũng coi như là vì cô mà suy xét, lúc trước còn nói muốn cô đến Quý thị giúp đỡ ông môt tay, ở những giai đoạn đầu như thế này đại khái là không có khả năng để dành ra một kì nghỉ ba ngày hai đêm nhiều như vậy.
Nói cách khác, đây cũng là do cân nhắc của Quý Thiếu Ngôn mà thành.
Quý Minh Châu nói dăm ba câu cảm ơn ông, thêm vào mấy câu khen tặng nữa khiến ông như muốn bay lên trời.
Sau khi chọn được trang phục trượt tuyết, Quý Minh Châu quyết định sẽ bớt một ít thời gian đi đến hội sở, chính là gian phòng bao với cái tên không chút đứng đắn nào ―― Hoàng Thượng Giai Hoàng.
Lần trước đến đây với Liên Đường để thư giãn, còn lần này là do có việc hợp tác cần phải bàn bạc.
Kỳ thật Quý Minh Châu còn chưa thực sự gia nhập mạng xã hội Weibo, người xem chủ yếu của cô là ở trên Internet, thế mà cô đã có rất nhiều fans rồi.
Khi đó có không ít nhãn hiệu liên hệ muốn hợp tác, đây cũng coi như là một quy định bất thành văn ở trong cái vòng luẩn quẩn này.
Nhìn chung, bây giờ có rất nhiều nội dung có thể tìm kiếm trên mạng, từ đồ ăn, mỹ phẩm làm đẹp cho đến các tiểu phẩm hài hước. Các nhãn hàng thường dựa vào nội dung của kênh, lối biên tập của blogger và cả sản phẩm của công ty để có thể lựa chọn đối tác quảng bá phù hợp.
Trước đây Quý Minh Châu một mực không muốn nhận bất cứ nội dung quảng cáo nào, hợp tác lại càng ít hơn. Cũng không phải là do quy tắc của bản thân hay gì, cô chỉ là tự nhiên không muốn làm như vậy.
Một trong những lý do đó chính là cô không quá quan tâm đến lượng truy cập, một phần nữa cũng là do theo suy nghĩ của cô, điều kiện hợp tác của đối phương không quá hấp dẫn.
Theo mức độ nổi tiếng cùng với số lượng fans dũng mãnh càng ngày càng nhiều, sau này cũng có một vài đối tác ái mộ Quý Minh Châu tìm tới đề nghị hợp tác.
Nhưng tất cả là do duyên nợ.
Trên phương diện lựa chọn đối tác, Quý Minh Châu khá là tùy ý, bởi vì không có đội ngũ đứng phía sau, bản thân cô cũng rất ít khi xem tin nhắn riêng, hòm thư công việc thì ba ngày mới kiểm tra một lần, hai ngày mới lướt mạng, cách một đoạn thời gian mới lại lên cập nhật tin tức.
Bao nhiêu cành oliu ném về phía cô, cô lại không thèm nhận lấy, cộng thêm một loạt những thao tác kể trên, muốn chờ đến khi cô trả lời lại tin nhắn thì không thể nghi ngờ đây là mò kim đáy bể.
Lần này Quý Minh Châu có ý định hợp tác với một đơn vị trồng cây trong nhà kính, trước đó cô đã xem qua quảng cáo tuyên truyền của họ, nội dung xác thật vô cùng thú vị mới lạ.
Hiện nay có quá nhiều chuyên mục quảng cáo nhưng chỉ mang một nội dung với một màu phong cách, có thể được Quý Minh Châu xem trọng, hơn phân nửa là do phong cách mới lạ hoặc là do nội dung đáng yêu. Cô vốn dĩ đã có một màu biên tập video khá đặc biệt, phối hợp với lần hợp tác này có thể nói là như dệt hoa trên gấm.
Đôi khi, cô cũng muốn thông qua video truyển tải đến mọi người, đến fans, bày tỏ thông điệp của bản thân. Ý tưởng ban đầu chỉ là muốn ghi lại cuộc sống hằng ngày, nhưng một khi hứng thú của bản thân ngày một tăng cao, hiển nhiên sẽ có thêm nhiều điều mới phát sinh.
Sau khi đối tác nhìn thấy Quý Minh Châu, cũng nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, “Quý tiểu thư, lần hợp tác này cô không cần thù lao bằng tiền mặt từ chúng tôi, thì chúng tôi biết lấy gì để báo đáp cô đây?”
“A cái này không cần.” Quý Minh Châu hơi lắc đầu, “Bên anh cũng không cần phải tặng hay cho không khuyến mãi tôi cái gì đâu, đối với video của mình tôi vẫn có một sự tự tin nhất định, ngoài yêu cầu hợp tác độc quyền ra tôi không cần thêm điều khoản nào khác.”
“Tốt, trước mắt bên tôi sẽ cung cấp dịch vụ độc nhất vô nhị cho video của cô.” Đối tác cười trầm ngâm, “Lần hợp tác của chúng ta lần này, xem như công ty tôi đặt toàn bộ gánh nặng lên lưng cô rồi.”
Lượt xem video của Quý Minh Châu luôn ổn định ở vị trí đầu bảng, ngẫu nhiên có một vài video hắc mã đột nhiên bứt phá về lượt xem thì cũng không quá mấy ngày sẽ lại bị đè ép đi xuống.
Càng miễn bàn đến thời gian cô ra video, đối tác cũng nhìn trúng độ hot của mỗi video cô mang đến mà khẩn thiết mong muốn lần hợp tác này như vậy.
“Anh nói vậy làm tôi cảm thấy hơi áp lực rồi đấy,” Quý Minh Châu cười rộ lên, “Bất quá tôi thật sự bị thu hút bởi ý tưởng thiết kế của các anh, cây trong nhà phối hợp với các loại thiết bị điện, quả thực vô cùng mới mẻ.”
Những năm gần đây, kết hợp giữa phong thủy cùng màu xanh sinh thái đang trở thành một chủ đề khá hot.
Nhà nhà người người thi nhau trồng các loại cây như xương rồng, sen đá, những chậu rau cũng được trồng khá phổ biến.
Mỗi vị trí bày biện cây cảnh đều sẽ căn cứ theo phong cách trang hoàng của mỗi nhà, khiến cho cây xanh từ từ đi vào không gian sống và trở thành một phần không thể thiếu, đây cũng là một mô hình kinh doanh còn mới mẻ nên thu hút được đông đảo doanh nghiệp muốn đầu tư vào.
Đối tác thật sự rất cao hứng khi có thể hợp tác với Quý Minh Châu, hơn nữa còn không nói hai lời liền cung cấp cho cô ưu tiên quảng bá độc nhất vô nhị.
“Độc nhất vô nhị” chính là ý nghĩa cho kì video lần này của cô ―― bản thân lại vô cùng thưởng thức sự mới mẻ của nhãn hiệu này, hai bên hợp tác với nhau thật sự không thể tốt hơn.
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối tuần nhanh chóng đến, Quý Minh Châu trước đó an bài tốt kế hoạch của bản thân kết hợp với hạng mục đã được hợp tác.
Lần này đi du lịch ba ngày hai đêm này, nói muốn mang nhiều thiết bị quay chụp là điều hoàn toàn không thể, cô đơn giản liền chỉ cầm theo một bộ camera, cũng không hề mang theo một thiết bị dư thừa nào.
Dù sao thì mấy ngày này chơi đùa mới là chính, quay chụp cũng chỉ là phụ thôi.
Giang Tịch trước ngày đi còn phải đến Giang thị một chuyến, Quý Minh Châu chờ anh quay về mới bắt đầu cùng nhau xuất phát.
Nông trang suối nước nóng nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, lái xe cũng phải cần ít nhất bốn năm giờ mới đến nơi.
Vỗn dĩ Giang Tịch khoác bên ngoài một chiếc áo vest tây trang màu xám, nhưng vì trên xe có máy sưởi đủ ấm nên anh đã cởi bớt áo khoác ra, chỉ mặc một thân áo sơmi lam nhạt.
Trên nước da trắng nõn càng hiện lên dáng người thanh lãnh xuất trần.
Quý Minh Châu ngồi trên ghế phụ, mặc dù đã mang theo tay cầm trò chơi để giết thời gian nhưng chỉ một lúc sau đã cảm thấy nhàm chán, dứt khoát liền quay sang nhìn chằm chằm Giang Tịch.
Thấy không gian quá yên ắng, cô sợ anh sẽ buồn ngủ nên tiện tay ấn radio nghe tin tức, nhân tiện đảo mắt giám sát Giang Tịch lái xe.
Bất quá ――
Không thể không nói, tố chất tâm lý Giang Tịch cũng khá mạnh, bị cô nhìn chằm chằm lâu như vậy mà ngay cả nửa con ánh mắt cũng chưa thèm nhìn lại, một mực nhìn thẳng, bộ dáng hết sức chuyên chú.
Trên đường liền tiện ghé vào trạm xăng dầu, chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh cửa hàng.
Tầm mắt Quý Minh Châu nhất thời như bị dính keo xuống quầy bán xúc xích nướng gần đó.
Đã rất lâu rồi cô chưa ăn đồ ăn vặt ven đường. Ở nước ngoài cơ hồ không có, mà bây giờ cô lại ở trung tâm thành phố, nếu không ra ngoài đi dạo thì cũng rất khó có thể mua được.
Mùi hương kia quá xảo quyệt, làm cho Quý Minh Châu không khỏi thất thần, những chỉ được một lát đã bị Giang Tịch phát hiện ra.
“Muốn ăn sao?”
Đợi xe hoàn toàn dừng lại, Giang Tịch nhàn nhạt nhìn qua.
Quý Minh Châu nhịn một lát nhưng rốt cục vẫn gật gật đầu, “Đúng vậy, siêu cấp muốn, anh mở khóa đi, tôi muốn xuống xe mua.”
Giang Tịch lúc này mới mở khóa cho Quý Minh Châu đi xuống.
Đến đó rồi Quý Minh Châu mới cảm thấy khá bối rối, bởi vì cô không thông thạo ngôn ngữ địa phương, nên đành phải đứng khua tay múa chân một hồi lâu mới mua được.
Nhưng cũng may, nhờ cô có chút nhan sắc, cử chỉ lại nhanh nhẹn rõ ràng, muốn biểu hiện ý tứ gì đều có thể thông qua tứ chi nên đã rất nhanh mua được hai cây xúc xích nướng mang về.
Quý Minh Châu mang xúc xích quay về thì thấy Giang Tịch đã hạ cửa sổ xuống từ khi nào, tầm mắt anh vẫn đang nhìn kính chiếu hậu từ từ hướng đến bóng dáng cô.
Quý Minh Châu lên xe liền giơ một cây về phía anh: “Nè, cho anh một cây!”
Giang Tịch đưa mắt sang nhìn nhưng rồi sau đó lại lắc đầu, “Tôi không ăn.”
Tấm lòng bị cự tuyệt, cái cảm giác này không khác gì bị giội một gáo nước lạnh vào mùa đông giá rét.
Quý Minh Châu âm thầm mắng anh, “Hừ, không ăn thì tôi ăn hết!”, quyết định sẽ tự hưởng thụ hết hai cây xúc xích này.
Khi ăn cô giống y hệt như một con sóc, mang theo bộ dạng ưu nhã, một miếng lại một miếng, nhanh chóng xử lý hết hai cây.
Mùi hương xúc xích nướng từ từ lan toả khắp xe.
Đúng lúc này, công nhân ở trạm xăng chạy qua báo cho Giang Tịch biết xăng đã được đổ xong.
Giang Tịch gật gật đầu, xoay người nhìn sang, “Ăn xong chưa?”
Dứt lời thì tầm mắt cũng vừa vặn mà rơi xuống. Quý Minh Châu đang cắn xúc xích thì nước mỡ chảy xuống, mà đang cắn dở rồi nên không muốn bỏ ra, chỉ đành vươn tay ra phía trước lấy khăn giấy. Nghe anh hỏi mới đột ngột quay đầu lại nhìn.
Mắt hai người chạm vào nhau, không ai nói gì, không khí trên xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đập vào mắt Giang Tịch là đôi đỏ hồng nhuận. Nó được bao phủ bởi lớp dầu từ xúc xích nên càng trở nên bóng loáng, ấy vậy mà mắt cô giờ phút này lại còn tròn xoe nhìn anh, trông vô tội tựa như nai con vô tình đạp phải đống lá khô vào sớm mai.
Ánh mắt anh tối dần đi, nhanh chóng rủ xuống rồi nhìn sang chỗ khác.
“Ăn nhanh lên, tôi còn phải lái xe.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…..
Trong lúc Quý Minh Châu nhanh chóng giải quyết nốt cây xúc xích còn lại, thì không biết vô tình hay cố ý, Giang Tịch đã kéo cửa xe xuống cho không khí tràn vào xua đi mùi xúc xích từ bao giờ.
Cô trái lo phải nghĩ, cảm thấy tên cẩu nam nhân này chắc chắn là cố ý, nếu không thích mùi vị này đến như vậy sao còn dừng xe cho cô mua để làm gì?! Tranh thủ thời gian khinh bỉ cô chắc???
Nghĩ đến đây, khi đến nông trang suối nước nóng rồi, tuy rằng bộ dáng vẫn yêu kiều quyến rũ như cũ nhưng nửa phần tâm tình cũng không muốn dành để hỏi han quan tâm anh nữa.
Cô giơ tay ôm vai, cổ thẳng tắp một đường kiêu ngạo, ung dung bước đi như một con khổng tước xinh đẹp, không ai bì nổi.
Giang Tịch đi sau, một bên giao hành lý cùng xe cho quản gia xử lý, rồi chậm rãi bước vào nông trang.
Quý Minh Châu ngồi chờ một mình trong đại sảnh chán gần chết. Cô không có việc gì làm nên đành chống tay nghiêng người nhìn bóng dáng Giang Tịch đứng cách đó không xa, nhàm chán giết thời gian.
Người này trời sinh đã cao lớn, thân hình không quá cường tráng nhưng từng đường nét vai rộng, eo thon hay mông cong gì đó đều có đủ….chậc chậc!
Khi cô đang nhìn đến thất thần thì Giang Tịch lại đột ngột quay lại, lại còn chỉ tay về phía cô như muốn cô đến đây một chuyến.
Ban đầu Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra rồi thì chỉ đành chậm chạp vớ lấy một quyển tạp chí trên bàn để che mặt, aiya xấu hổ quá, bị phát hiện rồi!
“Xong, đi lên thôi!”
Giang Tịch làm thủ tục xong xuôi rồi mới muốn cô cùng vào thang máy để đi lên.
“Anh ở quầy đăng kí làm gì mà lâu vậy?’
“Đặt phòng.”
Bên trong đại sảnh này được trang hoàng khá cầu kì, tất cả đều theo phong cách châu Âu cổ điển, ngay cả mặt đá bên dưới cũng được nhập khẩu hoàn toàn từ Italy.
Ngay cả thang máy cũng cùng một kiểu trang trí như vậy.
Vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại rồi cô mới chợt nhớ ra cái gì đó.
“…..Chúng ta ở hai phòng đúng không?”
Giang Tịch treo áo khoác lên khuỷu tay, không rõ ý vị nhìn cô một cái, “Đúng vậy.”
Vừa rồi cô không đi đăng kí cùng với anh, mọi sự hết thảy đều do một tay Giang Tịch đảm đương nên cô không rõ tình hình cụ thể.
Bởi vậy bây giờ cô mới nhớ đến — chuyện chia phòng mới chính là chuyện đại sự.
Chờ đến khi thang máy chậm rãi đến nơi, Quý Minh Châu chỉ đành nhắm mắt theo đuôi Giang Tịch về phòng.
Hai bên hành lang vắng lặng như tờ, ngay cả một bóng người cũng không có.
Nơi hai người dừng chân, Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy một cánh cửa. Quay qua quay lại cũng chỉ có duy nhất một cánh cửa.
Lúc này, theo tiếng “Tích —” vang lên, cánh cửa liền chậm rãi hé ra một khe hở.
Giang Tịch đưa tay ra đẩy cánh cửa sang một bên.
Anh bước vào một nửa rồi mới đưa mắt nhìn Quý Minh Châu vẫn còn đang lúng túng đứng bên ngoài, “Cô không vào luôn sao?”
“Tôi cũng phải vào luôn sao?” Quý Minh Châu nghe vậy liền lơ ngơ hỏi lại.
“….Không phải anh nói đã đặt hai phòng rồi mà?”
Giang Tịch không đáp lại, dùng cằm khẽ hếch vào bên trong, “Cái này chẳng lẽ còn không phải?”
Nghe xong những lời này, dự cảm trong lòng Quý Minh Châu càng thêm rõ ràng, theo tầm mắt cô mới nhìn thấu bên trong, suy đoán kia hoàn toàn được chứng thực.
Cô đi theo vào trong để nhìn, bên trong xác thật có hai phòng….
Chẳng qua, nó lại là một phòng tổng thống, bên trong chia ra làm hai phòng nhỏ.
Cửa được thiết kế theo dạng hình vòm, khoảng cách rất ít, cúi đầu hay ngẩng đầu gì cũng không thể nhìn thấy nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro