Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 28

Chấp Thông Nhất Căn

2024-07-14 13:49:38

Sau lời nói này của Giang Tịch, trong nhóm liền lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh đến độ một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy được.

Giờ khắc này Tiêu Dịch, cũng cảm thấy muốn chết quách đi cho xong.

Tiêu Dịch: Giang Tịch, cậu nghe tớ giải thích đã.

Tiêu Dịch: Không phải, này không cần giải thích! Tớ cũng chưa nói gì sai mà?

Tiêu Dịch: Gà ơi, không phải như cậu suy nghĩ đâu!

Giang Tịch: Gà?

Tiêu Dịch cách màn hình đang ở một nơi khác, nhìn thấy Giang Tịch trả lời, lại nhìn nhìn kí tự mình vừa mới phát ra kia, vội vàng “F.UCK” một tiếng.

Lúc nãy chỉ bận thay đổi tên rồi lại dựa vào liên tưởng trong ký ức, trong lúc nhất thời nhanh tay, liền không thể sửa đổi.

Liên Đường: Tiêu Dịch ha ha ha ha ha ha ha cậu làm tớ cười chết mất.

Liên Đường: Nhận sai đi!

Liên Đường: Bằng không lúc sau đợi cậu ở công ty, sẽ là một chiếc roi da đó nha ~

Quý Minh Châu: Thêm 1.

Trình Sí: Thêm 1.

Tiêu Dịch: Roi da em gái cậu!

Tiêu Dịch: Thật là trùng hợp, lúc này tiểu cún Trình Sí mới chạy ra này.

Tiêu Dịch: Không, cún cũng không tới lượt cậu nữa.

Trình Sí: Phim trường được nghỉ ngơi mà thôi.

Trình Sí: Không phải cậu nên quản tốt cái miệng của mình sao?

Giang Tịch:.

Tiêu Dịch: Bùm một tiếng quỳ xuống.gif

Tiêu Dịch: Ba ba con sai rồi.

Tiêu Dịch: Chỉ là thuận tiện đặt thôi mà, không tin cậu nhìn thử tên nhóm xem!

Giang Tịch: Lần sau hợp tác lợi nhuận tính theo tỉ lệ phần trăm, cho tớ 5%.

Nhìn đi, đây chính là thứ gọi là lời ít mà ý nhiều! Cái gì gọi là bá đạo độc đoán!

Theo lẽ thường Tiêu Dịch hẳn sẽ héo rũ, cũng bắt đầu hối hận bản thân tại sao lại làm người hiền lành chứ không phải một con cáo già độc ác, để bây giờ thậm chí còn bị cắn ngược lại một cái.

Tiêu Dịch: A.

Lúc này, Liên Đường cũng vội vàng pha trò ——

Liên Đường: Được rồi, kỳ thật cũng là vì tên nhóm mà thôi, gà heo cp, chúng ta có thể!

Quý Minh Châu: Các cậu thì có thể, có hỏi qua ý kiến của tớ sao?!

Quý Minh Châu: Hơn nữa, vì cái gì không phải heo gà, mà là gà heo?

Liên Đường: Cậu muốn ở đằng trước sao? Được, vậy thì để tớ sửa lại.

Liên Đường: Tiêu Dịch ca, cậu sửa đi!

Tiêu Dịch: Tớ không đi.

Tiêu Dịch: Xin chào, người dùng bạn đang nhắc đến đã du hành vào vũ trụ, xin hãy gọi lại vào thế kỉ sau.

Liên Đường: Vậy thì cậu tự mình đặt lại cái mới cũng được, quyết định vậy đi!

Tiêu Dịch: Cũng không phải không được.

Tiêu Dịch: Liền sửa thành “Giang cẩu cùng bốn cọng cỏ đuôi chó” đi.

Quý Minh Châu:

Trình Sí:

Liên Đường: Sao tớ lại cảm thấy cậu đang mắng người vậy?

Tiêu Dịch: Câm miệng cho lão tử.

Tiêu Dịch: Hiện tại tớ liền đi đổi.

Giang Tịch đã lâu chưa hé răng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện.

Giang Tịch: Tiêu Dịch.

Giang Tịch: Cậu sửa thử xem.

Tiêu Dịch: Vợ cậu không thích, tại sao tớ lại không thể sửa?

Tiêu Dịch: Vậy dựa theo lời tiểu Bát, đổi vị trí một chút nhé?

Không biết qua bao lâu, Giang Tịch lại trả lời.

Giang Tịch: Không cần.

Giang Tịch: Để tớ tự đổi.

Vì thế ——

[ “Giang quyền anh” đã đổi tên thành vương quốc bảo hộ chăn nuôi heo và gà. ]

Trong nhóm cuối cùng, chỉ còn lại Tiêu Dịch cùng Giang Tịch cùng nhau đánh cờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người bị đả kích quá tàn nhẫn là ai, rõ ràng, rõ ràng, liền không cần cố tình cường điệu.

Liên Đường chọc chọc khung chat cá nhân của Quý Minh Châu, ngữ khí khó nén khỏi có chút kích động ——

Liên Đường: Tiểu Bát à! Chồng cậu thật sự quá ngầu!

Liên Đường: Tớ 800 năm rồi chưa thấy ai có thể nghẹn chết được Tiêu Dịch cả, thật lâu lần trước, hình như cũng là Giang Tịch!

Quý Minh Châu nhìn tin nhắn ồ ạt cô ấy gửi tơi, nhưng tầm mắt thủy chung chỉ đọng lại ở chữ kia ở câu đầu tiên.

Quý Minh Châu: Đừng chụp mũ loạn xạ à nha.

Quý Minh Châu: Ai nói anh ấy là lão công của tớ?!

Liên Đường: Tớ đâu có nói sai, sớm muộn gì cũng sẽ vậy thôi.

Liên Đường: Cậu xem cậu với vị kia nhà cậu ấy, tựa như phu thê liên hợp cộng sự, một trước một sau, chỉ vì muốn bắt được Tiêu Dịch ca, tiến hành thâm nhập liên hoàn đả kích, chiêu này quả thực lợi hại, tuyệt!

Nhìn tin nhắn Liên Đường gửi qua, tầm mắt Quý Minh Châu vẫn dính chặt vào câu nói “Vợ của cậu” kia từ Tiêu Dịch.

Sau đó ngón tay cô liền đông cứng lại khi thấy câu trả lời kia của Giang Tịch.

Khác với cô chính là, Giang Tịch dường như không hề phủ nhận.

Giống như mang theo dáng vẻ cam chịu.

Phá lệ tự nhiên.

……

Thời điểm rời giường ngày hôm sau, Giang Tịch đã không còn ở nhà nữa.

Quý Minh Châu chỉ nhớ mang máng, anh trước khi đi còn gõ cửa phòng mình, hình như có giao phó cái gì đó.

Chắc là có quan hệ với bữa sáng, lúc đó cô mơ mơ màng màng nên cũng không có cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy thanh âm anh có chút nhiễu người, dứt khoát vào tai này ra tai kia, tùy ý trả lời “Đã biết”.

Cảnh tượng như vậy, giống như đang quay về thời điểm cao trung khi bị lão sư gọi vào văn phòng nói chuyện.

Bất đắc dĩ không nghe, bất đắc dĩ đáp lại.

Kỳ thật cảm xúc uể oải như vậy, xét đến cùng cũng là do cô ngủ không đủ giấc mà ra.

Lúc đầu không biết tại sao, không hề buồn ngủ mà cũng chậm chạp không chịu đi vào giấc ngủ, sau đó liên tục nằm mơ nằm mơ đứt quãng, không thể dừng lại.

Hơn nữa những giấc mơ đó, nội dung lại thật ra không đơn thuần chỉ là một, chỉ là có một chút ngớ ngẩn. Vai chính luôn không thay đổi.

Quý Minh Châu lắc lắc đầu, bảo đảm đem mấy giấc mơ hoang đường này vứt sang một bên. Sau khi thức dậy liền đi rửa mặt, rồi từ từ chậm rì rì đi đến phòng bếp.

Đi ngang qua bàn ăn, thì đột nhiên có một mảnh giấy nằm yên lặng trên đó thu hút sự chú ý của cô.

Nhìn sát vào thì trên đó có rất nhiều chữ.

Chữ viết mạnh mẽ viết bằng đầu bút lông cứng cáp.

Hẳn là bút tích của Giang Tịch——

【 chưa kịp làm bữa sáng, sữa bò ở bên trái tủ lạnh, bơ ở bên phải, nước trái cây ở bên trong ngăn để đồ tươi sống. 】

Tuy rằng ngay cả một cái tên cũng không có, nhưng ở bên này Bách Duyệt ngoài anh ra làm gì còn ai.

Quý Minh Châu theo như lời anh mở cửa tủ lạnh ra, bên trong chất đầy đồ ăn.

Cũng công nhận, nếu quả thật cô tự mình đi tìm, cô đại khái sẽ hoa cả mắt, đồng thời còn cảm thấy phiền phức, sẽ đơn giản mà dứt khoát không thèm ăn nữa.

Giang Tịch hóa ra còn rất thấu hiểu tâm tư nho nhỏ này của mình.

Quý Minh Châu không thể nào nấu ăn nên chỉ tiện tay cầm lấy bình sữa bò ngồi xuống bàn cơm.

Ngày hôm qua cùng Liên Đường tám nhảm đến tận khuya, nên không hề chú ý xem tin tức. Sáng nay lên, mới phát hiện vòng bằng hữu như có một trái bom nổ cực mạnh.

Nguyên nhân không phải cái gì quá xa lạ mà chính là mấy tấm ảnh chụp cô đăng lên hôm qua.

Độ hưởng ứng rất tốt, dưới ô bình luận như rồng hô vũ cuốn, có thể so sánh với mấy nghệ sĩ mới nổi mua thủy quân từ Weibo.

Liên Đường: Thiết kế bao bì, thiết kế bao bì, thiết kế bao bì!

Tiêu Dịch: Cậu đây là đi đâu vậy?

Trình Sí: Hình như tớ đã từng quay phim ở chỗ này rồi, tửu trang suối nước nóng gần Thân thành đúng không?

Quý Thiếu Ngôn trả lời Tiêu Dịch: Trình Sí nói rất đúng, tiểu công chúa nhà bác cùng Giang Tịch đi thả lỏng ở đó, hành trình do bác an bài.

Tiêu Dịch trả lời Quý Thiếu Ngôn: Bác trai à, con đâu có hỏi cậu ấy đi cùng với ai đâu, phản đối phát cẩu lương aaa.

Tiêu Dịch: Ặc, nếu biết đó là tiểu công chúa, tiểu tiếu tử này liền xin phép cáo lui.

Quý Minh Châu trả lời Tiêu Dịch: Âm dương quái khí lắm đó, xú đệ đệ.

Bình luận nào cũng được hơn 99+ likes, toàn là bằng hữu có quen biết, Quý Minh Châu tùy ý mở ra khung bình luận, chuẩn bị xóa bớt đi những bình luận khiếm nhã thì đột nhiên có một nickname phá lệ nổi bật.

Không những dễ thấy, người này bây giờ còn cùng Quý Minh Châu nói chuyện phiếm rất lâu, hơn nữa còn là người khá quen mắt.

Trải qua rất nhiều chuyện, Quý Minh Châu đối với chân dung của Giang Tịch liền có thể nhận ra ngay cả trong một đống bình luận như thế này.

Mà cái tin tức kia lại còn là ——

【 “Giang quyền anh” đã thích bài viết vào lúc rạng sáng 2:58. 】

Kỳ quái.

Chẳng lẽ Giang Tịch cũng giống như cô, đêm qua trằn trọc, mất ngủ?

Dù sao thì khuya như thế mới ngủ cơ mà.

……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vội vàng giải quyết cơm sáng, Quý Minh Châu từ bàn ăn chuyển qua phòng khách, ngồi trên sô pha to rộng mềm mại, thích hợp cho cô quay về hình dạng lười biếng như con mèo của mình.

Quý Minh Châu mở Weibo ra, chuẩn bị công bố một ít ảnh chụp hằng ngày mà cô hiếm khi nào tiết lộ.

Rồi sau đó, cô đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Tối hôm qua hình như cô đã bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp của Triệu Lan rồi thì phải.

Ôm một chút tâm tình khác thường, thiện và ác giao chiến trong đầu Quý Minh Châu một lúc lâu, cuối cùng vẫn trực tiếp click mở phòng phát sóng trực tiếp Weibo.

Lọt vào trong tầm mắt, liền có thể nhìn thấy số người vào xem và lượt bình luận kinh người.

Hay là?

Giang Tịch thật sự tiếp nhận lời mời phỏng vấn của cô ta rồi?

Lúc trước cô có dò hỏi qua quan hệ của Giang Tịch cùng Triệu Lan.

Nhưng câu trả lời của anh lại là —— “Không có quan hệ gì cả”.

Nhưng có đôi khi, “Không có quan hệ gì” là một đáp án như mong muốn, nhưng lại không phỏng đoán được đối phương có tiếp nhận phỏng vấn hay không.

Bởi vì rất có khả năng chính là, đối phương cảm thấy nhận phỏng vấn khác với cái tầng quan hệ mà cô đề cập đến kia.

Nói qua cũng phải nói lại, chỉ có nữ sinh với nhau mới có thể để ý đến những chi tiết tinh tế như vậy thôi.

Giống như Quý Minh Châu, từ nhỏ đến lớn, món đồ nào vào được tay cô thì đó cũng phải là độc nhất vô nhị.

Với mấy loại sự việc như thế này, cô có một chấp niệm khá dị thường.

Đến nỗi đối với sự việc lần này, cô phảng phất như có hỏi cũng không hết nghi hoặc, dù làm cách gì cũng không giải quyết được rối rắm.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhưng rồi nó lại thật sự tồn tại.

Cùng lắm thì.

Cô bình tĩnh mà kéo xuống bình luận, đại khái nhìn một vòng.

Cũng mong muốn phía dưới, tất cả đều là bình luận ác ý.

—— Cô nàng bình hoa ơi, trình độ phỏng vấn cùng với mấy vấn đề cô hỏi có phải không có nội hàm rồi hay không?

—— ngay từ đầu tôi đã thật sự thực chờ mong, kết quả phát hiện đầu voi đuôi chuột, mấy kì sau chắc phải cân nhắc đắn đo lắm mới dám bấm vào xem quá đi.

—— Triệu tiểu thư, đùa giỡn với fan có vui không? Lúc trước ám chỉ Giang thị rõ ràng như vậy, kết quả thì sao, ngay cả nhân viên Giang thị cũng không có, cô chơi vậy vui lắm chắc?

—— sớm khuyên cô rồi, không cần nói quá chắc chắn, cô biết có bao nhiêu người bị cô dắt mũi hay không, nghĩ đến là để xem Giang Tịch a, chẳng lẽ cô cho rằng tất cả mọi người đến đây để xem cô hả?

—— cùng ý kiến với lầu trên, trình độ lật mặt này có thể so với nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ nhưng đến chết vẫn không chịu thừa nhận kia, quá khó coi a.

—— Triệu tiểu thư không phải đã mua được thủy quân rồi sao, sao lần này lại không thấy bình luận ảo vào đây thế, ở đây đều là mắng cô cả đấy [ đầu chó.jpg].

—— tức chết tôi, ngày hôm qua tôi còn nói ở bình luận rằng Giang Tịch đã có vị hôn thê rồi, ngay lập tức bị Triệu Lan kéo đen, cái này không phải chột dạ thì là cái gì, cảm giác cô ta như vậy thực cổ quái, giống như không lấy được lần phỏng vấn này liền không bỏ qua vậy.

—— nói như vậy trà xanh bạch liên hoa Triệu Lan này đối với phỏng vấn Giang Tịch thật sự chấp nhất, hiện tại bình luận ôn ào như vậy, cũng không thây cô ta đứng ra giải thích.

Khu bình luận đều không có ngoại lệ, tất cả nội dung, đại khái đều là mắng chửi cô ta gạt người, mua được bản thảo lừa lưu lượng, thỉnh không nổi Giang thị còn không muốn thừa nhận.

Quý Minh Châu thật ra không nghĩ tới, hướng đi lại thành ra thế này.

Một lát sau cô nhanh chóng mở ra video phỏng vấn của Triệu Lan, ấn nút tua nhanh xem qua nội dung phỏng vấn một lượt.

—— xác thật không có Giang Tịch.

Quý Minh Châu lại quét qua vài lần bình luận, cũng không hiểu thêm được gì nhiều, chỉ cảm thấy, hẳn là cát bụi đã trở về với cát bụi.

Mà nghi vấn nào đó trong lòng, cứ như vậy tự nhiên liền có đáp án.

Bây giờ cô chỉ cảm thấy mạch đập nào đó trên người được mở ra, rút cạn, tưới thêm dưỡng khí mới.

Các tế bào đều được khai thông.

Quý Minh Châu lê dép lê, ba bước từ phòng khách quay về phòng ngủ trực tiếp nhào lên giường.

Cô nghiêng người chống mặt, nhìn tiểu hoàng tử gà trống trước mắt.

“Không nghĩ được, nhà ngươi còn khá biết điều.”

Quý Minh Châu dứt khoát nằm xuống thả lỏng mọi tâm tình.

Đền bù cả một đêm thức khuya mệt mỏi.

Chẳng qua cảm giác chưa ngủ được bao lâu, tiếng chuông bên người liền bắt đầu tùy ý tác loạn, kiên trì không ngừng “Ong ong” vang lên.

Căn bản không hề có ý định ngừng lại.

Quý Minh Châu nheo mắt nhìn nhắc nhở của điện thoại, “Như thế nào, tối hôm qua nháo chưa đủ hay sao, cậu hăng hái được rồi à?”

Liên Đường ở bên kia nghe được tiếng nói mê mang của Quý Minh Châu, lời nói vừa định buột miệng thốt ra đều tắc ở trong cổ họng, ngược lại nói, “Cậu cư nhiên vẫn còn ngủ, mới vừa tỉnh?”

“Ừ đúng hừ.” Quý Minh Châu lười nhác mà trả lời.

“Cậu không sao chứ? Không bị ảnh hưởng gì đi?”

“Tớ có thể bị ảnh hưởng gì chứ?” Quý Minh Châu nhắm mắt lại trả lời lại, “Tớ vốn dĩ muốn nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại đều bị cậu làm hỏng.”

“Nghỉ ngơi một giấc cái gì nữa, nhà của cậu sắp cháy đến nơi rồi kìa!” Tiếng nói của Liên Đường bắt đầu đứt quãng, “Tớ cùng tiểu tiện nhân chửi nhau đến ầm trời, nó cư nhiên lại còn mua hot search!”

“Liên Đường, rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy? Cậu đừng nói nữa, mắt tớ hiện tại thật sự không thể mở lên nổi nữa.” Giờ khắc này, Quý Minh Châu quả thật ngủ không đủ mà.

“Cậu đi xem Weibo đi, Triệu Lan cùng Giang Tịch lên hot search rồi!” Liên Đường ở bên kia ồn ào, ngữ khí mang theo vẻ khinh thường, “Tớ nói mà, cô ta đối với Giang Tịch là tà tâm bất tử, cậu nhìn xem, cô ta chính là muốn cắn chặt không buông mà!”

Quý Minh Châu nghe xong, còn chưa kịp tắt giao diện trò chuyện đã lấy điện thoại mở Weibo ra, nên chỉ nghe được Liên Đường liên tục hét lên hai tiếng.

“Tớ thật sự có thể bị cậu hù đến chết mất.” Cùng Liên Đường ở chung lâu rồi, Quý Minh Châu hoài nghi bản thân tại sao còn chưa bị cô nàng la hét đến điếc hẳn một bên.

“Má ơi! Tiểu Bát cậu mau đi xem ——” ngữ khí Liên Đường trở nên kích động lại còn vô cùng đắc ý, “Weibo của Giang thị đã lên tiếng đáp lại rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Số ký tự: 0