Chương 54
Chấp Thông Nhất Căn
2024-07-14 13:49:38
Kỳ thật bất luận có câu nói đó của Giang Tịch hay không.
Chuyện phát sinh hôm nay hết thảy, đều nằm ngoài dự đoán của cô.
Nhưng, hình như cũng không phải là không thể tiếp thu.
Loại cam tâm tình nguyện về thể xác và tinh thần, loại cảm xúc bí ẩn mờ nhạt ấy như ngọn lửa cháy mãnh liệt, cùng với, hoàn cảnh chỉ có hai người thăm dò lẫn nhau.
Đủ thứ suy nghĩ điên cuồng chạy ngang qua đầu, không dứt, làm cho cô ở bên trong thứ ánh sáng trong veo này mà mềm nhũn như nước.
Giang Tịch rõ ràng vẫn để ý đến chuyện vừa rồi, loại chuyện như thế này cho dù đến lượt cô áp bức, cũng chỉ có mình cô chịu thiệt thòi.
“Nhưng cái đấy của anh không lớn bằng của em.” Sắc mặt Quý Minh Châu như vừa mới kết thúc vẫn thoáng ửng hồng, lúc nói những lời này, uy hiếp không đủ, chỉ giống như đang làm nũng.
Giang Tịch sửng sốt, ngay sau đó lấy lại tinh thần, chậm rãi truyền đến, “Nhưng của anh cứng hơn của em mà.”?
“”
Đây là loại từ ngữ lưu manh gì đấy?!
Đương nhiên, về sau Quý Minh Châu cũng không thực sự áp bức.
Cô cũng sờ soạng anh y như thế, thời gian có thể lâu hơn một chút.
Quý Minh Châu giơ tay đẩy đẩy anh, “Được rồi em không nói chuyện với anh nữa, anh mau bấm thang máy đi, người khác không biết, còn tưởng chúng ta ở trong này làm chuyện gì đáng xấu hổ.”
Không gian nơi đây chật hẹp, lại còn có thêm chuyện vừa rồi như quạt gió vào lửa, hơi thở gấp gáp vẫn luân chuyển bên trong thang máy, khiến ai cũng phải choáng váng.
Cô vừa mới buột miệng, giọng nói lộ ra chút ngọt ngào khó nhận ra.
“Vô sỉ”
Giang Tịch hơn nhướn mày, sau khi lặp lại lời Quý Minh Châu, anh cũng không tiếp tục dây dưa với cô ở đó thêm nữa.
Anh duỗi tay bấm thang máy, ban đầu hai người tính toán đồng loạt lướt qua bàn tiếp tân, đi ra bên ngoài.
Vì sáng sớm đã rời khỏi nhà, Quý Minh Châu ngồi xe Giang Tịch đến công ty, đến khi tới Giang thị, cũng không để dưới gara xe.
Nên lúc này, cũng không có tâm tư muốn tránh né thêm nữa, tới đâu thì tới, tùy tâm sở dục.
Sau khi bước ra ngoài được một nửa, Giang Tịch tự nhiên cảm thấy không được đáp lại.
Tiện đà, xoay người, nhìn về phía Quý Minh Châu.
Quý Minh Châu không rõ nguyên do, ngước mắt nhìn thấy Giang Tịch chậm rãi vươn tay về phía cô.
Cô chớp mắt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Người này
Cũng thật là.
Khóe môi cố tình mím chặt, kiêu căng đi về phía trước, tay vươn đưa về phía đối diện.
Trong nháy mắt đầu ngón tay Giang Tịch hơi lạnh chạm vào cô, thoáng dùng sức nắm chặt kéo về phía anh.
Hai tay siết chặt, lòng bàn tay anh bao trọn bàn tay cô.
Quý Minh Châu bị anh nắm chặt quá, thoáng buông lỏng, làm Giang Tịch càng tăng thêm lực đạo.
Hai người âu yếm bước qua quầy lễ tân.
Có tiếng thang máy nhắc nhở khiến cho hàng loạt nhân viên ở quầy lễ tân tiến vào trạng thái cảnh giác, nên Giang Tịch cùng Quý Minh Châu còn chưa đi ra, ánh mắt của các cô đã sáng quắc, tràn đầy năng lượng.
Vì vậy, cũng không bỏ qua động tác nho nhỏ đó giữa hai người.
Đương nhiên, điều đáng tiếc, lại là
Nửa mặt Quý Minh Châu bị thân hình Giang Tịch che mất, chỉ có thể thoáng liếc thấy cần cổ thiên nga duyên dáng cùng với nửa bên mặt xinh đẹp còn lại.
Đợi cho đến khi thân ảnh hai người đồng loạt biến mất ở cửa lớn công ty.
Quầy lễ tân lén lút ghé vào nhau, cho dù có nghiệp vụ công tác cao, tâm tình bát quái cũng không thể ngăn lại được.
—— “A, Tô Tô, Giang tổng luôn kéo tay Quý tiểu thư đi kìa.”
—— “Ai, đại mỹ nhân, thật vất vả mới đi ngang qua quầy lễ tân của chúng ta, lại không thấy rõ mặt!”
—— “Tin tức này có thể phát lên diễn đàn công ty không? Tôi hơi sợ bị trừ tiền lương”
—— “Không đâu, quản lý diễn đàn công ty làm việc rất chuẩn, lần trước tôi khen Tiếu tổng thì không được, nhưng nếu cô muốn khen Quý tiểu thư, chỉ cần không tiêu cực, tuyệt đối sẽ không xóa bài. Tôi đau lòng tiền thưởng của tôi qúa, đều là do Tiếu tổng làm hại!”
—— “Cứ yên tâm đăng lên đi, dù sao diễn đàn công ty từ trước đến nay luôn rất thích hóng hớt, vẫn là do lần trước phỏng đoán ha ha.”
Đêm đó, bài đăng mới xuất hiện ở trang đầu diễn đàn.
Sau khi nhân viên Giang thị kết thúc một ngày làm việc, chỉ chờ mong được nghe ngóng về chuyên mục sinh hoạt cá nhân của sếp tổng, tuy rằng chỉ có một chút vậy thôi, nhưng cũng đủ để thỏa lòng mong ước rồi.
Chẳng qua, Quý Minh Châu khi đó đang đứng ở một nơi nào đó nước sôi lửa bỏng không thể miêu tả, cũng không có cơ hội nhìn thấy bài đăng đó ngay lập tức.
Hai người hôm nay để xe bên ngoài, cũng là có kế hoạch.
Sau khi Giang Tịch hỏi ý kiến cô, hai người đã quyết định ra ngoài ăn cơm.
Bây giờ vẫn còn là đầu xuân, chồi non nhú lên xanh biếc, gió buổi tối càng thêm ấm áp.
Mùa đông Ngân Thành vừa ướt vừa lạnh, nhưng tới mùa xuân chỉ hơi se se lạnh, mọi thứ hết thảy đều trở nên sống động.
Giang Tịch tìm được một nhà hàng tương đối yên tĩnh.
Khẩu vị hơi nhạt, hơi thiên về ngọt, là đặc trưng món ăn Giang Tô.
Bánh bao súp Kim Lăng, đầu sư tử hầm đông trùng hạ thảo, gà vàng thơm, nghe tên đã thấy ngon. Còn có bánh trôi ngào đường, bánh gạo chưng rượu hoa quế lộ, gạo nếp hồng ngó sen cũng không thể thiếu.
Sau khi dùng cơm xong, nhà hàng bắt đầu phục vụ điểm tâm ngọt.
Điểm tâm ngọt ở đây khác với mấy món ở các cửa hàng thông thường, họ đều phục vụ những món tráng miệng tốt cho sức khỏe làm từ các loại rau củ có vị ngọt tự nhiên, sữa dê nấu cùng táo đỏ, bí đỏ chưng ra nước, trộn với một ít bột hoa loa kèn, lại còn có khoai lang tím thay cho phô mai.
Quý Minh Châu thích loại hương vị ngọt ngào tươi mát này, mặc dù cô ăn không nhiều, nhưng lần này, cũng phải cho Giang Tịch chút mặt mũi, đành phải vùi đầu vào ăn.
Trái lại, Giang Tịch vẫn như bình thường, làm cái gì cũng đều nhàn nhạt, ngay cả lúc ăn cơm như thế này, còn được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Tịch chỉ thoáng giật giật đôi đũa, chậm rãi nhấp ngụm trà xanh, rồi không ăn thêm gì nữa.
Nếu không phải vì sức lực của anh mỗi khi hôn cô vẫn còn đó, eo thon, cơ rắn chắc, cơ bụng cũng đặc biệt xinh đẹp, Quý Minh Châu còn hoài nghi anh chỉ là một tên thư sinh mặt lạnh không lên được, bị hồ ly tinh như cô câu mất hồn.
“Anh không ăn nữa sao?”
“Ừ.” Đầu ngón tay Giang Tịch để trên bàn, câu được câu không gõ nhịp nhịp, “Em cứ từ từ ăn, đừng nóng vội, anh đi toilet, chờ em ăn xong, mang em đi dạo phố?”
Giang Tịch không dừng lại ở đề tài quá lâu, Quý Minh Châu đành ngoan ngoãn gật gật đầu, “Giang tổng, anh đi nhanh lên, nhanh quay về nhé.”
“Anh chỉ đi ra ngoài một lúc thôi, cũng đâu phải ra nước ngoài.” Giang Tịch đứng dậy, ngữ khí sung sướng, “Không cần lưu luyến anh như vậy đâu.”
“”
Hai người lại đấu võ mồm một lát, Giang Tịch mới rời khỏi chỗ ngồi.
Quý Minh Châu nhìn bóng dáng Giang Tịch, như suy tư điều gì.
Lúc trước Giang Tịch chỉ ăn uống thanh đạm, không phải xem ăn uống như một loại cực hình thế này.
Khi còn học cao trung, bọn họ tổng cộng bốn năm người đồng loạt đến quán ăn nhỏ trước trường học.
Khi đó, các nam sinh bởi vì chơi bóng rổ, thể lực tiêu hao nhiều, mỗi người đều có sức ăn rất lớn, Giang Tịch cũng không ngoại lệ.
Quý Minh Châu khi đó giấu giếm tâm tư của bản thân, gọi rất nhiều đồ ăn cho Giang Tịch.
Cô ám chỉ như thế, kết quả anh đều ăn hết toàn bộ.
Như vậy xem ra, kỳ thật không chỉ mỗi mình cô tương tư.
Mơ ước đã lâu, cũng có cả anh.
Hồi ức ùn ùn kéo về, Quý Minh Châu bỗng nhiên phát hiện, mình thật sự có quá nhiều hồi ức với Giang Tịch.
Cũng không biết có phải do mệt, hay là ở nước ngoài dạ dày bị tổn thương.
Quý Minh Châu quyết định khi nào trở về sẽ xin Lâm Mạn Hề dạy cô một vài món, tẩm bổ lại cho anh mới được
Lúc này nhà hàng không có quá nhiều người đến ăn, không phải vì không được hoan nghênh, mà vì muốn đến đây phải đặt bàn trước, cho dù có nhiều tiền thế nào, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Vách ngăn dùng lũy trúc xanh và hàng rào giả núi, hoàn cảnh rất thích hợp cho những người không thích ồn ào nhiều người qua lại.
Đương nhiên, tất cả cảm khái đều kết thúc ở một câu ——
“Chị ơi?”
Quý Minh Châu đã ăn gần hết các món trên bàn rồi, đang chán chường nghịch nghịch di động, thuận tiện chờ Giang Tịch trở về, sau khi nghe những lời này, liền nâng mắt nhìn qua.
Tiếng“Chị” này.
Ở trong trí nhớ, chỉ có một người kêu như vậy.
Quả nhiên.
Quý Minh Châu thoáng lục lại trí nhớ, là đàn em kia của Giang Tịch.
“Trùng hợp ghê ta.” Đàn em vẫn mặc áo Punk màu đen, áo khoác cao bồi, vóc dáng thon dài, mũ lưỡi trai kéo thấp thấp, tóc ngắn, đeo rất nhiều khuyên tai, vẫn khuốn mặt cà lơ phất phơ ấy.
“Thật trùng hợp, em cũng ăn cơm ở đây sao?”
“Cùng người trong nhà đến đây ạ.” Đàn em chỉ chỉ ghế dài đằng kia, “Bên trong nói chuyện phiếm em nghe không quen, liền ra ngoài hít không khí.”
Vừa dứt lời, liền thấy trên bàn Quý Minh Châu có đặt chìa khóa xe, “Chị cùng ai tới đây ăn cơm đó?”
Quý Minh Châu nhìn ra được tên này đang tính toán điều gì, nghiêng mặt, ngữ khí chậm rãi, “Còn có thể cùng ai chứ, cùng đàn anh Giang của em chứ ai.”
Đàn em như đã đoán trước, sau khi nghe câu trả lời, cười rộ lên, “Kỳ thật em cũng có thể đoán được, xe chị đi còn tốt chứ?”
“Rất được, bề ngoài đẹp, phí bảo dưỡng cũng tốt.”
Chiếc Bugatti Veyron kia của cô, đã im ắng nằm ở gara Bách Duyệt rất lâu rồi, rất ít khi dùng đến.
Có xe của Giang Tịch, may ra Quý Minh Châu chỉ có cuối tuần, cùng Liên Đường đi uống trà chiều, mới có thể tự mình lái x era ngoài.
“Vậy có cần tân trang gì, chị có thể hoàn toàn yên tâm giao cho em, bảo đảm mát tay, nhá chị nhá?” Đàn em bám riết không tha đề nghị.
“Được rồi —— chị hiện tại chưa cần, thật sự sợ em đánh chị quá đi mất.”
“Vậy thì mình thêm WeChat đi, về sau có yêu cầu gì, chị hoàn toàn có thể tìm em bất cứ lúc nào.” Đàn em vừa nói vừa bắt đầu lấy di động ra.
Quý Minh Châu vốn định đáp lời, không biết nghĩ tới điều gì, “Em có thêm Wechat của đàn anh nhà em không?”
“Lúc trước đã thêm khi còn là sinh viên trao đổi rồi ạ.” Đàn em không để bụng trả lời, “Chị hỏi cái này để làm gì?”
Quý Minh Châu lấy di động ra, quét danh thiếp người đối diện, “Không có gì, sao em như con nít cái gì cũng tò mò thế nhỉ.”
Cô chỉ đang suy nghĩ
Tính tình Giang Tịch như vậy, lúc trước là sinh viên trao đổi, lại thêm Wechat đàn em không thân thiết này lắm?
Thật đúng là chuyện hiếm lạ.
Đàn em chân trước để lại phương thức liên lạc, Giang Tịch sau lưng đã trở lại.
Nhìn thấy đối phương, anh rõ ràng rất kinh ngạc, “Em cũng đến đây à?”
Đàn em cùng Giang Tịch chào hỏi, “Đúng vậy, mới vừa cùng chị hàn huyên vài câu, còn thêm WeChat, em biết đàn anh ở đây, nên mới cố ý đợi đấy.”
Không biết nghe được từ nào, mặt Giang Tịch thoáng chốc trở nên vô cảm, “Chào hỏi xong rồi, em cũng nên đi đi.”
Đàn em cũng không hiểu chuyện gì, nhưng tự an ủi bản thân, “Vui buồn thất thường, thật không thể hiểu được thế giới người lớn tuổi.”
Không thể hiểu được tại sao bị nói là lớn tuổi Quý Minh Châu sợ đến ngây người.
Nhìn đàn em dần dần rời xa, cô mới nói, “Người trẻ sao lại thế này, lời vừa rồi không thấy vô lý sao? Em rõ ràng mới tốt nghiệp đại học không lâu!”
Cô tốt nghiệp chính quy đại học Melbourne, sau đó mới học lên nghiên cứu sinh.
Nhưng vì thời hạn học thạc sĩ ở nước ngoài khá ngắn, cho nên cô chỉ nghiên cứu sinh một năm, bằng cấp đủ rồi liền trực tiếp về nước.
Nghiêm túc mà nói, xuân xanh của Quý Minh Châu còn dài lắm. Giang Tịch so với cô lớn hơn một chút, sinh nhật đã cách đây mấy tháng, tuổi không khác nhau là mấy.
Nhưng chính là như vậy, vẫn bị nói là —— “Người lớn tuổi”.
Giang Tịch mặc áo khoác, tiện đà cầm lấy khăn quàng cổ tatami Quý Minh Châu đặt trên ghế, quấn cẩn thận quàng cho cô.
Nghe được cô oán giận, ngữ khí Giang Tịch nhàn nhạt, “Cho nên, còn muồn cùng người khác nói chuyện phiếm thêm WeChat sao.”
Quý Minh Châu:?
“Anh chua quá nha.” (đại ý là ăn giẩm – ghen)
“Anh có chua hay không thì không biết, nhưng anh có thể để cho em chua đấy.” Giang Tịch nói, ánh mắt đi xuống, trực tiếp đặt trước ngực cô, lại đi xuống eo.
Ám chỉ ý muốn nói lại thôi.
Quý Minh Châu nghĩ đến bản thân bị anh làm cho bủn rủn, đột nhiên cảm thấy có chút choáng ngợp.
“Anh nói thật nói cho em biết đi, miệng anh có phải bôi mật không đấy”
Sao chỗ nào anh cũng đều nói lời đường mật được vậy.
Miệng người ta chỉ bôi mật, còn anh đây là trực tiếp uống cả lọ mật.
Tâm tình Giang Tịch đột nhiên lại tốt lên, anh cúi đầu cắn lên chóp mũi cô, hỏi ngược lại, “Em nói thử xem.”
Hai người theo như kế hoạch đi dạo phố, thật ra Giang Tịch chỉ đi theo Quý Minh Châu mà thôi.
Tuổi trẻ tự phụ, nam nhân này rất ít khi nói cười, bên trong là âu phục màu đen bên ngoài là áo khoác phẳng phiu, trên cổ áo là khăn quàng cổ kẻ sọc màu xám nhạt tương phản, vô cùng tuấn mỹ.
Cô gái bên cạnh cơ hồ như rúc vào trong lòng ngực anh, bên dưới cổ áo bằng nhung, là nhan sắc tinh khiết, khuôn mặt như hoa hồng nở rộ trên nền tuyết trắng, diễm lệ mê người.
Chỉ là khăn quàng cổ che khuất chiếc cằm nhỏ tinh xảo, càng làm nổi bật ánh mắt đào hoa mắt linh động sáng ngời.
Cả hai người suốt quãng đường đi, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường.
“Còn muốn mua gì nữa không?” Giang Tịch xách theo từng túi chiến lợi phẩm của Quý Minh Châu —— mấy đôi giày cao gót cô thích, nhìn cô nói.
“Anh thật sự không muốn mua gì sao, hay em mua thêm cho anh mấy cái áo sơ mi mới nhé?” Quý Minh Châu nói, dùng đầu ngón tay như có như không sờ sờ lên cổ áo anh.
“Như thế nào, muốn viết thêm chữ lên đó sao?”
Giang Tịch không nhắc thì thôi, nhắc tới Quý Minh Châu đột nhiên nhớ tới ngày đó anh ở trong văn phòng đã phát sinh chuyện gì.
“Lần trước là bởi vì cảm thấy chơi rất vui, lần này nếu anh một hai muốn em phải viết, cũng không phải không thể.” Quý Minh Châu dừng lại, “Nhưng lần này nếu viết, phải là như xăm mình như vậy, mang theo cả đời, anh tin không em sẽ vẽ một con heo lên cho anh đấy.”
Giang Tịch không kiềm được, ngữ khí mang theo chút chế nhạo, “Làm sao không thể xóa? Dùng son môi, em không thể lúc nào cũng mang theo.”
“Anh coi khinh em đấy à, sẽ luôn có cách, anh đừng kiêu ngạo!”
“Được, không coi khinh em.”
Hai người ra khỏi Lệ Xá, đến các cửa hàng gần đó.
Thật ra mua sắm lúc này không thành vấn đề, hai người ở bên nhau, tùy tùy tiện tiện làm gì đó, thì không khí cũng đều như được rải đầy kẹo bông gòn.
“Em đột nhiên nhớ tới, ngày hôm đó sau khi em về rồi, anh và Triệu Lan ở trong văn phòng nói những gì vậy?” Quý Minh Châu rốt cuộc vẫn hỏi.
Tuy rằng cô biết Giang Tịch cự tuyệt, nhưng giờ phút này xem ra, cho dù sớm chôn vùi quá khứ, nhưng trong tiềm thức, Quý Minh Châu đối với Triệu Lan vẫn có cảm xúc gì đó khó nói.
“Ngày nào?”
“Là ngày cô ấy tìm anh phỏng vấn cho chuyên mục kinh tế tài chính đấy.”
Quý Minh Châu cảm thấy Giang Tịch biết rõ còn giả bộ hồ đồ, lạnh lùng cười, nhéo nhéo lòng bàn tay anh, chỉ muốn anh nói ra thôi.
“Nếu là việc đó, thì cô ta tìm anh rất nhiều lần.” Giang Tịch suy nghĩ một chút mới trả lời.
“Rất nhiều lần?” Lần này đến phiên Quý Minh Châu kinh ngạc, lúc cô không nhìn thấy, lại còn có nhiều chuyện xảy ra?!
“Lúc đầu có tìm một lần, trợ lý Ứng trực tiếp từ chối. Sau lần đó là lúc em ở Giang thị, anh không để cô ta vào văn phòng, cho nên không có gì cả.” Giang Tịch dừng lại, “Sau đó anh có đến thành Bắc, lão Triệu mời anh làm khách, lúc anh ra ngoài, cô ta có ngăn anh lại, nói về chuyện đó thêm một lần nữa.”
Từ đó, hai người không còn gặp nhau.
Lần gặp lại gần đây nhất, là vào buổi tối sinh nhật ngày hôm đó.
Nghe Giang Tịch nhắc đến hai chữ “Thành Bắc”, thì hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Quý Minh Châu bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước cô có đến thành Bắc quay video, đã thấy cảnh hai người giằng co.
Hóa ra
Hậu quả là do đây.
“Em cũng có bí mật muốn nói với anh.” Quý Minh Châu thần bí nói.
“Bí mật gì cơ?” Giang Tịch nghiêng mắt nhìn cô, trong bóng đêm xuất hiện vòng sáng mơ hồ, gần cô trong gang tấc, nhưn lại không thấy rõ đó là gì.
Lông mi Quý Minh Châu chớp chớp, cô muốn nói với anh, kỳ thật ngày hôm đó cô có nhìn thấy hai người.
Nhưng mà lời nói đến miệng lại xoay trở về, “Thôi, em không nói đâu.”
Cô học bộ dạng lãnh khốc của Giang Tịch trước đây, dùng chiêu thức tức chết người không đền mạng, “Bây giờ không gấp, anh cứ từ từ đoán, thời gian còn dài mà.”
Giang Tịch thoáng trầm mặc.
Lần đầu chịu thiệt thòi bởi chính lời nói của mình.
“Ha ha Giang tổng, quả báo, phải trả giá.”
Hai người náo loạn một hồi, bất giác đi đến trước một cửa hàng.
Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy trang hoàng bên ngoài, liền muốn lôi Giang Tịch đi vào.
Bên trong đều là mấy món đồ có in hình gà Sally, cái gì cũng có.
Vàng óng ánh một mảnh.
Hai người vừa đi vào, cửa hàng trưởng ở quầy thu ngân liền mở to hai mắt nhìn.
Vừa như hoan nghênh, lại như rất kinh ngạc, ngay cả giọng cũng cao hơn mức bình thường ——
“Ái chà, tên nhóc này, cậu lại tới rồi đấy à?!”
Quý Minh Châu nghe câu nói đó, quay đầu nhìn Giang Tịch đứng bên cạnh, anh lại gật gật đầu tỏ ý chào chủ tiệm.
“Anh thường đến cửa hàng này sao?” Quý Minh Châu tò mò.
“Đã đến đây một lần.” Anh không có ý định che giấu, “Mua thuốc bôi trầy da đấy.”
“Em biết em vừa nhìn thấy.” Tầm mắt Quý Minh Châu đảo một vòng mấy món có in hình gà con.
Chẳng qua —— Quý Minh Châu không thể tưởng tượng, “Khi đó sao anh lại nghĩ mua gà Sally cho em?”
Không biết vì sao cô đột nhiên thấy có chút chột dạ.
Đơn giản, Quý Minh Châu khi đó thật sự, mỗi ngày đều phải đánh gà con kia tơi bời một phen.
“Có đôi khi đi ngang qua cửa phòng của em, thấy em thích con gà kia nên mua thôi.” Sắc mặt Giang Tịch không thay đổi, thành thật nói, “Ôm vào trong ngực.”
Kỳ thật là bởi vì —— cửa phòng Quý Minh Châu chưa bao giờ đóng.
Cô không hề cảnh giác, ngay cả khi có anh ở nhà cũng không để ở trong lòng.
Không biết “Nguy hiểm” là gì.
Quý Minh Châu không vào phòng tìm anh, nhưng Giang Tịch lại từ góc phòng hẹp đó, nhìn trộm cô vô số lần.
“Anh mới là người ôm vào trong ngực ấy.” Quý Minh Châu chỉ lên kệ để hàng, bên trên vừa vặn có một công tử gà, “Em bình thường chỉ hay đánh nó thôi.”
Quý Minh Châu cuối cùng lại chỉ mua gà Sally.
Lúc thanh toán, chủ tiệm nhìn nhìn Quý Minh Châu, lại nhìn Giang Tịch.
Ánh mắt cô ấy quả thật là không tồi, tiểu tử này lúc trước có tới đây, quả thật mua đồ cho bạn gái, hiện tại xem ra, vị bạn gái, cũng thật sự đẹp quá mức rồi.
“Lại mua đồ cho bạn gái à?” Chủ tiệm cười tủm tỉm, nhìn cặp đôi trước mắt.
Giang Tịch lưu loát thanh toán, “Dạ.”
Quý Minh Châu ôm gà nhỏ, lúc đi ra khỏi cửa hàng, vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Tịch.
Chờ đến khi lên xe, tầm mắt cô càng dính như keo nước, gắt gao bất động, chưa từng dời đi.
“Làm sao vậy?” Giang Tịch kỳ thật vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Quý Minh Châu, nhưng tới giờ khắc này, không thể nhịn được, trực tiếp mở lời, nghiêng đầu nhìn qua hỏi.
“Lúc nãy chủ tiệm nói ‘ lại ’ anh không muốn giải thích gì sao?”
Lại mua đồ cho bạn gái.
Lại!
“Lần trước có đến.” Ngữ khí Giang Tịch phiêu phiêu, như đã bay đến chân trời xa xôi nào rồi, “Anh không phủ nhận.”
Quý Minh Châu thấy loại tên “Động không đáy” rất xứng với Giang Tịch.
Loại cảm giác này, thật sự mới lạ lại khiến người khác khó có thể không thỏa mãn.
“Giang Tịch anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu em đấy.”
Quý Minh Châu chậm rãi lên tiếng
Trở lại Bách Duyệt, Giang Tịch bảo cô rửa mặt xong liền nghỉ ngơi.
“Anh thì sao, anh còn muốn làm gì?”
“Còn có chút chuyện cần phải xử lý, sáng mai anh gọi em dậy.” Giang Tịch nửa ngồi xổm xuống đổi dép lê cho cô, “Hôm nay đi dạo hơi lâu, đã khuya rồi, em nghỉ sớm một chút.”
“Được” Quý Minh Châu nhìn anh, “Biết anh vội như vậy, em đã không lôi kéo ra ngoài.”
“Mới đây thôi.” Giang Tịch ngồi dậy, “Nếu tội nghiệp anh như vậy ——”
Anh nói được một nửa, dừng lại.
Cố tình kéo dài, thật dài, ý vị ám chỉ mười phần.
Quý Minh Châu sửng sốt.
Chuyện ở bên trong thang máy
Vẫn tính!
Cả ngày sờ, lại còn chưa thỏa mãn.
Cô tiến lên, hôn lên đôi môi mỏng trước mắt.
“Được rồi, Quý Minh Châu xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ~”
Giang Tịch cảm thấy không thỏa mãn, nặng nề liếc cô, “Em thật sự cho rằng, mới có vậy mà đã tống cổ được anh?”
Vừa dứt lời, anh định áp sát, thì kết quả tiếng chuông di động thoáng chốc vang lên.
Anh nhìn màn hình, là cuộc gọi từ trợ lý Ứng.
“Đúng! Em cho là như vậy đấy!” Nhân cơ hội này, Quý Minh Châu chạy sang phòng khách, chỉ để lại một bóng dáng vô cùng đắc ý.
Giang Tịch nhìn theo phương hướng cô biến mất, đầu ngón tay để lên môi mình.
Hương thơm hoa hồng vẫn còn phảng phất đâu đó.
Anh đương nhiên, không dễ dàng bị tống cổ như vậy.
Sau khi Quý Minh Châu trở về phòng, đem con gà Sally mới mua lấy ra.
Cô nhìn trái ngó phải chọc chọc.
Không biết sao, trong trí nhớ lại xuất hiện một màn trong thang máy lúc tối.
Tay Giang Tịch để lên eo cô, chậm rãi hướng lên trên.
Rồi sau đó từ từ bao trọn.
Giống như nhồi bột màn thầu vậy, kỳ thật khi đó Quý Minh Châu có chút đau.
Hơn nữa lực tay anh lại không khống chế, Giang Tịch không hề có kĩ thuật, chỉ biết dùng sức mạnh thô bạo
Nghĩ vậy, Quý Minh Châu cảm thấy mình như bọt biển ngâm vào trong nước, vừa co rút lại vừa bành trướng, cực kỳ bất lực.
Bất quá chỉ hơi đau lúc đầu, về sau đã đỡ hơn rất nhiều.
Quý Minh Châu nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên phát hiện hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu mình không có điểm dừng.
Đuổi không đi
Đột nhiên cô xốc áo lên, nương theo ánh đèn xem xét.
Hình như vẫn còn hơi đỏ.
Mặt Quý Minh Châu thoáng trầm.
Giang Tịch thật sự dùng lực rất mạnh bạo!
Cô hạ quyết tâm, dứt khoát xách theo một con gà Sally đến phòng anh, một người một gà, rất cân xứng.
Tuy rằng Giang Tịch vẫn còn ở thư phòng, không có trong phòng, nhưng anh hẳn vừa thay quần áo, cho nên vẫn để lại một cái bóng đèn.
Quý Minh Châu nhớ tới hôm nay Giang Tịch làm cùng với cô rất nhiều thứ
Lại nhớ đến nguyên nhân mấy ngày này tối nào Giang Tịch cũng không ngủ cùng cô.
Cô nhìn chằm chằm chiếc giường này một lúc lâu
Đến khi Giang Tịch xử lý xong việc thì đã khuya rồi.
Mấy ngày vừa rồi, tập đoàn Giang thị đầu tư nghiên cứu phát minh người máy với trí tuệ nhân tạo, sắp phải đưa ra thị trường, hơn nữa còn phải nghiên cứu về việc sản xuất hàng loạt.
Chuyện này có liên quan đến phản hồi từ phía khách hàng, yêu cầu không ngừng thảo luận và sửa đổi.
Anh đi xuống lầu, bên trong Bách Duyệt khá im ắng, chỉ có ánh trăng như nước, chậm rãi chiếu vào.
Trong phòng yên lặng không có động tĩnh gì.
Giang Tịch bước qua hành lang, bên tay trái, phòng Quý Minh Châu đen một mảnh, hẳn là đã ngủ rồi.
Chỉ có phòng anh mới còn chút ánh sáng hắt ra.
Đây là ánh đèn Giang Tịch cố tình lưu lại, chắc Quý Minh Châu ở đối diện đã ngủ rồi, nên anh để lại để tạo cảm giác có hơi người.
Tuy không phải đến mức lo lắng cô sợ hãi linh tinh gì đó, nhưng Giang Tịch cảm thấy, dựa theo quan hệ hiện tại của hai người, vẫn muốn tạo cho cô cảm giác an toàn.
Ánh đèn đó, như anh luôn ở bên cạnh cô.
Bước chân Giang Tịch thoáng dừng, không muốn quấy rầy cô, đành đẩy cửa phòng mình ra.
Vào phòng tắm trước, chờ đến khi rửa mặt xong quay trở ra, anh mới chậm rãi đến mép giường.
Mà chờ đến khi anh xốc chăn lên, tầm mắt Giang Tịch mới nhất thời ngừng lại.
Nếu nói từ khi vào cửa tới nay Giang Tịch có bao nhiêu sơ sẩy vì không để ý đến chiếc giường bên này —— thì hiện tại Giang Tịch liền có bấy nhiêu kinh ngạc.
Dưới lớp chăn, trên giường, là cảnh đẹp khiến người khác cảm thấy ngộp thở.
Quý Minh Châu mặc áo ngủ mỏng manh, hơi thở phập phồng lên xuống, mái tóc quăn nhẹ xõa tung trên đầu vai trắng như tuyết.
Lông mi cong dài, mày đẹp hơi nhíu lại.
Cô đang ôm công tử gà nhỏ kia, không biết đã ngủ ở chỗ này bao lâu rồi.
Chuyện phát sinh hôm nay hết thảy, đều nằm ngoài dự đoán của cô.
Nhưng, hình như cũng không phải là không thể tiếp thu.
Loại cam tâm tình nguyện về thể xác và tinh thần, loại cảm xúc bí ẩn mờ nhạt ấy như ngọn lửa cháy mãnh liệt, cùng với, hoàn cảnh chỉ có hai người thăm dò lẫn nhau.
Đủ thứ suy nghĩ điên cuồng chạy ngang qua đầu, không dứt, làm cho cô ở bên trong thứ ánh sáng trong veo này mà mềm nhũn như nước.
Giang Tịch rõ ràng vẫn để ý đến chuyện vừa rồi, loại chuyện như thế này cho dù đến lượt cô áp bức, cũng chỉ có mình cô chịu thiệt thòi.
“Nhưng cái đấy của anh không lớn bằng của em.” Sắc mặt Quý Minh Châu như vừa mới kết thúc vẫn thoáng ửng hồng, lúc nói những lời này, uy hiếp không đủ, chỉ giống như đang làm nũng.
Giang Tịch sửng sốt, ngay sau đó lấy lại tinh thần, chậm rãi truyền đến, “Nhưng của anh cứng hơn của em mà.”?
“”
Đây là loại từ ngữ lưu manh gì đấy?!
Đương nhiên, về sau Quý Minh Châu cũng không thực sự áp bức.
Cô cũng sờ soạng anh y như thế, thời gian có thể lâu hơn một chút.
Quý Minh Châu giơ tay đẩy đẩy anh, “Được rồi em không nói chuyện với anh nữa, anh mau bấm thang máy đi, người khác không biết, còn tưởng chúng ta ở trong này làm chuyện gì đáng xấu hổ.”
Không gian nơi đây chật hẹp, lại còn có thêm chuyện vừa rồi như quạt gió vào lửa, hơi thở gấp gáp vẫn luân chuyển bên trong thang máy, khiến ai cũng phải choáng váng.
Cô vừa mới buột miệng, giọng nói lộ ra chút ngọt ngào khó nhận ra.
“Vô sỉ”
Giang Tịch hơn nhướn mày, sau khi lặp lại lời Quý Minh Châu, anh cũng không tiếp tục dây dưa với cô ở đó thêm nữa.
Anh duỗi tay bấm thang máy, ban đầu hai người tính toán đồng loạt lướt qua bàn tiếp tân, đi ra bên ngoài.
Vì sáng sớm đã rời khỏi nhà, Quý Minh Châu ngồi xe Giang Tịch đến công ty, đến khi tới Giang thị, cũng không để dưới gara xe.
Nên lúc này, cũng không có tâm tư muốn tránh né thêm nữa, tới đâu thì tới, tùy tâm sở dục.
Sau khi bước ra ngoài được một nửa, Giang Tịch tự nhiên cảm thấy không được đáp lại.
Tiện đà, xoay người, nhìn về phía Quý Minh Châu.
Quý Minh Châu không rõ nguyên do, ngước mắt nhìn thấy Giang Tịch chậm rãi vươn tay về phía cô.
Cô chớp mắt, rồi sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Người này
Cũng thật là.
Khóe môi cố tình mím chặt, kiêu căng đi về phía trước, tay vươn đưa về phía đối diện.
Trong nháy mắt đầu ngón tay Giang Tịch hơi lạnh chạm vào cô, thoáng dùng sức nắm chặt kéo về phía anh.
Hai tay siết chặt, lòng bàn tay anh bao trọn bàn tay cô.
Quý Minh Châu bị anh nắm chặt quá, thoáng buông lỏng, làm Giang Tịch càng tăng thêm lực đạo.
Hai người âu yếm bước qua quầy lễ tân.
Có tiếng thang máy nhắc nhở khiến cho hàng loạt nhân viên ở quầy lễ tân tiến vào trạng thái cảnh giác, nên Giang Tịch cùng Quý Minh Châu còn chưa đi ra, ánh mắt của các cô đã sáng quắc, tràn đầy năng lượng.
Vì vậy, cũng không bỏ qua động tác nho nhỏ đó giữa hai người.
Đương nhiên, điều đáng tiếc, lại là
Nửa mặt Quý Minh Châu bị thân hình Giang Tịch che mất, chỉ có thể thoáng liếc thấy cần cổ thiên nga duyên dáng cùng với nửa bên mặt xinh đẹp còn lại.
Đợi cho đến khi thân ảnh hai người đồng loạt biến mất ở cửa lớn công ty.
Quầy lễ tân lén lút ghé vào nhau, cho dù có nghiệp vụ công tác cao, tâm tình bát quái cũng không thể ngăn lại được.
—— “A, Tô Tô, Giang tổng luôn kéo tay Quý tiểu thư đi kìa.”
—— “Ai, đại mỹ nhân, thật vất vả mới đi ngang qua quầy lễ tân của chúng ta, lại không thấy rõ mặt!”
—— “Tin tức này có thể phát lên diễn đàn công ty không? Tôi hơi sợ bị trừ tiền lương”
—— “Không đâu, quản lý diễn đàn công ty làm việc rất chuẩn, lần trước tôi khen Tiếu tổng thì không được, nhưng nếu cô muốn khen Quý tiểu thư, chỉ cần không tiêu cực, tuyệt đối sẽ không xóa bài. Tôi đau lòng tiền thưởng của tôi qúa, đều là do Tiếu tổng làm hại!”
—— “Cứ yên tâm đăng lên đi, dù sao diễn đàn công ty từ trước đến nay luôn rất thích hóng hớt, vẫn là do lần trước phỏng đoán ha ha.”
Đêm đó, bài đăng mới xuất hiện ở trang đầu diễn đàn.
Sau khi nhân viên Giang thị kết thúc một ngày làm việc, chỉ chờ mong được nghe ngóng về chuyên mục sinh hoạt cá nhân của sếp tổng, tuy rằng chỉ có một chút vậy thôi, nhưng cũng đủ để thỏa lòng mong ước rồi.
Chẳng qua, Quý Minh Châu khi đó đang đứng ở một nơi nào đó nước sôi lửa bỏng không thể miêu tả, cũng không có cơ hội nhìn thấy bài đăng đó ngay lập tức.
Hai người hôm nay để xe bên ngoài, cũng là có kế hoạch.
Sau khi Giang Tịch hỏi ý kiến cô, hai người đã quyết định ra ngoài ăn cơm.
Bây giờ vẫn còn là đầu xuân, chồi non nhú lên xanh biếc, gió buổi tối càng thêm ấm áp.
Mùa đông Ngân Thành vừa ướt vừa lạnh, nhưng tới mùa xuân chỉ hơi se se lạnh, mọi thứ hết thảy đều trở nên sống động.
Giang Tịch tìm được một nhà hàng tương đối yên tĩnh.
Khẩu vị hơi nhạt, hơi thiên về ngọt, là đặc trưng món ăn Giang Tô.
Bánh bao súp Kim Lăng, đầu sư tử hầm đông trùng hạ thảo, gà vàng thơm, nghe tên đã thấy ngon. Còn có bánh trôi ngào đường, bánh gạo chưng rượu hoa quế lộ, gạo nếp hồng ngó sen cũng không thể thiếu.
Sau khi dùng cơm xong, nhà hàng bắt đầu phục vụ điểm tâm ngọt.
Điểm tâm ngọt ở đây khác với mấy món ở các cửa hàng thông thường, họ đều phục vụ những món tráng miệng tốt cho sức khỏe làm từ các loại rau củ có vị ngọt tự nhiên, sữa dê nấu cùng táo đỏ, bí đỏ chưng ra nước, trộn với một ít bột hoa loa kèn, lại còn có khoai lang tím thay cho phô mai.
Quý Minh Châu thích loại hương vị ngọt ngào tươi mát này, mặc dù cô ăn không nhiều, nhưng lần này, cũng phải cho Giang Tịch chút mặt mũi, đành phải vùi đầu vào ăn.
Trái lại, Giang Tịch vẫn như bình thường, làm cái gì cũng đều nhàn nhạt, ngay cả lúc ăn cơm như thế này, còn được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Tịch chỉ thoáng giật giật đôi đũa, chậm rãi nhấp ngụm trà xanh, rồi không ăn thêm gì nữa.
Nếu không phải vì sức lực của anh mỗi khi hôn cô vẫn còn đó, eo thon, cơ rắn chắc, cơ bụng cũng đặc biệt xinh đẹp, Quý Minh Châu còn hoài nghi anh chỉ là một tên thư sinh mặt lạnh không lên được, bị hồ ly tinh như cô câu mất hồn.
“Anh không ăn nữa sao?”
“Ừ.” Đầu ngón tay Giang Tịch để trên bàn, câu được câu không gõ nhịp nhịp, “Em cứ từ từ ăn, đừng nóng vội, anh đi toilet, chờ em ăn xong, mang em đi dạo phố?”
Giang Tịch không dừng lại ở đề tài quá lâu, Quý Minh Châu đành ngoan ngoãn gật gật đầu, “Giang tổng, anh đi nhanh lên, nhanh quay về nhé.”
“Anh chỉ đi ra ngoài một lúc thôi, cũng đâu phải ra nước ngoài.” Giang Tịch đứng dậy, ngữ khí sung sướng, “Không cần lưu luyến anh như vậy đâu.”
“”
Hai người lại đấu võ mồm một lát, Giang Tịch mới rời khỏi chỗ ngồi.
Quý Minh Châu nhìn bóng dáng Giang Tịch, như suy tư điều gì.
Lúc trước Giang Tịch chỉ ăn uống thanh đạm, không phải xem ăn uống như một loại cực hình thế này.
Khi còn học cao trung, bọn họ tổng cộng bốn năm người đồng loạt đến quán ăn nhỏ trước trường học.
Khi đó, các nam sinh bởi vì chơi bóng rổ, thể lực tiêu hao nhiều, mỗi người đều có sức ăn rất lớn, Giang Tịch cũng không ngoại lệ.
Quý Minh Châu khi đó giấu giếm tâm tư của bản thân, gọi rất nhiều đồ ăn cho Giang Tịch.
Cô ám chỉ như thế, kết quả anh đều ăn hết toàn bộ.
Như vậy xem ra, kỳ thật không chỉ mỗi mình cô tương tư.
Mơ ước đã lâu, cũng có cả anh.
Hồi ức ùn ùn kéo về, Quý Minh Châu bỗng nhiên phát hiện, mình thật sự có quá nhiều hồi ức với Giang Tịch.
Cũng không biết có phải do mệt, hay là ở nước ngoài dạ dày bị tổn thương.
Quý Minh Châu quyết định khi nào trở về sẽ xin Lâm Mạn Hề dạy cô một vài món, tẩm bổ lại cho anh mới được
Lúc này nhà hàng không có quá nhiều người đến ăn, không phải vì không được hoan nghênh, mà vì muốn đến đây phải đặt bàn trước, cho dù có nhiều tiền thế nào, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Vách ngăn dùng lũy trúc xanh và hàng rào giả núi, hoàn cảnh rất thích hợp cho những người không thích ồn ào nhiều người qua lại.
Đương nhiên, tất cả cảm khái đều kết thúc ở một câu ——
“Chị ơi?”
Quý Minh Châu đã ăn gần hết các món trên bàn rồi, đang chán chường nghịch nghịch di động, thuận tiện chờ Giang Tịch trở về, sau khi nghe những lời này, liền nâng mắt nhìn qua.
Tiếng“Chị” này.
Ở trong trí nhớ, chỉ có một người kêu như vậy.
Quả nhiên.
Quý Minh Châu thoáng lục lại trí nhớ, là đàn em kia của Giang Tịch.
“Trùng hợp ghê ta.” Đàn em vẫn mặc áo Punk màu đen, áo khoác cao bồi, vóc dáng thon dài, mũ lưỡi trai kéo thấp thấp, tóc ngắn, đeo rất nhiều khuyên tai, vẫn khuốn mặt cà lơ phất phơ ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật trùng hợp, em cũng ăn cơm ở đây sao?”
“Cùng người trong nhà đến đây ạ.” Đàn em chỉ chỉ ghế dài đằng kia, “Bên trong nói chuyện phiếm em nghe không quen, liền ra ngoài hít không khí.”
Vừa dứt lời, liền thấy trên bàn Quý Minh Châu có đặt chìa khóa xe, “Chị cùng ai tới đây ăn cơm đó?”
Quý Minh Châu nhìn ra được tên này đang tính toán điều gì, nghiêng mặt, ngữ khí chậm rãi, “Còn có thể cùng ai chứ, cùng đàn anh Giang của em chứ ai.”
Đàn em như đã đoán trước, sau khi nghe câu trả lời, cười rộ lên, “Kỳ thật em cũng có thể đoán được, xe chị đi còn tốt chứ?”
“Rất được, bề ngoài đẹp, phí bảo dưỡng cũng tốt.”
Chiếc Bugatti Veyron kia của cô, đã im ắng nằm ở gara Bách Duyệt rất lâu rồi, rất ít khi dùng đến.
Có xe của Giang Tịch, may ra Quý Minh Châu chỉ có cuối tuần, cùng Liên Đường đi uống trà chiều, mới có thể tự mình lái x era ngoài.
“Vậy có cần tân trang gì, chị có thể hoàn toàn yên tâm giao cho em, bảo đảm mát tay, nhá chị nhá?” Đàn em bám riết không tha đề nghị.
“Được rồi —— chị hiện tại chưa cần, thật sự sợ em đánh chị quá đi mất.”
“Vậy thì mình thêm WeChat đi, về sau có yêu cầu gì, chị hoàn toàn có thể tìm em bất cứ lúc nào.” Đàn em vừa nói vừa bắt đầu lấy di động ra.
Quý Minh Châu vốn định đáp lời, không biết nghĩ tới điều gì, “Em có thêm Wechat của đàn anh nhà em không?”
“Lúc trước đã thêm khi còn là sinh viên trao đổi rồi ạ.” Đàn em không để bụng trả lời, “Chị hỏi cái này để làm gì?”
Quý Minh Châu lấy di động ra, quét danh thiếp người đối diện, “Không có gì, sao em như con nít cái gì cũng tò mò thế nhỉ.”
Cô chỉ đang suy nghĩ
Tính tình Giang Tịch như vậy, lúc trước là sinh viên trao đổi, lại thêm Wechat đàn em không thân thiết này lắm?
Thật đúng là chuyện hiếm lạ.
Đàn em chân trước để lại phương thức liên lạc, Giang Tịch sau lưng đã trở lại.
Nhìn thấy đối phương, anh rõ ràng rất kinh ngạc, “Em cũng đến đây à?”
Đàn em cùng Giang Tịch chào hỏi, “Đúng vậy, mới vừa cùng chị hàn huyên vài câu, còn thêm WeChat, em biết đàn anh ở đây, nên mới cố ý đợi đấy.”
Không biết nghe được từ nào, mặt Giang Tịch thoáng chốc trở nên vô cảm, “Chào hỏi xong rồi, em cũng nên đi đi.”
Đàn em cũng không hiểu chuyện gì, nhưng tự an ủi bản thân, “Vui buồn thất thường, thật không thể hiểu được thế giới người lớn tuổi.”
Không thể hiểu được tại sao bị nói là lớn tuổi Quý Minh Châu sợ đến ngây người.
Nhìn đàn em dần dần rời xa, cô mới nói, “Người trẻ sao lại thế này, lời vừa rồi không thấy vô lý sao? Em rõ ràng mới tốt nghiệp đại học không lâu!”
Cô tốt nghiệp chính quy đại học Melbourne, sau đó mới học lên nghiên cứu sinh.
Nhưng vì thời hạn học thạc sĩ ở nước ngoài khá ngắn, cho nên cô chỉ nghiên cứu sinh một năm, bằng cấp đủ rồi liền trực tiếp về nước.
Nghiêm túc mà nói, xuân xanh của Quý Minh Châu còn dài lắm. Giang Tịch so với cô lớn hơn một chút, sinh nhật đã cách đây mấy tháng, tuổi không khác nhau là mấy.
Nhưng chính là như vậy, vẫn bị nói là —— “Người lớn tuổi”.
Giang Tịch mặc áo khoác, tiện đà cầm lấy khăn quàng cổ tatami Quý Minh Châu đặt trên ghế, quấn cẩn thận quàng cho cô.
Nghe được cô oán giận, ngữ khí Giang Tịch nhàn nhạt, “Cho nên, còn muồn cùng người khác nói chuyện phiếm thêm WeChat sao.”
Quý Minh Châu:?
“Anh chua quá nha.” (đại ý là ăn giẩm – ghen)
“Anh có chua hay không thì không biết, nhưng anh có thể để cho em chua đấy.” Giang Tịch nói, ánh mắt đi xuống, trực tiếp đặt trước ngực cô, lại đi xuống eo.
Ám chỉ ý muốn nói lại thôi.
Quý Minh Châu nghĩ đến bản thân bị anh làm cho bủn rủn, đột nhiên cảm thấy có chút choáng ngợp.
“Anh nói thật nói cho em biết đi, miệng anh có phải bôi mật không đấy”
Sao chỗ nào anh cũng đều nói lời đường mật được vậy.
Miệng người ta chỉ bôi mật, còn anh đây là trực tiếp uống cả lọ mật.
Tâm tình Giang Tịch đột nhiên lại tốt lên, anh cúi đầu cắn lên chóp mũi cô, hỏi ngược lại, “Em nói thử xem.”
Hai người theo như kế hoạch đi dạo phố, thật ra Giang Tịch chỉ đi theo Quý Minh Châu mà thôi.
Tuổi trẻ tự phụ, nam nhân này rất ít khi nói cười, bên trong là âu phục màu đen bên ngoài là áo khoác phẳng phiu, trên cổ áo là khăn quàng cổ kẻ sọc màu xám nhạt tương phản, vô cùng tuấn mỹ.
Cô gái bên cạnh cơ hồ như rúc vào trong lòng ngực anh, bên dưới cổ áo bằng nhung, là nhan sắc tinh khiết, khuôn mặt như hoa hồng nở rộ trên nền tuyết trắng, diễm lệ mê người.
Chỉ là khăn quàng cổ che khuất chiếc cằm nhỏ tinh xảo, càng làm nổi bật ánh mắt đào hoa mắt linh động sáng ngời.
Cả hai người suốt quãng đường đi, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường.
“Còn muốn mua gì nữa không?” Giang Tịch xách theo từng túi chiến lợi phẩm của Quý Minh Châu —— mấy đôi giày cao gót cô thích, nhìn cô nói.
“Anh thật sự không muốn mua gì sao, hay em mua thêm cho anh mấy cái áo sơ mi mới nhé?” Quý Minh Châu nói, dùng đầu ngón tay như có như không sờ sờ lên cổ áo anh.
“Như thế nào, muốn viết thêm chữ lên đó sao?”
Giang Tịch không nhắc thì thôi, nhắc tới Quý Minh Châu đột nhiên nhớ tới ngày đó anh ở trong văn phòng đã phát sinh chuyện gì.
“Lần trước là bởi vì cảm thấy chơi rất vui, lần này nếu anh một hai muốn em phải viết, cũng không phải không thể.” Quý Minh Châu dừng lại, “Nhưng lần này nếu viết, phải là như xăm mình như vậy, mang theo cả đời, anh tin không em sẽ vẽ một con heo lên cho anh đấy.”
Giang Tịch không kiềm được, ngữ khí mang theo chút chế nhạo, “Làm sao không thể xóa? Dùng son môi, em không thể lúc nào cũng mang theo.”
“Anh coi khinh em đấy à, sẽ luôn có cách, anh đừng kiêu ngạo!”
“Được, không coi khinh em.”
Hai người ra khỏi Lệ Xá, đến các cửa hàng gần đó.
Thật ra mua sắm lúc này không thành vấn đề, hai người ở bên nhau, tùy tùy tiện tiện làm gì đó, thì không khí cũng đều như được rải đầy kẹo bông gòn.
“Em đột nhiên nhớ tới, ngày hôm đó sau khi em về rồi, anh và Triệu Lan ở trong văn phòng nói những gì vậy?” Quý Minh Châu rốt cuộc vẫn hỏi.
Tuy rằng cô biết Giang Tịch cự tuyệt, nhưng giờ phút này xem ra, cho dù sớm chôn vùi quá khứ, nhưng trong tiềm thức, Quý Minh Châu đối với Triệu Lan vẫn có cảm xúc gì đó khó nói.
“Ngày nào?”
“Là ngày cô ấy tìm anh phỏng vấn cho chuyên mục kinh tế tài chính đấy.”
Quý Minh Châu cảm thấy Giang Tịch biết rõ còn giả bộ hồ đồ, lạnh lùng cười, nhéo nhéo lòng bàn tay anh, chỉ muốn anh nói ra thôi.
“Nếu là việc đó, thì cô ta tìm anh rất nhiều lần.” Giang Tịch suy nghĩ một chút mới trả lời.
“Rất nhiều lần?” Lần này đến phiên Quý Minh Châu kinh ngạc, lúc cô không nhìn thấy, lại còn có nhiều chuyện xảy ra?!
“Lúc đầu có tìm một lần, trợ lý Ứng trực tiếp từ chối. Sau lần đó là lúc em ở Giang thị, anh không để cô ta vào văn phòng, cho nên không có gì cả.” Giang Tịch dừng lại, “Sau đó anh có đến thành Bắc, lão Triệu mời anh làm khách, lúc anh ra ngoài, cô ta có ngăn anh lại, nói về chuyện đó thêm một lần nữa.”
Từ đó, hai người không còn gặp nhau.
Lần gặp lại gần đây nhất, là vào buổi tối sinh nhật ngày hôm đó.
Nghe Giang Tịch nhắc đến hai chữ “Thành Bắc”, thì hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Quý Minh Châu bỗng nhiên nhớ đến, lúc trước cô có đến thành Bắc quay video, đã thấy cảnh hai người giằng co.
Hóa ra
Hậu quả là do đây.
“Em cũng có bí mật muốn nói với anh.” Quý Minh Châu thần bí nói.
“Bí mật gì cơ?” Giang Tịch nghiêng mắt nhìn cô, trong bóng đêm xuất hiện vòng sáng mơ hồ, gần cô trong gang tấc, nhưn lại không thấy rõ đó là gì.
Lông mi Quý Minh Châu chớp chớp, cô muốn nói với anh, kỳ thật ngày hôm đó cô có nhìn thấy hai người.
Nhưng mà lời nói đến miệng lại xoay trở về, “Thôi, em không nói đâu.”
Cô học bộ dạng lãnh khốc của Giang Tịch trước đây, dùng chiêu thức tức chết người không đền mạng, “Bây giờ không gấp, anh cứ từ từ đoán, thời gian còn dài mà.”
Giang Tịch thoáng trầm mặc.
Lần đầu chịu thiệt thòi bởi chính lời nói của mình.
“Ha ha Giang tổng, quả báo, phải trả giá.”
Hai người náo loạn một hồi, bất giác đi đến trước một cửa hàng.
Quý Minh Châu chỉ nhìn thấy trang hoàng bên ngoài, liền muốn lôi Giang Tịch đi vào.
Bên trong đều là mấy món đồ có in hình gà Sally, cái gì cũng có.
Vàng óng ánh một mảnh.
Hai người vừa đi vào, cửa hàng trưởng ở quầy thu ngân liền mở to hai mắt nhìn.
Vừa như hoan nghênh, lại như rất kinh ngạc, ngay cả giọng cũng cao hơn mức bình thường ——
“Ái chà, tên nhóc này, cậu lại tới rồi đấy à?!”
Quý Minh Châu nghe câu nói đó, quay đầu nhìn Giang Tịch đứng bên cạnh, anh lại gật gật đầu tỏ ý chào chủ tiệm.
“Anh thường đến cửa hàng này sao?” Quý Minh Châu tò mò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã đến đây một lần.” Anh không có ý định che giấu, “Mua thuốc bôi trầy da đấy.”
“Em biết em vừa nhìn thấy.” Tầm mắt Quý Minh Châu đảo một vòng mấy món có in hình gà con.
Chẳng qua —— Quý Minh Châu không thể tưởng tượng, “Khi đó sao anh lại nghĩ mua gà Sally cho em?”
Không biết vì sao cô đột nhiên thấy có chút chột dạ.
Đơn giản, Quý Minh Châu khi đó thật sự, mỗi ngày đều phải đánh gà con kia tơi bời một phen.
“Có đôi khi đi ngang qua cửa phòng của em, thấy em thích con gà kia nên mua thôi.” Sắc mặt Giang Tịch không thay đổi, thành thật nói, “Ôm vào trong ngực.”
Kỳ thật là bởi vì —— cửa phòng Quý Minh Châu chưa bao giờ đóng.
Cô không hề cảnh giác, ngay cả khi có anh ở nhà cũng không để ở trong lòng.
Không biết “Nguy hiểm” là gì.
Quý Minh Châu không vào phòng tìm anh, nhưng Giang Tịch lại từ góc phòng hẹp đó, nhìn trộm cô vô số lần.
“Anh mới là người ôm vào trong ngực ấy.” Quý Minh Châu chỉ lên kệ để hàng, bên trên vừa vặn có một công tử gà, “Em bình thường chỉ hay đánh nó thôi.”
Quý Minh Châu cuối cùng lại chỉ mua gà Sally.
Lúc thanh toán, chủ tiệm nhìn nhìn Quý Minh Châu, lại nhìn Giang Tịch.
Ánh mắt cô ấy quả thật là không tồi, tiểu tử này lúc trước có tới đây, quả thật mua đồ cho bạn gái, hiện tại xem ra, vị bạn gái, cũng thật sự đẹp quá mức rồi.
“Lại mua đồ cho bạn gái à?” Chủ tiệm cười tủm tỉm, nhìn cặp đôi trước mắt.
Giang Tịch lưu loát thanh toán, “Dạ.”
Quý Minh Châu ôm gà nhỏ, lúc đi ra khỏi cửa hàng, vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Tịch.
Chờ đến khi lên xe, tầm mắt cô càng dính như keo nước, gắt gao bất động, chưa từng dời đi.
“Làm sao vậy?” Giang Tịch kỳ thật vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Quý Minh Châu, nhưng tới giờ khắc này, không thể nhịn được, trực tiếp mở lời, nghiêng đầu nhìn qua hỏi.
“Lúc nãy chủ tiệm nói ‘ lại ’ anh không muốn giải thích gì sao?”
Lại mua đồ cho bạn gái.
Lại!
“Lần trước có đến.” Ngữ khí Giang Tịch phiêu phiêu, như đã bay đến chân trời xa xôi nào rồi, “Anh không phủ nhận.”
Quý Minh Châu thấy loại tên “Động không đáy” rất xứng với Giang Tịch.
Loại cảm giác này, thật sự mới lạ lại khiến người khác khó có thể không thỏa mãn.
“Giang Tịch anh rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu em đấy.”
Quý Minh Châu chậm rãi lên tiếng
Trở lại Bách Duyệt, Giang Tịch bảo cô rửa mặt xong liền nghỉ ngơi.
“Anh thì sao, anh còn muốn làm gì?”
“Còn có chút chuyện cần phải xử lý, sáng mai anh gọi em dậy.” Giang Tịch nửa ngồi xổm xuống đổi dép lê cho cô, “Hôm nay đi dạo hơi lâu, đã khuya rồi, em nghỉ sớm một chút.”
“Được” Quý Minh Châu nhìn anh, “Biết anh vội như vậy, em đã không lôi kéo ra ngoài.”
“Mới đây thôi.” Giang Tịch ngồi dậy, “Nếu tội nghiệp anh như vậy ——”
Anh nói được một nửa, dừng lại.
Cố tình kéo dài, thật dài, ý vị ám chỉ mười phần.
Quý Minh Châu sửng sốt.
Chuyện ở bên trong thang máy
Vẫn tính!
Cả ngày sờ, lại còn chưa thỏa mãn.
Cô tiến lên, hôn lên đôi môi mỏng trước mắt.
“Được rồi, Quý Minh Châu xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ~”
Giang Tịch cảm thấy không thỏa mãn, nặng nề liếc cô, “Em thật sự cho rằng, mới có vậy mà đã tống cổ được anh?”
Vừa dứt lời, anh định áp sát, thì kết quả tiếng chuông di động thoáng chốc vang lên.
Anh nhìn màn hình, là cuộc gọi từ trợ lý Ứng.
“Đúng! Em cho là như vậy đấy!” Nhân cơ hội này, Quý Minh Châu chạy sang phòng khách, chỉ để lại một bóng dáng vô cùng đắc ý.
Giang Tịch nhìn theo phương hướng cô biến mất, đầu ngón tay để lên môi mình.
Hương thơm hoa hồng vẫn còn phảng phất đâu đó.
Anh đương nhiên, không dễ dàng bị tống cổ như vậy.
Sau khi Quý Minh Châu trở về phòng, đem con gà Sally mới mua lấy ra.
Cô nhìn trái ngó phải chọc chọc.
Không biết sao, trong trí nhớ lại xuất hiện một màn trong thang máy lúc tối.
Tay Giang Tịch để lên eo cô, chậm rãi hướng lên trên.
Rồi sau đó từ từ bao trọn.
Giống như nhồi bột màn thầu vậy, kỳ thật khi đó Quý Minh Châu có chút đau.
Hơn nữa lực tay anh lại không khống chế, Giang Tịch không hề có kĩ thuật, chỉ biết dùng sức mạnh thô bạo
Nghĩ vậy, Quý Minh Châu cảm thấy mình như bọt biển ngâm vào trong nước, vừa co rút lại vừa bành trướng, cực kỳ bất lực.
Bất quá chỉ hơi đau lúc đầu, về sau đã đỡ hơn rất nhiều.
Quý Minh Châu nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên phát hiện hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu mình không có điểm dừng.
Đuổi không đi
Đột nhiên cô xốc áo lên, nương theo ánh đèn xem xét.
Hình như vẫn còn hơi đỏ.
Mặt Quý Minh Châu thoáng trầm.
Giang Tịch thật sự dùng lực rất mạnh bạo!
Cô hạ quyết tâm, dứt khoát xách theo một con gà Sally đến phòng anh, một người một gà, rất cân xứng.
Tuy rằng Giang Tịch vẫn còn ở thư phòng, không có trong phòng, nhưng anh hẳn vừa thay quần áo, cho nên vẫn để lại một cái bóng đèn.
Quý Minh Châu nhớ tới hôm nay Giang Tịch làm cùng với cô rất nhiều thứ
Lại nhớ đến nguyên nhân mấy ngày này tối nào Giang Tịch cũng không ngủ cùng cô.
Cô nhìn chằm chằm chiếc giường này một lúc lâu
Đến khi Giang Tịch xử lý xong việc thì đã khuya rồi.
Mấy ngày vừa rồi, tập đoàn Giang thị đầu tư nghiên cứu phát minh người máy với trí tuệ nhân tạo, sắp phải đưa ra thị trường, hơn nữa còn phải nghiên cứu về việc sản xuất hàng loạt.
Chuyện này có liên quan đến phản hồi từ phía khách hàng, yêu cầu không ngừng thảo luận và sửa đổi.
Anh đi xuống lầu, bên trong Bách Duyệt khá im ắng, chỉ có ánh trăng như nước, chậm rãi chiếu vào.
Trong phòng yên lặng không có động tĩnh gì.
Giang Tịch bước qua hành lang, bên tay trái, phòng Quý Minh Châu đen một mảnh, hẳn là đã ngủ rồi.
Chỉ có phòng anh mới còn chút ánh sáng hắt ra.
Đây là ánh đèn Giang Tịch cố tình lưu lại, chắc Quý Minh Châu ở đối diện đã ngủ rồi, nên anh để lại để tạo cảm giác có hơi người.
Tuy không phải đến mức lo lắng cô sợ hãi linh tinh gì đó, nhưng Giang Tịch cảm thấy, dựa theo quan hệ hiện tại của hai người, vẫn muốn tạo cho cô cảm giác an toàn.
Ánh đèn đó, như anh luôn ở bên cạnh cô.
Bước chân Giang Tịch thoáng dừng, không muốn quấy rầy cô, đành đẩy cửa phòng mình ra.
Vào phòng tắm trước, chờ đến khi rửa mặt xong quay trở ra, anh mới chậm rãi đến mép giường.
Mà chờ đến khi anh xốc chăn lên, tầm mắt Giang Tịch mới nhất thời ngừng lại.
Nếu nói từ khi vào cửa tới nay Giang Tịch có bao nhiêu sơ sẩy vì không để ý đến chiếc giường bên này —— thì hiện tại Giang Tịch liền có bấy nhiêu kinh ngạc.
Dưới lớp chăn, trên giường, là cảnh đẹp khiến người khác cảm thấy ngộp thở.
Quý Minh Châu mặc áo ngủ mỏng manh, hơi thở phập phồng lên xuống, mái tóc quăn nhẹ xõa tung trên đầu vai trắng như tuyết.
Lông mi cong dài, mày đẹp hơi nhíu lại.
Cô đang ôm công tử gà nhỏ kia, không biết đã ngủ ở chỗ này bao lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro