Chương 5
Chấp Thông Nhất Căn
2024-07-14 13:49:38
Quý Minh Châu giận đùng đùng xuống lầu, hùng hổ lao vào phòng mình rồi nhào thẳng xuống giường mà chẳng buồn cởi dép lê ra.
Cô nằm úp sấp xuống như muốn vùi cả mặt vào phía bên trong, khiến chăn đệm cũng bị lún sâu xuống dưới.
Vào lúc này, thứ không ngừng hiện lên lặp lại trong đầu cô – toàn là ánh mắt Giang Tịch lướt qua người cô vào ban nãy.
Ánh mắt đó hờ hững lạnh nhạt nhưng lại có vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Khiến người ta khó có thể không nghĩ nhiều.
Với cả, gì mà cũng được đấy?
Dù sao cũng phải là vô cùng hài lòng, hết sức hài lòng chứ.
Những cái khác không nói nhưng cô vẫn khá là tự tin với vóc dáng của mình. Nhỏ nhắn cân đối, da trắng chân dài, trước nở sau cong.
Quý Minh Châu nghiêng mặt qua, ánh mắt tự động rơi vào đầu giường.
Trong những món đồ nho nhỏ mà cô mang từ nhà họ Quý đến đây, có rất nhiều thú nhồi bông. Có cái là bên phía đối tác tặng, có cái là quà nhận được lúc sinh nhật, còn có vài cái là quà cô mua để làm kỷ niệm khi cô đi du lịch trong kỳ nghỉ hồi cô còn đi học.
Quý Minh Châu nhìn chăm chú con gà Sally được đặt trên đầu giường, cô vơ lấy rồi ra sức đấm mấy cái.
Đấm một cái –
“Anh đắc ý lắm phải không?”
Đấm hai cái –
“Cho anh phách lối này!”
Đang định đấm cú thứ ba lên khuôn mặt kia thì khuôn mặt của chú gà vàng méo đi, nhăn nhăn nhó nhó, trông có vẻ khá tội nghiệp.
Quý Minh Châu vuốt bộ lông vàng của gà Sally lại cho mượt, duỗi tay ra véo cặp môi của gà Sally.
Đôi môi màu vỏ quýt bị ép chặt với độ lực như này, khiến nó không thể căng đầy trở lại.
Quý Minh Châu cảm thấy như đã phát hiện ra châu lục mới.
Hay lắm, ngậm mỏ rồi.
...
Sau khi hai người tách ra ở trong thư phòng lúc sáng sớm, Quý Minh Châu vẫn luôn làm tổ ở trên gác lửng.
Thời gian diễn ra hoạt động gặp gỡ là tối nay, ban ngày không có chuyện gì phải làm gấp. Cô suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu biên tập video.
Lượng nội dung vlog cô quay lần này rất nhiều, những nội dung liên quan cũng rất rộng.
Trước đây, khi cô vẫn còn du học bên Úc, nội dung video phần lớn là cuộc sống ở đại học cùng với cuộc sống thường ngày trong lúc rảnh rỗi. Nếu thỉnh thoảng cô đi du lịch trong kỳ nghỉ thì nội dung video chính là ghi lại phong cảnh dọc hành trình.
Lần này kết thúc sự nghiệp học hành, cũng được xem là nói lời tạm biệt với một giai đoạn trong cuộc đời, cho nên Quý Minh Châu muốn làm một tập có nội dung tổng kết lại. Hơn nữa, nội dung cô quay lại sau khi về nước lại là khởi đầu mới của một giai đoạn khác, tất cả đều kéo dài đến tập tiếp theo.
Sau khi làm nhiều video về cuộc sống thường ngày, những nội dung tương tự khác không thể lặp lại quá nhiều. Về lâu về dài, sự bảo đảm về chất lượng video cần phải có sự kiểm soát.
Có điều những cái gọi là quy tắc này chẳng thành vấn đề với Quý Minh Châu.
Cô vẫn luôn dựa vào hứng thú của mình, rất nhiều video đều đến từ sự ngẫu hứng. Sau khi bấm nút ghi hình, cô đều dựa vào linh cảm và sự tình cờ bắt được trong khoảnh khắc.
Cộng thêm phong cách của chính cô khá độc đáo, thỉnh thoảng giọng cô xuất hiện trong video cũng khiến fan phải gọi nữ thần ầm ầm. Cho nên dù là cuộc sống thường nhật đơn giản nhưng vẫn có người tung hô như thường, độ quan tâm của người theo dõi vô cùng cao.
Tất nhiên cô cũng đã từng nghĩ muốn tiến hành một cuộc thăm dò ý kiến cho chủ đề mới, nhưng ngày dài tháng rộng, kế hoạch cũng đang được tiến hành, tóm lại là cũng không quá xa nữa.
Dù sao ở lĩnh vực này, bất kể là chụp hình hay quay phim gì đó, luôn có thể mang đến sắc thái khác nhau cho cuộc sống của mọi người.
Quý Minh Châu không có ekip mà dựa hết vào một số kiến thức chuyên ngành khi cô còn đi học. Để có thể quay phim chuyên nghiệp hơn, cô còn đặc biệt chọn một môn học có liên quan.
Phong cách mà cô vẫn luôn theo đuổi từ trước tới giờ đều là sự ấm áp và thoải mái, vừa không khô khan mà lại không bị hạn chế trong một cách biên tập duy nhất. Còn bắt kịp những trào lưu đang thịnh hành lúc bấy giờ nên vlog của cô luôn tràn ngập sức hút “Nhất định phải xem hết cho tôi”, không làm người ta cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng cũng có một vấn đề đó chính là, khoảng cách thời gian giữa hai tập vlog của cô quả thực quá dài. Nhưng vì lần nào vlog cũng đầy chất lượng nên trong lúc thúc giục, người hâm mộ cũng vẫn duy trì sự chờ đợi cao độ.
Quý Minh Châu mất một buổi sáng xử lý những chỗ dư thừa còn sót lại, sau đó lên Weibo đăng một bài đăng thông báo tập vlog mới sắp được đăng tải.
Làm xong những chuyện này, cô ngước mắt lên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình máy tính.
Đã đến buổi trưa rồi.
Cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi chậm rãi xuống dưới nhà. Còn chưa đi đến phòng khách đã ngửi được mùi thơm bay ra từ trong phòng bếp.
Hẳn là Giang Tịch đang nấu cơm.
Trước đây, mỗi sáng cô thức dậy, trên bàn bếp có cháo vẫn còn nóng hổi, trên bàn ăn cạnh đó đầy ắp đồ ăn và món ăn kèm. Ngoài ra còn có bánh sandwich đơn giản và cà phê, món trứng Benedict* cực kỳ đẹp mắt, nửa mặt bánh mì được chiên vàng rụm óng ánh.
*Trứng Benedict, còn được gọi một cách không chính thức là Trứng Benny, là một món ăn sáng hoặc ăn xế sáng truyền thống của Mỹ bao gồm hai nửa bánh muffin kiểu Anh với trứng chần, thịt xông khói hoặc giăm bông và sốt hollandaise. Món ăn lần đầu tiên được phổ biến ở Thành phố New York. (Wikipedia)
Nếu không phải hai ngày nay thím Lý vẫn lo lắng muốn đến đây nấu cơm giúp hai người, thì Quý Minh Châu đã cho là bà lặng lẽ đến đây, âm thầm làm nàng tiên ốc một lần.
Bữa trưa vẫn là những món rất đơn giản, mùi vị khá thanh đạm, hình như là khẩu vị của Giang Tịch.
Quý Minh Châu nhai mấy miếng, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng thực tế thì lại cảm thấy cái “Phiếu cơm dài hạn” Giang Tịch này coi như đáng tin cậy.
“Hoạt động mà em tham gia là hoạt động gì?”
Hai ngồi ngồi chếch nhau, có lẽ Giang Tịch không đói lắm nên ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống.
Vốn là vì khúc nhạc đệm vào buổi sáng, Quý Minh Châu làm mình làm mẩy, chẳng buồn nhìn Giang Tịch lấy một cái nào. Nhưng Giang Tịch lại phá vỡ tình huống bế tắc im ắng này trước tiên, cho nên Quý Minh Châu cũng tạm thời men theo bậc thang này mà thong thả đi xuống.
“Không được tính là hoạt động mà là buổi gặp gỡ. Ban tổ chức từng hợp tác trước kia mời tôi đi một chuyến.” Quý Minh Châu nói đến đây, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ.”
“Ban tổ chức nào?”
Quý Minh Châu nghe anh hỏi thế, thoáng ngập ngừng rồi ngước mắt liếc anh một cái.
Bởi vì ở trong nhà nên hôm nay Giang Tịch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, đường bờ vai được tạng người thon gầy của anh làm nổi bật sự sắc nét, cả người anh giống như một miếng ngọc thô ở trong đầm nước sâu hút trong veo.
“Chính là một công ty mới nổi lên chưa được bao lâu ở bên Thành Đông, đã ký hợp đồng với không ít vlogger. Xem như một nửa công ty môi giới, chiếm phần lớn KPI trên mạng."
Giang Tịch gật đầu, khi lên tiếng lần nữa lại đổi giọng: “Cho nên em muốn ký hợp đồng?”
Quý Minh Châu: “...”
Không phải thế, đây là trọng tâm sao?
Từ đâu mà anh rút ra cái kết luận là cô muốn ký hợp đồng vậy?
“Dĩ nhiên là tôi không ký rồi, mà cho dù tôi có muốn ký thì bố tôi cũng không đồng ý.” Quý Minh Châu chống một tay lên mặt, nghiêng đầu, thảnh thơi nhìn anh một cái, “Huống chi là tôi không muốn, tôi chỉ đi xem thế nào thôi.”
Ngành học chính của cô ở đại học Melbourne là tài chính. Quý Thiếu Ngôn đã sắp xếp chức vụ trong Quý Thị cho cô từ lâu, về nước phải lập tức nhậm chức.
Chỉ có điều bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong, đợi ngày nhậm chức được xác định, cô vẫn phải vào Quý Thị làm việc.
Công việc liên quan đến quay phim và làm vlog đã là mức tự do lớn nhất mà cô giành giật được cho mình trong mấy năm học đại học.
Chẳng qua, dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Quý Minh Châu...
Trước mắt chức vụ mà Quý Thiếu Ngôn bố trí cho cô chắc hẳn có thể có liên quan đến lĩnh vực vlog mà cô có hứng thú.
“Anh ăn ít thật đấy.” Quý Minh Châu thu lại dòng suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi: “Nhanh vậy cơ à?”
Cảm thấy vừa mới bắt đầu đã kết thúc ngay rồi.
“Nhanh?” Giang Tịch nhàn rỗi liếc cô một cái.
Sau đó giọng điệu của anh tự nhiên giống như cô bẩm sinh là người ăn nhiều vậy, “Đúng là không bì nổi em, không cần câu nệ đâu, em có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Đôi đũa của Quý Minh Châu lập tức trượt cái rụp trong bát.
...
Không thể không nói, Giang Tịch làm “sức ngựa” đúng là rất ổn áp.
Càng lúc càng gần thời gian diễn ra hoạt động, anh căn chuẩn thời gian, trực tiếp gọi Quý Minh Châu đang ngủ bù trong phòng dậy.
Có lẽ bị đánh thức khỏi giấc ngủ nông, cả đoạn đường Quý Minh Châu đều tỏ ra uể oải, không nói năng gì.
Cho đến khi xe từ từ dừng lại ở trong hầm để xe, Quý Minh Châu mới có thể lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn nhé, tôi xuống xe đây.”
Cô lật chiếc gương có sẵn trong khoang xe ra, nhìn cô gái xinh đẹp rạng rỡ trong gương, trạng thái gần như hoàn mỹ, lúc này mới cảm thấy hơi hài lòng mở cửa xuống xe.
“Uống ít rượu thôi.” Giang Tịch lạnh nhạt dặn dò.
Lúc này Quý Minh Châu đã xuống khỏi xe, nhìn anh qua khe cửa khép hờ.
“Hả, anh vừa nói gì cơ?”
Cơn gió lạnh lẽo của mùa đông men theo cửa hầm để xe thổi vào, buốt giá đến mức khiến người ta thấy đau như bị róc xương.
Giọng của Giang Tịch trở nên mơ hồ trong gió, nghe không quá rõ ràng.
“Không có gì.”
Đến câu này, Quý Minh Châu lại nghe thấy rõ ràng
...
Từ hầm để xe đi thẳng lên phòng riêng của Hoa An Đình Thành, tổng cộng không mất quá nhiều thời gian.
Thực ra, cô cũng xem như đã vô cùng quen thuộc Hoa An Đình Thành.
Cô út Quý Khả Khanh của cô – em gái duy nhất của Quý Thiếu Ngôn, đã gả đến nhà họ Thẩm, mà nhà họ Thẩm là bên khống chế cổ phần tuyệt đối, tiếp quản Hoa An Đình Thành.
Trên đường đi lên phòng riêng, cô không nhìn ngang ngó dọc nhưng vẫn trở thành một cảnh đẹp trong mắt người khác.
Còn chưa đi đến phòng riêng đã có vlogger cùng thế hệ sán lại gần, trực tiếp làm thân.
Tuy Quý Minh Châu chưa từng chính thức lộ diện trong vlog, nhưng góc nghiêng thỉnh thoảng lọt vào khung hình cũng đã đủ khiến người ta kinh diễm.
Lúc ấy, khi fan cắt ảnh cô từ vlog ra còn gây ra một cơn sốt nho nhỏ trên hotsearch.
Vì thế, ở trong giới vlogger cô cũng không được tính là kiểu che giấu không cho nhìn. Nhưng vlogger khác chỉ nhìn góc nghiêng của cô liền trực tiếp nhận ra cô.
Dăm ba người vây xung quanh, trong giọng nói ẩn giấu sự kinh ngạc, nhiều hơn lại là kinh diễm sau khi nhìn thấy người thật.
“Pearl chan, đây là duyên phận cả đấy, bên ngoài đời bạn xinh quá!”
“Vừa rồi K san nói là bạn, chúng tôi vẫn còn không tin cơ.”
“Đúng vậy, giở tấm ảnh góc nghiêng kia ra đối chiếu kỹ càng, tôi và Elia mới nhận ra.”
Khóe môi Quý Minh Châu nhướn lên một độ cong nhàn nhạt, chỉ đáp lại vài câu đơn giản.
Bình thường cô không thân thiết với những vlogger này, thỉnh thoảng khi vào Weibo, phần nhiều là cô đọc bình luận của fan, gần như chưa từng tương tác qua lại với những người này.
Lần này tham gia buổi gặp gỡ, mục đích của cô không đặt ở chuyện xã giao. Tuy nguyên nhân tham gia là do tình nghĩa, nhưng phần nhiều là do lòng hiếu kỳ đơn thuần.
Sau khi vào phòng vip, những vlogger kia nhao nhao lượn quanh. Bọn họ đã tụ tập nhiều lần nên đã có vòng quan hệ nhỏ của mình.
Người phụ trách bên phía ban tổ chức nhiệt tình đón tiếp, sau đó mời giám đốc công ty ra, tiếp đãi những vị khách mời này.
Quý Minh Châu nhìn dáo dác xung quanh một hồi, chỉ cảm thấy buổi gặp gỡ kiểu này không giống tưởng tượng của cô.
Sau khi đi vào phòng, đập vào mắt chính là một bàn rượu, trên bàn ngoài những đĩa thức ăn đã bày sẵn thì phần đa là rượu trắng.
Nhưng khách mời đến đây ngày hôm nay toàn là phụ nữ. Vẻ mặt Quý Minh Châu thoáng khựng lại, sau đó làm như bình thường mà ngồi vào vị trí.
Nói là buổi gặp gỡ, chẳng thà nói là một buổi tiệc rượu.
Sau khi khai tiệc, người phụ trách hoạt động bắt đầu không ngừng xoay xung quanh 360 độ -- Điên cuồng nịnh nọt giám đốc công ty.
Mà màn ba hoa bốc phét vừa chán vừa dài của giám đốc công ty, đúng là chỉ có hơn chứ không có kém bài giảng của giáo viên chủ nhiệm lớp Giang Tịch mà cô đã từng nghe hồi học trung học.
Quý Minh Châu gần như không động đũa, cũng chẳng nói chuyện với người mời cô uống rượu ở bên cạnh.
Giám đốc công ty cười tủm tỉm nhìn cô, nâng ly về phía cô cách mấy người bên cạnh, cơ thịt trên mặt đỏ bừng lên vì uống rượu, “Em gái Trân châu nhỏ không uống mấy ly sao?”
“Tôi có nước hoa quả rồi.” Quý Minh Châu chỉ vào ly nước hoa quả gần như chưa được động đến ở trước mặt, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Trong nhà tôi không có anh trai trực hệ, nếu như có thể mong anh cứ gọi tôi là Pearl thì hay hơn.”
Cô vừa nói ra lời này, những vlogger xung quanh đều rối rít nhìn qua bên này.
Nụ cười của giám đốc công ty vụt tắt, hơi cất cao giọng nói: “Trân châu nhỏ có cá tính, tôi rất tán thưởng.”
“Chỉ có điều là, nếu đã muốn ký hợp đồng thì phải nghe lời của công ty, đừng có ương ngạnh quá là được.” Ánh mắt của giám đốc công ty qua lại trên khuôn mặt của cô, nói với vẻ ẩn ý.
Khóe môi Quý Minh Châu hơi cong lên, nói: “Thật ngại quá, tôi không có có ý định ký hợp đồng với bất cứ công ty nào.”
Sắc mặt giám đốc công ty lập tức tối đi, “Tôi cũng nói thật này, tuy chúng tôi không phải công ty lớn gì nhưng cũng vẫn có chút tiếng nói trong giới. Trước đó nâng đỡ lưu lượng là vì coi trọng, sau đó nếu muốn hạn chế lưu lượng, đó cũng chỉ là chuyện tính bằng phút.”
Người phụ trách hoạt động cũng đang cười ha ha, ngồi một bên khuyên nhủ cô.
Quý Minh Châu vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc trước, tỏ vẻ chẳng mảy may dao động, nhưng trong lòng cô đã ấn cái gã kia vào trong bùn, không ấn hắn vào trong tâm trái đất đã khách sáo với hắn lắm rồi.
Cái thái độ và giọng điệu trịch thượng này khiến cô gần như phải bật cười.
Quý Minh Châu vẫn chẳng để ý đến hắn, hàng lông mi cong vút hơi cụp xuống.
Nhìn lần đầu thì kinh diễm, nhìn lần nữa phải xao xuyến, nhìn kỹ hơn càng cảm thấy là báu vật trời sinh.
Bầu không khí đóng băng, giám đốc công ty vừa nôn nóng vừa cảm thấy không tìm được cớ xuống nước, đang định phát tác thì nghe thấy có người gõ cửa. Còn chưa đợi người bên trong đáp lại, người nọ đã tự tiện mở cửa ra, đi vào bên trong.
Người nọ khẽ rỉ tai vài câu với giám đốc công ty, sau đó... Quý Minh Châu liền nhìn thấy tên giám đốc kia nhìn về phía cô với ánh mắt không thể tin nổi.
Đợi đến khi người nọ đi khỏi đó, giám đốc công ty cầm cốc rượu bằng cả hai tay, đứng lên, vẻ mặt tươi cười, cơ thịt dồn đống lại đều là vẻ lấy lòng, “À thì... Pearl, cho phép tôi kính cô mấy ly.”
Quý Minh Châu đáp bừa một tiếng, sự chú ý đặt hết lên cái người gõ cửa rồi đi thẳng vào trong phòng ban nãy.
Không biết vì sao, cô cảm thấy người nọ nhìn có vẻ khá quen mắt.
Cô nằm úp sấp xuống như muốn vùi cả mặt vào phía bên trong, khiến chăn đệm cũng bị lún sâu xuống dưới.
Vào lúc này, thứ không ngừng hiện lên lặp lại trong đầu cô – toàn là ánh mắt Giang Tịch lướt qua người cô vào ban nãy.
Ánh mắt đó hờ hững lạnh nhạt nhưng lại có vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Khiến người ta khó có thể không nghĩ nhiều.
Với cả, gì mà cũng được đấy?
Dù sao cũng phải là vô cùng hài lòng, hết sức hài lòng chứ.
Những cái khác không nói nhưng cô vẫn khá là tự tin với vóc dáng của mình. Nhỏ nhắn cân đối, da trắng chân dài, trước nở sau cong.
Quý Minh Châu nghiêng mặt qua, ánh mắt tự động rơi vào đầu giường.
Trong những món đồ nho nhỏ mà cô mang từ nhà họ Quý đến đây, có rất nhiều thú nhồi bông. Có cái là bên phía đối tác tặng, có cái là quà nhận được lúc sinh nhật, còn có vài cái là quà cô mua để làm kỷ niệm khi cô đi du lịch trong kỳ nghỉ hồi cô còn đi học.
Quý Minh Châu nhìn chăm chú con gà Sally được đặt trên đầu giường, cô vơ lấy rồi ra sức đấm mấy cái.
Đấm một cái –
“Anh đắc ý lắm phải không?”
Đấm hai cái –
“Cho anh phách lối này!”
Đang định đấm cú thứ ba lên khuôn mặt kia thì khuôn mặt của chú gà vàng méo đi, nhăn nhăn nhó nhó, trông có vẻ khá tội nghiệp.
Quý Minh Châu vuốt bộ lông vàng của gà Sally lại cho mượt, duỗi tay ra véo cặp môi của gà Sally.
Đôi môi màu vỏ quýt bị ép chặt với độ lực như này, khiến nó không thể căng đầy trở lại.
Quý Minh Châu cảm thấy như đã phát hiện ra châu lục mới.
Hay lắm, ngậm mỏ rồi.
...
Sau khi hai người tách ra ở trong thư phòng lúc sáng sớm, Quý Minh Châu vẫn luôn làm tổ ở trên gác lửng.
Thời gian diễn ra hoạt động gặp gỡ là tối nay, ban ngày không có chuyện gì phải làm gấp. Cô suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu biên tập video.
Lượng nội dung vlog cô quay lần này rất nhiều, những nội dung liên quan cũng rất rộng.
Trước đây, khi cô vẫn còn du học bên Úc, nội dung video phần lớn là cuộc sống ở đại học cùng với cuộc sống thường ngày trong lúc rảnh rỗi. Nếu thỉnh thoảng cô đi du lịch trong kỳ nghỉ thì nội dung video chính là ghi lại phong cảnh dọc hành trình.
Lần này kết thúc sự nghiệp học hành, cũng được xem là nói lời tạm biệt với một giai đoạn trong cuộc đời, cho nên Quý Minh Châu muốn làm một tập có nội dung tổng kết lại. Hơn nữa, nội dung cô quay lại sau khi về nước lại là khởi đầu mới của một giai đoạn khác, tất cả đều kéo dài đến tập tiếp theo.
Sau khi làm nhiều video về cuộc sống thường ngày, những nội dung tương tự khác không thể lặp lại quá nhiều. Về lâu về dài, sự bảo đảm về chất lượng video cần phải có sự kiểm soát.
Có điều những cái gọi là quy tắc này chẳng thành vấn đề với Quý Minh Châu.
Cô vẫn luôn dựa vào hứng thú của mình, rất nhiều video đều đến từ sự ngẫu hứng. Sau khi bấm nút ghi hình, cô đều dựa vào linh cảm và sự tình cờ bắt được trong khoảnh khắc.
Cộng thêm phong cách của chính cô khá độc đáo, thỉnh thoảng giọng cô xuất hiện trong video cũng khiến fan phải gọi nữ thần ầm ầm. Cho nên dù là cuộc sống thường nhật đơn giản nhưng vẫn có người tung hô như thường, độ quan tâm của người theo dõi vô cùng cao.
Tất nhiên cô cũng đã từng nghĩ muốn tiến hành một cuộc thăm dò ý kiến cho chủ đề mới, nhưng ngày dài tháng rộng, kế hoạch cũng đang được tiến hành, tóm lại là cũng không quá xa nữa.
Dù sao ở lĩnh vực này, bất kể là chụp hình hay quay phim gì đó, luôn có thể mang đến sắc thái khác nhau cho cuộc sống của mọi người.
Quý Minh Châu không có ekip mà dựa hết vào một số kiến thức chuyên ngành khi cô còn đi học. Để có thể quay phim chuyên nghiệp hơn, cô còn đặc biệt chọn một môn học có liên quan.
Phong cách mà cô vẫn luôn theo đuổi từ trước tới giờ đều là sự ấm áp và thoải mái, vừa không khô khan mà lại không bị hạn chế trong một cách biên tập duy nhất. Còn bắt kịp những trào lưu đang thịnh hành lúc bấy giờ nên vlog của cô luôn tràn ngập sức hút “Nhất định phải xem hết cho tôi”, không làm người ta cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng cũng có một vấn đề đó chính là, khoảng cách thời gian giữa hai tập vlog của cô quả thực quá dài. Nhưng vì lần nào vlog cũng đầy chất lượng nên trong lúc thúc giục, người hâm mộ cũng vẫn duy trì sự chờ đợi cao độ.
Quý Minh Châu mất một buổi sáng xử lý những chỗ dư thừa còn sót lại, sau đó lên Weibo đăng một bài đăng thông báo tập vlog mới sắp được đăng tải.
Làm xong những chuyện này, cô ngước mắt lên nhìn thời gian hiển thị trên màn hình máy tính.
Đã đến buổi trưa rồi.
Cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi chậm rãi xuống dưới nhà. Còn chưa đi đến phòng khách đã ngửi được mùi thơm bay ra từ trong phòng bếp.
Hẳn là Giang Tịch đang nấu cơm.
Trước đây, mỗi sáng cô thức dậy, trên bàn bếp có cháo vẫn còn nóng hổi, trên bàn ăn cạnh đó đầy ắp đồ ăn và món ăn kèm. Ngoài ra còn có bánh sandwich đơn giản và cà phê, món trứng Benedict* cực kỳ đẹp mắt, nửa mặt bánh mì được chiên vàng rụm óng ánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Trứng Benedict, còn được gọi một cách không chính thức là Trứng Benny, là một món ăn sáng hoặc ăn xế sáng truyền thống của Mỹ bao gồm hai nửa bánh muffin kiểu Anh với trứng chần, thịt xông khói hoặc giăm bông và sốt hollandaise. Món ăn lần đầu tiên được phổ biến ở Thành phố New York. (Wikipedia)
Nếu không phải hai ngày nay thím Lý vẫn lo lắng muốn đến đây nấu cơm giúp hai người, thì Quý Minh Châu đã cho là bà lặng lẽ đến đây, âm thầm làm nàng tiên ốc một lần.
Bữa trưa vẫn là những món rất đơn giản, mùi vị khá thanh đạm, hình như là khẩu vị của Giang Tịch.
Quý Minh Châu nhai mấy miếng, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng thực tế thì lại cảm thấy cái “Phiếu cơm dài hạn” Giang Tịch này coi như đáng tin cậy.
“Hoạt động mà em tham gia là hoạt động gì?”
Hai ngồi ngồi chếch nhau, có lẽ Giang Tịch không đói lắm nên ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống.
Vốn là vì khúc nhạc đệm vào buổi sáng, Quý Minh Châu làm mình làm mẩy, chẳng buồn nhìn Giang Tịch lấy một cái nào. Nhưng Giang Tịch lại phá vỡ tình huống bế tắc im ắng này trước tiên, cho nên Quý Minh Châu cũng tạm thời men theo bậc thang này mà thong thả đi xuống.
“Không được tính là hoạt động mà là buổi gặp gỡ. Ban tổ chức từng hợp tác trước kia mời tôi đi một chuyến.” Quý Minh Châu nói đến đây, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ.”
“Ban tổ chức nào?”
Quý Minh Châu nghe anh hỏi thế, thoáng ngập ngừng rồi ngước mắt liếc anh một cái.
Bởi vì ở trong nhà nên hôm nay Giang Tịch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, đường bờ vai được tạng người thon gầy của anh làm nổi bật sự sắc nét, cả người anh giống như một miếng ngọc thô ở trong đầm nước sâu hút trong veo.
“Chính là một công ty mới nổi lên chưa được bao lâu ở bên Thành Đông, đã ký hợp đồng với không ít vlogger. Xem như một nửa công ty môi giới, chiếm phần lớn KPI trên mạng."
Giang Tịch gật đầu, khi lên tiếng lần nữa lại đổi giọng: “Cho nên em muốn ký hợp đồng?”
Quý Minh Châu: “...”
Không phải thế, đây là trọng tâm sao?
Từ đâu mà anh rút ra cái kết luận là cô muốn ký hợp đồng vậy?
“Dĩ nhiên là tôi không ký rồi, mà cho dù tôi có muốn ký thì bố tôi cũng không đồng ý.” Quý Minh Châu chống một tay lên mặt, nghiêng đầu, thảnh thơi nhìn anh một cái, “Huống chi là tôi không muốn, tôi chỉ đi xem thế nào thôi.”
Ngành học chính của cô ở đại học Melbourne là tài chính. Quý Thiếu Ngôn đã sắp xếp chức vụ trong Quý Thị cho cô từ lâu, về nước phải lập tức nhậm chức.
Chỉ có điều bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong, đợi ngày nhậm chức được xác định, cô vẫn phải vào Quý Thị làm việc.
Công việc liên quan đến quay phim và làm vlog đã là mức tự do lớn nhất mà cô giành giật được cho mình trong mấy năm học đại học.
Chẳng qua, dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Quý Minh Châu...
Trước mắt chức vụ mà Quý Thiếu Ngôn bố trí cho cô chắc hẳn có thể có liên quan đến lĩnh vực vlog mà cô có hứng thú.
“Anh ăn ít thật đấy.” Quý Minh Châu thu lại dòng suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi: “Nhanh vậy cơ à?”
Cảm thấy vừa mới bắt đầu đã kết thúc ngay rồi.
“Nhanh?” Giang Tịch nhàn rỗi liếc cô một cái.
Sau đó giọng điệu của anh tự nhiên giống như cô bẩm sinh là người ăn nhiều vậy, “Đúng là không bì nổi em, không cần câu nệ đâu, em có thể ăn nhiều hơn một chút.”
Đôi đũa của Quý Minh Châu lập tức trượt cái rụp trong bát.
...
Không thể không nói, Giang Tịch làm “sức ngựa” đúng là rất ổn áp.
Càng lúc càng gần thời gian diễn ra hoạt động, anh căn chuẩn thời gian, trực tiếp gọi Quý Minh Châu đang ngủ bù trong phòng dậy.
Có lẽ bị đánh thức khỏi giấc ngủ nông, cả đoạn đường Quý Minh Châu đều tỏ ra uể oải, không nói năng gì.
Cho đến khi xe từ từ dừng lại ở trong hầm để xe, Quý Minh Châu mới có thể lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn nhé, tôi xuống xe đây.”
Cô lật chiếc gương có sẵn trong khoang xe ra, nhìn cô gái xinh đẹp rạng rỡ trong gương, trạng thái gần như hoàn mỹ, lúc này mới cảm thấy hơi hài lòng mở cửa xuống xe.
“Uống ít rượu thôi.” Giang Tịch lạnh nhạt dặn dò.
Lúc này Quý Minh Châu đã xuống khỏi xe, nhìn anh qua khe cửa khép hờ.
“Hả, anh vừa nói gì cơ?”
Cơn gió lạnh lẽo của mùa đông men theo cửa hầm để xe thổi vào, buốt giá đến mức khiến người ta thấy đau như bị róc xương.
Giọng của Giang Tịch trở nên mơ hồ trong gió, nghe không quá rõ ràng.
“Không có gì.”
Đến câu này, Quý Minh Châu lại nghe thấy rõ ràng
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ hầm để xe đi thẳng lên phòng riêng của Hoa An Đình Thành, tổng cộng không mất quá nhiều thời gian.
Thực ra, cô cũng xem như đã vô cùng quen thuộc Hoa An Đình Thành.
Cô út Quý Khả Khanh của cô – em gái duy nhất của Quý Thiếu Ngôn, đã gả đến nhà họ Thẩm, mà nhà họ Thẩm là bên khống chế cổ phần tuyệt đối, tiếp quản Hoa An Đình Thành.
Trên đường đi lên phòng riêng, cô không nhìn ngang ngó dọc nhưng vẫn trở thành một cảnh đẹp trong mắt người khác.
Còn chưa đi đến phòng riêng đã có vlogger cùng thế hệ sán lại gần, trực tiếp làm thân.
Tuy Quý Minh Châu chưa từng chính thức lộ diện trong vlog, nhưng góc nghiêng thỉnh thoảng lọt vào khung hình cũng đã đủ khiến người ta kinh diễm.
Lúc ấy, khi fan cắt ảnh cô từ vlog ra còn gây ra một cơn sốt nho nhỏ trên hotsearch.
Vì thế, ở trong giới vlogger cô cũng không được tính là kiểu che giấu không cho nhìn. Nhưng vlogger khác chỉ nhìn góc nghiêng của cô liền trực tiếp nhận ra cô.
Dăm ba người vây xung quanh, trong giọng nói ẩn giấu sự kinh ngạc, nhiều hơn lại là kinh diễm sau khi nhìn thấy người thật.
“Pearl chan, đây là duyên phận cả đấy, bên ngoài đời bạn xinh quá!”
“Vừa rồi K san nói là bạn, chúng tôi vẫn còn không tin cơ.”
“Đúng vậy, giở tấm ảnh góc nghiêng kia ra đối chiếu kỹ càng, tôi và Elia mới nhận ra.”
Khóe môi Quý Minh Châu nhướn lên một độ cong nhàn nhạt, chỉ đáp lại vài câu đơn giản.
Bình thường cô không thân thiết với những vlogger này, thỉnh thoảng khi vào Weibo, phần nhiều là cô đọc bình luận của fan, gần như chưa từng tương tác qua lại với những người này.
Lần này tham gia buổi gặp gỡ, mục đích của cô không đặt ở chuyện xã giao. Tuy nguyên nhân tham gia là do tình nghĩa, nhưng phần nhiều là do lòng hiếu kỳ đơn thuần.
Sau khi vào phòng vip, những vlogger kia nhao nhao lượn quanh. Bọn họ đã tụ tập nhiều lần nên đã có vòng quan hệ nhỏ của mình.
Người phụ trách bên phía ban tổ chức nhiệt tình đón tiếp, sau đó mời giám đốc công ty ra, tiếp đãi những vị khách mời này.
Quý Minh Châu nhìn dáo dác xung quanh một hồi, chỉ cảm thấy buổi gặp gỡ kiểu này không giống tưởng tượng của cô.
Sau khi đi vào phòng, đập vào mắt chính là một bàn rượu, trên bàn ngoài những đĩa thức ăn đã bày sẵn thì phần đa là rượu trắng.
Nhưng khách mời đến đây ngày hôm nay toàn là phụ nữ. Vẻ mặt Quý Minh Châu thoáng khựng lại, sau đó làm như bình thường mà ngồi vào vị trí.
Nói là buổi gặp gỡ, chẳng thà nói là một buổi tiệc rượu.
Sau khi khai tiệc, người phụ trách hoạt động bắt đầu không ngừng xoay xung quanh 360 độ -- Điên cuồng nịnh nọt giám đốc công ty.
Mà màn ba hoa bốc phét vừa chán vừa dài của giám đốc công ty, đúng là chỉ có hơn chứ không có kém bài giảng của giáo viên chủ nhiệm lớp Giang Tịch mà cô đã từng nghe hồi học trung học.
Quý Minh Châu gần như không động đũa, cũng chẳng nói chuyện với người mời cô uống rượu ở bên cạnh.
Giám đốc công ty cười tủm tỉm nhìn cô, nâng ly về phía cô cách mấy người bên cạnh, cơ thịt trên mặt đỏ bừng lên vì uống rượu, “Em gái Trân châu nhỏ không uống mấy ly sao?”
“Tôi có nước hoa quả rồi.” Quý Minh Châu chỉ vào ly nước hoa quả gần như chưa được động đến ở trước mặt, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Trong nhà tôi không có anh trai trực hệ, nếu như có thể mong anh cứ gọi tôi là Pearl thì hay hơn.”
Cô vừa nói ra lời này, những vlogger xung quanh đều rối rít nhìn qua bên này.
Nụ cười của giám đốc công ty vụt tắt, hơi cất cao giọng nói: “Trân châu nhỏ có cá tính, tôi rất tán thưởng.”
“Chỉ có điều là, nếu đã muốn ký hợp đồng thì phải nghe lời của công ty, đừng có ương ngạnh quá là được.” Ánh mắt của giám đốc công ty qua lại trên khuôn mặt của cô, nói với vẻ ẩn ý.
Khóe môi Quý Minh Châu hơi cong lên, nói: “Thật ngại quá, tôi không có có ý định ký hợp đồng với bất cứ công ty nào.”
Sắc mặt giám đốc công ty lập tức tối đi, “Tôi cũng nói thật này, tuy chúng tôi không phải công ty lớn gì nhưng cũng vẫn có chút tiếng nói trong giới. Trước đó nâng đỡ lưu lượng là vì coi trọng, sau đó nếu muốn hạn chế lưu lượng, đó cũng chỉ là chuyện tính bằng phút.”
Người phụ trách hoạt động cũng đang cười ha ha, ngồi một bên khuyên nhủ cô.
Quý Minh Châu vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc trước, tỏ vẻ chẳng mảy may dao động, nhưng trong lòng cô đã ấn cái gã kia vào trong bùn, không ấn hắn vào trong tâm trái đất đã khách sáo với hắn lắm rồi.
Cái thái độ và giọng điệu trịch thượng này khiến cô gần như phải bật cười.
Quý Minh Châu vẫn chẳng để ý đến hắn, hàng lông mi cong vút hơi cụp xuống.
Nhìn lần đầu thì kinh diễm, nhìn lần nữa phải xao xuyến, nhìn kỹ hơn càng cảm thấy là báu vật trời sinh.
Bầu không khí đóng băng, giám đốc công ty vừa nôn nóng vừa cảm thấy không tìm được cớ xuống nước, đang định phát tác thì nghe thấy có người gõ cửa. Còn chưa đợi người bên trong đáp lại, người nọ đã tự tiện mở cửa ra, đi vào bên trong.
Người nọ khẽ rỉ tai vài câu với giám đốc công ty, sau đó... Quý Minh Châu liền nhìn thấy tên giám đốc kia nhìn về phía cô với ánh mắt không thể tin nổi.
Đợi đến khi người nọ đi khỏi đó, giám đốc công ty cầm cốc rượu bằng cả hai tay, đứng lên, vẻ mặt tươi cười, cơ thịt dồn đống lại đều là vẻ lấy lòng, “À thì... Pearl, cho phép tôi kính cô mấy ly.”
Quý Minh Châu đáp bừa một tiếng, sự chú ý đặt hết lên cái người gõ cửa rồi đi thẳng vào trong phòng ban nãy.
Không biết vì sao, cô cảm thấy người nọ nhìn có vẻ khá quen mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro