Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 71

Chấp Thông Nhất Căn

2024-07-14 13:49:38

Cùng với tiếng động không nặng không nhẹ vang lên, ánh mắt của Giang Tịch như bị một sợi dây thừng kéo qua chỗ nọ.

Khi bốn con mắt nhìn thẳng vào nhau, động tác của anh cũng ngừng lại.

Trong lúc nhất thời, bốn người đứng trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai chịu lên tiếng trước.

Không khí giống như đã ngưng đọng, yên ắng tới nỗi loáng thoáng có thể nhìn thấy những hạt bụi lửng lơ lên xuống trong tia nắng chiếu vào trong phòng.

Nhưng chuyện này cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt, Giang Tịch nhanh chóng trở lại bình thường.

Nhìn thấy Lâm Man Hề, ánh mắt anh cũng không có biến động gì quá lớn, chỉ khẽ gật đầu rồi gọi một tiếng: “Mẹ.”

Quý Minh Châu nhìn thấy Giang Tịch ra ngoài, cô như một con rối gỗ được nhập hồn, thoắt cái đã sống lại, rảo bước đi đến sau lưng anh, nhờ vào dáng người cao lớn của Giang Tịch để che chắn cho mình.

Thực ra ngay từ ban đầu, bất thình lình nghênh đón Lâm Man Hề và Quý Khả Khanh trong tư thái hoàn toàn không có sự chuẩn bị như vậy, Quý Minh Châu đã cảm thấy đây là một trong số những “khoảnh khắc nổi bật” ít ỏi trong đời người rồi.

Nói đến cảnh tượng bị phụ huynh “bắt gian” tại trận, nói là ngàn năm có một cũng không ngoa. Hơn nữa, cô lại còn mặc áo của Giang Tịch...

Quý Minh Châu muốn giải thích, nhưng khi nghĩ lại thì dường như cũng chẳng có gì đáng để giải thích. Vì dẫu gì, bị người ta bắt quả tang tại trận chính là sự thực.

Hai bên cứ nhìn nhau như vậy, Quý Minh Châu cảm thấy mình bị l/ộ/t trần rồi phơi mình dưới ánh mặt trời, chẳng có gì để che chắn.

Còn chưa nói đến chuyện... Giang Tịch còn đi từ trong phòng cô ra ngoài nữa...

Vào đúng thời khắc then chốt và trùng hợp như này, anh đi ra thì cũng đã đành, nhưng đằng này lại nhất thiết! Lại nhất thiết cầm ra giường rồi nói những lời như vậy sao!!!

Lâm Man Hề và Quý Khả Khanh đều là những người từng trải, họ lại không biết những lời anh nói là những lời hạ lưu nào sao!

Quý Minh Châu trốn sau lưng Giang Tịch, ra sức véo tay anh, khá là mạnh tay.

Giang Tịch để mặc cô cấu véo, anh vô thức che người cô lại rồi đưa tay ra sau ngăn động tác của cô.

Mà cùng với hành động trốn tránh theo phản xạ của Quý Minh Châu ban nãy và những động tác vụng trộm của hai người, Lâm Man Hề cuối cùng cũng rời mắt.

Bà chỉ tay vào Giang Tịch, cũng không để ý gì đến bữa sáng rơi bừa ra đất nữa, ngón tay bà run run, “... Con con con!”

Hai đứa này sao lại thế được!

Đây rốt cuộc là “lén lút dan díu” hay là bị ép buộc chẳng thể làm gì khác, nhất thời Lâm Man Hề cũng không thể phân biệt nổi.

Nhưng dù là kiểu nào thì chuyện Giang Tịch “lợi dụng” Quý Minh Châu đã là sự thật mười mươi rồi.

Bày ra trước mắt bà một cách rõ rành rành.

“Man Hề, bà không sao chứ?” Sau cú sốc ban đầu, Quý Khả Khanh hoàn toàn không thể ngờ được những tu la tràng* kế tiếp lại thay phiên nhau xuất hiện, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà ấy.

*Ngôn ngữ mạng dùng để chỉ mối quan hệ yêu đương phức tạp, hoặc một tình cảnh có liên quan đến nhiều người hoặc bất đồng nhận thức với nhau (Baidu)

Quý Khả Khanh không biết rốt cuộc Lâm Man Hề đang có cảm xúc ra làm sao, bà ấy cũng không có thời gian hỏi chi tiết. Trước tiên bà ấy tự vỗ về mình tiêu hóa màn chạm mặt vừa rồi, sau đó bà ấy bước lên phía trước, vỗ vào vai Lâm Man Hề, “Thả lỏng tinh thần thả lỏng tinh thần...”

“Bà bảo tôi phải thả lỏng tinh thần kiểu gì đây!” Uổng công trước đó bà còn cho là sau khi mối quan hệ của hai đứa được khôi phục, tình cảm tiến triển, bà tự nguyện làm một vật xúc tác siêu to khổng lồ.

Kết quả bà nào có ngờ được là, cả quãng đường bà thành khẩn cầu nguyện, đã bị một màn này phá vỡ?!

Cảnh tượng mà bà chứng kiến vào ban nãy, quả thực đã khiến thế giới được ngụy trang một cách hoàn hảo hoàn toàn vỡ vụn.

Giang Tịch chẳng mảy may bị ảnh hưởng, anh chỉ từ tốn nói: “Mẹ đợi lát nữa hãy mắng.”

Ngập ngừng một thoáng, anh lại bổ sung thêm: “Cũng phải để người ta thay quần áo đã chứ?”

...

Vừa rồi Lâm Man Hề chỉ mải nổi giận, không chú ý đến Quý Minh Châu ăn mặc phong phanh.

Nghe đứa con trai lạnh lùng nhà mình nói như vậy, bà thoáng ngây ra, sau đó nhìn về phía cô gái đang cố gắng trốn sau người Giang Tịch, nhưng chẳng trốn ra làm sao.

Tai Quý Minh Châu đỏ bừng lên, nếu nói là đỏ như dầu ớt Tứ Xuyên thì cũng chẳng ngoa chút nào.

Lâm Man Hề nghĩ ngợi giây lát, cũng cảm thấy con gái nhà người ta da mặt mỏng, liền gật đầu nói: “Minh Châu, con đi thay đồ trước đi, không vội đâu.”

Sau khi Quý Minh Châu chuồn nhanh như một cơn gió, Lâm Man Hề cũng chẳng khách sáo nữa, bà dập tắt nụ cười dịu dàng với Quý Minh Châu ban nãy, xông lên trước định giơ tay đánh người.

“Cánh cứng rồi, to gan lớn mật rồi hả!” Lâm Man Hề nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, lập tức lạnh lùng hừ một tiếng.

Lâm Man Hề cảm thấy mình đã bị lừa gạt nên tức hết chỗ nói, bà duỗi tay ra định véo tai Giang Tịch, “Con xem lại con đi, nói! Con làm gì con nhà người ta rồi!”

Giang Tịch cúi mặt xuống, cũng không né tránh, nói năng đúng mực: “Không có gì để giải thích cả, chính là như mẹ vừa nhìn thấy đấy.”

Quý Khả Khanh vốn đang xem hai mẹ con nhà này có lẽ định diễn màn “phạt gậy”, còn định khuyên can hai ba câu.

Nhưng chuyện liên quan đến cháu gái nhà mình, dấu vết trên chân và xương quai xanh rất rõ ràng, bà ấy là người từng trải, không thể không biết đó biểu thị cho điều gì.

Dù Giang Tịch có đẹp trai, có thú vị, có khí khái thế nào đi chăng nữa, thì trong chuyện này cũng chẳng cần thương lượng nữa rồi!

Quý Khả Khanh chỉ cảm thấy... đánh hay lắm, đánh đúng lắm, đúng là phải cho cậu ta bài học!

Sau đó, bà ấy dừng bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dứt khoát giả vở không nhìn thấy màn tranh cãi của cặp mẹ con này, không nhúng tay vào chuyện này.

“Như thế... tóm lại rốt cuộc là như nào?!” Lâm Man Hề chẳng buồn chơi chữ với Giang Tịch. Trước đó bà vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng khi Giang Tịch nói với bà rằng “Đừng quản chuyện giữa hai người” cùng với “Không có cảm giác”.

Vậy mà cùng một địa điểm, cùng nhân vật đó. 

Trong căn phòng khách quen thuộc, cũng là hai người cùng đứng ở đây

Kết quả vật đổi sao dời, vẫn chưa được bao lâu, màn ngụy trang đã bị trút bỏ một cách vô tình như vậy.

“Chẳng như thế nào cả.” Giang Tịch đáp lại, sau đó anh chậm rãi nói tiếp: “Trước đây mẹ đã từng hỏi, con cũng đã nói rồi, hai bọn con không như những gì mẹ nghĩ đâu.”

Sau khi ngừng lại, anh nói tiếp: “Lúc đó mẹ không tin.”

“Con nói mập mờ lấp lửng như thế mà còn trách mẹ có tin hay không tin à?” Lâm Man Hề khoanh tay lại, nói: “Chốc nữa hai đứa giải thích rõ ràng cho mẹ, chuyện này không thể thương lượng, nghe chưa!”

“Vâng.” Giang Tịch nhớ đến Quý Minh Châu đang ở trong phòng, “Vậy còn vào phòng nhé?”

“Con đi cất ga giường trước đi.” Ánh mắt Lâm Man Hề nhìn vào ra giường cuộn thành đống trong tay Giang Tịch.

Haiz đúng là tổn thọ mất thôi!

Đây vẫn là cậu con trai núi băng mười ngón tay không chạm nước, mặt lạnh như tiền của bà đó chứ??

Chưa nói đến hiện giờ... Giang Tịch còn định mang ga giường vừa thay ra đi giặt nữa...

Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Man Hề cảm nhận được cảm giác ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa ở một nơi ngoài bàn mạt chược.

...

Sau khi quay về phòng, Quý Minh Châu vo chiếc áo sơ mi cô cởi ra thành một đống, tiện tay ra sức vần vò chiếc áo.

Vốn dĩ cô mặc như thế này là chuyện tình thú giữa hai người, cô có bao giờ nghĩ lại xảy ra một màn hiểu lầm như này đâu.

Từng khuôn mặt, từng thần sắc, từng phản ứng của mỗi người lướt qua trong đầu cô như được tua chậm lại.

Nếu cô còn mặc như này lần nữa... cô sẽ không phải họ Quý!

Trên đường từ phòng khách quay vào phòng, không khí giống như đã bị châm lửa đốt, nóng đến mức khiến tay chân người ta co quắp.

Từ dưới lòng bàn chân, một cảm giác khô nóng khó hiểu ra sức xộc lên trên.

Trái tim cô đập một cách hỗn loạn, không theo nhịp phách nào. Đập cuồng loạn không chút kiêng kị trong lồng ngực của cô.

Aaaaa sao chuyện này chớp mắt đã trở nên loạn cào cào như này vậy!!!!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quý Minh Châu đá đá vào chiếc áo bị vo thành đống dưới chân, chẳng cảm thấy hả giận chút nào.

Đúng lúc này, từ đằng sau có một bóng đen bao phủ, dần dần bao trùm lấy cô.

Là Giang Tịch.

“Vẫn còn xấu hổ à?” Giang Tịch cúi xuống nói vào tai cô, giọng anh như một nốt nhạc trầm lướt qua tai cô.

“...”

Quý Minh Châu thật lòng không muốn đáp lại, đổi lại là người nào thì cũng sẽ xấu hổ thôi!

“Chẳng phải anh đã có đáp án từ lâu rồi sao mà còn hỏi...” Chẳng buồn đôi co nhiều với anh, Quý Minh Châu xoay người lại kéo tay áo anh, “Giang Tịch... anh nói xem phải làm thế nào bây giờ...”

Mỗi một lần nhớ lại, Quý Minh Châu đều muốn đập đầu xuống đất một lần.

Màn bắt quả tang tại trận chưa từng có tiền lệ này, thật sự vừa khiến người ta trở tay không kịp vừa quấy nhiễu tâm trí của người ta.

“Không sao, anh vừa trình bày sơ qua rồi, đừng sợ.”

“Chuyện này không liên quan đến sợ hay không sợ...”

Giống như đống hạt cứng đã được giấu kín lần lượt bị lọt ra ngoài. Có rất nhiều chuyện đều xảy ra trong sự bất ngờ, không liên quan đến chuyện sợ hãi.

“Ừm, anh biết.” Giang Tịch rũ mắt nhìn cô, “Anh chỉ muốn nói là, có anh ở đây.”

Trong lúc tựa vào nhau, Quý Minh Châu ngước mắt đón lấy ánh mắt của anh.

Người đàn ông trẻ tuổi cao sang, gương mặt sáng láng, chất giọng trong trẻo.

Một người nghiêm túc như này, một Giang Tịch nghiêm túc như này.

“Mẹ anh đang đợi chúng mình ở bên ngoài, nghĩ xong rồi chứ?” Giang Tịch duỗi tay về phía cô, ánh mắt chỉ khóa chặt lấy một mình cô, “Nghĩ xong rồi chúng mình cùng ra ngoài.”

Không biết làm sao, từ này đặc biệt êm tai dễ nghe.

Cùng nhau làm gì đấy.

Cùng nhau chính là sánh vai bước đi, vai kề vai, cùng chống đỡ một khoảng trời. Từ đó, em làm gì có anh chống đỡ, em đi đâu có anh bảo vệ.

Quý Minh Châu không chần chừ quá lâu.

Cô bước lên trước hai bước, đặt tay vào tay anh, sau đó nắm chặt lấy tay anh.

“Ừm, em và anh cùng ra ngoài nào.”

...

Quý Minh Châu và Giang Tịch cùng bước ra hành lang. Lúc đi ra ngoài, Lâm Man Hề và Quý Khả Khanh đang ngồi trên sofa.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, Lâm Man Hề liền bỏ cái chân đang vắt chéo xuống, mũi chân chỉ đại vào một chỗ.

“Tìm chỗ nào ngồi đi, sau đó nói cho mẹ và và Khả Khanh biết, rốt cuộc hai đứa có chuyện gì?”

Giang Tịch khẽ gật đầu với Quý Khả Khanh, sau đó anh dẫn Quý Minh Châu ngồi xuống một bên sofa, thuật lại ngắn gọn một lượt. Những lời mà Giang Tịch trình bày có thể nói rất cô đọng và súc tích.

Có điều anh lựa những chi tiết trọng tâm để nói, cũng khá là rõ ràng.

Sau khi biết được đại khái đầu đuôi câu chuyện, Lâm Man Hề vẫn cảm thấy hơi khó tin, “Cũng có nghĩa là... lúc ở Thụy Sĩ hai đứa đã...?”

Câu “ở bên nhau” mắc kẹt lại trong cổ họng, không lên không xuống. Lâm Man Hề lại cứng họng một lần nữa, bà muốn nói rồi lại thôi, có thể nói là hết sức thần kỳ.

Giang Tịch lắc đầu, phủ nhận, “Không phải ạ, ở Thụy Sĩ thì chưa, nhưng về nước chưa được bao lâu bọn con đã ở bên nhau rồi.”

Dứt lời, căn phòng lập tức chìm trong yên lặng.

Quý Khả Khanh thấy vậy, kéo Quý Minh Châu đang ngồi cạnh đó qua, không biết thì thầm điều gì vào tai cô.

“Vậy sao lúc về nhà lại không nói câu nào thế?” Lâm Man Hề gạt bỏ cú sốc lúc ban đầu, bây giờ bà có thể từ từ theo kịp cả quá trình rồi, nhưng có rất nhiều chi tiết cụ thể khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Ví dụ như, nếu đã ở bên nhau rồi sao còn giấu giấu giếm giếm chứ!

Chẳng lẽ đây không phải chuyện vui động trời sao... phụ huynh hai nhà cũng có phải ác bá khăng khăng muốn chia rẽ uyên ương đâu!

Lần này Quý Minh Châu ngẩng đầu lên nói: “Bác gái, thực ra là con...”

Nhưng cô vừa mới nói được một nửa đã bị Giang Tịch nhanh chóng cắt ngang.

Thực ra Quý Minh Châu muốn nói: Là cô muốn giấu giếm, chỉ vì ban đầu Giang Tịch nói không có cảm giác, cô cảm thấy hơi tức giận nên nổi ý định đùa giỡn một chút. Vì thế cô muốn học theo cách của anh trả đũa anh.

Giang Tịch vẫn lặng lẽ phối hợp với cô. Mà những vấn đề về dự định trong tương lai, thực ra hai người chưa từng nói đến, chưa từng thảo luận hoặc xem xét.

Khi ở bên nhau, hai người chỉ mải yêu đương, chẳng bận tâm những chuyện như này.

Vì thế... chuyện này thường xuyên bị ngó lơ.

Dù sao thành thật mà nói, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vì suy cho cùng giấy cũng chẳng gói được lửa, sẽ có một ngày bị lộ ra mà thôi.

Nói một cách khác, cũng có thể coi đây là một quá trình thuận theo tự nhiên.

Vậy mà Giang Tịch lại cướp lời cô trực tiếp mở miệng nói.

Anh nhìn về phía Lâm Man Hề, chỉ nói độc một câu coi như là đã giải thích: “Chẳng có nguyên nhân nào khác, chúng con khá thích yêu đương vụng trộm.”

“...”

Quý Minh Châu: “?”

Sao cô lại không biết trong những sở thích của mình, còn có cả chủ đề “yêu đương vụng trộm” nhỉ?!

Hiển nhiên Lâm Man Hề cũng sốc nặng, bà không quá tin lời Giang Tịch, chỉ hỏi ngược lại: “... Yêu đương vụng trộm?”

“Vâng.” Giang Tịch đáp lại một cách trịnh trọng: “Chính là khá yêu thích cảm giác lặng yên.”

Cảm giác lặng yên gì cơ.

Chẳng thà nói thẳng một cách chuẩn xác là “kí/ch thích đầy mập mờ” đi cho rồi.

Quý Minh Châu nghe thấy lời của Giang Tịch, suýt chút nữa đã chết sặc.

Nếu bây giờ được tự do lựa chọn biến thành một con vật, thế thì cô nhất định sẽ chọn lạc đà ngay tắp lự, một phát vùi đầu vào trong cát, lôi kiểu gì cũng không ra.

Quý Minh Châu còn chưa lên tiếng phản bác lại chút tình tiết thì Lâm Man Hề đã đi trước cô một bước. Bà duỗi tay ra, trực tiếp véo tai Giang Tịch, “Giang Tịch... con đúng là học thói hư rồi.”

“Chủ đề này dừng lại tại đây.” Lâm Man Hề nói, sau đó bà chuyển sang chuyện khác: “Mẹ cũng hỏi thẳng luôn, tối qua là tự nguyện hay là con ép buộc người ta!”

Áo sơ mi, ga giường.

Giang Tịch đi từ trong phòng Quý Minh Châu ra ngoài.

Tất thảy mọi chuyện, chẳng cần phải ngẫm nghĩ nữa, đã rõ như ban ngày rồi.

Nhưng vẫn có một chuyện liên quan đến vấn đề này cần phải xem xét.

Quý Minh Châu nhìn vành tai của Giang Tịch đã bị véo đến đỏ rực lên, vậy mà anh vẫn trưng cái bộ dạng lạnh lùng như ngọn núi băng một mình một thế giới kia, cô vội vàng duỗi tay ra bảo vệ anh.

“Bác gái, cam tâm tình nguyện, tuyệt đối cam tâm tình nguyện! Nếu con không gật đầu đồng ý, dù Giang Tịch có muốn như thế nào thì anh ấy cũng không thể lại gần con được!”

Lâm Man Hề thấy dáng vẻ này của Quý Minh Châu, bà bèn thu tay lại.

Quý Minh Châu nhìn màn tương tác của hai người trước mặt, những cảm xúc mông lung mơ hồ trong tim trước đó cuối cùng cũng đã thành hình, cũng có phương hướng rõ ràng.

Giống như hạt bồ công anh tung bay khắp trời, dù là ngược gió hay thuận gió, chúng đều tìm được nơi mình thuộc về, chạm đất và bén rễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tấm chân tình trong đôi mắt thực sự không thể lừa nổi người khác.

Đôi mắt biết lên tiếng, động tác là thứ thành thực nhất.

Trong vô hình, sợi dây thừng kết nối với mỗi người, đã kéo hai người dần xích lại gần nhau hơn.

Thế mà một người làm trưởng bối như bà, sao trước đây chẳng nhìn ra chuyện gì vậy nhỉ?

Lâm Man Hề hiếm khi rầu rĩ thế này.

Bởi vì ban đầu lấy danh nghĩa đưa bữa sáng, sau khi trò chuyện xong, bốn người cùng ăn sáng với nhau.

Có điều họ đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Man Hề kéo Quý Khả Khanh về ngay lập tức.

Có giữ lại cũng chẳng được.

Sau khi biết được tin tức có thể nói là chấn động này, có lẽ Lâm Man Hề muốn về nhà thỏa sức kể lể một phen.

“Haha, mẹ về thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, không cần để ý đến mẹ, hai đứa tiếp tục sống thế giới hai người đi!” Sau khi tiêu hóa tin tức này xong, đầu Lâm Man Hề như được khai sáng, ngay giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ban nãy Quý Khả Khanh đã dặn dò mọi chuyện xong xuôi rồi, bà vẫn muốn hỏi han gì đó, nhưng bà không chịu nổi cảm giác chỉ có mình bà ở lại đó.

Bị kẹt lại giữa hai người, thế thì thà rằng về sớm với Lâm Man Hề còn hơn!

Rõ ràng Lâm Man Hề là minh chứng rõ nhất về hiện tượng trời nhiều mây chuyển sang quang đãng... khi đến thì phiền muộn, sau khi trải qua một phen chấn động, bà lại mang theo sự phấn khích, hớn ha hớn hở mà về.

Sáng sớm hôm nay có thể nói là đầy hỗn loạn.

Sau khi tiễn hai trưởng bối về, Quý Minh Châu ngồi phịch xuống sofa, nằm ngửa ra nhìn lên trời.

Khi Giang Tịch đi tới, anh bị Quý Minh Châu chống hai tay lên vai, đ/è xuống bên cạnh.

“Giang Tịch, nhìn anh có vẻ vui vẻ quá nhỉ.”

Giang Tịch bị cô đẩy sang một bên, nhưng cũng không để ý, chỉ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không vui?”

“Đâu có đâu, haha.” Sau khi tháo gỡ mọi chuyện, người ta cũng nhẹ nhõm nhưng vẫn còn thấy hơi sợ hãi.

Nghĩ lại vẫn còn sợ cảm giác lúng túng khi bị bắt gặp kia.

Giọng Quý Minh Châu nhẹ nhàng bay bổng: “Giang Tịch, anh nói xem... vừa rồi chúng ta có giống diễn viên đóng cảnh bái kiến phụ mẫu trong phim cổ trang không?”

“Đương nhiên là có rồi.”

“Sao đột nhiên anh lại khẳng định như vậy?”

“Chỉ là đột nhiên anh nghĩ đến tập tục cổ đại. Bái kiến phụ mẫu xong, là có thể động phòng phải không nhỉ.” Anh ngừng lại, rồi đến gần cô.

“... Phải?”

Giang Tịch bình thản đáp lại, giọng anh mang theo ý cười, “Vì thế em định thực hiện chuyện động phòng này khi nào?”

Quý Minh Châu ngây ngẩn giây lát, ngay lập tức cô nhanh chóng hiểu ra.

Cô đánh đùa anh mấy cái, đôi mắt cong cong.

...

So với sự kín tiếng trong một số chuyện nào đó trước đây, lần này Lâm Mạn Hề không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để báo tin vui cho người khác, bắt gặp ai cũng phải kể lể một phen.

Chẳng mấy chốc, tin đồn truyền qua truyền lại trong giới cuối cùng cũng có tên họ vào lúc này.

Trong khi mọi người xung quanh đang thảo luận hăng say, điện thoại của Quý Minh Châu cũng nhận được không ít tin nhắn. Hầu hết đều là tin nhắn hỏi han chuyện của cô và Giang Tịch, những tình tiết có thể nói là... “yêu hận tình thù”.

Quý Minh Châu gạt sang một bên, chẳng mấy khi nhắn tin lại, dù gì cô và Giang Tịch đều bận rộn.

Những ngày tháng như vậy diễn ra không lâu, một ngày cuối tuần đầu hạ, cuối cùng hai người cũng có thời gian rảnh rỗi.

Trong lúc bỏ phiếu quyết định xem rốt cuộc sẽ đi đâu, cô và Giang Tịch chẳng ai bảo ai mà lại chọn trường trung học quốc tế Anh Lợi.

So với lần quay lại trường xem Giang Tịch chơi bóng rổ trước đây, lần này cũng không trôi qua vội vàng như vậy nữa.

Bởi vì hôm nay là cuối tuần, trong trường vẫn tĩnh lặng, không có nhiều người như cũ.

Những ký ức xa cách đã nhiều năm, chẳng cần phải cố ý nhớ lại vì chúng đã hiện diện khắp nơi trong sân trường.

Cây long não sau buổi trưa, con đường nhựa bốc hơi nóng, hội trường lớn tường đen ngói đỏ.

Quý Minh Châu đứng trên bậc thang, nhìn vào trong tòa giảng đường, “Thực ra lâu lắm rồi em không quay về trường, không phải vì không có thời gian, anh biết vì sao không?”

Cho dù sau khi về nước, quay về thành phố Ngân, cũng có rất nhiều cơ hội tụ tập với bạn bè, hẹn bạn cũ quay lại trường, nhưng từ trước đến giờ Quý Minh Châu đều không tham gia.

Tất cả những cuộc gặp gỡ này đều bị Quý Minh Châu từ chối hết thảy.

Giang Tịch đứng cao hơn cô hai bậc, dáng vẻ của anh sạch sẽ, sáng láng.

Quý Minh Châu nói đoạn, ngước mắt lên nhìn anh, “Giang Tịch, lần này không cần anh đoán nữa.”

Cô bước lên hai bậc, đến bên cạnh anh, “Nếu đổi thành trước kia, em nhất định sẽ không nói ra đâu, nhưng cảm giác hiện tại rất là khác.”

“Cảm giác gì thế?”

“Cảm giác khó có thể miêu tả, nhưng lý do trước đây em không chịu quay lại đây thì cũng rất đơn giản.” Cô đặt một chân lên bậc thang, một chân khác buông thõng trong không khí một cách tự do, tùy ý đung đưa qua lại.

“Đa phần là vì, nơi này thực sự có quá quá nhiều hồi ức có liên quan đến em và anh.”

Giang Tịch xoay người lại, rũ mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt rạng rỡ của cô, “Vậy bây giờ thì sao?”

“Không nói với anh nữa, đã bảo cảm giác bây giờ không giống nữa rồi mà.” Quý Minh Châu bị anh khẽ xoay vai lại, đôi mắt hơi nheo lại vì bị ánh nắng chiếu vào.

Giang Tịch đón lấy ánh sáng, khuôn mặt thanh tú tắm mình trong ánh nắng rực rỡ ấm áp, trở nên chói lóa.

Anh khẽ bật cười, “Vậy em có biết không?”

“Hửm?”

“Thực ra anh vẫn chưa quay về đây bao giờ.”

Hai người yêu nhau sẽ luôn có điểm chung, năm đó anh cũng giống như cô vậy.

“Thế ư?” Quý Minh Châu đáp lại, những ngón tay thon thả chậm rãi lướt qua lồng ngực anh, cuối cùng cô còn nhấn nhấn hai cái lên đó, “Nếu anh mặc đồng phục học sinh rồi nói với em những lời này, có lẽ độ tin cậy sẽ lớn hơn một chút đấy.”

“Vì như thế... em sẽ...”

Nói được một nửa, Quý Minh Châu lập tức dừng lại.

“Em sẽ thế nào?” Giang Tịch nhướng mày lên.

Một ngày hè trời quang mây tạnh, bóng cây râm mát, Quý Minh Châu bật cười, đôi mắt đào hoa hiện lên những tia sáng long lanh.

Cô hơi cất cao giọng, khóe môi hơi cong lên “Em có thể biết rõ thêm lần nữa, khi ấy anh thích em đến nhường nào.”

Khi lật tìm tủ sách trong nhà, Quý Minh Châu đã tìm được một tấm thẻ dấu trang bị rơi ra ở trong một khe hở.

Đó là dòng ghi chú mà mẹ cô từng để lại, trên đó chỉ có vài dòng ngắn ngủi: Thế giới tạp nham và hỗn loạn, nhưng vẫn luôn có người mang trong mình trái tim trong sạch và tình yêu chân thành.

Bây giờ, Quý Minh Châu muốn nói với mẹ rằng, cô đã tìm thấy người ấy rồi.

May mắn làm sao, người ấy đang ở ngay bên cạnh cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Số ký tự: 0