Chương 80
Chấp Thông Nhất Căn
2024-07-14 13:49:38
... Đàn anh?
Đàn anh gì cơ?!
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Đây là phản ứng đầu tiên của Quý Minh Châu.
Quý Minh Châu cảm thấy kỳ quái... đồng thời lại cảm thấy giọng điệu này như đang làm nũng vậy.
Cô vẫn chưa mở tin nhắn đó ra, chỉ quay đầu sang phía Giang Tịch hỏi: “Chắc là anh... không tán tỉnh cô đàn em nào ở nước ngoài đâu nhỉ?”
“Cô đàn em?”
“...”
Không phải cô đàn em chẳng lẽ lại là cậu đàn em?! Lẽ nào cô lại có lúc đoán sai sao?!
Cô mở dòng tin nhắn đó ra, tốt lắm, trong giao diện trò chuyện chưa từng có tin nhắn khác, trống huơ trống hoác. Cũng có nghĩa là, người gọi Giang Tịch là “đàn anh” này, bình thường cũng chả mấy khi nói chuyện với Giang Tịch.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Có người gửi tin nhắn cho anh, giọng điệu rất dịu dàng.” Lời cô nói vẫn còn nhẹ chán, dùng giác quan thứ sáu của phụ nữ mà nói, đây không những là dịu dàng thôi đâu, có lẽ còn xen lẫn chút ý tứ làm nũng và cố tình tỏ ra ngây thơ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, chuẩn bị đọc từng chữ từng chữ một kỹ càng. Đối phương dám gửi tin nhắn cho Giang Tịch, thế thì Quý Minh Châu dám đọc ngay trước mặt anh!
Cô hắng giọng, đọc nội dung tin nhắn của đối phương lên: “Đàn anh ơi, trước đây anh là sinh viên trao đổi đến Úc với em, có phải anh đã thuê một căn hộ cao cấp ở bên cạnh đại học Melbourne…”
Cô đọc được một nửa, những lời còn lại lập tức bị mắc lại trong cổ họng.
Không lên không xuống, cực kỳ khó chịu.
Vào lúc này, những con chữ như “sinh viên trao đổi đến Úc”, “Đại học Melbourne” không ngừng được phóng to trong đầu cô.
Sau đó, càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Úc, đại học Melbourne đều là những nơi có liên quan đến cô. Úc là đất nước mà cô chọn để xuất ngoại, đại học Melbourne... chính là trường đại học cô đã theo học.
Sinh viên trao đổi, lại có liên quan đến Giang Tịch.
“Khoan đã... Chẳng lẽ đây là cậu đàn em kia của anh hả?!”
Quý Minh Châu vừa kinh ngạc vừa cảm thấy khá ngượng ngùng. Nếu là cậu đàn em kia thì, có phải ban nãy cô... đã coi người ta thành cô ả diêm dúa có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng đến để dụ dỗ người ta?
“Nếu không thì sao.” Giang Tịch ngước mắt lên, bình thản hỏi lại cô: “Em cho là ai?”
Nghe được câu trả lời của Giang Tịch.
Toàn bộ những manh mối này... cuối cùng cũng được lồng ghép vào cách xưng hô “đàn anh” mà Quý Minh Châu quen thuộc kia.
Dù gì, vì chiếc xe Bugatti Veyron, Quý Minh Châu rất quen thuộc với chàng trai được gọi là cậu đàn em của Giang Tịch.
Nhưng sau đó kết bạn trên Wechat, hai người chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ. Vì thế, Quý Minh Châu không hề hay biết gì về vấn đề sinh viên trao đổi gì đó hay căn hộ cao cấp gần trường đại học Melbourne gì đó.
Cô chưa từng đi tìm những chuyện ẩn khuất trong đó, đồng thời cũng chưa từng nổi lòng tò mò mà hỏi người khác. Đến bây giờ, có thể nói là đã tìm được một chút manh mối.
Lúc này xe của họ đã tiến vào khu vực trung tâm thành phố, sau đó đi về hướng hầm để xe của Bách Duyệt.
Đợi đến khi chiếc xe dừng lại hoàn toàn, Giang Tịch nhìn sang Quý Minh Châu đang rơi vào suy tư, còn thể hiện rõ dáng vẻ vô cùng trầm mặc.
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi, anh sẽ trả lời hết.” Lần này anh tỏ vẻ sẽ giải thích cặn kẽ, không hề lảng tránh.
Nói đoạn, anh nhấc tay bật đèn trên nóc xe.
Ánh sáng màu vàng dịu hắt xuống, nhưng không thể che khuất vành mắt đỏ hoe của Quý Minh Châu.
Mí mắt phớt hồng, như thể vừa mới khóc xong.
Giang Tịch vốn đang ung dung chờ đợi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô anh chợt nhíu mày lại, vội vàng trở tay bưng lấy mặt cô, dùng mu bàn tay lau mi mắt cô, anh hơi cất cao giọng lên: “Mắt em sao thế này? Sưng rồi? Vừa đụng phải chỗ nào rồi?”
Quý Minh Châu che mắt lại, không muốn nói mình vừa bị anh làm cho cảm động phát khóc, cô cãi ngang: “Không sao cả!”
“Giang Tịch, trước đây bảo anh nói hết cho em, nhưng cuối cùng vẫn phải để em phát hiện ra từng chuyện một. Anh kín kẽ thế này sao không đi quay gà đi!” Quý Minh Châu cản tay anh lại, sau đó quay phắt sang một bên, giọng nói đầy bất mãn.
“Chẳng phải anh đang ngồi xuống muốn kể lại cặn kẽ cho em sao?” Giang Tịch hạ thấp giọng hơn một chút.
Quý Minh Châu nghe thấy vậy, cảm thấy dáng vẻ này của Giang Tịch hình như còn có chút gì đó chột dạ.
“...”
“Chuyện này không giống, hoàn toàn không giống được không!”
Quý Minh Châu đá phăng giày cao gót ra, vứt bừa túi qua một bên. Cô cũng chẳng quan tâm cái gì gọi là tam cương ngũ thường nữa, cô nghiêng người qua, nhấc chân vắt ngang qua ghế của Giang Tịch. Sau đó cô dạ/ng hai chân ra, trực tiếp ngồi lên đùi Giang Tịch.
Giang Tịch hoàn toàn không có phòng bị, động tác đón lấy cô còn nhanh hơn cả ý thức. Anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, kéo cô về phía lồng ngực mình.
Quý Minh Châu duỗi hai tay khoác lên cổ anh, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Sau khi nhìn nhau một hồi lâu, cô tựa đầu lên vai Giang Tịch, hai người kề sát vào nhau, nhưng không có bất cứ động tác tiếp theo nào.
Nghiêng đầu dựa vào người Giang Tịch, hai người gần nhau đến mức Quý Minh Châu có thể nghe thấy nhịp tim ổn định trong lồng ngực anh.
Qua một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng trước: “Cậu đàn em kia nói là, ban đầu anh làm sinh viên trao đổi đến Úc, cụ thể chuyện là thế nào vậy?”
Cô vẫn còn nhớ những lời cậu đàn em nói vào cái ngày họ đi lấy xe.
Nhưng trong tiềm thức của Quý Minh Châu, cô đã cho là cậu đàn em kia làm sinh viên trao đổi, đến trường đại học Columbia mà Giang Tịch đang học.
Không ngờ, hiện thực lại hoàn toàn trái ngược lại.
Giang Tịch không những đã đến Úc, mà có lẽ khi ấy, hai người cách nhau không quá xa.
Không chừng... còn là khoảng cách chỉ cách nhau một con đường.
“Khi đó nhà trường có một dự án học thuật đi đến Úc trong vòng hai tuần, không phân biệt sinh viên năm mấy, anh liền xin một xuất làm sinh viên trao đổi.” Giang Tịch ôm cô, ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào tấm kính chắn gió, như thể đã chìm vào những hồi ức nào đó.
“... Cậu đàn em nói anh đã thuê một căn hộ cao cấp cạnh trường em học.”
“Ừm.” Giang Tịch đáp lại: “Anh không ở cùng những người đi cùng.”
“Em có thể hỏi một câu không?” Quý Minh Châu nghiêng mặt, ngước mắt lên là nhìn thấy vành tai đỏ au của Giang Tịch, cô khẽ hà hơi vào đó rồi nói: “Lúc đó anh làm sinh viên trao đổi, chính là đến thăm em đúng không?”
“Đúng.” Giang Tịch vuốt v e mái tóc xoăn dài của cô, sau đó anh đặt tay lên cổ cô, buộc cô ngẩng đầu lên.
Lúc này, Quý Minh Châu bị buộc phải ngẩng đầu lên, để lộ ra cần cổ thon dài hoàn mỹ.
Giang Tịch cúi xuống m/út m/át, hơi thở đan xen, giọng anh chậm rãi vang lên: “Thực ra không chỉ là đi thăm em thôi đâu.”
“Muốn xem em sống tốt không, muốn xem em đã thay đổi như thế nào, cũng muốn xem em có quen bạn trai mới không.” Giang Tịch thong thả nói ra. Sau khi dứt lời, anh còn c/ắn vào cổ Quý Minh Châu một lát, “Nhưng em không biết, anh còn làm chuyện quá đáng hơn.”
“Cách nhau một con đường, anh cứ thế âm thầm tơ tưởng em.” Giang Tịch chậm rãi nói: “Nghĩ em ở dưới anh sẽ như thế nào, nghĩ rằng nếu như anh xuất hiện trước mặt em, có thể thay thế tất cả những người bên cạnh em thì tốt biết mấy.”
Anh đã nghĩ như vậy, nhưng chưa từng làm như thế.
Giang Tịch đã bước chín mươi chín bước về phía trước, nhưng anh đột ngột dừng lại ở bước cuối cùng, không tiến lên nữa.
Vào thời điểm đó, anh nghe nói trong học viện có suất trao đổi, nhưng anh không đăng ký ngay.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, lại là một đêm trắng không ngủ, Giang Tịch tự nói với mình rằng hay là cứ đi xem cô thế nào đi, cứ coi như đến thành phố có cô, để mình bình tâm lại.
Nhưng anh không liệu được rằng, sau khi qua bên đó, giấc ngủ của anh cũng chẳng tốt hơn là bao.
Vào lúc thời gian đăng ký ở trường đại học Columbia đã đến gần cuối, chuẩn bị kết thúc, Giang Tịch mới đưa ra quyết định cuối cùng.
May mắn làm sao, anh thực sự đã gặp được cô.
Từ trước đến giờ bên cạnh Quý Minh Châu đều không thiếu những người vây quanh. Vì tính cách của cô khá cởi mở, luôn có hết người này đến người kia muốn làm bạn với cô. Cô giống như ánh dương rạng rỡ, thu hút những ngôi sao khác xoay xung quanh mặt trời.
Nhưng trái với những gì Giang Tịch đã nghĩ, vào lúc đó, xung quanh Quý Minh Châu không có người qua lại quá gần gũi.
Đúng là có bạn bè, nhưng không nhiều và cũng không quá thân thiết.
Có những lúc, biểu hiện của cô giống như đã trưởng thành sau một đêm. Không ngừng đi trải nghiệm những trò chơi mạo hiểm, cầm theo máy ánh ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ xung quanh từ nam ra bắc.
Dường như cô đang sống khá tốt.
Lần duy nhất hai người ở gần nhau nhất, là ở trong cửa hàng bánh mì.
Cô đứng trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, lựa chọn bánh mì mà mình thích. Giang Tịch đứng bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, khoảng cách giữa hai người có thể xuyên qua kệ hàng là nhìn thấy nhau.
Nghe được những lời gần như được “mổ xẻ” từ nội tâm Giang Tịch, Quý Minh Châu vừa cảm thấy không thể tiếp nhận được, vì những gì mà Giang Tịch nói quả thực quá...
Nhưng mặt khác cô lại bị kí/ch thí/ch, cào vào cổ anh một cách kích động.
“Anh nói xem, rốt cuộc em có gì tốt chứ, sao anh lại si mê em như vậy?” Quý Minh Châu tì trán vào trán anh, đưa ra mối nghi hoặc bấy lâu nay của mình.
Có lúc, tự cô có thể cảm nhận được những khuyết điểm nhỏ của mình.
Cô nóng nảy, thích làm nũng, tâm trạng mưa nắng thất thường.
Hơn nữa, có lẽ, hình như cô cũng chưa từng làm ra bao nhiêu điều mang tính thực chất cho Giang Tịch.
Thời niên thiếu cô thích anh, nhưng cũng vì một số hiểu lầm mà chia xa. Bây giờ vĩnh viễn không chỉ là thích, nhưng dường như mãi mãi không thể sánh bằng những gì mà anh đã làm cho cô.
Điều cô có thể bảo đảm là, tình yêu của cô là độc nhất vô nhị, mãnh liệt, không gì sánh bằng.
“Anh không thể nói được em tốt ở chỗ nào, nhưng anh cảm thấy, chỗ nào của em cũng tốt.” Anh rũ mắt nhìn cô, “Cái gọi là tình cảm này vốn dĩ đã không có định nghĩa, cũng không liên quan tới những gì mình đã bỏ ra, không cần so đo gì cả.”
Có lẽ chỉ vì hồi nhỏ nhìn cô nhiều hơn một ánh mắt, về sau muốn cũng chẳng thể quên được cô.
Bản thân Giang Tịch cũng không thể phân biệt rõ từ khi nào mình chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình cô.
Thời gian dần trôi qua từng ngày, chỉ có đáp án của câu hỏi này là không có lời giải.
“Chỉ cần hai chúng mình thấu hiểu tình cảm của nhau là được rồi.” Giang Tịch nói rồi khẽ bật cười, “Ít ra thì, anh cảm thấy bây giờ rất vui vẻ, thế này là đủ rồi.”
“Anh nói một đống đạo lý, nói hết câu này đến câu khác, nhưng sao lúc đến Úc anh không nói cho em?” Quý Minh Châu chọc chọc vào yết hầu của anh.
“Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.” Giang Tịch cụp mắt nhìn cô.
“Chưa phải chuyện của quá khứ nhé, trước đây em đã nói với anh rồi, không, là em vừa nói với anh rồi! Em hỏi anh, rốt cuộc anh còn xài chiêu nào nữa, anh còn không chủ động khai báo đấy à?”
“Thực ra thế này cũng không có gì không tốt.”
Quý Minh Châu: “?”
“Em có được niềm vui từng chút từng chút một.”
Đợi đến khi những niềm vui ấy tích cóp lại rồi đầy tràn, chúng sẽ rực rỡ như bông pháo hoa nở rộ.
“Em cảm thấy, cả đời này em cũng không thoát được anh nữa rồi.” Quý Minh Châu “haiz” một tiếng, giọng điệu bỗng trở nên ủ dột.
“Ừm, còn có chuyện em không thoát được đấy.” Giang Tịch bất chợt nói một câu như vậy.
Quý Minh Châu còn chưa hiểu hết lời anh nói, anh đã dùng hành động thực tế để ám chỉ cái gọi là “không thoát được” vào lúc này.
Quần áo váy vóc mỏng manh mùa hè được vén lên, sau đó đến những món đồ bên trong. Nhìn thế này, quần áo của hai người vẫn vẹn nguyên, không nhìn ra được cái gì.
Quý Minh Châu chỉ kịp nghe thấy tiếng móc khóa được kéo xuống, thế giới cũng trở nên đầy tràn vào khoảnh khắc kia, “Ấy ấy ấy... có... có món đồ kia không?”
“Không có.” Đôi môi mỏng của anh chạm vào mí mắt của cô, “Nhưng có hộp khăn giấy là đủ rồi, yên tâm, không bắn vào trong đâu.”
Đôi mắt cô lóng lánh ánh nước, còn kiều diễm hơn dáng vẻ phơn phớt hồng ban đầu.
“Thực ra có phải vừa nãy em đã khóc trộm không?” Vào lúc Quý Minh Châu cảm thấy đầu mình sắp đụng vào nóc xe, Giang Tịch chậm rãi cất lời.
“Đúng, thế thì có làm sao?” Quý Minh Châu lại nhận một cú thúc nữa, cô vốn muốn cự tuyệt nhưng cảm thấy sức công phá của Giang Tịch quá mạnh, cô lập tức đầu hàng.
Cô thừa nhận rồi mà vẫn không được sao!
“Chỉ là em cảm thấy những tấm hình kia đẹp quá.”
Cũng dễ dàng đi thẳng vào lòng cô.
Dù sao...
Cô thật sự không thể thoát khỏi anh được.
Càng không thể thoát khỏi một Giang Tịch mạnh bạo như hổ thế này.
...
“Minh Châu à, chất vải này không tệ, bây giờ đã đến mùa hè rồi, có lẽ phải mặc quần áo thoáng mát hơn, kiểu dáng cũng rất mới, hàng tuyển chọn bên châu Âu đấy. Nếu con muốn mấy bộ này thì lấy cả đi, để chủ tiệm gửi đến Bách Duyệt cho con nhé?”
“Bác sờ chất vải khác... Minh Châu?”
Một tiếng hô kết hợp cả chất vải và Quý Minh Châu lại mà gọi, cuối cùng cũng kéo Quý Minh Châu ra khỏi hồi ức.
“À, con đây bác gái, sao thế ạ?” Cô hoàn hồn lại, sốc lại tinh thần rồi nhìn về phía Lâm Man Hề ở bên cạnh đó.
“Có phải thời gian này con mệt lắm không, bác vừa gọi con mà con không chú ý tới.”
“Vẫn ổn mà bác gái, con không mệt, vừa rồi chỉ là con đang nghĩ đến một số chuyện.”
Lâm Man Hề nghe thấy thế, dặn dò cô nghỉ ngơi hợp lý, đừng bắt chước Giang Tịch làm kẻ cuồng công việc. Sau đó bà nhanh chóng đi tới, trong tay cầm catalog điện tử dành cho khách hàng, “Bác vừa thử vải vóc mà mình đã đặt, cũng được lắm, con xem hình ảnh mô phỏng trên người đi, đẹp phết nhỉ?”
Quý Minh Châu nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt chợt sáng lên, “Ấy, đúng là đẹp thật, đẹp lắm bác ạ!”
“Vậy thì chọn phong cách và mẫu này nhé, đặt cho hai nhà chúng ta mấy bộ luôn!” Lâm Man Hề lại bàn bạc xác nhận với Quý Minh Châu một hồi, lúc này mới đi trao đổi vấn đề đơn đặt hàng và vận chuyển với chủ tiệm.
Trước đây Lâm Man Hề vẫn luôn hẹn Quý Minh Châu cùng đi mua sắm, mãi mới tìm được một ngày tình cờ Giang Tịch không thể ở bên cô, dĩ nhiên họ phải dốc hết khả năng để dùng ngày này rồi.
Mà vừa rồi Quý Minh Châu thất thần như vậy là vì...
Nói đến vải vóc mỏng nhẹ, cô hơi ngượng ngùng.
Ngày hôm đó chiếc xe rung lắc rất lâu, ghế ngồi và hộp khăn giấy thảm không thể tả. Giang Tịch ôm cô, làm không chút kiêng kị.
Cô như một cái lò xo bị đưa đẩy, nảy lên nảy xuống.
Con cả nhỏ bị rán là cô, cả người dính dớp.
Di chứng của việc bị người ta ra sức đâm thúc chính là mấy ngày sau đó, Quý Minh Châu vừa nghĩ đến Giang Tịch là cảm thấy hơi khó chịu.
Đồng thời, còn có cơ hội khởi động chức năng liên tưởng đến những từ loại có liên quan.
Sao trước đây Quý Minh Châu không phát hiện ra Giang Tịch khốn nạn thế nhỉ!
Lúc ấy cô đang bị làm cho cảm động sướt mướt... anh muốn làm gì thì cô cũng để mặc anh làm!!
Hôm nay thỉnh thoảng cô lại liên tưởng một chút, thậm chí còn bị Lâm Man Hề bắt gặp nữa.
May mà bác gái không để ý đến đoạn thất thần này của Quý Minh Châu.
Sau khi Lâm Man Hề thanh toán xong, bà đưa cô đi làm spa và đi uống trà chiều.
“Minh Châu à, bác nói thật với con, bác ấy à nhìn thấy hai đứa như thế này, bác thật sự rất vui.” Không chỉ vui vì hai người, mắt thường cũng có thể nhìn thấy Giang Tịch đã trở nên có chút tình người, cõi lòng của Lâm Man Hề cũng vô cùng vui sướng.
Rốt cuộc cũng là con trai mình, dĩ nhiên Lâm Man Hề phải để ý đến suy nghĩ của Giang Tịch.
Mà sau này, Quý Minh Châu cũng hoàn toàn trở thành người một nhà rồi.
“Bác gái, chẳng phải hai đứa con vẫn như này sao, cũng chẳng thay đổi bao nhiêu đâu ạ.”
“Không phải ý con nói đâu, điều bác nói là cuối cùng hai đứa cũng yên ổn ở bên nhau rồi! Trước đây Giang Tịch và con còn chia phòng ngủ, bây giờ cũng ở cùng phòng với nhau rồi còn gì, như này còn bảo không thay đổi à?” Lâm Man Hề nói đoạn, còn hớn hở bật cười.
Không nhắc đến còn đỡ... vừa nhắc đến chuyện ở cùng nhau...
Lẽ nào không phải vì con gà nào đó được nước lấn tới! Khăng khăng chạy đến đòi ngủ hay sao!!
Những nội tình liên quan đến chuyện này, Quý Minh Châu không có ý định nói ra, cô ậm ờ đáp lại, xem như đã cho qua chuyện này.
“Có điều bây giờ hai đứa vẫn đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, bác cũng không hỏi bao giờ hai đứa kết hôn nữa.” Lâm Man Hề thoáng ngừng lại, sau đó hạ thấp giọng xuống, tỏ vẻ thần bí, “Điều quan trọng là, hai đứa phải phòng tránh cẩn thận đấy.”
Thực ra đợt trước Lâm Man Hề vừa mới nói bóng nói gió với Giang Tịch về chuyện kết hôn, câu trả lời của đối phương là không cần bà nhọc lòng, anh tự có sắp xếp.
“Bác gái... sao đột nhiên bác lại nói đến chủ đề này thế?”
Thực ra cô và Giang Tịch vẫn luôn sử dụng biện pháp phòng tránh. Lần ở trong xe hôm đó, vào thời khắc then chốt cuối cùng, Giang Tịch đã rút ra ngoài. Nhưng không chỉ có lần ở trong xe đó mà còn có rất nhiều thời điểm. Tóm lại, hai người đã tính trước thời kỳ an toàn, vẫn luôn kiểm soát rất tốt.
Một người kiểm soát chính xác như Giang Tịch, tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra sai sót trong chuyện này, trước giờ anh đều rất tôn trọng cô.
“Không phải đột nhiên, là cảm khái đó.” Lâm Man Hề cười híp mắt nhìn cô, “Tuổi trẻ mà, dành nhiều thời gian yêu nhau hơn, sống thế giới hai người nhiều hơn, cũng là chuyện tốt đẹp.”
“Nói đến hai đứa bọn con, kể từ lúc bắt đầu đến giờ, bác cảm thấy mình cũng được tính là người nhìn khá thấu đáo, chỉ là trước đó bị cô út của con làm cho mụ mị thôi.”
Lâm Man Hề nhắc đến Quý Khả Khanh với bộ dạng bất lực chẳng biết làm sao. Sau đó bà không khỏi nhớ đến buổi sáng “bắt gian” con trai và con dâu trước đây.
“Haha bác gái à, bác nói xem, sao lại nhìn thấu đáo ạ?” Quý Minh Châu cầm muỗng khuấy cà phê, tỏ ra vô cùng tò mò với câu trả lời của Lâm Man Hề.
“Cô gái mà Giang Tịch tự dẫn về nhà chẳng phải chỉ có mỗi mình con thôi sao?” Tựa như Lâm Man Hề đã chìm vào trong hồi ức, “Cái thằng Giang Tịch này ấy, bác không cố tình khen trước mặt con đâu, nó chính là một đứa có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm thì trong sáng đơn thuần, yêu ghét rõ ràng.”
Cực kỳ có nguyên tắc, không bị tiêm nhiễm bất cứ thứ gì, tự mình hoàn thành từng bước một. Nhưng lại thuộc kiểu người có tính cách một khi đã yêu thích cái gì là vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Từ những việc có liên quan đến Quý Minh Châu, có thể nhìn ra một chút cảm xúc kích động của Giang Tịch.
“Bác thấy nó giả vờ giả vịt, lúc nó về nước bác còn cố tình hỏi nó thích cô gái nhà nào, nó sống chết không hé răng nửa lời, haha.” Lâm Man Hề càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, vạch trần chuyện của Giang Tịch không chút nể nang.
Con trai nhà mình thì mình nói xấu... nói xấu thoải mái!
“Sau đó bác cố tình nhắc đến con, con đoán xem sau đó thế nào?” Lâm Man Hề nhìn về phía Quý Minh Châu.
Thực ra vốn dĩ họ đã xác định là cô gái nhà họ Quý, lúc đó Lâm Man Hề cố tình hỏi như vậy.
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao ạ?” Quý Minh Châu cũng chẳng có lòng dạ uống cà phê nữa, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn Lâm Man Hề.
“Nó gật đầu ngay tắp lự, chỉ sợ bỏ lỡ, sau đó...” Nói đoạn, Lâm Man Hề bắt chước dáng vẻ hờ hững của Giang Tịch, lạnh lùng “vâng” một tiếng.
Sau đó, Quý Minh Châu và Lâm Man Hề cùng lúc bật cười.
“Sau này cũng thế, bác còn chưa nhắc đến chuyện phải chuyển nhà, tối hôm đó nó đã chuyến đến Bách Duyệt rồi.” Lâm Man Hề “chậc chậc” hai tiếng, “Trong căn phòng của nó ở nhà họ Giang ấy, không biết con đã nhìn thấy bao giờ chưa, trong tủ sách của nó kẹp đầy ảnh chụp chung của hai đứa.”
“Nhiều lắm, đôi tình nhân nhỏ ngượng ngà ngượng ngùng. Năm ấy hai đứa lần lượt ra nước ngoài, đột ngột như thế, người làm trưởng bối như bọn bác thực sự cũng thảng thốt, còn âm thầm bàn bạc với nhau nữa cơ.”
Quý Minh Châu: “?”
Hóa ra không chỉ có mấy người trẻ tuổi trong giới có máu buôn chuyện, các bậc trưởng bối này cũng không phải ngoại lệ.
“Tốt quá, thật sự tốt quá rồi.” Lâm Man Hề bắt đầu cảm khái thật lòng, “Bây giờ đúng là tốt thật đấy.”
“Bác gái à, bác cũng đừng suốt ngày cảm khái như này nữa, hôm nào bác dạy cháu chơi mạt chược nhé?”
“Không thành vấn đề.”
Hai người chia tay nhau ở đại lộ Lệ Xá. Lâm Man Hề được Giang Vũ Thành tới đón. Sau khi bà đi khỏi, Quý Minh Châu ở lại đây chờ Giang Tịch làm việc xong.
Sau khi ngồi lên xe, Giang Tịch nhìn đôi mắt cong cong của cô, nhếch mày lên hỏi: “Em và mẹ anh nói gì mà trông vui thế?”
“Nói về anh đó.” Quý Minh Châu tự thắt dây an toàn, “Nói chuyện hồi nhỏ của anh, còn nói đến chuyện xấu anh yêu thầm em lúc trước.”
“Sao lại là chuyện xấu?”
“Trong ngoài bất nhất.” Quý Minh Châu nhìn sang chỗ anh, “Thời điểm mới về nước, anh tỏ ra lạnh lùng như băng tuyết, em cũng chẳng phải máy quét an ninh, sao có thể nhìn thấu anh. Nếu đổi lại là người khác, chẳng ai có thể nhìn thấu trái tim anh cả.”
“Bây giờ nhìn thấu chưa?”
“Cũng không cần quá nhấn mạnh chuyện này...” Quý Minh Châu đủng đỉnh liếc mắt sang chỗ anh, “Ban đầu biết được đối tượng liên hôn là em, có phải anh cảm thấy trong tim như có ngọn lửa đang thiêu đốt không, hử? Sếp Giang ~~~”
Quý Minh Châu gãi gãi vào cằm Giang Tịch một lúc, sau đó lướt thẳng xuống dưới, kéo cà vạt của anh ra. Sau đó... chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.
Giang Tịch làm bộ định cúi xuống “xử lý” cô thì bị cô nhanh nhảu ngăn lại.
“Làm gì thế sếp Giang, chú ý hình tượng chút đi, lái xe cho tử tế.”
“Lái xe cho tử tế?” Giang Tịch nhướng mày lên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lái xe tiếp, mắt nhìn thẳng phía trước.
...
Buổi tối sau khi về nhà, Quý Minh Châu tắm xong liền bị Giang Tịch kéo đi trải nghiệm cặn kẽ cái gọi là “trong lòng đang có ngọn lửa thiêu đốt mà phải lái xe tử tế” trong truyền thuyết.
Đặc biệt câu nói cuối cùng của Giang Tịch đã được anh “diễn giải” một cách vô cùng sâu sắc.
Trong lúc Quý Minh Châu đang kháng nghị, cô nghe thấy Giang Tịch cúi xuống ghé vào tai cô, cất giọng trong trẻo ẩn chứa ý cười: “Đúng vậy đấy, quả thực có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bây giờ em đã cảm nhận được chưa?”
“... Cảm nhận được thì làm sao! Bây giờ em không muốn nữa, em hối hận rồi!”
“Chuyện này không phải do em quyết, ở đời này lấy đâu ra thuốc hối hận.” Giang Tịch hôn mút mí mắt của cô một cách thương tiếc, động tác vẫn không dừng lại, “Đợi đến khi em cảm nhận xong, vẫn còn màn lái xe tử tế mà em mong đợi đấy.”
“...”
Quý Minh Châu bám vào trụ giường có tấm màn bay bay, nghiêng mặt vùi vào gối, mắt nhắm nghiền... Tên! Khốn! Này!
Như thể cảm nhận được sự biến đổi của cô, Giang Tịch bật cười, nói với vẻ khẳng định: “Có phải lại mắng anh là tên khốn không.”
Giang Tịch có thuật đọc tâm sao...?
Anh lắp đặt ra đa hay là cái gì!
Giữa chừng, “tên khốn” kia bế cô gái đến bên bệ cửa sổ, “Anh nhớ là em rất thích bệ cửa sổ trong phòng anh, hôm nay làm ở đây nhé.”
Quý Minh Châu vừa cảm khái sao Giang Tịch có thể khốn nạn như này, vừa thực hiện màn nịnh nọt.
“Giang Tịch, sếp Giang, Giang thiếu gia! Lấy đâu ra mà có chuyện xấu của anh chứ, em hoàn toàn không nghe thấy gì cả, cũng hoàn toàn không để vào trong lòng! Thật đấy!”
“Muộn rồi.” Giang Tịch kéo cô lại, phủ người xuống, cú va chạm sau mạnh hơn cú va chạm trước, “Trước đây em mà không đề nghị thì còn được, bây giờ anh cảm thấy, bệ cửa sổ cũng không tệ.”
Quý – búp bê rách – không được thương lượng – tự chuốc khổ vào người – tự đào hố chôn mình – Minh Châu: “...”
Đây đúng là có chuyện thì đốt vàng mã, không có chuyện thì quay gà rồi.
Có điều sự kiêu ngạo chỉ diễn ra trong chốc lát, cuối cùng thuộc tính yếu đuối của Quý Minh Châu đã nổi lên, chẳng ai làm gì được cô.
“Giang Tịch, anh là tên cờ hó tâm tư xấu xa, lòng dạ đen tối!”
“Ừm, cũng là tâm can của em.”
“...”
Sau đó khá muộn, cuối cùng Giang Tịch cũng dỗ dành được cô gái đang mệt rã rời kia. Sau khi thu dọn chỗ bệ cửa sổ xong xuôi, Giang Tịch nằm nghiêng bên cạnh cô gái đang ngủ say, chống tay lên đầu, cứ thế lặng lẽ ngắm cô.
Anh ngắm nhìn một hồi, lại cảm thấy dù ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
Hàng mi Quý Minh Châu cong vút, trên đó còn vương lại giọt lệ chưa kịp lau, như một hòn ngọc lóng lánh mắc trên đó. Ánh đèn ấm áp trước giường chiếu xuống, trông cô nhỏ bé đáng thương như vừa bị ăn hiếp vậy.
Giang Tịch thuận theo lòng mình, lướt qua chóp mũi rồi lại gẩy gẩy hàng lông mi dài của cô.
Quả nhiên Quý Minh Châu liền tỏ vẻ đã bị làm phiền, hàng lông mày nhíu lại, tùy tiện phẩy tay mấy cái như đang đuổi muỗi.
Giang “muỗi” vẫn không biết chán, tiếp tục trêu chọc cô.
Màn đêm trầm lắng như nước, bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng xe phóng qua, vang lên âm thanh bánh xe ma sát mặt đường.
Trong bầu không khí của mùa hạ, đều là vẻ tươi mới, tràn đầy nhựa sống.
Con tim của Giang Tịch cũng giống như vậy.
Đúng vào lúc Giang Tịch tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại của Quý Minh Châu kêu “rừm rừm” hai tiếng, âm thanh rất lớn.
Chắc là vừa nãy không cẩn thận chạm vào, không may ấn vào chế độ rung.
Giang Tịch nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say, như này thì đúng là quấy nhiễu khiến người ta tỉnh cả ngủ.
Anh với lấy điện thoại của cô, đang định bật chế độ im lặng thì điện thoại hiện lên một khung chat Wechat, tên nick trên khung chat khiến Giang Tịch cảm thấy hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Cùng với những dòng tin nhắn kia...
[Chị gái, chị và đàn anh ở bên nhau rồi nhỉ? Em có việc muốn tìm anh ấy, bao nhiêu ngày rồi cũng chẳng có tí tin tức nào, cũng chẳng trả lời em. Cánh người già các chị cứ thế bắt nạt đám thanh niên bọn em sao!]
[Chị ơi, hay là thế này, chị giúp em hỏi anh ấy được không?]
[Không đúng, chị còn tốt bụng hơn đàn anh lạnh lùng kia, cũng hiểu biết về Úc hơn. Chị à, em vẫn nên nhờ vả chị thì hơn.]
Giang Tịch nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, mới biết cái tên nick quen mắt này là ai.
Là cậu đàn em kia, tin nhắn ngày hôm nọ bị Quý Minh Châu đọc được, sau đó Giang Tịch cũng quên mất không trả lời.
Theo lẽ thường, có lẽ anh còn có thể trả lời lại mấy câu lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ...
Ha.
Mở miệng ra là chị gái.
Giang Tịch rũ mắt xuống, ngón tay gõ vào màn hình giây lát.
Sau đó, anh dứt khoát tắt điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
[Cô ấy ngủ rồi, miễn làm phiền.]
[...]
Cậu đàn em: “???”
Cái giọng điệu này... còn dùng từ “cô ấy”...
Sao đánh bừa mà lại trúng thật nhỉ!
Vậy là cậu ta gặp phải đàn anh rồi ư!
Trước đó anh ấy giả vờ không nhìn thấy tin nhắn không trả lời lại, xem ra cũng không phải vì bận.
Cậu đàn em nhanh chóng gõ một đống chữ vừa lấy lòng vừa dò hỏi, quyết định phải nắm thật chắc cơ hội.
Sau đó, chẳng bao lâu sau khi cậu ta gửi tin nhắn đi, cậu ta đã bị tin nhắn nảy ra ngay sau đó làm cho nghệt mặt ra.
[Xin chào, bạn không còn là bạn bè của đối phương, mời bạn mở tin nhắn xác minh trước.]
Cậu đàn em: “...”
Cậu ta đắc tội với hai người này ở chỗ nào vậy trời?
Đàn anh gì cơ?!
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Đây là phản ứng đầu tiên của Quý Minh Châu.
Quý Minh Châu cảm thấy kỳ quái... đồng thời lại cảm thấy giọng điệu này như đang làm nũng vậy.
Cô vẫn chưa mở tin nhắn đó ra, chỉ quay đầu sang phía Giang Tịch hỏi: “Chắc là anh... không tán tỉnh cô đàn em nào ở nước ngoài đâu nhỉ?”
“Cô đàn em?”
“...”
Không phải cô đàn em chẳng lẽ lại là cậu đàn em?! Lẽ nào cô lại có lúc đoán sai sao?!
Cô mở dòng tin nhắn đó ra, tốt lắm, trong giao diện trò chuyện chưa từng có tin nhắn khác, trống huơ trống hoác. Cũng có nghĩa là, người gọi Giang Tịch là “đàn anh” này, bình thường cũng chả mấy khi nói chuyện với Giang Tịch.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
“Có người gửi tin nhắn cho anh, giọng điệu rất dịu dàng.” Lời cô nói vẫn còn nhẹ chán, dùng giác quan thứ sáu của phụ nữ mà nói, đây không những là dịu dàng thôi đâu, có lẽ còn xen lẫn chút ý tứ làm nũng và cố tình tỏ ra ngây thơ.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, chuẩn bị đọc từng chữ từng chữ một kỹ càng. Đối phương dám gửi tin nhắn cho Giang Tịch, thế thì Quý Minh Châu dám đọc ngay trước mặt anh!
Cô hắng giọng, đọc nội dung tin nhắn của đối phương lên: “Đàn anh ơi, trước đây anh là sinh viên trao đổi đến Úc với em, có phải anh đã thuê một căn hộ cao cấp ở bên cạnh đại học Melbourne…”
Cô đọc được một nửa, những lời còn lại lập tức bị mắc lại trong cổ họng.
Không lên không xuống, cực kỳ khó chịu.
Vào lúc này, những con chữ như “sinh viên trao đổi đến Úc”, “Đại học Melbourne” không ngừng được phóng to trong đầu cô.
Sau đó, càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Úc, đại học Melbourne đều là những nơi có liên quan đến cô. Úc là đất nước mà cô chọn để xuất ngoại, đại học Melbourne... chính là trường đại học cô đã theo học.
Sinh viên trao đổi, lại có liên quan đến Giang Tịch.
“Khoan đã... Chẳng lẽ đây là cậu đàn em kia của anh hả?!”
Quý Minh Châu vừa kinh ngạc vừa cảm thấy khá ngượng ngùng. Nếu là cậu đàn em kia thì, có phải ban nãy cô... đã coi người ta thành cô ả diêm dúa có vẻ ngoài ngây thơ trong sáng đến để dụ dỗ người ta?
“Nếu không thì sao.” Giang Tịch ngước mắt lên, bình thản hỏi lại cô: “Em cho là ai?”
Nghe được câu trả lời của Giang Tịch.
Toàn bộ những manh mối này... cuối cùng cũng được lồng ghép vào cách xưng hô “đàn anh” mà Quý Minh Châu quen thuộc kia.
Dù gì, vì chiếc xe Bugatti Veyron, Quý Minh Châu rất quen thuộc với chàng trai được gọi là cậu đàn em của Giang Tịch.
Nhưng sau đó kết bạn trên Wechat, hai người chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ. Vì thế, Quý Minh Châu không hề hay biết gì về vấn đề sinh viên trao đổi gì đó hay căn hộ cao cấp gần trường đại học Melbourne gì đó.
Cô chưa từng đi tìm những chuyện ẩn khuất trong đó, đồng thời cũng chưa từng nổi lòng tò mò mà hỏi người khác. Đến bây giờ, có thể nói là đã tìm được một chút manh mối.
Lúc này xe của họ đã tiến vào khu vực trung tâm thành phố, sau đó đi về hướng hầm để xe của Bách Duyệt.
Đợi đến khi chiếc xe dừng lại hoàn toàn, Giang Tịch nhìn sang Quý Minh Châu đang rơi vào suy tư, còn thể hiện rõ dáng vẻ vô cùng trầm mặc.
“Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi, anh sẽ trả lời hết.” Lần này anh tỏ vẻ sẽ giải thích cặn kẽ, không hề lảng tránh.
Nói đoạn, anh nhấc tay bật đèn trên nóc xe.
Ánh sáng màu vàng dịu hắt xuống, nhưng không thể che khuất vành mắt đỏ hoe của Quý Minh Châu.
Mí mắt phớt hồng, như thể vừa mới khóc xong.
Giang Tịch vốn đang ung dung chờ đợi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô anh chợt nhíu mày lại, vội vàng trở tay bưng lấy mặt cô, dùng mu bàn tay lau mi mắt cô, anh hơi cất cao giọng lên: “Mắt em sao thế này? Sưng rồi? Vừa đụng phải chỗ nào rồi?”
Quý Minh Châu che mắt lại, không muốn nói mình vừa bị anh làm cho cảm động phát khóc, cô cãi ngang: “Không sao cả!”
“Giang Tịch, trước đây bảo anh nói hết cho em, nhưng cuối cùng vẫn phải để em phát hiện ra từng chuyện một. Anh kín kẽ thế này sao không đi quay gà đi!” Quý Minh Châu cản tay anh lại, sau đó quay phắt sang một bên, giọng nói đầy bất mãn.
“Chẳng phải anh đang ngồi xuống muốn kể lại cặn kẽ cho em sao?” Giang Tịch hạ thấp giọng hơn một chút.
Quý Minh Châu nghe thấy vậy, cảm thấy dáng vẻ này của Giang Tịch hình như còn có chút gì đó chột dạ.
“...”
“Chuyện này không giống, hoàn toàn không giống được không!”
Quý Minh Châu đá phăng giày cao gót ra, vứt bừa túi qua một bên. Cô cũng chẳng quan tâm cái gì gọi là tam cương ngũ thường nữa, cô nghiêng người qua, nhấc chân vắt ngang qua ghế của Giang Tịch. Sau đó cô dạ/ng hai chân ra, trực tiếp ngồi lên đùi Giang Tịch.
Giang Tịch hoàn toàn không có phòng bị, động tác đón lấy cô còn nhanh hơn cả ý thức. Anh ôm chặt lấy vòng eo của cô, kéo cô về phía lồng ngực mình.
Quý Minh Châu duỗi hai tay khoác lên cổ anh, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Sau khi nhìn nhau một hồi lâu, cô tựa đầu lên vai Giang Tịch, hai người kề sát vào nhau, nhưng không có bất cứ động tác tiếp theo nào.
Nghiêng đầu dựa vào người Giang Tịch, hai người gần nhau đến mức Quý Minh Châu có thể nghe thấy nhịp tim ổn định trong lồng ngực anh.
Qua một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng trước: “Cậu đàn em kia nói là, ban đầu anh làm sinh viên trao đổi đến Úc, cụ thể chuyện là thế nào vậy?”
Cô vẫn còn nhớ những lời cậu đàn em nói vào cái ngày họ đi lấy xe.
Nhưng trong tiềm thức của Quý Minh Châu, cô đã cho là cậu đàn em kia làm sinh viên trao đổi, đến trường đại học Columbia mà Giang Tịch đang học.
Không ngờ, hiện thực lại hoàn toàn trái ngược lại.
Giang Tịch không những đã đến Úc, mà có lẽ khi ấy, hai người cách nhau không quá xa.
Không chừng... còn là khoảng cách chỉ cách nhau một con đường.
“Khi đó nhà trường có một dự án học thuật đi đến Úc trong vòng hai tuần, không phân biệt sinh viên năm mấy, anh liền xin một xuất làm sinh viên trao đổi.” Giang Tịch ôm cô, ánh mắt anh nhìn đăm đăm vào tấm kính chắn gió, như thể đã chìm vào những hồi ức nào đó.
“... Cậu đàn em nói anh đã thuê một căn hộ cao cấp cạnh trường em học.”
“Ừm.” Giang Tịch đáp lại: “Anh không ở cùng những người đi cùng.”
“Em có thể hỏi một câu không?” Quý Minh Châu nghiêng mặt, ngước mắt lên là nhìn thấy vành tai đỏ au của Giang Tịch, cô khẽ hà hơi vào đó rồi nói: “Lúc đó anh làm sinh viên trao đổi, chính là đến thăm em đúng không?”
“Đúng.” Giang Tịch vuốt v e mái tóc xoăn dài của cô, sau đó anh đặt tay lên cổ cô, buộc cô ngẩng đầu lên.
Lúc này, Quý Minh Châu bị buộc phải ngẩng đầu lên, để lộ ra cần cổ thon dài hoàn mỹ.
Giang Tịch cúi xuống m/út m/át, hơi thở đan xen, giọng anh chậm rãi vang lên: “Thực ra không chỉ là đi thăm em thôi đâu.”
“Muốn xem em sống tốt không, muốn xem em đã thay đổi như thế nào, cũng muốn xem em có quen bạn trai mới không.” Giang Tịch thong thả nói ra. Sau khi dứt lời, anh còn c/ắn vào cổ Quý Minh Châu một lát, “Nhưng em không biết, anh còn làm chuyện quá đáng hơn.”
“Cách nhau một con đường, anh cứ thế âm thầm tơ tưởng em.” Giang Tịch chậm rãi nói: “Nghĩ em ở dưới anh sẽ như thế nào, nghĩ rằng nếu như anh xuất hiện trước mặt em, có thể thay thế tất cả những người bên cạnh em thì tốt biết mấy.”
Anh đã nghĩ như vậy, nhưng chưa từng làm như thế.
Giang Tịch đã bước chín mươi chín bước về phía trước, nhưng anh đột ngột dừng lại ở bước cuối cùng, không tiến lên nữa.
Vào thời điểm đó, anh nghe nói trong học viện có suất trao đổi, nhưng anh không đăng ký ngay.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, lại là một đêm trắng không ngủ, Giang Tịch tự nói với mình rằng hay là cứ đi xem cô thế nào đi, cứ coi như đến thành phố có cô, để mình bình tâm lại.
Nhưng anh không liệu được rằng, sau khi qua bên đó, giấc ngủ của anh cũng chẳng tốt hơn là bao.
Vào lúc thời gian đăng ký ở trường đại học Columbia đã đến gần cuối, chuẩn bị kết thúc, Giang Tịch mới đưa ra quyết định cuối cùng.
May mắn làm sao, anh thực sự đã gặp được cô.
Từ trước đến giờ bên cạnh Quý Minh Châu đều không thiếu những người vây quanh. Vì tính cách của cô khá cởi mở, luôn có hết người này đến người kia muốn làm bạn với cô. Cô giống như ánh dương rạng rỡ, thu hút những ngôi sao khác xoay xung quanh mặt trời.
Nhưng trái với những gì Giang Tịch đã nghĩ, vào lúc đó, xung quanh Quý Minh Châu không có người qua lại quá gần gũi.
Đúng là có bạn bè, nhưng không nhiều và cũng không quá thân thiết.
Có những lúc, biểu hiện của cô giống như đã trưởng thành sau một đêm. Không ngừng đi trải nghiệm những trò chơi mạo hiểm, cầm theo máy ánh ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ xung quanh từ nam ra bắc.
Dường như cô đang sống khá tốt.
Lần duy nhất hai người ở gần nhau nhất, là ở trong cửa hàng bánh mì.
Cô đứng trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, lựa chọn bánh mì mà mình thích. Giang Tịch đứng bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, khoảng cách giữa hai người có thể xuyên qua kệ hàng là nhìn thấy nhau.
Nghe được những lời gần như được “mổ xẻ” từ nội tâm Giang Tịch, Quý Minh Châu vừa cảm thấy không thể tiếp nhận được, vì những gì mà Giang Tịch nói quả thực quá...
Nhưng mặt khác cô lại bị kí/ch thí/ch, cào vào cổ anh một cách kích động.
“Anh nói xem, rốt cuộc em có gì tốt chứ, sao anh lại si mê em như vậy?” Quý Minh Châu tì trán vào trán anh, đưa ra mối nghi hoặc bấy lâu nay của mình.
Có lúc, tự cô có thể cảm nhận được những khuyết điểm nhỏ của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nóng nảy, thích làm nũng, tâm trạng mưa nắng thất thường.
Hơn nữa, có lẽ, hình như cô cũng chưa từng làm ra bao nhiêu điều mang tính thực chất cho Giang Tịch.
Thời niên thiếu cô thích anh, nhưng cũng vì một số hiểu lầm mà chia xa. Bây giờ vĩnh viễn không chỉ là thích, nhưng dường như mãi mãi không thể sánh bằng những gì mà anh đã làm cho cô.
Điều cô có thể bảo đảm là, tình yêu của cô là độc nhất vô nhị, mãnh liệt, không gì sánh bằng.
“Anh không thể nói được em tốt ở chỗ nào, nhưng anh cảm thấy, chỗ nào của em cũng tốt.” Anh rũ mắt nhìn cô, “Cái gọi là tình cảm này vốn dĩ đã không có định nghĩa, cũng không liên quan tới những gì mình đã bỏ ra, không cần so đo gì cả.”
Có lẽ chỉ vì hồi nhỏ nhìn cô nhiều hơn một ánh mắt, về sau muốn cũng chẳng thể quên được cô.
Bản thân Giang Tịch cũng không thể phân biệt rõ từ khi nào mình chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình cô.
Thời gian dần trôi qua từng ngày, chỉ có đáp án của câu hỏi này là không có lời giải.
“Chỉ cần hai chúng mình thấu hiểu tình cảm của nhau là được rồi.” Giang Tịch nói rồi khẽ bật cười, “Ít ra thì, anh cảm thấy bây giờ rất vui vẻ, thế này là đủ rồi.”
“Anh nói một đống đạo lý, nói hết câu này đến câu khác, nhưng sao lúc đến Úc anh không nói cho em?” Quý Minh Châu chọc chọc vào yết hầu của anh.
“Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.” Giang Tịch cụp mắt nhìn cô.
“Chưa phải chuyện của quá khứ nhé, trước đây em đã nói với anh rồi, không, là em vừa nói với anh rồi! Em hỏi anh, rốt cuộc anh còn xài chiêu nào nữa, anh còn không chủ động khai báo đấy à?”
“Thực ra thế này cũng không có gì không tốt.”
Quý Minh Châu: “?”
“Em có được niềm vui từng chút từng chút một.”
Đợi đến khi những niềm vui ấy tích cóp lại rồi đầy tràn, chúng sẽ rực rỡ như bông pháo hoa nở rộ.
“Em cảm thấy, cả đời này em cũng không thoát được anh nữa rồi.” Quý Minh Châu “haiz” một tiếng, giọng điệu bỗng trở nên ủ dột.
“Ừm, còn có chuyện em không thoát được đấy.” Giang Tịch bất chợt nói một câu như vậy.
Quý Minh Châu còn chưa hiểu hết lời anh nói, anh đã dùng hành động thực tế để ám chỉ cái gọi là “không thoát được” vào lúc này.
Quần áo váy vóc mỏng manh mùa hè được vén lên, sau đó đến những món đồ bên trong. Nhìn thế này, quần áo của hai người vẫn vẹn nguyên, không nhìn ra được cái gì.
Quý Minh Châu chỉ kịp nghe thấy tiếng móc khóa được kéo xuống, thế giới cũng trở nên đầy tràn vào khoảnh khắc kia, “Ấy ấy ấy... có... có món đồ kia không?”
“Không có.” Đôi môi mỏng của anh chạm vào mí mắt của cô, “Nhưng có hộp khăn giấy là đủ rồi, yên tâm, không bắn vào trong đâu.”
Đôi mắt cô lóng lánh ánh nước, còn kiều diễm hơn dáng vẻ phơn phớt hồng ban đầu.
“Thực ra có phải vừa nãy em đã khóc trộm không?” Vào lúc Quý Minh Châu cảm thấy đầu mình sắp đụng vào nóc xe, Giang Tịch chậm rãi cất lời.
“Đúng, thế thì có làm sao?” Quý Minh Châu lại nhận một cú thúc nữa, cô vốn muốn cự tuyệt nhưng cảm thấy sức công phá của Giang Tịch quá mạnh, cô lập tức đầu hàng.
Cô thừa nhận rồi mà vẫn không được sao!
“Chỉ là em cảm thấy những tấm hình kia đẹp quá.”
Cũng dễ dàng đi thẳng vào lòng cô.
Dù sao...
Cô thật sự không thể thoát khỏi anh được.
Càng không thể thoát khỏi một Giang Tịch mạnh bạo như hổ thế này.
...
“Minh Châu à, chất vải này không tệ, bây giờ đã đến mùa hè rồi, có lẽ phải mặc quần áo thoáng mát hơn, kiểu dáng cũng rất mới, hàng tuyển chọn bên châu Âu đấy. Nếu con muốn mấy bộ này thì lấy cả đi, để chủ tiệm gửi đến Bách Duyệt cho con nhé?”
“Bác sờ chất vải khác... Minh Châu?”
Một tiếng hô kết hợp cả chất vải và Quý Minh Châu lại mà gọi, cuối cùng cũng kéo Quý Minh Châu ra khỏi hồi ức.
“À, con đây bác gái, sao thế ạ?” Cô hoàn hồn lại, sốc lại tinh thần rồi nhìn về phía Lâm Man Hề ở bên cạnh đó.
“Có phải thời gian này con mệt lắm không, bác vừa gọi con mà con không chú ý tới.”
“Vẫn ổn mà bác gái, con không mệt, vừa rồi chỉ là con đang nghĩ đến một số chuyện.”
Lâm Man Hề nghe thấy thế, dặn dò cô nghỉ ngơi hợp lý, đừng bắt chước Giang Tịch làm kẻ cuồng công việc. Sau đó bà nhanh chóng đi tới, trong tay cầm catalog điện tử dành cho khách hàng, “Bác vừa thử vải vóc mà mình đã đặt, cũng được lắm, con xem hình ảnh mô phỏng trên người đi, đẹp phết nhỉ?”
Quý Minh Châu nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt chợt sáng lên, “Ấy, đúng là đẹp thật, đẹp lắm bác ạ!”
“Vậy thì chọn phong cách và mẫu này nhé, đặt cho hai nhà chúng ta mấy bộ luôn!” Lâm Man Hề lại bàn bạc xác nhận với Quý Minh Châu một hồi, lúc này mới đi trao đổi vấn đề đơn đặt hàng và vận chuyển với chủ tiệm.
Trước đây Lâm Man Hề vẫn luôn hẹn Quý Minh Châu cùng đi mua sắm, mãi mới tìm được một ngày tình cờ Giang Tịch không thể ở bên cô, dĩ nhiên họ phải dốc hết khả năng để dùng ngày này rồi.
Mà vừa rồi Quý Minh Châu thất thần như vậy là vì...
Nói đến vải vóc mỏng nhẹ, cô hơi ngượng ngùng.
Ngày hôm đó chiếc xe rung lắc rất lâu, ghế ngồi và hộp khăn giấy thảm không thể tả. Giang Tịch ôm cô, làm không chút kiêng kị.
Cô như một cái lò xo bị đưa đẩy, nảy lên nảy xuống.
Con cả nhỏ bị rán là cô, cả người dính dớp.
Di chứng của việc bị người ta ra sức đâm thúc chính là mấy ngày sau đó, Quý Minh Châu vừa nghĩ đến Giang Tịch là cảm thấy hơi khó chịu.
Đồng thời, còn có cơ hội khởi động chức năng liên tưởng đến những từ loại có liên quan.
Sao trước đây Quý Minh Châu không phát hiện ra Giang Tịch khốn nạn thế nhỉ!
Lúc ấy cô đang bị làm cho cảm động sướt mướt... anh muốn làm gì thì cô cũng để mặc anh làm!!
Hôm nay thỉnh thoảng cô lại liên tưởng một chút, thậm chí còn bị Lâm Man Hề bắt gặp nữa.
May mà bác gái không để ý đến đoạn thất thần này của Quý Minh Châu.
Sau khi Lâm Man Hề thanh toán xong, bà đưa cô đi làm spa và đi uống trà chiều.
“Minh Châu à, bác nói thật với con, bác ấy à nhìn thấy hai đứa như thế này, bác thật sự rất vui.” Không chỉ vui vì hai người, mắt thường cũng có thể nhìn thấy Giang Tịch đã trở nên có chút tình người, cõi lòng của Lâm Man Hề cũng vô cùng vui sướng.
Rốt cuộc cũng là con trai mình, dĩ nhiên Lâm Man Hề phải để ý đến suy nghĩ của Giang Tịch.
Mà sau này, Quý Minh Châu cũng hoàn toàn trở thành người một nhà rồi.
“Bác gái, chẳng phải hai đứa con vẫn như này sao, cũng chẳng thay đổi bao nhiêu đâu ạ.”
“Không phải ý con nói đâu, điều bác nói là cuối cùng hai đứa cũng yên ổn ở bên nhau rồi! Trước đây Giang Tịch và con còn chia phòng ngủ, bây giờ cũng ở cùng phòng với nhau rồi còn gì, như này còn bảo không thay đổi à?” Lâm Man Hề nói đoạn, còn hớn hở bật cười.
Không nhắc đến còn đỡ... vừa nhắc đến chuyện ở cùng nhau...
Lẽ nào không phải vì con gà nào đó được nước lấn tới! Khăng khăng chạy đến đòi ngủ hay sao!!
Những nội tình liên quan đến chuyện này, Quý Minh Châu không có ý định nói ra, cô ậm ờ đáp lại, xem như đã cho qua chuyện này.
“Có điều bây giờ hai đứa vẫn đang ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, bác cũng không hỏi bao giờ hai đứa kết hôn nữa.” Lâm Man Hề thoáng ngừng lại, sau đó hạ thấp giọng xuống, tỏ vẻ thần bí, “Điều quan trọng là, hai đứa phải phòng tránh cẩn thận đấy.”
Thực ra đợt trước Lâm Man Hề vừa mới nói bóng nói gió với Giang Tịch về chuyện kết hôn, câu trả lời của đối phương là không cần bà nhọc lòng, anh tự có sắp xếp.
“Bác gái... sao đột nhiên bác lại nói đến chủ đề này thế?”
Thực ra cô và Giang Tịch vẫn luôn sử dụng biện pháp phòng tránh. Lần ở trong xe hôm đó, vào thời khắc then chốt cuối cùng, Giang Tịch đã rút ra ngoài. Nhưng không chỉ có lần ở trong xe đó mà còn có rất nhiều thời điểm. Tóm lại, hai người đã tính trước thời kỳ an toàn, vẫn luôn kiểm soát rất tốt.
Một người kiểm soát chính xác như Giang Tịch, tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra sai sót trong chuyện này, trước giờ anh đều rất tôn trọng cô.
“Không phải đột nhiên, là cảm khái đó.” Lâm Man Hề cười híp mắt nhìn cô, “Tuổi trẻ mà, dành nhiều thời gian yêu nhau hơn, sống thế giới hai người nhiều hơn, cũng là chuyện tốt đẹp.”
“Nói đến hai đứa bọn con, kể từ lúc bắt đầu đến giờ, bác cảm thấy mình cũng được tính là người nhìn khá thấu đáo, chỉ là trước đó bị cô út của con làm cho mụ mị thôi.”
Lâm Man Hề nhắc đến Quý Khả Khanh với bộ dạng bất lực chẳng biết làm sao. Sau đó bà không khỏi nhớ đến buổi sáng “bắt gian” con trai và con dâu trước đây.
“Haha bác gái à, bác nói xem, sao lại nhìn thấu đáo ạ?” Quý Minh Châu cầm muỗng khuấy cà phê, tỏ ra vô cùng tò mò với câu trả lời của Lâm Man Hề.
“Cô gái mà Giang Tịch tự dẫn về nhà chẳng phải chỉ có mỗi mình con thôi sao?” Tựa như Lâm Man Hề đã chìm vào trong hồi ức, “Cái thằng Giang Tịch này ấy, bác không cố tình khen trước mặt con đâu, nó chính là một đứa có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm thì trong sáng đơn thuần, yêu ghét rõ ràng.”
Cực kỳ có nguyên tắc, không bị tiêm nhiễm bất cứ thứ gì, tự mình hoàn thành từng bước một. Nhưng lại thuộc kiểu người có tính cách một khi đã yêu thích cái gì là vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Từ những việc có liên quan đến Quý Minh Châu, có thể nhìn ra một chút cảm xúc kích động của Giang Tịch.
“Bác thấy nó giả vờ giả vịt, lúc nó về nước bác còn cố tình hỏi nó thích cô gái nhà nào, nó sống chết không hé răng nửa lời, haha.” Lâm Man Hề càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, vạch trần chuyện của Giang Tịch không chút nể nang.
Con trai nhà mình thì mình nói xấu... nói xấu thoải mái!
“Sau đó bác cố tình nhắc đến con, con đoán xem sau đó thế nào?” Lâm Man Hề nhìn về phía Quý Minh Châu.
Thực ra vốn dĩ họ đã xác định là cô gái nhà họ Quý, lúc đó Lâm Man Hề cố tình hỏi như vậy.
“Sau đó thì sao, sau đó thì sao ạ?” Quý Minh Châu cũng chẳng có lòng dạ uống cà phê nữa, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, nhìn Lâm Man Hề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nó gật đầu ngay tắp lự, chỉ sợ bỏ lỡ, sau đó...” Nói đoạn, Lâm Man Hề bắt chước dáng vẻ hờ hững của Giang Tịch, lạnh lùng “vâng” một tiếng.
Sau đó, Quý Minh Châu và Lâm Man Hề cùng lúc bật cười.
“Sau này cũng thế, bác còn chưa nhắc đến chuyện phải chuyển nhà, tối hôm đó nó đã chuyến đến Bách Duyệt rồi.” Lâm Man Hề “chậc chậc” hai tiếng, “Trong căn phòng của nó ở nhà họ Giang ấy, không biết con đã nhìn thấy bao giờ chưa, trong tủ sách của nó kẹp đầy ảnh chụp chung của hai đứa.”
“Nhiều lắm, đôi tình nhân nhỏ ngượng ngà ngượng ngùng. Năm ấy hai đứa lần lượt ra nước ngoài, đột ngột như thế, người làm trưởng bối như bọn bác thực sự cũng thảng thốt, còn âm thầm bàn bạc với nhau nữa cơ.”
Quý Minh Châu: “?”
Hóa ra không chỉ có mấy người trẻ tuổi trong giới có máu buôn chuyện, các bậc trưởng bối này cũng không phải ngoại lệ.
“Tốt quá, thật sự tốt quá rồi.” Lâm Man Hề bắt đầu cảm khái thật lòng, “Bây giờ đúng là tốt thật đấy.”
“Bác gái à, bác cũng đừng suốt ngày cảm khái như này nữa, hôm nào bác dạy cháu chơi mạt chược nhé?”
“Không thành vấn đề.”
Hai người chia tay nhau ở đại lộ Lệ Xá. Lâm Man Hề được Giang Vũ Thành tới đón. Sau khi bà đi khỏi, Quý Minh Châu ở lại đây chờ Giang Tịch làm việc xong.
Sau khi ngồi lên xe, Giang Tịch nhìn đôi mắt cong cong của cô, nhếch mày lên hỏi: “Em và mẹ anh nói gì mà trông vui thế?”
“Nói về anh đó.” Quý Minh Châu tự thắt dây an toàn, “Nói chuyện hồi nhỏ của anh, còn nói đến chuyện xấu anh yêu thầm em lúc trước.”
“Sao lại là chuyện xấu?”
“Trong ngoài bất nhất.” Quý Minh Châu nhìn sang chỗ anh, “Thời điểm mới về nước, anh tỏ ra lạnh lùng như băng tuyết, em cũng chẳng phải máy quét an ninh, sao có thể nhìn thấu anh. Nếu đổi lại là người khác, chẳng ai có thể nhìn thấu trái tim anh cả.”
“Bây giờ nhìn thấu chưa?”
“Cũng không cần quá nhấn mạnh chuyện này...” Quý Minh Châu đủng đỉnh liếc mắt sang chỗ anh, “Ban đầu biết được đối tượng liên hôn là em, có phải anh cảm thấy trong tim như có ngọn lửa đang thiêu đốt không, hử? Sếp Giang ~~~”
Quý Minh Châu gãi gãi vào cằm Giang Tịch một lúc, sau đó lướt thẳng xuống dưới, kéo cà vạt của anh ra. Sau đó... chạy còn nhanh hơn bất cứ ai.
Giang Tịch làm bộ định cúi xuống “xử lý” cô thì bị cô nhanh nhảu ngăn lại.
“Làm gì thế sếp Giang, chú ý hình tượng chút đi, lái xe cho tử tế.”
“Lái xe cho tử tế?” Giang Tịch nhướng mày lên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lái xe tiếp, mắt nhìn thẳng phía trước.
...
Buổi tối sau khi về nhà, Quý Minh Châu tắm xong liền bị Giang Tịch kéo đi trải nghiệm cặn kẽ cái gọi là “trong lòng đang có ngọn lửa thiêu đốt mà phải lái xe tử tế” trong truyền thuyết.
Đặc biệt câu nói cuối cùng của Giang Tịch đã được anh “diễn giải” một cách vô cùng sâu sắc.
Trong lúc Quý Minh Châu đang kháng nghị, cô nghe thấy Giang Tịch cúi xuống ghé vào tai cô, cất giọng trong trẻo ẩn chứa ý cười: “Đúng vậy đấy, quả thực có một ngọn lửa đang thiêu đốt, bây giờ em đã cảm nhận được chưa?”
“... Cảm nhận được thì làm sao! Bây giờ em không muốn nữa, em hối hận rồi!”
“Chuyện này không phải do em quyết, ở đời này lấy đâu ra thuốc hối hận.” Giang Tịch hôn mút mí mắt của cô một cách thương tiếc, động tác vẫn không dừng lại, “Đợi đến khi em cảm nhận xong, vẫn còn màn lái xe tử tế mà em mong đợi đấy.”
“...”
Quý Minh Châu bám vào trụ giường có tấm màn bay bay, nghiêng mặt vùi vào gối, mắt nhắm nghiền... Tên! Khốn! Này!
Như thể cảm nhận được sự biến đổi của cô, Giang Tịch bật cười, nói với vẻ khẳng định: “Có phải lại mắng anh là tên khốn không.”
Giang Tịch có thuật đọc tâm sao...?
Anh lắp đặt ra đa hay là cái gì!
Giữa chừng, “tên khốn” kia bế cô gái đến bên bệ cửa sổ, “Anh nhớ là em rất thích bệ cửa sổ trong phòng anh, hôm nay làm ở đây nhé.”
Quý Minh Châu vừa cảm khái sao Giang Tịch có thể khốn nạn như này, vừa thực hiện màn nịnh nọt.
“Giang Tịch, sếp Giang, Giang thiếu gia! Lấy đâu ra mà có chuyện xấu của anh chứ, em hoàn toàn không nghe thấy gì cả, cũng hoàn toàn không để vào trong lòng! Thật đấy!”
“Muộn rồi.” Giang Tịch kéo cô lại, phủ người xuống, cú va chạm sau mạnh hơn cú va chạm trước, “Trước đây em mà không đề nghị thì còn được, bây giờ anh cảm thấy, bệ cửa sổ cũng không tệ.”
Quý – búp bê rách – không được thương lượng – tự chuốc khổ vào người – tự đào hố chôn mình – Minh Châu: “...”
Đây đúng là có chuyện thì đốt vàng mã, không có chuyện thì quay gà rồi.
Có điều sự kiêu ngạo chỉ diễn ra trong chốc lát, cuối cùng thuộc tính yếu đuối của Quý Minh Châu đã nổi lên, chẳng ai làm gì được cô.
“Giang Tịch, anh là tên cờ hó tâm tư xấu xa, lòng dạ đen tối!”
“Ừm, cũng là tâm can của em.”
“...”
Sau đó khá muộn, cuối cùng Giang Tịch cũng dỗ dành được cô gái đang mệt rã rời kia. Sau khi thu dọn chỗ bệ cửa sổ xong xuôi, Giang Tịch nằm nghiêng bên cạnh cô gái đang ngủ say, chống tay lên đầu, cứ thế lặng lẽ ngắm cô.
Anh ngắm nhìn một hồi, lại cảm thấy dù ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
Hàng mi Quý Minh Châu cong vút, trên đó còn vương lại giọt lệ chưa kịp lau, như một hòn ngọc lóng lánh mắc trên đó. Ánh đèn ấm áp trước giường chiếu xuống, trông cô nhỏ bé đáng thương như vừa bị ăn hiếp vậy.
Giang Tịch thuận theo lòng mình, lướt qua chóp mũi rồi lại gẩy gẩy hàng lông mi dài của cô.
Quả nhiên Quý Minh Châu liền tỏ vẻ đã bị làm phiền, hàng lông mày nhíu lại, tùy tiện phẩy tay mấy cái như đang đuổi muỗi.
Giang “muỗi” vẫn không biết chán, tiếp tục trêu chọc cô.
Màn đêm trầm lắng như nước, bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng xe phóng qua, vang lên âm thanh bánh xe ma sát mặt đường.
Trong bầu không khí của mùa hạ, đều là vẻ tươi mới, tràn đầy nhựa sống.
Con tim của Giang Tịch cũng giống như vậy.
Đúng vào lúc Giang Tịch tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại của Quý Minh Châu kêu “rừm rừm” hai tiếng, âm thanh rất lớn.
Chắc là vừa nãy không cẩn thận chạm vào, không may ấn vào chế độ rung.
Giang Tịch nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say, như này thì đúng là quấy nhiễu khiến người ta tỉnh cả ngủ.
Anh với lấy điện thoại của cô, đang định bật chế độ im lặng thì điện thoại hiện lên một khung chat Wechat, tên nick trên khung chat khiến Giang Tịch cảm thấy hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Cùng với những dòng tin nhắn kia...
[Chị gái, chị và đàn anh ở bên nhau rồi nhỉ? Em có việc muốn tìm anh ấy, bao nhiêu ngày rồi cũng chẳng có tí tin tức nào, cũng chẳng trả lời em. Cánh người già các chị cứ thế bắt nạt đám thanh niên bọn em sao!]
[Chị ơi, hay là thế này, chị giúp em hỏi anh ấy được không?]
[Không đúng, chị còn tốt bụng hơn đàn anh lạnh lùng kia, cũng hiểu biết về Úc hơn. Chị à, em vẫn nên nhờ vả chị thì hơn.]
Giang Tịch nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, mới biết cái tên nick quen mắt này là ai.
Là cậu đàn em kia, tin nhắn ngày hôm nọ bị Quý Minh Châu đọc được, sau đó Giang Tịch cũng quên mất không trả lời.
Theo lẽ thường, có lẽ anh còn có thể trả lời lại mấy câu lạnh nhạt.
Nhưng bây giờ...
Ha.
Mở miệng ra là chị gái.
Giang Tịch rũ mắt xuống, ngón tay gõ vào màn hình giây lát.
Sau đó, anh dứt khoát tắt điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
[Cô ấy ngủ rồi, miễn làm phiền.]
[...]
Cậu đàn em: “???”
Cái giọng điệu này... còn dùng từ “cô ấy”...
Sao đánh bừa mà lại trúng thật nhỉ!
Vậy là cậu ta gặp phải đàn anh rồi ư!
Trước đó anh ấy giả vờ không nhìn thấy tin nhắn không trả lời lại, xem ra cũng không phải vì bận.
Cậu đàn em nhanh chóng gõ một đống chữ vừa lấy lòng vừa dò hỏi, quyết định phải nắm thật chắc cơ hội.
Sau đó, chẳng bao lâu sau khi cậu ta gửi tin nhắn đi, cậu ta đã bị tin nhắn nảy ra ngay sau đó làm cho nghệt mặt ra.
[Xin chào, bạn không còn là bạn bè của đối phương, mời bạn mở tin nhắn xác minh trước.]
Cậu đàn em: “...”
Cậu ta đắc tội với hai người này ở chỗ nào vậy trời?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro