Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương
Xuống Núi Bán G...
Mộc Hạ Trĩ Thủy
2024-09-28 22:20:02
"ợ"
Tô Vũ hài lòng vỗ bụng, cái gọi là hệ thống Sơn Đại Vương này mặc dù khiến hắn hướng nông dân phương hướng đi càng ngày càng xa, nhưng nó vẫn là tương đối đáng tin cậy, có thể trồng ra gạo ngon như vậy.
Đương nhiên, hắn sẽ không cho rằng nồi cháo gạo trắng này là do tài nấu nướng của chính mình nấu thành, trừ gạo mà hệ thống xuất phẩm, tuyệt đối sẽ không có nguyên nhân thứ hai có thể để một nồi cháo gạo trắng đạt đến độ ngon này, chỉ là gạo liền đã có kết quả như vậy, những chủng loại hạt giống khác khẳng định đều không tồi, Tô Vũ cảm thấy rất chờ mong.
Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ cần trả 1 kim tệ vì đã sử dùng bếp lò cùng chén bát, cảm ơn đã chiếu cố."
Gì?
Ngôi nhà này không phải là một món quà sao?
"Hệ thống chỉ cho ký chủ một căn nhà mới, đồ vật trong phòng không thuộc về ký chủ, cho nên chỉ có thể coi là cho thuê, ký chủ nên trả tiền thuê."
Hehe, MLGB ngươi còn có thể hố một điểm nữa không?
“Ta không có tiền, sao ngươi không sớm nói cho ta?” Tô Vũ suýt chút nữa bùng nổ.
"Xét thấy người không biết vô tội, hệ thống này có thể cho ký chủ ghi nợ một lần, yêu cầu ký chủ ngày mai trả lại."
Cho ta ghi nợ một ngày, có phải ta còn phải cảm tạ ngươi không?
"Vậy ta có thể ngủ trên giường không?"
"5 kim tệ một đêm."
“Vậy buổi tối ta ngủ ở đâu?” Tô Vũ nhìn màn đêm đã tối đen.
"Hữu nghị nhắc nhở, ký chủ có thể ngủ dưới đất."
"Cmn!"
...
"Ắt xì~"
Ngày hôm sau, trên bầu trời mặt trời xuyên thấu mây mù, dần dần xua tan bóng đêm, sắc trời hơi sáng, Tô Vũ từ dưới mặt đất chậm rãi tỉnh lại, cho dù là ngoại công nhất trọng nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ hắn chống khỏi toàn bộ hàn khí về đêm.
Sau vài lần vận động gân cốt, Tô Vũ nấu một nồi cháo trắng ăn mấy bát, hắn đi đến ruộng cấy, bắt đầu gặt lúa trong ruộng.
Tối hôm qua hắn không tin tà, muốn ở trên giường ngủ, nhưng vừa mới chạm vào giường toàn thân lập tức xuất hiện liền xuất hiện một luồng điện cực mạnh, loại cảm giác chua chua thoải mái đó liền để hắn trực tiếp vứt bỏ suy nghĩ muốn đối nghịch với hệ thống.
Bây giờ Tô Vũ còn nợ hệ thống 1 kim tệ “khủng”, không trả thì có trời mới biết hệ thống sẽ đưa ra trừng phạt gì với hắn, việc duy nhất hắn có thể kiếm tiền bây giờ là gặt số lúa này đem bán ở Đông Châu quận.
“Hệ thống, ngươi cảm thấy những gạo này có thể bán bao nhiêu tiền?” Tô Vũ mờ mịt hỏi, bởi vì Đông Châu quận còn cách khá xa, Tô Vũ gặt lúa xong còn phải đi bộ, cho nên hắn dậy từ khá sớm, Mao Mao cùng ở bên cạnh Tô Vũ, tò mò nhìn hắn gặt lúa.
“Giá cả do kí chủ tự định.” Thanh âm của hệ thống vẫn lạnh lùng vô cảm.
“Dù sao ta cũng là túc chủ của ngươi, ngươi có thể giúp ta gặt số lúa này được không?” Tô Vũ thăm dò hỏi, hiện tại hắn đã hiểu sâu sắc được sự vất vả của nông dân, dù mới chỉ nửa giờ trôi qua nhưng eo của hắn đã hơi buốt, may mà hắn đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn trồng và chăm sóc, nếu không kết quả chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.
"Kí chủ có thể sử dụng kỹ năng thu hoạch, nhưng kỹ năng chỉ có thể thông qua rút thăm lấy được."
"Bốc thăm? Ta có thể rút thăm sao?" Tô Vũ hưng phấn hỏi, đây coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
“Kí chủ mỗi đầu tháng có thể rút thăm một lần.” Lúc này, thanh âm lạnh lùng băng lãnh của hệ thống giống như tiếng trời vang lên.
Đầu tháng, trong đầu Tô Vũ nhanh chóng tính toán, có nghĩa là còn hai ngày nữa mới đến kỳ rút thưởng!
Hắn hưng phấn gần như nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn ngập lực lượng, nhiệt tình mười phần.
Thời gian hối hả trôi qua, gặt lúa xong, Tô Vũ xay lúa thành gạo rồi mang theo hai mươi cân gạo thẳng tiến đến Đông Châu quận.
Đông Châu quận được chia thành mấy thành trì lớn nhỏ khác nhau, mỗi thành trì đều có chợ, thành trung tâm ở Đông Châu quận gọi là Lương Thành, là thành trì phồn hoa nhất Đông Châu quận, chợ Lương Thành có lượng người qua lại đông nhất và mặt hàng cũng đa dạng nhất, không ít gia tộc ở Đông Châu quận đều đến chợ Lương Thành mua đồ.
Tô Vũ khi xưa làm tạp dịch ở Quận Vương phủ, ngày nào cũng đến chợ Lương Thành mua đồ cho Quận Vương phủ.
Thế là quen đường, sau năm tiếng đồng hồ cuốc bộ, cuối cùng Tô Vũ cũng có được một chỗ cắm dùi ở một góc chợ Lương Thành.
Trời vừa rạng sáng, là thời điểm chợ tấp nập nhất, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu tử, bán gạo sao?” Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đi tới sạp hàng của Tô Vũ hỏi.
Không thể không nói hình thức bên ngoài của loại gạo này rất xuất sắc, hạt gạo tròn trịa, trong vắt, giống như đồ thủ công mỹ nghệ, Tô Vũ vừa ngồi xuống không bao lâu đã thu hút được một khách hàng.
Người soái thật sự rất dễ thu hút người, vừa dựng quầy hàng đã có khách tới tận cửa, Tô Vũ vui vẻ nghĩ.
"Đúng vậy a, vị tỷ tỷ này ngươi xem đi, gạo của ta cũng coi như là hàng thượng phẩm của Ngũ Châu đại lục, ngươi mua ăn thử, nhất định sẽ hài lòng."
“Haha, tỷ tỷ gì, con của ta so với ngươi cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu.” Một câu “tỷ tỷ” khiến bác gái vui vẻ ra mặt.
“Không thể nào, vị tỷ tỷ này chẳng lẽ sinh con lúc mười tuổi?” Tô Vũ vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Ngươi đứa nhỏ này thật biết nói chuyện. Ta thấy gạo của ngươi cũng không tệ. Bao nhiêu tiền một cân?"
Tô Vũ nghiêm mặt, chính sự đến, "Tỷ tỷ, một viên trung phẩm Linh Thạch một cân."
“Vừa rồi ta không nghe rõ, ngươi nói bao nhiêu một cân?” Sắc mặt bác gái có chút cứng ngắc.
“Một viên linh thạch trung phẩm một cân.” Tô Vũ lặp lại, trong lòng khẽ thở dài, giá cả này thật sự không phải người bình thường có thể mua được, nhưng hắn cũng không nguyện ý bán loại gạo này như gạo thường.
Đơn vị tiền tệ thông dụng của Ngũ Châu đại lục là Linh thạch, được chia làm ba loại: Linh thạch hạ phẩm, Linh thạch trung phẩm và Linh thạch thượng phẩm, tỷ lệ quy đổi giữa mỗi Linh thạch là một đổi trăm, tức là Một trăm hạ phẩm Linh Thạch có thể đổi được một trung phẩm Linh Thạch.
Theo cách nói của người thường, hạ phẩm Linh Thạch tương đương với một tệ, trung phẩm Linh Thạch tương đương với một trăm tệ, Thượng Phẩm Linh Thạch tương đương với một vạn tệ.
Gạo Bình Thường một cân chỉ cần năm miếng hạ phẩm Linh Thạch, gạo của Tô Vũ trực tiếp tăng lên gấp hai mươi lần.
“Tiểu tử, bình thường chỉ cần năm khối linh thạch hạ phẩm là một cân gạo, giá của ngươi cao quá, sẽ không có ai mua.” Sắc mặt bác gái hơi thay đổi, nhưng vẫn ân cần nhắc nhở Tô Vũ.
“Tủ tỷ, gạo của ta không giống gạo thường, rất đáng giá!” Tô Vũ khẽ lắc đầu cười nói.
“Ngươi, đứa nhỏ này…” Bác gái thở dài, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng không đành lòng bỏ tiền mua cơm cho Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không kinh ngạc, hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi, hắn đối với gạo có lòng tin, giá hắn bán ra có lỗi với loại gạo này.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh nắng ban đầu ôn hòa cũng dần trở nên nhiệt liệt.
Trong lúc đó cũng có không ít người bị vẻ ngoài của gạo thu hút, nhưng khi nghe Tô Vũ ra giá thì đều lắc đầu bỏ đi, thậm chí nhiều người còn buông lời mỉa mai, thầm gọi Tô Vũ là đồ điên.
Sai lầm!
Hẳn là nên mang theo nồi để nấu cháo tại chỗ, hoặc thậm chí là cho nếm thử miễn phí, Tô Vũ có lòng tin mùi thơm của cháo sẽ thu hút mọi người mua gạo với cái giá này.
Bây giờ tuy hắn biết loại gạo này không tầm thường, nhưng người khác không biết, uổng công kiếp trước tiếp xúc nhiều chiêu thức bán hàng như vậy, bây giờ lại không biết dùng, đúng đần!
Tô Vũ có chút bực bội, cứ như vậy muốn bán một cân gạo cũng khó, làm sao trả lại kim tệ trong hệ thống, thật sự cần phải bán giá thấp sao?
Tô Vũ hài lòng vỗ bụng, cái gọi là hệ thống Sơn Đại Vương này mặc dù khiến hắn hướng nông dân phương hướng đi càng ngày càng xa, nhưng nó vẫn là tương đối đáng tin cậy, có thể trồng ra gạo ngon như vậy.
Đương nhiên, hắn sẽ không cho rằng nồi cháo gạo trắng này là do tài nấu nướng của chính mình nấu thành, trừ gạo mà hệ thống xuất phẩm, tuyệt đối sẽ không có nguyên nhân thứ hai có thể để một nồi cháo gạo trắng đạt đến độ ngon này, chỉ là gạo liền đã có kết quả như vậy, những chủng loại hạt giống khác khẳng định đều không tồi, Tô Vũ cảm thấy rất chờ mong.
Hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ cần trả 1 kim tệ vì đã sử dùng bếp lò cùng chén bát, cảm ơn đã chiếu cố."
Gì?
Ngôi nhà này không phải là một món quà sao?
"Hệ thống chỉ cho ký chủ một căn nhà mới, đồ vật trong phòng không thuộc về ký chủ, cho nên chỉ có thể coi là cho thuê, ký chủ nên trả tiền thuê."
Hehe, MLGB ngươi còn có thể hố một điểm nữa không?
“Ta không có tiền, sao ngươi không sớm nói cho ta?” Tô Vũ suýt chút nữa bùng nổ.
"Xét thấy người không biết vô tội, hệ thống này có thể cho ký chủ ghi nợ một lần, yêu cầu ký chủ ngày mai trả lại."
Cho ta ghi nợ một ngày, có phải ta còn phải cảm tạ ngươi không?
"Vậy ta có thể ngủ trên giường không?"
"5 kim tệ một đêm."
“Vậy buổi tối ta ngủ ở đâu?” Tô Vũ nhìn màn đêm đã tối đen.
"Hữu nghị nhắc nhở, ký chủ có thể ngủ dưới đất."
"Cmn!"
...
"Ắt xì~"
Ngày hôm sau, trên bầu trời mặt trời xuyên thấu mây mù, dần dần xua tan bóng đêm, sắc trời hơi sáng, Tô Vũ từ dưới mặt đất chậm rãi tỉnh lại, cho dù là ngoại công nhất trọng nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ hắn chống khỏi toàn bộ hàn khí về đêm.
Sau vài lần vận động gân cốt, Tô Vũ nấu một nồi cháo trắng ăn mấy bát, hắn đi đến ruộng cấy, bắt đầu gặt lúa trong ruộng.
Tối hôm qua hắn không tin tà, muốn ở trên giường ngủ, nhưng vừa mới chạm vào giường toàn thân lập tức xuất hiện liền xuất hiện một luồng điện cực mạnh, loại cảm giác chua chua thoải mái đó liền để hắn trực tiếp vứt bỏ suy nghĩ muốn đối nghịch với hệ thống.
Bây giờ Tô Vũ còn nợ hệ thống 1 kim tệ “khủng”, không trả thì có trời mới biết hệ thống sẽ đưa ra trừng phạt gì với hắn, việc duy nhất hắn có thể kiếm tiền bây giờ là gặt số lúa này đem bán ở Đông Châu quận.
“Hệ thống, ngươi cảm thấy những gạo này có thể bán bao nhiêu tiền?” Tô Vũ mờ mịt hỏi, bởi vì Đông Châu quận còn cách khá xa, Tô Vũ gặt lúa xong còn phải đi bộ, cho nên hắn dậy từ khá sớm, Mao Mao cùng ở bên cạnh Tô Vũ, tò mò nhìn hắn gặt lúa.
“Giá cả do kí chủ tự định.” Thanh âm của hệ thống vẫn lạnh lùng vô cảm.
“Dù sao ta cũng là túc chủ của ngươi, ngươi có thể giúp ta gặt số lúa này được không?” Tô Vũ thăm dò hỏi, hiện tại hắn đã hiểu sâu sắc được sự vất vả của nông dân, dù mới chỉ nửa giờ trôi qua nhưng eo của hắn đã hơi buốt, may mà hắn đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn trồng và chăm sóc, nếu không kết quả chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.
"Kí chủ có thể sử dụng kỹ năng thu hoạch, nhưng kỹ năng chỉ có thể thông qua rút thăm lấy được."
"Bốc thăm? Ta có thể rút thăm sao?" Tô Vũ hưng phấn hỏi, đây coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
“Kí chủ mỗi đầu tháng có thể rút thăm một lần.” Lúc này, thanh âm lạnh lùng băng lãnh của hệ thống giống như tiếng trời vang lên.
Đầu tháng, trong đầu Tô Vũ nhanh chóng tính toán, có nghĩa là còn hai ngày nữa mới đến kỳ rút thưởng!
Hắn hưng phấn gần như nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn ngập lực lượng, nhiệt tình mười phần.
Thời gian hối hả trôi qua, gặt lúa xong, Tô Vũ xay lúa thành gạo rồi mang theo hai mươi cân gạo thẳng tiến đến Đông Châu quận.
Đông Châu quận được chia thành mấy thành trì lớn nhỏ khác nhau, mỗi thành trì đều có chợ, thành trung tâm ở Đông Châu quận gọi là Lương Thành, là thành trì phồn hoa nhất Đông Châu quận, chợ Lương Thành có lượng người qua lại đông nhất và mặt hàng cũng đa dạng nhất, không ít gia tộc ở Đông Châu quận đều đến chợ Lương Thành mua đồ.
Tô Vũ khi xưa làm tạp dịch ở Quận Vương phủ, ngày nào cũng đến chợ Lương Thành mua đồ cho Quận Vương phủ.
Thế là quen đường, sau năm tiếng đồng hồ cuốc bộ, cuối cùng Tô Vũ cũng có được một chỗ cắm dùi ở một góc chợ Lương Thành.
Trời vừa rạng sáng, là thời điểm chợ tấp nập nhất, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu tử, bán gạo sao?” Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đi tới sạp hàng của Tô Vũ hỏi.
Không thể không nói hình thức bên ngoài của loại gạo này rất xuất sắc, hạt gạo tròn trịa, trong vắt, giống như đồ thủ công mỹ nghệ, Tô Vũ vừa ngồi xuống không bao lâu đã thu hút được một khách hàng.
Người soái thật sự rất dễ thu hút người, vừa dựng quầy hàng đã có khách tới tận cửa, Tô Vũ vui vẻ nghĩ.
"Đúng vậy a, vị tỷ tỷ này ngươi xem đi, gạo của ta cũng coi như là hàng thượng phẩm của Ngũ Châu đại lục, ngươi mua ăn thử, nhất định sẽ hài lòng."
“Haha, tỷ tỷ gì, con của ta so với ngươi cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu.” Một câu “tỷ tỷ” khiến bác gái vui vẻ ra mặt.
“Không thể nào, vị tỷ tỷ này chẳng lẽ sinh con lúc mười tuổi?” Tô Vũ vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Ngươi đứa nhỏ này thật biết nói chuyện. Ta thấy gạo của ngươi cũng không tệ. Bao nhiêu tiền một cân?"
Tô Vũ nghiêm mặt, chính sự đến, "Tỷ tỷ, một viên trung phẩm Linh Thạch một cân."
“Vừa rồi ta không nghe rõ, ngươi nói bao nhiêu một cân?” Sắc mặt bác gái có chút cứng ngắc.
“Một viên linh thạch trung phẩm một cân.” Tô Vũ lặp lại, trong lòng khẽ thở dài, giá cả này thật sự không phải người bình thường có thể mua được, nhưng hắn cũng không nguyện ý bán loại gạo này như gạo thường.
Đơn vị tiền tệ thông dụng của Ngũ Châu đại lục là Linh thạch, được chia làm ba loại: Linh thạch hạ phẩm, Linh thạch trung phẩm và Linh thạch thượng phẩm, tỷ lệ quy đổi giữa mỗi Linh thạch là một đổi trăm, tức là Một trăm hạ phẩm Linh Thạch có thể đổi được một trung phẩm Linh Thạch.
Theo cách nói của người thường, hạ phẩm Linh Thạch tương đương với một tệ, trung phẩm Linh Thạch tương đương với một trăm tệ, Thượng Phẩm Linh Thạch tương đương với một vạn tệ.
Gạo Bình Thường một cân chỉ cần năm miếng hạ phẩm Linh Thạch, gạo của Tô Vũ trực tiếp tăng lên gấp hai mươi lần.
“Tiểu tử, bình thường chỉ cần năm khối linh thạch hạ phẩm là một cân gạo, giá của ngươi cao quá, sẽ không có ai mua.” Sắc mặt bác gái hơi thay đổi, nhưng vẫn ân cần nhắc nhở Tô Vũ.
“Tủ tỷ, gạo của ta không giống gạo thường, rất đáng giá!” Tô Vũ khẽ lắc đầu cười nói.
“Ngươi, đứa nhỏ này…” Bác gái thở dài, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng không đành lòng bỏ tiền mua cơm cho Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không kinh ngạc, hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi, hắn đối với gạo có lòng tin, giá hắn bán ra có lỗi với loại gạo này.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh nắng ban đầu ôn hòa cũng dần trở nên nhiệt liệt.
Trong lúc đó cũng có không ít người bị vẻ ngoài của gạo thu hút, nhưng khi nghe Tô Vũ ra giá thì đều lắc đầu bỏ đi, thậm chí nhiều người còn buông lời mỉa mai, thầm gọi Tô Vũ là đồ điên.
Sai lầm!
Hẳn là nên mang theo nồi để nấu cháo tại chỗ, hoặc thậm chí là cho nếm thử miễn phí, Tô Vũ có lòng tin mùi thơm của cháo sẽ thu hút mọi người mua gạo với cái giá này.
Bây giờ tuy hắn biết loại gạo này không tầm thường, nhưng người khác không biết, uổng công kiếp trước tiếp xúc nhiều chiêu thức bán hàng như vậy, bây giờ lại không biết dùng, đúng đần!
Tô Vũ có chút bực bội, cứ như vậy muốn bán một cân gạo cũng khó, làm sao trả lại kim tệ trong hệ thống, thật sự cần phải bán giá thấp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro