Chương 28
hanna
2024-09-10 15:35:18
“Gọi tên húy của hoàng tử là không phải phép đâu”
“Công chúa thì được à?”
Bạch Tĩnh Hương nghiêm mặt lại, tên này vẫn chưa nhận thức được khác biệt nam nữ của thời đại.
“Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không chịu hiểu thế hả?”
Nàng không buồn giải thích thêm, cái vẻ mặt ù ù cạc cạc vừa nhìn đã biết là ngốc tử khiến nàng bực bội. Nguyệt Cát đành giải thích một chút.
“Hương Hương vừa mới hòa ly mà gọi tên húy của nam nhân khác thì không hay đâu, thế lực thù địch chắc chắn nắm bắt cơ hội tung tin xấu nhằm bôi nhọ Bạch gia”
“Sao phải rắc rối quá vậy? Không để ai biết là được mà”
Nguyệt Cát nhún vai.
“Ngộ nhỡ bị ai nghe thấy thì sao? Chưa kể lúc trước hai người có tin đồn không trong sạch, huynh muốn hủy hại thanh danh của Hương Hương à”
Nam Kì An gãi gãi đầu, hắn vừa nhận ra điều hắn đòi hỏi có hơi lỗ mãng. Hắn hít hơi sâu xin lỗi nàng. Nàng bắt đầu lo lắng cho hắn thay thái hậu, hắn quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu đặc biệt là mấy thứ đối nhân xử thế.
“Từ ngày mai ngươi tới học chung với A Cát đi. Dù gì ngươi cũng không đến Quốc Tử Giám”
Tất nhiên là hắn gật đầu đồng ý ngay. So với Quốc Tử Giám khô khan, cứng nhắc thì ở một chỗ với nàng vẫn vui hơn, còn có thể đáng trống lảng dễ dàng.
Xe ngựa dừng lại, đã tới Quốc Tử Giám. Lúc trước nàng có theo học ở đây một thời gian ngắn sau đó gả cho Cơ Đình Quân. Qua mấy năm cái cảm giác khi đứng trước Quốc Tử Giám vẫn không hề thay đổi, trong lòng cứ dâng lên từng đợt xúc cảm khó tả.
Rất nhanh có người nhận ra nàng và Nam Kì An. Rồi càng có nhiều người tò mò nhìn theo xem cô nương xinh đẹp nhà ai lại vào nơi này.
“A nhị hoàng tử đi học này. Hôm nay đảm bảo trời mưa lớn”
Nam Kì An cốc đầu tên học trò vừa hô hào kia.
“Nói bậy. Ông đây tới là để hộ tống công chúa thăm thú Quốc Tử Giám”
Nguyệt Cát vừa hoàn thành xong màn hành lễ tiêu chuẩn họ mới biết cô bé là công chúa. Bọn họ ồ lên một tiếng rồi tranh nhau chào hỏi nhằm tạo ấn tượng tốt.
Khác với đám đông ồn ào vây quanh Nguyệt Cát, nàng được rất ít người nhận ra bởi nàng chỉ theo học trong thời gian ngắn rồi biến mất.
“Lưu Hoan, lâu rồi không gặp”
“Ôi trời, Bạch học tỷ, cơn gió nào đưa tỷ đến đây?”
Lưu Hoan là con trai của Hộ bộ thị lang, lúc trước hay quấn theo nàng hỏi bài. Mấy năm không gặp chú cún con vẫy đuôi mừng chủ ngày nào đã biến thành con sói lớn khiến nàng suýt thì không nhận ra.
“Ta tới thăm Lê lão sư và tam ca một chút. Ngươi thay đổi nhiều quá, cao hơn ta một cái đầu rồi”
“Học tỷ cũng yêu kiều hơn trước đó chứ. Ta cao lớn như vậy tỷ còn thấy đáng yêu không?”
Nàng bật cười thành tiếng.
“Đáng yêu lắm”
Nam Kì An xen ngang cuộc hội ngộ, hắn rất không ưa Lưu Hoan, dựa vào đâu mà nàng chỉ khen hắn đáng yêu chứ.
“Đường đường là đấng nam nhi mà vui vẻ khi bị nói đáng yêu sao?”
Lưu Hoan to như gấu, thân thể cường tráng đứng với Nam Kì An thật khập khiễng. Tuy vậy trông Lưu Hoan lại rất hiền lành, mềm mỏng hệt như cún con.
“Huynh ganh tị à?”
Nguyệt Cát từ bao giờ đã thoát khỏi vòng vây người, xem ra mấy câu giao tiếp xã giao của nàng dạy đã phát huy tác dụng.
“K-không hề. Lê lão sư với Bạch Tùng Thanh đang ở thư viện, mau đi đi. Ta ở ngoài này đợi”
“Ngươi sợ bị Lê lão sư giáo huấn chứ gì?”
Nàng chơi với hắn từ tấm bé còn lạ gì tính hắn nữa. Ban đầu sở dĩ nàng muốn tới thư viện một mình để Nguyệt Cát theo Nam Kì An thăm quan xung quanh nhưng không tin tưởng hắn lắm. Lỡ đâu để xây xác thì Hiên Hồng Phù sẽ trách phạt xuống.
Nàng lần theo trí nhớ đi vào cung đường quen thuộc tới thư viện. Anh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống con đường đá, nhắm mắt lại có thể cảm nhận gió nhè nhẹ phả vào mặt. Cơn sóng dữ trong tâm nàng dần dịu lại.
“Hương Hương, hình như có người đang cãi nhau”
Nàng lắng tai nghe, quả thật có tiếng nói qua lại văng vẳng trong không trung. Càng tiếng gần thư viện lại càng rõ. Một già một trẻ vì một vấn đề gì đó mà tranh luận, lời lẽ họ nói ra đều sắc bén, lập luận vô cùng chặt chẽ. Nàng nhận ra nội dung không đúng lắm vội bịt tai Nguyệt Cát lại.
“Tố Tố, dẫn công chúa đi dạo đi”
“Còn tiểu thư thì sao?”
“Đừng lo, người nhà mình cả”
Thể trạng Bạch Tĩnh Hương rất yếu, bay nhảy nghịch ngợm một chút hôm sau liền đổ bệnh lại có thói tắm khuya nên cơ thể càng thêm suy nhược. Bởi vậy mỗi lần ra ngoài luôn có Tố Tố hoặc Hạ Vũ đi theo phòng hờ bất trắc. Vậy nên khi để nàng một mình họ lại thấy không yên tâm.
Nàng chỉnh trang lại một chút rồi mới dám lên tiếng hắng giọng. Mỗi lần hai người họ nói chuyện là mặc kệ giờ giấc, động tĩnh xung quanh. Muốn ngừng họ lại phải gọi mấy lần mới chịu nghe.
“Lê lão sư, Lê lão sư”
Bấy giờ họ mới dừng lại nhìn xem người phá bĩnh đoạn cao trào là ai. Lê Hoài Ân nhíu đôi mày bạc để xác nhận danh tính nàng. Đến khi Bạch Tùng Thanh hô lên lão mới biết là ai đến.
“Ra là Bạch tiểu thư, đến đây cãi nhau với lão già này nữa sao?”
Bạch Tĩnh Hương dùng tay áo che môi cười.
““Học trò không dám. Hôm nay đến là để thăm lão sự một chuyến”
“Ôi dào người trẻ các ngươi bày vẽ quá”
Lê Hoài Ân vuốt bộ râu đã bạc, lão quay vào trong lục tìm cái gì đó. Bạch Tùng Thanh xoa đầu nàng đầy sủng nịnh, lâu rồi không gặp tiểu muội hắn lại lớn thêm chút rồi.
“Cha nương còn khỏe chứ? Đại ca, nhị ca thế nào?”
“Muội bận bịu việc trong cung nên chưa về nhà, đợi khi sắp xếp ổn thỏa sẽ về. Huynh thì sao?”
“Ta vẫn ổn, chỉ là gần đây xảy ra chút chuyện. Người của Đại Lý Tự rối rắm một phen đấy”
“Công chúa thì được à?”
Bạch Tĩnh Hương nghiêm mặt lại, tên này vẫn chưa nhận thức được khác biệt nam nữ của thời đại.
“Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không chịu hiểu thế hả?”
Nàng không buồn giải thích thêm, cái vẻ mặt ù ù cạc cạc vừa nhìn đã biết là ngốc tử khiến nàng bực bội. Nguyệt Cát đành giải thích một chút.
“Hương Hương vừa mới hòa ly mà gọi tên húy của nam nhân khác thì không hay đâu, thế lực thù địch chắc chắn nắm bắt cơ hội tung tin xấu nhằm bôi nhọ Bạch gia”
“Sao phải rắc rối quá vậy? Không để ai biết là được mà”
Nguyệt Cát nhún vai.
“Ngộ nhỡ bị ai nghe thấy thì sao? Chưa kể lúc trước hai người có tin đồn không trong sạch, huynh muốn hủy hại thanh danh của Hương Hương à”
Nam Kì An gãi gãi đầu, hắn vừa nhận ra điều hắn đòi hỏi có hơi lỗ mãng. Hắn hít hơi sâu xin lỗi nàng. Nàng bắt đầu lo lắng cho hắn thay thái hậu, hắn quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu đặc biệt là mấy thứ đối nhân xử thế.
“Từ ngày mai ngươi tới học chung với A Cát đi. Dù gì ngươi cũng không đến Quốc Tử Giám”
Tất nhiên là hắn gật đầu đồng ý ngay. So với Quốc Tử Giám khô khan, cứng nhắc thì ở một chỗ với nàng vẫn vui hơn, còn có thể đáng trống lảng dễ dàng.
Xe ngựa dừng lại, đã tới Quốc Tử Giám. Lúc trước nàng có theo học ở đây một thời gian ngắn sau đó gả cho Cơ Đình Quân. Qua mấy năm cái cảm giác khi đứng trước Quốc Tử Giám vẫn không hề thay đổi, trong lòng cứ dâng lên từng đợt xúc cảm khó tả.
Rất nhanh có người nhận ra nàng và Nam Kì An. Rồi càng có nhiều người tò mò nhìn theo xem cô nương xinh đẹp nhà ai lại vào nơi này.
“A nhị hoàng tử đi học này. Hôm nay đảm bảo trời mưa lớn”
Nam Kì An cốc đầu tên học trò vừa hô hào kia.
“Nói bậy. Ông đây tới là để hộ tống công chúa thăm thú Quốc Tử Giám”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyệt Cát vừa hoàn thành xong màn hành lễ tiêu chuẩn họ mới biết cô bé là công chúa. Bọn họ ồ lên một tiếng rồi tranh nhau chào hỏi nhằm tạo ấn tượng tốt.
Khác với đám đông ồn ào vây quanh Nguyệt Cát, nàng được rất ít người nhận ra bởi nàng chỉ theo học trong thời gian ngắn rồi biến mất.
“Lưu Hoan, lâu rồi không gặp”
“Ôi trời, Bạch học tỷ, cơn gió nào đưa tỷ đến đây?”
Lưu Hoan là con trai của Hộ bộ thị lang, lúc trước hay quấn theo nàng hỏi bài. Mấy năm không gặp chú cún con vẫy đuôi mừng chủ ngày nào đã biến thành con sói lớn khiến nàng suýt thì không nhận ra.
“Ta tới thăm Lê lão sư và tam ca một chút. Ngươi thay đổi nhiều quá, cao hơn ta một cái đầu rồi”
“Học tỷ cũng yêu kiều hơn trước đó chứ. Ta cao lớn như vậy tỷ còn thấy đáng yêu không?”
Nàng bật cười thành tiếng.
“Đáng yêu lắm”
Nam Kì An xen ngang cuộc hội ngộ, hắn rất không ưa Lưu Hoan, dựa vào đâu mà nàng chỉ khen hắn đáng yêu chứ.
“Đường đường là đấng nam nhi mà vui vẻ khi bị nói đáng yêu sao?”
Lưu Hoan to như gấu, thân thể cường tráng đứng với Nam Kì An thật khập khiễng. Tuy vậy trông Lưu Hoan lại rất hiền lành, mềm mỏng hệt như cún con.
“Huynh ganh tị à?”
Nguyệt Cát từ bao giờ đã thoát khỏi vòng vây người, xem ra mấy câu giao tiếp xã giao của nàng dạy đã phát huy tác dụng.
“K-không hề. Lê lão sư với Bạch Tùng Thanh đang ở thư viện, mau đi đi. Ta ở ngoài này đợi”
“Ngươi sợ bị Lê lão sư giáo huấn chứ gì?”
Nàng chơi với hắn từ tấm bé còn lạ gì tính hắn nữa. Ban đầu sở dĩ nàng muốn tới thư viện một mình để Nguyệt Cát theo Nam Kì An thăm quan xung quanh nhưng không tin tưởng hắn lắm. Lỡ đâu để xây xác thì Hiên Hồng Phù sẽ trách phạt xuống.
Nàng lần theo trí nhớ đi vào cung đường quen thuộc tới thư viện. Anh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống con đường đá, nhắm mắt lại có thể cảm nhận gió nhè nhẹ phả vào mặt. Cơn sóng dữ trong tâm nàng dần dịu lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hương Hương, hình như có người đang cãi nhau”
Nàng lắng tai nghe, quả thật có tiếng nói qua lại văng vẳng trong không trung. Càng tiếng gần thư viện lại càng rõ. Một già một trẻ vì một vấn đề gì đó mà tranh luận, lời lẽ họ nói ra đều sắc bén, lập luận vô cùng chặt chẽ. Nàng nhận ra nội dung không đúng lắm vội bịt tai Nguyệt Cát lại.
“Tố Tố, dẫn công chúa đi dạo đi”
“Còn tiểu thư thì sao?”
“Đừng lo, người nhà mình cả”
Thể trạng Bạch Tĩnh Hương rất yếu, bay nhảy nghịch ngợm một chút hôm sau liền đổ bệnh lại có thói tắm khuya nên cơ thể càng thêm suy nhược. Bởi vậy mỗi lần ra ngoài luôn có Tố Tố hoặc Hạ Vũ đi theo phòng hờ bất trắc. Vậy nên khi để nàng một mình họ lại thấy không yên tâm.
Nàng chỉnh trang lại một chút rồi mới dám lên tiếng hắng giọng. Mỗi lần hai người họ nói chuyện là mặc kệ giờ giấc, động tĩnh xung quanh. Muốn ngừng họ lại phải gọi mấy lần mới chịu nghe.
“Lê lão sư, Lê lão sư”
Bấy giờ họ mới dừng lại nhìn xem người phá bĩnh đoạn cao trào là ai. Lê Hoài Ân nhíu đôi mày bạc để xác nhận danh tính nàng. Đến khi Bạch Tùng Thanh hô lên lão mới biết là ai đến.
“Ra là Bạch tiểu thư, đến đây cãi nhau với lão già này nữa sao?”
Bạch Tĩnh Hương dùng tay áo che môi cười.
““Học trò không dám. Hôm nay đến là để thăm lão sự một chuyến”
“Ôi dào người trẻ các ngươi bày vẽ quá”
Lê Hoài Ân vuốt bộ râu đã bạc, lão quay vào trong lục tìm cái gì đó. Bạch Tùng Thanh xoa đầu nàng đầy sủng nịnh, lâu rồi không gặp tiểu muội hắn lại lớn thêm chút rồi.
“Cha nương còn khỏe chứ? Đại ca, nhị ca thế nào?”
“Muội bận bịu việc trong cung nên chưa về nhà, đợi khi sắp xếp ổn thỏa sẽ về. Huynh thì sao?”
“Ta vẫn ổn, chỉ là gần đây xảy ra chút chuyện. Người của Đại Lý Tự rối rắm một phen đấy”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro