Chương 33
hanna
2024-09-10 15:35:18
“T-Ta đi xem vết thương cho ca ca”
Nam Kì An nhìn theo bóng lưng nàng chạy đi. Điều hắn lo sợ đã xảy ra, Mục Thanh Liên đã trở về. Hắn vô lực trước sự bàng hoàng của Bạch Tĩnh Hương. Hắn biết vừa rồi tim nàng vừa hẫng đi một nhịp.
Một bên cuộc hội ngộ đầy xúc động, đầy ắp kỉ niệm của ba người. Một bên Bạch Tĩnh Hương đau đớn đến mức sắp sụp đổ. Nàng cố đè nén lại cảm xúc đang trực trào gọi Tố Tố mau đưa nàng về. Nàng không thể ở lại đây thêm nữa, không thể để lộ mặt yếu đuối ra ngoài.
Chỉ mới lần chạm mặt vừa rồi thôi, nàng biết lời Triệu Phi Yến hoàn toàn đúng, đồng thời cũng nhận ra điều Nam Kì An nói ngày hôm đó chính là về Mục Thanh Liên.
Ánh mắt âu yếm, chứa chan đầy sự nhớ nhung đó lại dành cho Mục Thanh Liên. Thậm chí còn không nhìn lấy nàng một cái. Giây phút đó nàng như sụp đổ, nàng biết nàng thua rồi.
Nàng còn nhớ Nam Kì An đã nói Mục Thanh Liên chính là bạch nguyệt quang của Nam Hướng Phong, chuyện này chỉ có hắn biết. Bọn họ gặp nhau từ nhỏ, Mục Thanh Liên lại lớn hơn Nam Hướng Phong 2 tuổi nên bọn hắn gọi nàng ta một tiếng tỷ cũng không ngoa.
Nàng không thù ghét gì Mục Thanh Liên đâu, nàng ta cũng không biết mối quan hệ của hai người huống hồ nàng và Mục Thanh Liên lại hợp nhau lạ thường. Nhìn kĩ lại giống nhau đến 6 phần. Ôi, nàng dường như hiểu ra rằng Nam Hướng Phong chỉ xem nàng như kẻ thay thế.
Tim nàng như bị xé vụn. Đau đớn và ngỡ ngàng tột độ. Nàng sợ hãi tình yêu, nàng muốn chấm dứt hết tất cả với hắn. Làm sao có thể chịu được người nàng thương yêu suốt 2 năm qua lại xem nàng là người thay thế?
Ngay lúc này nàng biết trái tim hắn đã chuyển hướng và ngọn lửa tình yêu trong nàng vẫn đang cháy.
Mâu thuẫn trong tâm nàng lớn dần, nàng vẫn còn yêu hắn, hắn hướng về Mục Thanh Liên và nàng không muốn làm hại Mục Thanh Liên. Giằng xé trong suy nghĩ lẫn nội tâm khiến nàng lấy cớ nhiễm bệnh nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày trời.
Vĩnh Ninh và Nguyệt Cát thường xuyên ghé thăm hỏi mà vẫn không sốc lại được tinh thần cho nàng. Nam Kì An sợ nàng vẫn còn giận nên chỉ dám đứng bên ngoài nhìn vào để an ủi nỗi lo lắng.
Những ngày đó Mục Thanh Liên cũng ghé đến vài lần nhưng đều bị lấy lý do phong hàn để trốn tránh. Nàng không dám đối mặt với Mục Thanh Liên thế nào. Nên trút giận lên nàng ta, khóc lóc thảm hại hay cầu xin nàng ta rời xa Nam Hướng Phong đây?
Không thể làm như vậy được. Sâu trong thâm tâm nàng muốn Mục Thanh Liên có được hạnh phúc. Nàng chỉ đành buông xuôi đoạn tình cảm dang dở này. Bạch nguyệt quang trở về rồi, kẻ thay thế này ở lại làm gì chứ?
Cuối cùng nàng cũng chịu ra khỏi cửa, Nguyệt Cát mừng lắm. Cô bé luyên thuyên chuyện xảy ra trong mấy ngày nàng nhốt mình trong phòng. Đặc biệt có hai việc lớn xảy ra: Mục Thanh Liên bị hạ độc và Tô Quỳnh Dao tung hoành khắp hậu cung.
Mục Thanh Liên quay về khiến nhiều phi tần lo lắng, nhất là Tô Quỳnh Dao. Tuy nhiên, người có động cơ không chỉ có nữ nhân hậu cung mà còn có Hiên Hồng Phù và huynh đệ tỷ muội trong nhà.
Nam Hướng Phong muốn lật cung hoàng cung lên tìm cho bằng được hung thủ hạ độc, thậm chí còn huy động Đại Lý Tự. Hắn sợ mất Mục Thanh Liên lần nữa.
“Mục tiểu thư thế nào rồi?”
“Hiện tại đã ổn định rồi. Hương Hương không biết đâu, bệ hạ bỏ cả chính sự ép thái y cứu sống nàng ta nếu không sẽ chém đầu lão”
Nàng cười nhạt xoa đầu Nguyệt Cát, nghĩ lại mối quan hệ lén lút của mình lòng nàng nặng trĩu.
“Chúng ta đi thăm Mục tiểu thư nhỉ?”
“Hương Hương muốn thì ta sẽ đi”
Nàng không biết nên đối diện với Mục Thanh Liên thế nào nữa. Chỉ biết nàng muốn gặp, vậy thôi. Chỉ cần nhìn thấy nàng ta bình yên là đủ rồi. Đôi khi nàng ước rằng có thể làm một người bạn bình thường của Mục Thanh Liên. Nhưng hiện tại thì hơi khó cho nàng. Nàng không muốn ghét nữ nhân đơn thuần này, đó là bông tuyết trắng xóa đậu trên đoạn đời tăm tối của nàng.
Không hẹn mà gặp, Nam Hướng Phong cũng ở đây với Mục Thanh Liên. Ba người chạm mặt, hai người khó xử. Mục Thanh Liên vẫn chưa biết mối quan hệ tại.
“Bạch tiểu thư đã khỏe lại rồi sao? Lần trước ta ghé qua ngươi vẫn còn bệnh nặng”
Không hiểu vì sao, cứ nhìn thấy Mục Thanh Liên nàng lại cảm thấy dễ chịu. Bất giác lại mỉm cười dịu dàng
“Chỉ là bệnh vặt thôi nhọc Mục tiểu thư lo lắng. Đã tìm ra ai hạ độc chưa?
Mục Thanh Liên lắc đầu tiếc nuối.
“Sao lại là ta chứ? Ở đây thật nguy hiểm”
Hai người trò chuyện qua lại bỏ quên Nam Hướng Phong đứng một bên trầm mặc. Hắn cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Bạch tiểu thư, qua thư phòng bàn chút chuyện với trẫm”
Thanh âm lạnh lùng như đóng băng cả căn phòng. Chưa bao giờ lời nói từ miệng hắn phát ra lại khiến nàng lo sợ đến vậy. Nàng nhìn Mục Thanh Liên ngây ngốc cười cười kia, rồi lại nhìn long bào chói mắt chắn trước mặt. Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, sợ chạm phải cái nhìn xa lạ đó.
Nam Kì An nhìn theo bóng lưng nàng chạy đi. Điều hắn lo sợ đã xảy ra, Mục Thanh Liên đã trở về. Hắn vô lực trước sự bàng hoàng của Bạch Tĩnh Hương. Hắn biết vừa rồi tim nàng vừa hẫng đi một nhịp.
Một bên cuộc hội ngộ đầy xúc động, đầy ắp kỉ niệm của ba người. Một bên Bạch Tĩnh Hương đau đớn đến mức sắp sụp đổ. Nàng cố đè nén lại cảm xúc đang trực trào gọi Tố Tố mau đưa nàng về. Nàng không thể ở lại đây thêm nữa, không thể để lộ mặt yếu đuối ra ngoài.
Chỉ mới lần chạm mặt vừa rồi thôi, nàng biết lời Triệu Phi Yến hoàn toàn đúng, đồng thời cũng nhận ra điều Nam Kì An nói ngày hôm đó chính là về Mục Thanh Liên.
Ánh mắt âu yếm, chứa chan đầy sự nhớ nhung đó lại dành cho Mục Thanh Liên. Thậm chí còn không nhìn lấy nàng một cái. Giây phút đó nàng như sụp đổ, nàng biết nàng thua rồi.
Nàng còn nhớ Nam Kì An đã nói Mục Thanh Liên chính là bạch nguyệt quang của Nam Hướng Phong, chuyện này chỉ có hắn biết. Bọn họ gặp nhau từ nhỏ, Mục Thanh Liên lại lớn hơn Nam Hướng Phong 2 tuổi nên bọn hắn gọi nàng ta một tiếng tỷ cũng không ngoa.
Nàng không thù ghét gì Mục Thanh Liên đâu, nàng ta cũng không biết mối quan hệ của hai người huống hồ nàng và Mục Thanh Liên lại hợp nhau lạ thường. Nhìn kĩ lại giống nhau đến 6 phần. Ôi, nàng dường như hiểu ra rằng Nam Hướng Phong chỉ xem nàng như kẻ thay thế.
Tim nàng như bị xé vụn. Đau đớn và ngỡ ngàng tột độ. Nàng sợ hãi tình yêu, nàng muốn chấm dứt hết tất cả với hắn. Làm sao có thể chịu được người nàng thương yêu suốt 2 năm qua lại xem nàng là người thay thế?
Ngay lúc này nàng biết trái tim hắn đã chuyển hướng và ngọn lửa tình yêu trong nàng vẫn đang cháy.
Mâu thuẫn trong tâm nàng lớn dần, nàng vẫn còn yêu hắn, hắn hướng về Mục Thanh Liên và nàng không muốn làm hại Mục Thanh Liên. Giằng xé trong suy nghĩ lẫn nội tâm khiến nàng lấy cớ nhiễm bệnh nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vĩnh Ninh và Nguyệt Cát thường xuyên ghé thăm hỏi mà vẫn không sốc lại được tinh thần cho nàng. Nam Kì An sợ nàng vẫn còn giận nên chỉ dám đứng bên ngoài nhìn vào để an ủi nỗi lo lắng.
Những ngày đó Mục Thanh Liên cũng ghé đến vài lần nhưng đều bị lấy lý do phong hàn để trốn tránh. Nàng không dám đối mặt với Mục Thanh Liên thế nào. Nên trút giận lên nàng ta, khóc lóc thảm hại hay cầu xin nàng ta rời xa Nam Hướng Phong đây?
Không thể làm như vậy được. Sâu trong thâm tâm nàng muốn Mục Thanh Liên có được hạnh phúc. Nàng chỉ đành buông xuôi đoạn tình cảm dang dở này. Bạch nguyệt quang trở về rồi, kẻ thay thế này ở lại làm gì chứ?
Cuối cùng nàng cũng chịu ra khỏi cửa, Nguyệt Cát mừng lắm. Cô bé luyên thuyên chuyện xảy ra trong mấy ngày nàng nhốt mình trong phòng. Đặc biệt có hai việc lớn xảy ra: Mục Thanh Liên bị hạ độc và Tô Quỳnh Dao tung hoành khắp hậu cung.
Mục Thanh Liên quay về khiến nhiều phi tần lo lắng, nhất là Tô Quỳnh Dao. Tuy nhiên, người có động cơ không chỉ có nữ nhân hậu cung mà còn có Hiên Hồng Phù và huynh đệ tỷ muội trong nhà.
Nam Hướng Phong muốn lật cung hoàng cung lên tìm cho bằng được hung thủ hạ độc, thậm chí còn huy động Đại Lý Tự. Hắn sợ mất Mục Thanh Liên lần nữa.
“Mục tiểu thư thế nào rồi?”
“Hiện tại đã ổn định rồi. Hương Hương không biết đâu, bệ hạ bỏ cả chính sự ép thái y cứu sống nàng ta nếu không sẽ chém đầu lão”
Nàng cười nhạt xoa đầu Nguyệt Cát, nghĩ lại mối quan hệ lén lút của mình lòng nàng nặng trĩu.
“Chúng ta đi thăm Mục tiểu thư nhỉ?”
“Hương Hương muốn thì ta sẽ đi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không biết nên đối diện với Mục Thanh Liên thế nào nữa. Chỉ biết nàng muốn gặp, vậy thôi. Chỉ cần nhìn thấy nàng ta bình yên là đủ rồi. Đôi khi nàng ước rằng có thể làm một người bạn bình thường của Mục Thanh Liên. Nhưng hiện tại thì hơi khó cho nàng. Nàng không muốn ghét nữ nhân đơn thuần này, đó là bông tuyết trắng xóa đậu trên đoạn đời tăm tối của nàng.
Không hẹn mà gặp, Nam Hướng Phong cũng ở đây với Mục Thanh Liên. Ba người chạm mặt, hai người khó xử. Mục Thanh Liên vẫn chưa biết mối quan hệ tại.
“Bạch tiểu thư đã khỏe lại rồi sao? Lần trước ta ghé qua ngươi vẫn còn bệnh nặng”
Không hiểu vì sao, cứ nhìn thấy Mục Thanh Liên nàng lại cảm thấy dễ chịu. Bất giác lại mỉm cười dịu dàng
“Chỉ là bệnh vặt thôi nhọc Mục tiểu thư lo lắng. Đã tìm ra ai hạ độc chưa?
Mục Thanh Liên lắc đầu tiếc nuối.
“Sao lại là ta chứ? Ở đây thật nguy hiểm”
Hai người trò chuyện qua lại bỏ quên Nam Hướng Phong đứng một bên trầm mặc. Hắn cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Bạch tiểu thư, qua thư phòng bàn chút chuyện với trẫm”
Thanh âm lạnh lùng như đóng băng cả căn phòng. Chưa bao giờ lời nói từ miệng hắn phát ra lại khiến nàng lo sợ đến vậy. Nàng nhìn Mục Thanh Liên ngây ngốc cười cười kia, rồi lại nhìn long bào chói mắt chắn trước mặt. Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, sợ chạm phải cái nhìn xa lạ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro