Chương 40
hanna
2024-09-10 15:35:18
“Thần xin phản đối”
Mục thái phó chắp tay kính cẩn bước ra, theo đó là vô số quan viên hùa theo bất bình.
“Bạch tiểu thư chỉ là một Lễ nghi học sĩ, còn là nữ tử không thể đóng góp gì cho Húc Châu”
“Đúng vậy thưa bệ hạ, nữ nhân trẻ người non dạ như nàng ta thì làm được trò trống gì chứ?”
“…”
Bạch Cảnh không nhịn được mắng đôi câu:
“Các ngươi đây là đang xem thường nữ nhi Bạch gia ta? Đấng trượng phu các ngươi còn trốn tránh không dám đảm đương mà có mặt mũi chê cười nữ nhi ta sao?”
Nam Hướng Phong hắng giọng, lập tức tình hình đã ổn định.
“Bạch tiểu thư có dám không?”
Nàng vẫn cúi đầu, nếu đây là sắp xếp của Triệu Phi Yến thì không có gì phải từ chối cả.
“Thần tuân mệnh”
“Thưa bệ hạ, làm sao một nữ tử có thể tham gia vào vụ trọng án chứ?”
Một tiếng hô hào vọng lên làm đám quần thần thêm xôn xao.
“Xin bệ hạ minh xét”
Mục thái phó vẫn kiên quyết bài xích nàng, ác cảm ông ta đối với nàng quá lớn. Bạch Tùng Thanh nhịn không nổi liền bước ra:
“Thần có thể đảm nhận thay nàng”
Triệu Phi Yến thấy tình hình không ổn bèn nói thêm:
“Án ở Húc Châu là án lớn, cử thêm một hai người tài tới cũng còn chậm trễ. Chi bằng huynh đệ các ngươi theo Mặc Tự Khanh giúp sức, đồng thời trấn an lòng dân”
“Uy tín Bạch gia trong thiên hạ ai cũng biết, vậy thì quyết định vậy đi”
Hắn xoa xoa thái dương, thế này không được thế kia cũng không được. Lệnh đã được giáng xuống không ai dám phản đối đành ngậm ngùi mắng thầm trong cuống họng.
Nàng lén nhìn lên, sắc mặt Nam Hướng Phong quả thật rất kém, hoàn toàn mất kiên nhẫn với các tấu sớ dâng lên. Tâm hắn không đặt ở đây mà đang treo bên khóe môi của Mục Thanh Liên. Triệu Phi Yến nhân cơ hội hắn lơ đãng đưa ra một số đề xuất giải quyết, không ngờ hắn thuận theo.
Bạch nguyệt quang trở về liền không màng chính sự, muốn ngày ngày ở bên nàng mà bầu bạn.
Nàng cười khổ, thương thay cho đoạn tình cảm bị vứt bỏ không thương tiếc. Hắn lệnh nàng chạy tới Húc Châu, không quan tâm nơi đó nguy hiểm thế nào, hỗn loạn ra sao. Muốn đẩy nàng ra xa khỏi bạch nguyệt quang của hắn. Nàng vĩnh viễn không bằng một góc của Mục Thanh Liên.
Đứng nghe mấy lão già cãi cọ qua lại trong triều cũng có chút thú vị chỉ là hơi mỏi chân. Nàng chốc chốc lại vặn nhẹ người cho đỡ mỏi, tựa hồ nghe thấy tiếng lộp cộp của xương sống. Bây giờ nàng đã biết vì sao Bạch Cảnh lại hay than đau lưng rồi.
“Bãi triều”
“Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương”
Nam Hướng Phong phất tay áo nhanh chóng rời khỏi Điện Thái Hòa, nàng khẽ liếc theo bóng lưng hắn, hướng đó là tới chỗ của Mục Thanh Liên. Trong lòng nàng cảm thấy chút mất mác, đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái. Bỗng bụng nàng nóng lên, hình như nó cảm nhận được sự rầu rĩ của nàng.
Mục thái phó chầm chậm đi ngang qua, cố tình nói lớn đủ để nàng nghe thấy:
“Hừ. Một nữ tử thì làm nên trò trống gì chứ?”
“Tiểu nữ kinh nghiệm non nớt, vẫn mong thái phó chỉ bảo”
Ông ta phớt lờ nàng tiếp tục cằn nhằn với mấy quan lại nịnh hót xung quanh. Bỗng ông rùng mình, lông tóc trên người dựng hết cả lên. Ra là ông bị Bạch Cảnh nhìn bằng ánh mắt vô cùng “thân thiện”.
“Hương Hương, chúng ta nên đi bàn chuyện với Mặc Tự Khanh trước. Vụ này gấp rút, có khi ngày mai xuất phát”
“Nhanh vậy sao?”
Bạch Tùng Thanh gật đầu.
“Từ đây đến Húc Châu tốn 5 ngày đi đường, nếu nhanh thì 3 ngày”
Bạch Cảnh về phủ trước, còn hai người họ thì đi tìm Mặc Tự Khanh giữa đám quan viên xanh xanh đỏ đỏ rối mắt.
Ông ta mặc huyền y đặc trưng của Đại Lý Tự, đứng một góc ít ai để ý tới, xung quanh còn có vài tên bày tỏ bức xúc về sắc lệnh vừa ban xuống. Ông chỉ đứng đó, im lặng, tay vuốt ve chuôi kiếm đen tuyền. Cảm nhận được sự tìm kiếm bản thân, con ngươi ông nhanh nhạy phát hiện ra hai người trong đám đông bước tới. Đám ruồi nhặng lúc nãy khó xử kiếm cớ lui đi.
“Mặc Tự Khanh, liệu chúng ta có thể bàn riêng chuyện Húc Châu không?”
“Nếu Bạch thiếu gia muốn thì ta đây rất sẵn lòng”
Tuy là không biểu hiện ra nhưng Bạch Tĩnh Hương biết Mặc Tự Khanh vẫn không xem trọng nàng. Khó trách được, một nữ nhân xưa nay chưa từng thượng triều lại đột nhiên xuất hiện rồi phải cùng giải quyết một vụ trọng án, vẫn là không tin tưởng.
Họ kéo nhau đến đình giữa hồ sen trong Ngự Hoa Viên. Nam Hướng Phong bận bịu bên cạnh Mục Thanh Liên nên sẽ không đến phá bĩnh.
“Bạch thiếu gia đã lên kế hoạch gì rồi”
“Ta thiết nghĩ Húc Châu gấp gáp, ngày mai có thể xuất phát sớm”
“Ta cũng nghĩ vậy. Thuộc hạ từ Húc Châu vừa gửi bản báo cáo mới tới, đã khoanh vùng được khu vực gây án, đây sẽ là bước tiến quan trọng để tìm ra kẻ sát nhân”
Bạch Tùng Thanh nhìn nàng gật gù.
“Hành tung của hắn vô cùng cẩn thận, tốt nhất không nên lan truyền tránh để hắn biết được rồi thay đổi thủ thuật”
“Bạch tiểu thư chí lí, điều này ta đã dặn dò thuộc hạ rồi”
Mặc Tự Khanh liếc nàng một cái qua loa rồi thôi. Hoàn toàn không xem trọng nàng.
Mục thái phó chắp tay kính cẩn bước ra, theo đó là vô số quan viên hùa theo bất bình.
“Bạch tiểu thư chỉ là một Lễ nghi học sĩ, còn là nữ tử không thể đóng góp gì cho Húc Châu”
“Đúng vậy thưa bệ hạ, nữ nhân trẻ người non dạ như nàng ta thì làm được trò trống gì chứ?”
“…”
Bạch Cảnh không nhịn được mắng đôi câu:
“Các ngươi đây là đang xem thường nữ nhi Bạch gia ta? Đấng trượng phu các ngươi còn trốn tránh không dám đảm đương mà có mặt mũi chê cười nữ nhi ta sao?”
Nam Hướng Phong hắng giọng, lập tức tình hình đã ổn định.
“Bạch tiểu thư có dám không?”
Nàng vẫn cúi đầu, nếu đây là sắp xếp của Triệu Phi Yến thì không có gì phải từ chối cả.
“Thần tuân mệnh”
“Thưa bệ hạ, làm sao một nữ tử có thể tham gia vào vụ trọng án chứ?”
Một tiếng hô hào vọng lên làm đám quần thần thêm xôn xao.
“Xin bệ hạ minh xét”
Mục thái phó vẫn kiên quyết bài xích nàng, ác cảm ông ta đối với nàng quá lớn. Bạch Tùng Thanh nhịn không nổi liền bước ra:
“Thần có thể đảm nhận thay nàng”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Phi Yến thấy tình hình không ổn bèn nói thêm:
“Án ở Húc Châu là án lớn, cử thêm một hai người tài tới cũng còn chậm trễ. Chi bằng huynh đệ các ngươi theo Mặc Tự Khanh giúp sức, đồng thời trấn an lòng dân”
“Uy tín Bạch gia trong thiên hạ ai cũng biết, vậy thì quyết định vậy đi”
Hắn xoa xoa thái dương, thế này không được thế kia cũng không được. Lệnh đã được giáng xuống không ai dám phản đối đành ngậm ngùi mắng thầm trong cuống họng.
Nàng lén nhìn lên, sắc mặt Nam Hướng Phong quả thật rất kém, hoàn toàn mất kiên nhẫn với các tấu sớ dâng lên. Tâm hắn không đặt ở đây mà đang treo bên khóe môi của Mục Thanh Liên. Triệu Phi Yến nhân cơ hội hắn lơ đãng đưa ra một số đề xuất giải quyết, không ngờ hắn thuận theo.
Bạch nguyệt quang trở về liền không màng chính sự, muốn ngày ngày ở bên nàng mà bầu bạn.
Nàng cười khổ, thương thay cho đoạn tình cảm bị vứt bỏ không thương tiếc. Hắn lệnh nàng chạy tới Húc Châu, không quan tâm nơi đó nguy hiểm thế nào, hỗn loạn ra sao. Muốn đẩy nàng ra xa khỏi bạch nguyệt quang của hắn. Nàng vĩnh viễn không bằng một góc của Mục Thanh Liên.
Đứng nghe mấy lão già cãi cọ qua lại trong triều cũng có chút thú vị chỉ là hơi mỏi chân. Nàng chốc chốc lại vặn nhẹ người cho đỡ mỏi, tựa hồ nghe thấy tiếng lộp cộp của xương sống. Bây giờ nàng đã biết vì sao Bạch Cảnh lại hay than đau lưng rồi.
“Bãi triều”
“Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương”
Nam Hướng Phong phất tay áo nhanh chóng rời khỏi Điện Thái Hòa, nàng khẽ liếc theo bóng lưng hắn, hướng đó là tới chỗ của Mục Thanh Liên. Trong lòng nàng cảm thấy chút mất mác, đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái. Bỗng bụng nàng nóng lên, hình như nó cảm nhận được sự rầu rĩ của nàng.
Mục thái phó chầm chậm đi ngang qua, cố tình nói lớn đủ để nàng nghe thấy:
“Hừ. Một nữ tử thì làm nên trò trống gì chứ?”
“Tiểu nữ kinh nghiệm non nớt, vẫn mong thái phó chỉ bảo”
Ông ta phớt lờ nàng tiếp tục cằn nhằn với mấy quan lại nịnh hót xung quanh. Bỗng ông rùng mình, lông tóc trên người dựng hết cả lên. Ra là ông bị Bạch Cảnh nhìn bằng ánh mắt vô cùng “thân thiện”.
“Hương Hương, chúng ta nên đi bàn chuyện với Mặc Tự Khanh trước. Vụ này gấp rút, có khi ngày mai xuất phát”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhanh vậy sao?”
Bạch Tùng Thanh gật đầu.
“Từ đây đến Húc Châu tốn 5 ngày đi đường, nếu nhanh thì 3 ngày”
Bạch Cảnh về phủ trước, còn hai người họ thì đi tìm Mặc Tự Khanh giữa đám quan viên xanh xanh đỏ đỏ rối mắt.
Ông ta mặc huyền y đặc trưng của Đại Lý Tự, đứng một góc ít ai để ý tới, xung quanh còn có vài tên bày tỏ bức xúc về sắc lệnh vừa ban xuống. Ông chỉ đứng đó, im lặng, tay vuốt ve chuôi kiếm đen tuyền. Cảm nhận được sự tìm kiếm bản thân, con ngươi ông nhanh nhạy phát hiện ra hai người trong đám đông bước tới. Đám ruồi nhặng lúc nãy khó xử kiếm cớ lui đi.
“Mặc Tự Khanh, liệu chúng ta có thể bàn riêng chuyện Húc Châu không?”
“Nếu Bạch thiếu gia muốn thì ta đây rất sẵn lòng”
Tuy là không biểu hiện ra nhưng Bạch Tĩnh Hương biết Mặc Tự Khanh vẫn không xem trọng nàng. Khó trách được, một nữ nhân xưa nay chưa từng thượng triều lại đột nhiên xuất hiện rồi phải cùng giải quyết một vụ trọng án, vẫn là không tin tưởng.
Họ kéo nhau đến đình giữa hồ sen trong Ngự Hoa Viên. Nam Hướng Phong bận bịu bên cạnh Mục Thanh Liên nên sẽ không đến phá bĩnh.
“Bạch thiếu gia đã lên kế hoạch gì rồi”
“Ta thiết nghĩ Húc Châu gấp gáp, ngày mai có thể xuất phát sớm”
“Ta cũng nghĩ vậy. Thuộc hạ từ Húc Châu vừa gửi bản báo cáo mới tới, đã khoanh vùng được khu vực gây án, đây sẽ là bước tiến quan trọng để tìm ra kẻ sát nhân”
Bạch Tùng Thanh nhìn nàng gật gù.
“Hành tung của hắn vô cùng cẩn thận, tốt nhất không nên lan truyền tránh để hắn biết được rồi thay đổi thủ thuật”
“Bạch tiểu thư chí lí, điều này ta đã dặn dò thuộc hạ rồi”
Mặc Tự Khanh liếc nàng một cái qua loa rồi thôi. Hoàn toàn không xem trọng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro