Chương 45
hanna
2024-09-10 15:35:18
Quả thật nàng không thể đoán được tâm tư của Triệu Phi Yến, nàng ta quá kín đáo hơn nữa dường như biết bói toán, mọi sự đều nắm rõ. Nhưng vì che chở Nguyệt Cát, nàng nguyện làm việc dưới trướng. Hoàng hậu, nàng cũng không thiệt.
"Đệ nhất tài nữ, Lễ nghi nữ học sĩ ta không nghĩ chỉ là hư danh"
Nói rồi Mặc Tự Khanh quay người bỏ đi, để lại nàng cùng mở tâm tư hỗn độn. Đây là đang cảnh cáo nàng sao?
Cũng đúng thôi, Triệu Phi Yến đột nhiên thay đổi thái độ, như biến thành một người khác. Không giống như cái Hoàng hậu bù nhìn đau ốm liên miên như trước, nàng ta trở nên khôn khéo, tham vọng. Thật không hiểu trận phong hàn đó đã làm thế nào. Triều chính hiện tại hỗn loạn, nàng ta càng dễ dàng nắm bắt chính trị. Thực sự muốn đoạt vị sao?
Nàng mong Triệu Phi Yến không có ý xấu với Nguyệt Cát, để cô bé bên cạnh nàng ta ít nhiều học được chút mưu kế bảo vệ bản thân.
Bạch Tùng Thanh thở dài thườn thượt, biến cố ập đến bất ngờ, muội muội trong nhà lại bị cưỡng bức có thai, mà lại là long thai. Chẳng lẽ là báo ứng gia tộc ư?
Y véo má nàng, kéo dãn khuôn mặt căng thẳng kia. Muội muội không còn vô tư vui cười với hắn nữa. Bây giờ từ ánh mắt, cong môi đều ủ dột, cứng nhắc.
"Mấy ngày này muội đừng ra ngoài nữa, Húc Châu là vùng sông nước, nguy hiểm lắm. Dòng hải lưu ở đây phức tạp, bị trôi dạt sang Hãn San thì...
Nàng trầm tư rồi một ý nghĩ lóe lên, hình như nàng đã biết được dụng ý của Triệu Phi Yến. Hãn San ngoại giao rất phức tạp, Hoàng tộc Hãn San không thích để người ngoại quốc đặt chân lên mảnh đất của họ. Mặc dù hiện tại đã không còn gay gắt nữa những vẫn còn định kiến sâu sắc. Mà Húc Châu lại có dòng hải lưu chảy về Hãn San. Chắc chắn Triệu Phi Yến biết điều này nên mới điều nàng đến đây, ý là muốn nàng lợi dụng chạy trốn tới Hãn San đồng thời đẩy nàng ra xa Nam Hướng Phong và Mục Thanh Liên.
"Ca, Hoàng hậu Đại Liên thực không tầm thường"
Nàng cuối cùng đã hiểu ý, môi cong lên ý cười hài lòng. Chỉ cần lợi dụng sự hỗn loạn sau khi phá án là có thể thuận lợi lẻn chạy trốn sang bờ biển Hãn San.
Bạch Tùng Thanh nắm chặt ngọc bội trên tay, màu xanh sáng trong, toát ra một hơi hàn khí. Cái ngày Bạch Tĩnh Hương tặng khối ngọc cho y, y luôn cảm thấy hơi hàn khí này vô cùng mát mẻ, dễ chịu dù là trời đông đi nữa. Nhưng hiện tại, hơi hàn khí len lỏi vào bên trong, quấn lấy một phần tâm trí. Cảm giác buốt giá, ghê rợn vô cùng. Y hận không thể bảo vệ chu toàn cho Bạch Tĩnh Hương, muội tử yêu quý của y. Tới ngày nàng thực sự bỏ trốn y thực sự không biết nên làm gì mới đúng.
"Muội....có thể không chạy trốn không?"
Hắn buột miệng nói ra lời hắn giấu trong lòng.
"Ta có thể giấu muội đi mà, tại sao lại chạy đến một nơi xa xôi?"
"Ca tiếp xúc với Hoàng thượng bao lâu rồi?"
Bạch Tùng Thanh chủ yếu làm việc trong Quốc Tử Giám, không tham gia thượng triều trừ khi được yêu cầu. Bạch Cảnh thượng triều thường xuyên còn khó đoán được tâm tư. Nàng bên hắn tuy không quá lâu nhưng thời gian tiếp xúc thì hơn hẳn, hiểu rõ phong cách làm việc và tính cách hắn hơn ai hết.
"Ca biết đấy, hiện tại triều cục rối ren do sự cố của Mục tiểu thư. Vậy huynh biết Mục tiểu thư là ai không? Tại sao lại gây hỗn loạn lòng đế vương?"
"Mục tiểu thư và bệ hạ lúc thơ ấu học cùng một thái sư. Ta đoán nàng ta chính là bạch nguyệt quang của bệ hạ. Nhưng vị tiểu thư này ít ai gặp qua, không biết nhan sắc thế nào có thể khuynh đảo bậc quân vương"
Bạch Tùng Thanh cố gắng lấy thông tin từ trí nhớ một cách máy móc. Mục Thanh Liên không đủ sự hứng thú để y tìm hiểu kĩ hơn nữa nên những gì y nhớ chỉ có vậy.
Nàng cười khẩy, đáy mắt còn đượm buồn.
"Giống muội"?
"Mục tiểu thư có thể khuynh đảo vị đế vương đó nhiều năm nhung nhớ có dung mạo giống muội"
"Muội...."
"Chính vì không thể làm tổn thương bạch nguyệt quang hắn nâng niu trên tay nên mới điên cuồng cưỡng bức muội. Nếu ở lại đây hắn chắc chắn sẽ lục soát tìm cho ra muội, bắt về, tiếp tục cưỡng đoạt để giải tỏa con thú trong hắn.
Đến lúc đó đứa trẻ cũng sẽ gặp nguy hiểm"
Không thể tin vào tai mình, hai chân y lùi dần về sau rồi ngồi sụp xuống bên giường. Không ngờ cái Hoàng đế y ngày đêm phục vụ lại có bộ mặt cầm thú như thế, hơn nữa còn là với muội muội đáng yêu của y. Ngày thường y mắng còn không dám mắng, sợ tổn thương chút lông tóc của nàng, ấy vậy mà...
"Muội muốn ở một mình"
Bạch Tùng Thanh bị đuổi ra ngoài, trong lòng dâng lên cỗ thương xót vô hạn. Trong tâm bắt đầu nảy lên hạt giống đen tối, mở màn cho chuỗi ngày khiến Nam Hướng Phong chật vật không thôi.
Ngay phía trên cửa sổ phòng, một bóng đen nhìn chằm chằm qua khe cửa.....
"Đệ nhất tài nữ, Lễ nghi nữ học sĩ ta không nghĩ chỉ là hư danh"
Nói rồi Mặc Tự Khanh quay người bỏ đi, để lại nàng cùng mở tâm tư hỗn độn. Đây là đang cảnh cáo nàng sao?
Cũng đúng thôi, Triệu Phi Yến đột nhiên thay đổi thái độ, như biến thành một người khác. Không giống như cái Hoàng hậu bù nhìn đau ốm liên miên như trước, nàng ta trở nên khôn khéo, tham vọng. Thật không hiểu trận phong hàn đó đã làm thế nào. Triều chính hiện tại hỗn loạn, nàng ta càng dễ dàng nắm bắt chính trị. Thực sự muốn đoạt vị sao?
Nàng mong Triệu Phi Yến không có ý xấu với Nguyệt Cát, để cô bé bên cạnh nàng ta ít nhiều học được chút mưu kế bảo vệ bản thân.
Bạch Tùng Thanh thở dài thườn thượt, biến cố ập đến bất ngờ, muội muội trong nhà lại bị cưỡng bức có thai, mà lại là long thai. Chẳng lẽ là báo ứng gia tộc ư?
Y véo má nàng, kéo dãn khuôn mặt căng thẳng kia. Muội muội không còn vô tư vui cười với hắn nữa. Bây giờ từ ánh mắt, cong môi đều ủ dột, cứng nhắc.
"Mấy ngày này muội đừng ra ngoài nữa, Húc Châu là vùng sông nước, nguy hiểm lắm. Dòng hải lưu ở đây phức tạp, bị trôi dạt sang Hãn San thì...
Nàng trầm tư rồi một ý nghĩ lóe lên, hình như nàng đã biết được dụng ý của Triệu Phi Yến. Hãn San ngoại giao rất phức tạp, Hoàng tộc Hãn San không thích để người ngoại quốc đặt chân lên mảnh đất của họ. Mặc dù hiện tại đã không còn gay gắt nữa những vẫn còn định kiến sâu sắc. Mà Húc Châu lại có dòng hải lưu chảy về Hãn San. Chắc chắn Triệu Phi Yến biết điều này nên mới điều nàng đến đây, ý là muốn nàng lợi dụng chạy trốn tới Hãn San đồng thời đẩy nàng ra xa Nam Hướng Phong và Mục Thanh Liên.
"Ca, Hoàng hậu Đại Liên thực không tầm thường"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cuối cùng đã hiểu ý, môi cong lên ý cười hài lòng. Chỉ cần lợi dụng sự hỗn loạn sau khi phá án là có thể thuận lợi lẻn chạy trốn sang bờ biển Hãn San.
Bạch Tùng Thanh nắm chặt ngọc bội trên tay, màu xanh sáng trong, toát ra một hơi hàn khí. Cái ngày Bạch Tĩnh Hương tặng khối ngọc cho y, y luôn cảm thấy hơi hàn khí này vô cùng mát mẻ, dễ chịu dù là trời đông đi nữa. Nhưng hiện tại, hơi hàn khí len lỏi vào bên trong, quấn lấy một phần tâm trí. Cảm giác buốt giá, ghê rợn vô cùng. Y hận không thể bảo vệ chu toàn cho Bạch Tĩnh Hương, muội tử yêu quý của y. Tới ngày nàng thực sự bỏ trốn y thực sự không biết nên làm gì mới đúng.
"Muội....có thể không chạy trốn không?"
Hắn buột miệng nói ra lời hắn giấu trong lòng.
"Ta có thể giấu muội đi mà, tại sao lại chạy đến một nơi xa xôi?"
"Ca tiếp xúc với Hoàng thượng bao lâu rồi?"
Bạch Tùng Thanh chủ yếu làm việc trong Quốc Tử Giám, không tham gia thượng triều trừ khi được yêu cầu. Bạch Cảnh thượng triều thường xuyên còn khó đoán được tâm tư. Nàng bên hắn tuy không quá lâu nhưng thời gian tiếp xúc thì hơn hẳn, hiểu rõ phong cách làm việc và tính cách hắn hơn ai hết.
"Ca biết đấy, hiện tại triều cục rối ren do sự cố của Mục tiểu thư. Vậy huynh biết Mục tiểu thư là ai không? Tại sao lại gây hỗn loạn lòng đế vương?"
"Mục tiểu thư và bệ hạ lúc thơ ấu học cùng một thái sư. Ta đoán nàng ta chính là bạch nguyệt quang của bệ hạ. Nhưng vị tiểu thư này ít ai gặp qua, không biết nhan sắc thế nào có thể khuynh đảo bậc quân vương"
Bạch Tùng Thanh cố gắng lấy thông tin từ trí nhớ một cách máy móc. Mục Thanh Liên không đủ sự hứng thú để y tìm hiểu kĩ hơn nữa nên những gì y nhớ chỉ có vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cười khẩy, đáy mắt còn đượm buồn.
"Giống muội"?
"Mục tiểu thư có thể khuynh đảo vị đế vương đó nhiều năm nhung nhớ có dung mạo giống muội"
"Muội...."
"Chính vì không thể làm tổn thương bạch nguyệt quang hắn nâng niu trên tay nên mới điên cuồng cưỡng bức muội. Nếu ở lại đây hắn chắc chắn sẽ lục soát tìm cho ra muội, bắt về, tiếp tục cưỡng đoạt để giải tỏa con thú trong hắn.
Đến lúc đó đứa trẻ cũng sẽ gặp nguy hiểm"
Không thể tin vào tai mình, hai chân y lùi dần về sau rồi ngồi sụp xuống bên giường. Không ngờ cái Hoàng đế y ngày đêm phục vụ lại có bộ mặt cầm thú như thế, hơn nữa còn là với muội muội đáng yêu của y. Ngày thường y mắng còn không dám mắng, sợ tổn thương chút lông tóc của nàng, ấy vậy mà...
"Muội muốn ở một mình"
Bạch Tùng Thanh bị đuổi ra ngoài, trong lòng dâng lên cỗ thương xót vô hạn. Trong tâm bắt đầu nảy lên hạt giống đen tối, mở màn cho chuỗi ngày khiến Nam Hướng Phong chật vật không thôi.
Ngay phía trên cửa sổ phòng, một bóng đen nhìn chằm chằm qua khe cửa.....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro