C17: Chương 17
2024-11-23 01:20:37
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Một người sắp chết đuối sẽ không chút do dự chộp lấy chiếc phao cuối cùng. Hàn Diệc cũng chính là người đang vùng vẫy dưới nước, ngoài việc nhẫn nhục chịu đựng thì cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu bắt đầu tập trung vào việc dưỡng thai theo chỉ dẫn của bác sĩ, đồng thời học kèm cùng Trần Túc, lên kế hoạch tự học xong tín chỉ để tốt nghiệp đại học.
Sức cám dỗ đó quá lớn, cậu thực sự không thể buông tay.
Sáng nào Trần Túc cũng đến đúng giờ, y quả thật là một giáo viên nghiêm khắc vì mỗi khi Hàn Diệc trả lời sai đều sẽ bị y "trừng phạt".
"Câu này làm sai rồi." Trần Túc nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệc, "Chỗ này tôi giảng qua rồi, em lại làm sai."
Hàn Diệc cầm bút ngồi ở chỗ đó, đầu cúi xuống khi trên mặt tràn đầy xấu hổ và ngượng ngùng. Đã rất lâu rồi cậu không động đến sách vở, tư duy chậm chạp mà trí nhớ lại kém khiến cậu thường quên hết những kiến thức đã học trước đó. Hồi đó cậu chăm chỉ học tập mới được xuống núi, hiện tại bọn họ không cho cậu thức khuya học tập nên đương nhiên cậu sẽ không tiến bộ hơn được bao nhiêu.
Cậu buồn rầu cau mày, nhưng Trần Túc gõ vào tay vịn rồi nhìn cậu nói nhỏ: "Nếu em làm sai thì phải chịu phạt."
Hàn Diệc sững người sợ sệt nhìn y, mím môi muốn lùi về phía sau.
Nhưng người đàn ông đã giơ tay chặn đường.
Hàn Diệc nắm lấy góc áo của y, nhỏ giọng nói: "Lần sau, lần sau được không?"
Trần Túc bình tĩnh nhìn cậu, "Vừa rồi em cũng nói thế."
Hàn Diệc sửng sốt cắn môi, cuối cùng cúi đầu chậm rãi cởi cúc áo. Dưới lớp áo mỏng lộ ra một cặp vú trắng nõn non nớt, quầng vú đã nở nang có màu sắc diễm lệ như cánh hoa. đầu v* cũng đỏ tươi, vì được bọn họ liếm mút ngày đêm nên lúc nào cũng sưng to.
Hàn Diệc đỏ mặt cởi quần áo để lộ bầu ngực, tay vẫn không ngừng run rẩy.
"Đến đây."
Cậu chậm chạp bước qua đó.
Trần Túc luồn tay vào trong áo nắm trọn cả bầu ngực, Hàn Diệc khẽ kêu một tiếng run rẩy không dám né tránh, tay nắm áo càng lúc càng siết chặt.
Trong bàn tay là cảm xúc mềm mại tinh tế, tay của Trần Túc khẽ di chuyển xoa bóp cặp vú, "Vừa rồi còn đau không?"
Hàn Diệc lắc đầu.
Một tay khác của Trần Túc đặt lên cái bụng tròn trịa để vuốt ve đứa bé đang ngủ say bên trong, "Còn con, gần đây con có đạp em nhiều không?"
Hàn Diệc ngập ngừng đáp: "Vẫn ổn..."
Trần Túc nắm lấy eo cậu rồi kéo cậu lại gần, từ góc độ này y đúng lúc có thể nhìn thấy đầu v* đỏ ửng mềm mại.
Trần Túc không chút do dự ngậm nó vào trong miệng.
"Ưmm!"
Hàn Diệc kêu lên một tiếng và eo lập tức nhũn ra, nếu không phải có Trần Túc đỡ thì đã ngã ngay xuống đất. Từng đợt khoái cảm râm ran từ đầu v* lan ra khiến cơ thể của cậu run lên, mặc cho môi lưỡi của người đàn ông trêu đùa liếm mút bừa bãi trên ngực mình.
"Hah…"
Đôi chân nhạy cảm của cậu run lên, sợ bản thân không chống đỡ nổi nên cậu đành phải buông quần áo ra rồi vịn lấy cái bàn sau lưng.
Thấy vậy Trần Túc trực tiếp đỡ cậu ngồi lên đùi mình. Y bị thương ở cẳng chân nên cho cậu ngồi lên đùi cũng không thành vấn đề, Hàn Diệc dang rộng hai chân ngồi trên đùi của người đàn ông, quần áo của cậu tuột xuống cánh tay phơi bày hoàn toàn bộ ngực yêu kiều trong không khí.
Trong khi mút một đầu v*, người đàn ông dùng tay vân vê một đầu v* còn lại. Hàn Diệc cảm thấy ngực vừa ngứa vừa sưng, khẽ thở hổn hển làm lồng ngực phập phồng, đẩy núm vú của mình vào sâu hơn trong miệng người đàn ông.
Chiếc lưỡi linh hoạt đảo qua núm vú cương cứng, mút qua mấy lần làm núm vú rỉ ra sữa non.
"A... Trần Túc... Trần Túc..."
Hàn Diệc cắn môi thấp giọng cầu xin, cậu cảm nhận được dương v*t phía dưới của người đàn ông có biến hóa nên rất sợ sẽ bị y xâm phạm. Thế nhưng Trần Túc chỉ nắm eo cậu và liếm láp núm vú sưng to, làm Hàn Diệc thậm chí không thể phát ra âm thanh.
"Ưm…"
Bàn tay to lớn của người đàn ông hơi dùng lực xoa nắn cặp vú nhỏ, cậu sợ đau bèn né tránh nhưng người đàn ông nhanh chóng cắn lấy đầu v* như một sự trừng phạt.
"A... đau quá..."
Người đàn ông mút mạnh đầu v* ướt át, giọng nói trầm ấm vang lên: "Sợ đau thì đừng động đậy."
"Ha..." Hàn Diệc chỉ biết để mặc cho người đàn ông liếm ướt hai đầu v*, khuôn ngực bóng nhẫy vì dính nước.
Cậu nghĩ mọi chuyện đã xong khi người đàn ông buông núm vú của mình ra, Hàn Diệc chỉnh lại quần áo rồi run rẩy leo xuống khỏi đùi của y.
Người đàn ông lại dễ dàng túm cậu ngồi trở lại trên đùi, tay y xuyên qua lớp vải mỏng nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai chân của Hàn Diệc, nơi đó vừa nóng vừa ẩm nếu không có quần áo thì e rằng nước dâm đã dính vào đùi của y từ lâu.
"Ướt vậy sao?"
Trên mặt Hàn Diệc tràn đầy ngượng ngùng, sau khi mang thai thân thể của cậu mẫn cảm đến mức hoa huy*t chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ chảy nước, như một dâm phụ không có liêm sỉ.
Ngay từ lúc bị Trần Túc liếm, cậu đã cảm thấy dưới thân ướt đẫm.
Cách một lớp vải Trần Túc cọ xát từng chút một vào hoa huy*t đã ướt át, rất nhanh hoa huy*t càng lúc càng chảy nhiều nước hơn. Hàn Diệc đỏ mặt vặn vẹo, không để ngón tay của Trần Túc chạm vào đó nữa.
Hôm nay cậu không mặc quần lót, vì sau khi mang thai cậu đã không còn mặc vừa những chiếc quần lót thông thường, mặc khác hai anh em bọn họ cũng không cho cậu mặc nữa.
Hàn Diệc duỗi thẳng hai chân ngồi ở nơi đó, khi Trần Túc xoa nắn kéo theo miếng vải thô ráp trực tiếp cọ xát vào hoa huy*t mẫn cảm, khiến cậu không chịu đựng được trốn về phía sau. Hai tay của Trần Túc thò vào trong quần đi thẳng đến hoa huy*t ẩm ướt, nhéo âm vật giữa hai mép huyệt mềm mại dính đầy nước dâm nhớp nháp.
"Ưm... a... đừng..."
Hàn Diệc thấp giọng cầu xin, hai tay vịn trên vai Trần Túc, đôi mắt ngần ngận nước mắt.
"Dễ ướt quá nhỉ, sau này em đừng mặc quần nữa."
Hàn Diệc cả kinh rồi vội vàng lắc đầu: "Không, không được..."
Nếu cứ để nửa thân dưới trần như nhộng chắc chắn sẽ bị hai anh em xâm phạm bất cứ lúc nào, cậu thực sự chán ngấy cuộc sống lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng đó.
Hàn Diệc cố gắng lấy lòng Trần Túc vì muốn y rút lại những gì vừa nói. Cậu mím môi ôm vai Trần Túc rồi hơi ưỡn eo, kiềm nén cảm giác xấu hổ để chủ động cọ xát vào ngón tay của y.
Trần Túc vẫn nhìn cậu với ánh mắt bình tĩnh và điềm tĩnh như cũ.
Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng nên đành phải nhắm mắt lại vùi đầu vào cổ Trần Túc sâu hết mức có thể, đung đưa eo và vụng về ve vãn người đàn ông bằng hoa huy*t lênh láng nước của mình.
Lòng bàn tay của Trần Túc ướt đẫm vì bị hoa huy*t cọ xát, ngón tay đâm chọc vào hoa huy*t đang mấp máy rồi cọ xát qua lại trên âm vật. Thiếu niên đáng thương run bần bật, tủi thân kêu từng tiếng rên nhẹ nhưng lại không dám từ chối.
"Ha…"
Bắp đùi đã hơi bủn rủn làm Hàn Diệc khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, sau khi bị người đàn ông ấn mạnh mấy lần thì cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa mà trực tiếp ngồi xuống ngón tay của y.
"Á!"
Cậu hoảng sợ hét lên một tiếng, vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng lại bị người đàn ông đâm rút đến nỗi mềm nhũn ngã ra sau.
"A a..."
Cậu nắm lấy cổ áo của Trần Túc, hai chân dang rộng không thể thoát khỏi cuộc xâm lược của người đàn ông. Cơ thể giống như một nhánh cây yếu ớt đang lung lay liên tục vì cơn gió mạnh.
Ngón tay ra vào trong hoa huy*t phát ra tiếng nước phụt phụt, khiến cậu càng thêm xấu hổ. Nhưng cũng vì bị các ngón tay đâm rút nên cơ thể dần trở nên ấm áp, không khí trở nên hừng hực khô nóng.
Lúc này cửa ký túc xá bỗng nhiên mở ra, Trần Minh dựa vào cửa huýt sáo: "Không khí học tập căng thẳng thế sao?"
Hàn Diệc xấu hổ cuộn tròn ngón chân, cắn môi và mắt ươn ướt vì bị Trần Minh chọc ghẹo.
Có lẽ tư thế này không thoải mái nên đứa bé trong bụng di chuyển bàn chân nhỏ đá vào bụng Hàn Diệc, Trần Túc ở gần nên cũng cảm nhận được.
Ánh mắt y rơi vào cái bụng thường xuyên nhô lên một cục vì bị đứa bé nghịch ngợm quấy phá, đứa bé như thể không hài lòng với sự đối xử lạnh nhạt của cha mình nên không ngừng vặn vẹo làm Hàn Diệc không thể không nhỏ giọng than thở.
Bầu không khí hừng hực biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng Hàn Diệc kêu lên đau đớn và khó chịu: "Không, đừng đá..."
Trần Túc rút ngón tay, lấy khăn giấy ra lau sạch rồi mặc lại quần áo cho cậu. Trần Minh chạm vào cái bụng tròn của Hàn Diệc rồi cười chế nhạo, "Em nói đừng đá thì đừng đá?"
Hàn Diệc giận dữ không nói nên lời, cố hết sức xoa dịu đứa bé đang quấy phá trong bụng. Giây tiếp theo Trần Minh ôm lấy cậu từ trên đùi Trần Túc, cảm nhận được sự ẩm ướt giữa hai chân cậu bèn nhoẻn miệng cười: "Tôi đã nói rồi, em dễ ướt thế này thì không nên mặc quần, mỗi ngày đều phải thay rất nhiều lần."
Hàn Diệc nhìn chằm chằm hắn và phản bác lại, "Rõ ràng là tại mấy người..."
"Rõ ràng là tại bọn tôi sờ ướt?" Trần Minh lắc đầu, "Là do em nhiều nước."
Hàn Diệc tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng rồi hung hăng tát vào tay Trần Minh, Trần Minh híp mắt nhìn cậu, "Càng ngày càng to gan, còn dám đánh trả."
Vừa nói bàn tay của hắn vừa nhéo mông Hàn Diệc như đe dọa.
Trần Túc ở phía sau nói: "Bế cậu ấy đến chỗ kiểm tra đi."
Trần Minh nghe thấy lập tức đè Hàn Diệc xuống giường rồi cởi chiếc quần ướt sũng của cậu ra, sau đó bế cậu đi qua một cánh cửa nhỏ cạnh tường. Thì ra hai anh em đã khai thông căn ký túc xá này với căn phòng bên cạnh, căn phòng đó được bố trí như một phòng khám thu nhỏ có đầy đủ trang thiết bị để khám sức khỏe cho Hàn Diệc.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Diệc tới đây, nhưng mỗi lần nhìn thấy những đồ dùng lạnh lẽo kia cậu đều không khỏi run lên. Cậu sợ một ngày nào đó hai anh em sẽ mổ bụng cậu ra để khiến cậu phải khuất phục.
Trần Túc bế cậu đến chiếc giường bên cạnh máy siêu âm B. Hàn Diệc vẫn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy đứa con trong bụng mình qua màn ảnh nhỏ ấy.
Đôi tay và đôi chân nhỏ bé của con cuộn tròn lại với nhau, con nằm đó nhắm mắt ngủ yên lặng. Dù con chỉ nhẹ nhàng lật người thì cậu cũng có thể cảm nhận được. Một đứa bé nho nhỏ, một sinh mệnh mới cứ như vậy lớn lên trong bụng cậu sao?
Hàn Diệc vừa sốc vừa bối rối.
Không có giây phút nào cậu nhận thức rõ ràng hơn lúc này rằng mình đang mang thai và có một đứa con trong bụng, đó là kết tinh của cậu với hai người đàn ông khác. Nhưng đứa bé này được định sẵn sẽ không nhận được tình thương của người đã sinh ra mình.
Một sản phẩm của cưỡng hiếp thì lấy đâu ra tình thương?
Cho nên mỗi lần siêu âm Hàn Diệc đều không nhìn màn hình, không phải là không dám mà vì không muốn.
Thiết bị dò di chuyển trên bụng làm chất gel lành lạnh nhanh chóng trở nên ấm áp, Hàn Diệc nhắm mắt lại trong khi lông mi khẽ run. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim phát ra từ màn hình, yếu ớt nhưng cũng thật mạnh mẽ.
Trần Minh còn mỉm cười cảm thán: "Lần này hoạt bát hơn lần trước rất nhiều."
Giọng nói lạnh lùng khẽ ngâm nga, "Cơ thể mẹ khỏe mạnh thì con cũng sẽ khỏe mạnh."
Đúng vậy, kể từ lúc đồng ý với điều kiện của Trần Túc thì cậu liên tục được bồi bổ chất dinh dưỡng. Hàn Diệc có thể cảm nhận rõ ràng bụng mình lớn hơn so với tuần trước, và cơ thể cũng có thêm sức lực.
Có vẻ như họ thực sự quan tâm đến đứa bé. Phải chăng điều này đồng nghĩa với việc cậu đã tóm được phần có lợi nhất về phía mình?
Hàn Diệc nằm đó, trong lòng nhanh chóng hiện lên ngọn lửa bập bùng rồi biến mất.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Một người sắp chết đuối sẽ không chút do dự chộp lấy chiếc phao cuối cùng. Hàn Diệc cũng chính là người đang vùng vẫy dưới nước, ngoài việc nhẫn nhục chịu đựng thì cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu bắt đầu tập trung vào việc dưỡng thai theo chỉ dẫn của bác sĩ, đồng thời học kèm cùng Trần Túc, lên kế hoạch tự học xong tín chỉ để tốt nghiệp đại học.
Sức cám dỗ đó quá lớn, cậu thực sự không thể buông tay.
Sáng nào Trần Túc cũng đến đúng giờ, y quả thật là một giáo viên nghiêm khắc vì mỗi khi Hàn Diệc trả lời sai đều sẽ bị y "trừng phạt".
"Câu này làm sai rồi." Trần Túc nhẹ nhàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệc, "Chỗ này tôi giảng qua rồi, em lại làm sai."
Hàn Diệc cầm bút ngồi ở chỗ đó, đầu cúi xuống khi trên mặt tràn đầy xấu hổ và ngượng ngùng. Đã rất lâu rồi cậu không động đến sách vở, tư duy chậm chạp mà trí nhớ lại kém khiến cậu thường quên hết những kiến thức đã học trước đó. Hồi đó cậu chăm chỉ học tập mới được xuống núi, hiện tại bọn họ không cho cậu thức khuya học tập nên đương nhiên cậu sẽ không tiến bộ hơn được bao nhiêu.
Cậu buồn rầu cau mày, nhưng Trần Túc gõ vào tay vịn rồi nhìn cậu nói nhỏ: "Nếu em làm sai thì phải chịu phạt."
Hàn Diệc sững người sợ sệt nhìn y, mím môi muốn lùi về phía sau.
Nhưng người đàn ông đã giơ tay chặn đường.
Hàn Diệc nắm lấy góc áo của y, nhỏ giọng nói: "Lần sau, lần sau được không?"
Trần Túc bình tĩnh nhìn cậu, "Vừa rồi em cũng nói thế."
Hàn Diệc sửng sốt cắn môi, cuối cùng cúi đầu chậm rãi cởi cúc áo. Dưới lớp áo mỏng lộ ra một cặp vú trắng nõn non nớt, quầng vú đã nở nang có màu sắc diễm lệ như cánh hoa. đầu v* cũng đỏ tươi, vì được bọn họ liếm mút ngày đêm nên lúc nào cũng sưng to.
Hàn Diệc đỏ mặt cởi quần áo để lộ bầu ngực, tay vẫn không ngừng run rẩy.
"Đến đây."
Cậu chậm chạp bước qua đó.
Trần Túc luồn tay vào trong áo nắm trọn cả bầu ngực, Hàn Diệc khẽ kêu một tiếng run rẩy không dám né tránh, tay nắm áo càng lúc càng siết chặt.
Trong bàn tay là cảm xúc mềm mại tinh tế, tay của Trần Túc khẽ di chuyển xoa bóp cặp vú, "Vừa rồi còn đau không?"
Hàn Diệc lắc đầu.
Một tay khác của Trần Túc đặt lên cái bụng tròn trịa để vuốt ve đứa bé đang ngủ say bên trong, "Còn con, gần đây con có đạp em nhiều không?"
Hàn Diệc ngập ngừng đáp: "Vẫn ổn..."
Trần Túc nắm lấy eo cậu rồi kéo cậu lại gần, từ góc độ này y đúng lúc có thể nhìn thấy đầu v* đỏ ửng mềm mại.
Trần Túc không chút do dự ngậm nó vào trong miệng.
"Ưmm!"
Hàn Diệc kêu lên một tiếng và eo lập tức nhũn ra, nếu không phải có Trần Túc đỡ thì đã ngã ngay xuống đất. Từng đợt khoái cảm râm ran từ đầu v* lan ra khiến cơ thể của cậu run lên, mặc cho môi lưỡi của người đàn ông trêu đùa liếm mút bừa bãi trên ngực mình.
"Hah…"
Đôi chân nhạy cảm của cậu run lên, sợ bản thân không chống đỡ nổi nên cậu đành phải buông quần áo ra rồi vịn lấy cái bàn sau lưng.
Thấy vậy Trần Túc trực tiếp đỡ cậu ngồi lên đùi mình. Y bị thương ở cẳng chân nên cho cậu ngồi lên đùi cũng không thành vấn đề, Hàn Diệc dang rộng hai chân ngồi trên đùi của người đàn ông, quần áo của cậu tuột xuống cánh tay phơi bày hoàn toàn bộ ngực yêu kiều trong không khí.
Trong khi mút một đầu v*, người đàn ông dùng tay vân vê một đầu v* còn lại. Hàn Diệc cảm thấy ngực vừa ngứa vừa sưng, khẽ thở hổn hển làm lồng ngực phập phồng, đẩy núm vú của mình vào sâu hơn trong miệng người đàn ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc lưỡi linh hoạt đảo qua núm vú cương cứng, mút qua mấy lần làm núm vú rỉ ra sữa non.
"A... Trần Túc... Trần Túc..."
Hàn Diệc cắn môi thấp giọng cầu xin, cậu cảm nhận được dương v*t phía dưới của người đàn ông có biến hóa nên rất sợ sẽ bị y xâm phạm. Thế nhưng Trần Túc chỉ nắm eo cậu và liếm láp núm vú sưng to, làm Hàn Diệc thậm chí không thể phát ra âm thanh.
"Ưm…"
Bàn tay to lớn của người đàn ông hơi dùng lực xoa nắn cặp vú nhỏ, cậu sợ đau bèn né tránh nhưng người đàn ông nhanh chóng cắn lấy đầu v* như một sự trừng phạt.
"A... đau quá..."
Người đàn ông mút mạnh đầu v* ướt át, giọng nói trầm ấm vang lên: "Sợ đau thì đừng động đậy."
"Ha..." Hàn Diệc chỉ biết để mặc cho người đàn ông liếm ướt hai đầu v*, khuôn ngực bóng nhẫy vì dính nước.
Cậu nghĩ mọi chuyện đã xong khi người đàn ông buông núm vú của mình ra, Hàn Diệc chỉnh lại quần áo rồi run rẩy leo xuống khỏi đùi của y.
Người đàn ông lại dễ dàng túm cậu ngồi trở lại trên đùi, tay y xuyên qua lớp vải mỏng nhẹ nhàng vuốt ve giữa hai chân của Hàn Diệc, nơi đó vừa nóng vừa ẩm nếu không có quần áo thì e rằng nước dâm đã dính vào đùi của y từ lâu.
"Ướt vậy sao?"
Trên mặt Hàn Diệc tràn đầy ngượng ngùng, sau khi mang thai thân thể của cậu mẫn cảm đến mức hoa huy*t chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ chảy nước, như một dâm phụ không có liêm sỉ.
Ngay từ lúc bị Trần Túc liếm, cậu đã cảm thấy dưới thân ướt đẫm.
Cách một lớp vải Trần Túc cọ xát từng chút một vào hoa huy*t đã ướt át, rất nhanh hoa huy*t càng lúc càng chảy nhiều nước hơn. Hàn Diệc đỏ mặt vặn vẹo, không để ngón tay của Trần Túc chạm vào đó nữa.
Hôm nay cậu không mặc quần lót, vì sau khi mang thai cậu đã không còn mặc vừa những chiếc quần lót thông thường, mặc khác hai anh em bọn họ cũng không cho cậu mặc nữa.
Hàn Diệc duỗi thẳng hai chân ngồi ở nơi đó, khi Trần Túc xoa nắn kéo theo miếng vải thô ráp trực tiếp cọ xát vào hoa huy*t mẫn cảm, khiến cậu không chịu đựng được trốn về phía sau. Hai tay của Trần Túc thò vào trong quần đi thẳng đến hoa huy*t ẩm ướt, nhéo âm vật giữa hai mép huyệt mềm mại dính đầy nước dâm nhớp nháp.
"Ưm... a... đừng..."
Hàn Diệc thấp giọng cầu xin, hai tay vịn trên vai Trần Túc, đôi mắt ngần ngận nước mắt.
"Dễ ướt quá nhỉ, sau này em đừng mặc quần nữa."
Hàn Diệc cả kinh rồi vội vàng lắc đầu: "Không, không được..."
Nếu cứ để nửa thân dưới trần như nhộng chắc chắn sẽ bị hai anh em xâm phạm bất cứ lúc nào, cậu thực sự chán ngấy cuộc sống lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng đó.
Hàn Diệc cố gắng lấy lòng Trần Túc vì muốn y rút lại những gì vừa nói. Cậu mím môi ôm vai Trần Túc rồi hơi ưỡn eo, kiềm nén cảm giác xấu hổ để chủ động cọ xát vào ngón tay của y.
Trần Túc vẫn nhìn cậu với ánh mắt bình tĩnh và điềm tĩnh như cũ.
Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng nên đành phải nhắm mắt lại vùi đầu vào cổ Trần Túc sâu hết mức có thể, đung đưa eo và vụng về ve vãn người đàn ông bằng hoa huy*t lênh láng nước của mình.
Lòng bàn tay của Trần Túc ướt đẫm vì bị hoa huy*t cọ xát, ngón tay đâm chọc vào hoa huy*t đang mấp máy rồi cọ xát qua lại trên âm vật. Thiếu niên đáng thương run bần bật, tủi thân kêu từng tiếng rên nhẹ nhưng lại không dám từ chối.
"Ha…"
Bắp đùi đã hơi bủn rủn làm Hàn Diệc khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, sau khi bị người đàn ông ấn mạnh mấy lần thì cậu rốt cuộc không chịu nổi nữa mà trực tiếp ngồi xuống ngón tay của y.
"Á!"
Cậu hoảng sợ hét lên một tiếng, vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng lại bị người đàn ông đâm rút đến nỗi mềm nhũn ngã ra sau.
"A a..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nắm lấy cổ áo của Trần Túc, hai chân dang rộng không thể thoát khỏi cuộc xâm lược của người đàn ông. Cơ thể giống như một nhánh cây yếu ớt đang lung lay liên tục vì cơn gió mạnh.
Ngón tay ra vào trong hoa huy*t phát ra tiếng nước phụt phụt, khiến cậu càng thêm xấu hổ. Nhưng cũng vì bị các ngón tay đâm rút nên cơ thể dần trở nên ấm áp, không khí trở nên hừng hực khô nóng.
Lúc này cửa ký túc xá bỗng nhiên mở ra, Trần Minh dựa vào cửa huýt sáo: "Không khí học tập căng thẳng thế sao?"
Hàn Diệc xấu hổ cuộn tròn ngón chân, cắn môi và mắt ươn ướt vì bị Trần Minh chọc ghẹo.
Có lẽ tư thế này không thoải mái nên đứa bé trong bụng di chuyển bàn chân nhỏ đá vào bụng Hàn Diệc, Trần Túc ở gần nên cũng cảm nhận được.
Ánh mắt y rơi vào cái bụng thường xuyên nhô lên một cục vì bị đứa bé nghịch ngợm quấy phá, đứa bé như thể không hài lòng với sự đối xử lạnh nhạt của cha mình nên không ngừng vặn vẹo làm Hàn Diệc không thể không nhỏ giọng than thở.
Bầu không khí hừng hực biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng Hàn Diệc kêu lên đau đớn và khó chịu: "Không, đừng đá..."
Trần Túc rút ngón tay, lấy khăn giấy ra lau sạch rồi mặc lại quần áo cho cậu. Trần Minh chạm vào cái bụng tròn của Hàn Diệc rồi cười chế nhạo, "Em nói đừng đá thì đừng đá?"
Hàn Diệc giận dữ không nói nên lời, cố hết sức xoa dịu đứa bé đang quấy phá trong bụng. Giây tiếp theo Trần Minh ôm lấy cậu từ trên đùi Trần Túc, cảm nhận được sự ẩm ướt giữa hai chân cậu bèn nhoẻn miệng cười: "Tôi đã nói rồi, em dễ ướt thế này thì không nên mặc quần, mỗi ngày đều phải thay rất nhiều lần."
Hàn Diệc nhìn chằm chằm hắn và phản bác lại, "Rõ ràng là tại mấy người..."
"Rõ ràng là tại bọn tôi sờ ướt?" Trần Minh lắc đầu, "Là do em nhiều nước."
Hàn Diệc tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng rồi hung hăng tát vào tay Trần Minh, Trần Minh híp mắt nhìn cậu, "Càng ngày càng to gan, còn dám đánh trả."
Vừa nói bàn tay của hắn vừa nhéo mông Hàn Diệc như đe dọa.
Trần Túc ở phía sau nói: "Bế cậu ấy đến chỗ kiểm tra đi."
Trần Minh nghe thấy lập tức đè Hàn Diệc xuống giường rồi cởi chiếc quần ướt sũng của cậu ra, sau đó bế cậu đi qua một cánh cửa nhỏ cạnh tường. Thì ra hai anh em đã khai thông căn ký túc xá này với căn phòng bên cạnh, căn phòng đó được bố trí như một phòng khám thu nhỏ có đầy đủ trang thiết bị để khám sức khỏe cho Hàn Diệc.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Diệc tới đây, nhưng mỗi lần nhìn thấy những đồ dùng lạnh lẽo kia cậu đều không khỏi run lên. Cậu sợ một ngày nào đó hai anh em sẽ mổ bụng cậu ra để khiến cậu phải khuất phục.
Trần Túc bế cậu đến chiếc giường bên cạnh máy siêu âm B. Hàn Diệc vẫn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy đứa con trong bụng mình qua màn ảnh nhỏ ấy.
Đôi tay và đôi chân nhỏ bé của con cuộn tròn lại với nhau, con nằm đó nhắm mắt ngủ yên lặng. Dù con chỉ nhẹ nhàng lật người thì cậu cũng có thể cảm nhận được. Một đứa bé nho nhỏ, một sinh mệnh mới cứ như vậy lớn lên trong bụng cậu sao?
Hàn Diệc vừa sốc vừa bối rối.
Không có giây phút nào cậu nhận thức rõ ràng hơn lúc này rằng mình đang mang thai và có một đứa con trong bụng, đó là kết tinh của cậu với hai người đàn ông khác. Nhưng đứa bé này được định sẵn sẽ không nhận được tình thương của người đã sinh ra mình.
Một sản phẩm của cưỡng hiếp thì lấy đâu ra tình thương?
Cho nên mỗi lần siêu âm Hàn Diệc đều không nhìn màn hình, không phải là không dám mà vì không muốn.
Thiết bị dò di chuyển trên bụng làm chất gel lành lạnh nhanh chóng trở nên ấm áp, Hàn Diệc nhắm mắt lại trong khi lông mi khẽ run. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim phát ra từ màn hình, yếu ớt nhưng cũng thật mạnh mẽ.
Trần Minh còn mỉm cười cảm thán: "Lần này hoạt bát hơn lần trước rất nhiều."
Giọng nói lạnh lùng khẽ ngâm nga, "Cơ thể mẹ khỏe mạnh thì con cũng sẽ khỏe mạnh."
Đúng vậy, kể từ lúc đồng ý với điều kiện của Trần Túc thì cậu liên tục được bồi bổ chất dinh dưỡng. Hàn Diệc có thể cảm nhận rõ ràng bụng mình lớn hơn so với tuần trước, và cơ thể cũng có thêm sức lực.
Có vẻ như họ thực sự quan tâm đến đứa bé. Phải chăng điều này đồng nghĩa với việc cậu đã tóm được phần có lợi nhất về phía mình?
Hàn Diệc nằm đó, trong lòng nhanh chóng hiện lên ngọn lửa bập bùng rồi biến mất.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro