C27: Chương 27
2024-11-23 01:20:37
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Đó là một video được quay khi đang đi bộ, người quay video đi ngang qua một dòng suối trong vắt và cười nói.
"Hôm qua em nghe người ta nói hồi nhỏ Hàn Diệc bị người ta bắt nạt nên té xuống con mương nhỏ. Em ấy ướt sũng không dám về nhà, vì vậy đã trốn trong đống cỏ khô cho đến khi có người tìm thấy mình. "
"Anh nói xem, khi đó lá gan của em ấy nhỏ xíu như mèo, bị bắt nạt cũng không dám nói lời nào mà sao bây giờ tính tình càng lúc càng dữ..."
Người đàn ông lầm bầm đi dọc theo con đường quê, đi đến một khu vực đang được xây dựng nên tiếng ồn ầm ĩ dần dần át đi giọng nói của hắn. Trong màn ảnh toàn là đất đá vụn, thỉnh thoảng thoáng qua vài gương mặt giản dị cần cù.
Trần Túc ôm thiếu niên đang choáng váng vào lòng và chỉ cho cậu một vị trí xác định trong video: "Em xem đi, nơi này đã làm đường rồi, người trong thôn muốn xuống núi không phải dễ dàng hơn nhiều sao?"
Hàn Diệc ngơ ngác nhìn, sau đó ngỡ ngàng nhìn Trần Túc, "Do hai người làm sao?"
Giọng nói của Trần Túc đều đều, "Ừ."
Họ đã sử dụng các nguồn lực của Trần thị để xây dựng đường xá, xây dựng trường tiểu học, thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo đặc biệt ở ngôi làng miền núi xa xôi và nghèo khó đó, nhằm giúp dân làng cải thiện chất lượng cuộc sống đến mức tốt nhất.
Từ giáo dục, chăm sóc y tế đến ngành nông nghiệp, ngôi làng miền núi lạc hậu đang dần thay đổi.
Không phải Hàn Diệc vẫn còn bận tâm về quê hương nghèo khó của mình sao? Cậu cố gắng chăm chỉ đến thành phố lớn học tập, bị chèn ép bị cưỡng ép mà vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ tiếp tục được đi học và kiếm tiền báo đáp dân làng.
Khát khao bấy lâu nay nặng trĩu trong lòng, bỗng một hôm bất ngờ biến thành hiện thực theo cách mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
Môi cậu run run, nhìn những người dân làng đang làm việc với đội xây dựng trong video, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ mà lần đầu tiên cậu cảm thấy hoang mang.
"Mấy người định làm cái gì vậy?"
Trần Túc ôm lấy chiếc eo thon thả của cậu, thân mật đặt cằm lên cổ cậu.
"Đồ ngốc, chúng tôi đang giúp em."
"Tại sao, tại sao?" Ngón tay cậu run rẩy chỉ vào video đã kết thúc, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, "Tại sao lại làm như vậy?"
Xây đường và xây trường, bất kể là cái nào cũng khiến Hàn Diệc không dám nghĩ tới.
E rằng người dân trên núi cả đời này cũng chưa từng thấy qua đợt cải tạo lớn như vậy, nhưng bọn họ lại làm dễ như trở bàn tay.
Họ định làm cái quái gì vậy?
"Không hiểu sao?" Trần Minh đã tắm rửa sạch sẽ, đang cầm một điếu thuốc lên mũi khẽ ngửi, "Làm cho em cảm thấy thoải mái."
Hắn mỉm cười rồi vuốt mái tóc hơi dài của mình, "Em không biết những người dân làng đó khi nhìn thấy con đường được xây đã phấn khích thế nào đâu."
"Bọn họ còn nhờ tôi chuyển lời cho em." Trần Minh liếc nhìn Hàn Diệc đang căng thẳng trong chốc lát, nụ cười trên khóe miệng nở rộng, "Kêu em tập trung học tập, chăm sóc bản thân, và đừng lo lắng về họ nữa."
Hơi thở của Hàn Diệc trở nên dồn dập, "Anh, anh nói cái gì!"
Sao lại kêu cậu đừng lo lắng? Tại sao phải chuyển lời đến cho cậu?
Trần Minh đã nói với mọi người về mối quan hệ đáng xấu hổ của bọn họ sao?
Sắc mặt cậu tái nhợt, nhìn thấy nụ cười ác ý của Trần Minh mà trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Trần Túc nắm bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của Hàn Diệc, nhẹ giọng nói: "Hắn không nói gì cả."
"Mọi người chỉ biết chúng ta là bạn học, những cái khác đều không biết."
Hàn Diệc vẫn còn hơi bối rối, Trần Túc đã an ủi cậu và cho cậu xem video tiếp theo.
Trần Túc cho cậu xem những thay đổi đang diễn ra trên núi rồi thì thầm vào tai cậu: "Em nhìn xem, bọn tôi có thể giúp em làm những gì em không làm được. Một ngày nào đó những người đã nuôi nấng em cũng sẽ được chúng tôi giúp đỡ, em có vui không?"
Vui sao?
Hẳn là phải vui.
Hàn Diệc ngơ ngác nghĩ, không biết trả lời thế nào.
Khát vọng hão huyền biến thành hiện thực quá dễ dàng, khiến cậu bỗng có cảm giác bất an.
"Tôi đã nói rồi, em muốn lợi dụng chúng tôi thế nào cũng được, chỉ cần em nói ra thôi."
Những từ tương tự lại được nhắc đến, lần này Hàn Diệc đã thực sự hiểu ý nghĩa của những từ này.
Cậu nắm chặt ngón tay, vẻ mặt có chút chết lặng nhưng giọng điệu lại bình tĩnh lạ thường.
"Vậy anh muốn đánh đổi lại cái gì?"
Trần Minh ngồi bên cửa sổ, mỉm cười rồi đưa mắt nhìn sang. Tình dục nồng nhiệt khiến hắn sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần, lúc này hắn dựa vào khung cửa sổ cười một cách thoải mái và cuồng nhiệt hơn dưới ánh mặt trời.
"Em nói xem, bạn học nhỏ?"
"Chúng tôi muốn em ở lại với chúng tôi, với đứa con."
"Được không?"
Không được!
Không thể được!
Hàn Diệc dường như đã bị chia thành hai nhân cách, một người trong đầu thì đang đau đớn gào thét, nhưng trong thực tại cậu chỉ đang ngơ ngác đặt câu hỏi.
"Rốt cuộc tôi là gì đối với mấy người?"
Trần Túc ôm lấy cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười khẽ trả lời: "Vấn đề này có rất nhiều câu trả lời. Trước hết em là bạn đời thân mật nhất của chúng tôi, sau đó mới là ba của con trai. Là người có thể cùng nhau chia sẻ những thứ tốt đẹp, cũng là người có thể làm chúng tôi có cùng suy nghĩ trong một vấn đề."
Nhưng câu trả lời của Trần Minh đơn giản và thẳng thắn hơn nhiều, hắn cười xấu xa, "Đương nhiên là bạn học nhỏ, có thể banh hai chân ra ** bất cứ lúc nào."
"Các người..." Hàn Diệc khó hiểu nhìn bọn họ, trong giọng nói có phần do dự, "Các người thích tôi sao?"
Nếu người khác hỏi câu này thì chắc chắn Trần Minh sẽ cười phá lên, nhưng khi nghe được câu hỏi từ Hàn Diệc thì hắn nhướng mày và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
"Chà, nếu nói như thế thì thực sự là thích."
Hắn đi tới nhéo mặt Hàn Diệc, trêu chọc: "Thích cái huyệt dâm của em, hôm nay cho tôi ** sung sướng..."
Hàn Diệc lắc đầu, "Anh nói dối."
Cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, "Anh nói dối, anh sợ tôi bỏ đi, sợ tôi phản kháng và giãy giụa."
"Anh muốn tôi ngoan ngoãn, muốn tôi ở lại đây."
"Anh rất quan tâm đến tôi."
Vẻ mặt của Trần Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng, theo từng lời nói của Hàn Diệc mà càng lúc càng trở nên u ám. Hắn nghiến răng nhéo cằm cậu, tức giận cười nói: "Miệng lưỡi của em ngày càng sắc bén nhỉ, to gan hơn rồi sao?"
Hàn Diệc ngơ ngác nhìn hắn.
Nếu ai đó nói với cậu rằng người đàn ông đã cưỡng hiếp cậu, làm nhục cậu và ép cậu sinh con đột nhiên tỏ ra quan tâm và thích cậu, điều đó còn đáng xấu hổ và đau đớn hơn cả việc bị cưỡng hiếp.
Trần Túc nhẹ nhàng vén mái tóc bị gió thổi bay ra sau tai cho cậu, "Đúng vậy, chúng tôi rất quan tâm em, cho chúng tôi một cơ hội để quan tâm được không?"
"Được." Hàn Diệc nhìn chằm chằm góc bàn, đột nhiên nhẹ giọng nói.
Trần Túc khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy cậu, "Sao không nói trước cho tôi biết là em muốn cái gì?"
Hàn Diệc ngẩng đầu nắm lấy vai y, trong mắt dâng lên cảm xúc phức tạp, gằn từng chữ nói: "Tôi muốn các người duy trì khoản tài trợ này cho đến khi..."
Cậu nói nhỏ, trong giọng nói toát ra sự run rẩy khó có thể nhận ra, "Cho đến khi các người chán ghét và thả tôi đi."
Trần Minh cáu kỉnh ngậm điếu thuốc trong miệng, mấy lần định châm lửa nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong nôi thì hắn lại cố nhịn.
Hắn bực bội chửi rủa, quay người nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Trần Túc thầm thở dài một tiếng rồi bế cậu đến bên giường, vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, "Chúng tôi sẽ không chán ghét em cũng sẽ không chán ghét con, em cứ yên tâm ở lại đây nhìn con trưởng thành."
Chúng tôi sẽ không chán ghét em, vì vậy em cũng không được rời đi.
Hàn Diệc hiểu được điều này, như Trần Túc đã nói, chỉ cần cậu hy sinh một chút sẽ làm nhiều người hạnh phúc hơn.
Nếu đã không thể chạy thoát thì sao không dây đưa đến chết cho rồi.
Cơ thể dưới lớp chăn mỏng thở từng hơi chậm rãi như đang sắp hấp hối, cậu đang nằm đó nhưng dường như lại đang phiêu du ở nơi nào khác.
Trần Túc cau mày rồi đột nhiên nắm lấy tay cậu.
Không biết vì sao, trong một khoảnh khắc y cảm thấy người này sắp biến mất.
***
Trong đêm đen, căn phòng nhỏ tỏa ra ánh đèn lờ mờ có hai bóng người đang quấn lấy nhau ở trên giường.
Hàn Diệc bị trói vào đầu giường và buộc phải chịu đựng từng cú thúc mạnh mẽ từ phía sau.
"Ah ah..."
Cậu nghiến răng cố nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, nhưng vẫn luôn bị người phía sau quấy nhiễu.
"A...ưm...nhẹ...nhẹ..."
Cậu bủn rủn nắm chặt đầu giường, thắt lưng vừa đau vừa mềm, ngay cả gót chân cũng bắt đầu run rẩy không chịu nổi.
Trần Minh nắm chặt eo của cậu, banh hai chân của cậu ra hết cỡ rồi nhấp vào trong hoa huy*t khít khao, hai hòn bi liên tục vỗ vào bờ mông tròn trịa phát ra âm thanh va chạm dâm dục.
Hai mép thịt mềm mại bị dương v*t thô to tách ra, cọ sát vào nhau không ngừng, nước dâm tràn ra làm ướt cả phần lông bên dưới. Trần Minh thẳng lưng nhấp nhanh mà không nói lời nào, tiếng va chạm cơ thể và tiếng nước nhớp nháp vang lên không dứt.
Hàn Diệc hét lên khi một lần nữa đạt đến cực khoái, cơ thể cậu run rẩy kẹp chặt dương v*t đang không ngừng ra vào trong hoa huy*t. Khi dương v*t nhấp vào hoa huy*t chặt chẽ và tiến vào tử cung, nước dâm lập tức tuôn ra trút xuống cái quy đầu to lớn.
Trần Minh nhấp mạnh hai lần vào phần thịt non mềm mại, hoàn toàn không để ý đến cơ thể mẫn cảm của Hàn Diệc sau khi đạt cực khoái, lợi dụng nước dâm ướt trơn trượt mà nắc nhanh.
"Ah... Ha a... Khônk được... Tôi không chịu được..."
"Làm ơn... đủ rồi, thực sự đủ rồi, hức... thả tôi ra..."
Trần Minh hoàn toàn phớt lời cậu nói, cởi dây trói trên tay Hàn Diệc rồi nắm eo lật người cậu lại.
"Dạng chân của em ra."
Hàn Diệc thở hổn hển, khung cảnh trước mắt nhòe đi vì khóc, bị người đàn ông quát lớn nhưng không thể từ chối nên vẫn phải nghiến răng cầm hai chân run rẩy banh ra.
"Tách hoa huy*t ra."
Hàn Diệc quay đầu đi, nức nở dùng ngón tay mở ra hoa huy*t đã hơi đỏ sưng, "Hic… Đau quá, anh nhẹ, nhẹ thôi…"
Khi Trần Minh trở nên tàn nhẫn giữa lông mày và đôi mắt của hắn dường như cũng trở nên tối tăm, hắn đè lên chân của Hàn Diệc rồi từng chút một ép dương v*t vào trong hoa huy*t, thậm chí còn đưa tay ra vỗ vào mông cậu.
"Chổng mông lên."
"Hưm..."
Hàn Diệc bị đánh đến run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở: "Bao, bao cao su..."
Trần Minh thản nhiên mỉm cười, "Tôi đang ** em, không phải bao cao su."
"Không, không... Tôi sẽ, tôi sẽ có thai."
Trần Minh nhấp cả dương v*t vào trong hoa huy*t nóng bỏng, cảm nhận được sự khít khao mới nghiến răng nói.
"Chẳng phải em muốn tôi chán ghét bỏ rơi em sao?"
"Được thôi, khi nào tôi ** chán thì em sẽ được giải thoát thôi?"
Hắn gập hai chân của Hàn Diệc lại và đè người lên bộ ngực nhỏ của cậu, đâm lút cán dương v*t vào trong rồi lại rút cả cây dương v*t ra hết lần này đến lần khác làm nước dâm trong hoa huy*t chảy lênh láng.
Hàn Diệc không chịu nổi mà hét lên, khóc cho đến khi không thể thở được.
"Dừng... Dừng lại... Ha ưm..."
Trần Minh không nhìn cậu mà chỉ lo nhấp dương v*t vào trong hoa huy*t.
Nhưng trong lòng lại như nếm một quả chanh, vừa chua vừa chát.
Nếu hắn không vui thì người khác cũng đừng hòng yên ổn.
Trần Minh xấu xa nói: "Bạn học nhỏ, đã lựa chọn ở lại thì phải ngoan ngoãn banh hai chân ra."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Đó là một video được quay khi đang đi bộ, người quay video đi ngang qua một dòng suối trong vắt và cười nói.
"Hôm qua em nghe người ta nói hồi nhỏ Hàn Diệc bị người ta bắt nạt nên té xuống con mương nhỏ. Em ấy ướt sũng không dám về nhà, vì vậy đã trốn trong đống cỏ khô cho đến khi có người tìm thấy mình. "
"Anh nói xem, khi đó lá gan của em ấy nhỏ xíu như mèo, bị bắt nạt cũng không dám nói lời nào mà sao bây giờ tính tình càng lúc càng dữ..."
Người đàn ông lầm bầm đi dọc theo con đường quê, đi đến một khu vực đang được xây dựng nên tiếng ồn ầm ĩ dần dần át đi giọng nói của hắn. Trong màn ảnh toàn là đất đá vụn, thỉnh thoảng thoáng qua vài gương mặt giản dị cần cù.
Trần Túc ôm thiếu niên đang choáng váng vào lòng và chỉ cho cậu một vị trí xác định trong video: "Em xem đi, nơi này đã làm đường rồi, người trong thôn muốn xuống núi không phải dễ dàng hơn nhiều sao?"
Hàn Diệc ngơ ngác nhìn, sau đó ngỡ ngàng nhìn Trần Túc, "Do hai người làm sao?"
Giọng nói của Trần Túc đều đều, "Ừ."
Họ đã sử dụng các nguồn lực của Trần thị để xây dựng đường xá, xây dựng trường tiểu học, thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo đặc biệt ở ngôi làng miền núi xa xôi và nghèo khó đó, nhằm giúp dân làng cải thiện chất lượng cuộc sống đến mức tốt nhất.
Từ giáo dục, chăm sóc y tế đến ngành nông nghiệp, ngôi làng miền núi lạc hậu đang dần thay đổi.
Không phải Hàn Diệc vẫn còn bận tâm về quê hương nghèo khó của mình sao? Cậu cố gắng chăm chỉ đến thành phố lớn học tập, bị chèn ép bị cưỡng ép mà vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó sẽ tiếp tục được đi học và kiếm tiền báo đáp dân làng.
Khát khao bấy lâu nay nặng trĩu trong lòng, bỗng một hôm bất ngờ biến thành hiện thực theo cách mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
Môi cậu run run, nhìn những người dân làng đang làm việc với đội xây dựng trong video, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ mà lần đầu tiên cậu cảm thấy hoang mang.
"Mấy người định làm cái gì vậy?"
Trần Túc ôm lấy chiếc eo thon thả của cậu, thân mật đặt cằm lên cổ cậu.
"Đồ ngốc, chúng tôi đang giúp em."
"Tại sao, tại sao?" Ngón tay cậu run rẩy chỉ vào video đã kết thúc, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, "Tại sao lại làm như vậy?"
Xây đường và xây trường, bất kể là cái nào cũng khiến Hàn Diệc không dám nghĩ tới.
E rằng người dân trên núi cả đời này cũng chưa từng thấy qua đợt cải tạo lớn như vậy, nhưng bọn họ lại làm dễ như trở bàn tay.
Họ định làm cái quái gì vậy?
"Không hiểu sao?" Trần Minh đã tắm rửa sạch sẽ, đang cầm một điếu thuốc lên mũi khẽ ngửi, "Làm cho em cảm thấy thoải mái."
Hắn mỉm cười rồi vuốt mái tóc hơi dài của mình, "Em không biết những người dân làng đó khi nhìn thấy con đường được xây đã phấn khích thế nào đâu."
"Bọn họ còn nhờ tôi chuyển lời cho em." Trần Minh liếc nhìn Hàn Diệc đang căng thẳng trong chốc lát, nụ cười trên khóe miệng nở rộng, "Kêu em tập trung học tập, chăm sóc bản thân, và đừng lo lắng về họ nữa."
Hơi thở của Hàn Diệc trở nên dồn dập, "Anh, anh nói cái gì!"
Sao lại kêu cậu đừng lo lắng? Tại sao phải chuyển lời đến cho cậu?
Trần Minh đã nói với mọi người về mối quan hệ đáng xấu hổ của bọn họ sao?
Sắc mặt cậu tái nhợt, nhìn thấy nụ cười ác ý của Trần Minh mà trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Trần Túc nắm bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của Hàn Diệc, nhẹ giọng nói: "Hắn không nói gì cả."
"Mọi người chỉ biết chúng ta là bạn học, những cái khác đều không biết."
Hàn Diệc vẫn còn hơi bối rối, Trần Túc đã an ủi cậu và cho cậu xem video tiếp theo.
Trần Túc cho cậu xem những thay đổi đang diễn ra trên núi rồi thì thầm vào tai cậu: "Em nhìn xem, bọn tôi có thể giúp em làm những gì em không làm được. Một ngày nào đó những người đã nuôi nấng em cũng sẽ được chúng tôi giúp đỡ, em có vui không?"
Vui sao?
Hẳn là phải vui.
Hàn Diệc ngơ ngác nghĩ, không biết trả lời thế nào.
Khát vọng hão huyền biến thành hiện thực quá dễ dàng, khiến cậu bỗng có cảm giác bất an.
"Tôi đã nói rồi, em muốn lợi dụng chúng tôi thế nào cũng được, chỉ cần em nói ra thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những từ tương tự lại được nhắc đến, lần này Hàn Diệc đã thực sự hiểu ý nghĩa của những từ này.
Cậu nắm chặt ngón tay, vẻ mặt có chút chết lặng nhưng giọng điệu lại bình tĩnh lạ thường.
"Vậy anh muốn đánh đổi lại cái gì?"
Trần Minh ngồi bên cửa sổ, mỉm cười rồi đưa mắt nhìn sang. Tình dục nồng nhiệt khiến hắn sung sướng về cả thể xác lẫn tinh thần, lúc này hắn dựa vào khung cửa sổ cười một cách thoải mái và cuồng nhiệt hơn dưới ánh mặt trời.
"Em nói xem, bạn học nhỏ?"
"Chúng tôi muốn em ở lại với chúng tôi, với đứa con."
"Được không?"
Không được!
Không thể được!
Hàn Diệc dường như đã bị chia thành hai nhân cách, một người trong đầu thì đang đau đớn gào thét, nhưng trong thực tại cậu chỉ đang ngơ ngác đặt câu hỏi.
"Rốt cuộc tôi là gì đối với mấy người?"
Trần Túc ôm lấy cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười khẽ trả lời: "Vấn đề này có rất nhiều câu trả lời. Trước hết em là bạn đời thân mật nhất của chúng tôi, sau đó mới là ba của con trai. Là người có thể cùng nhau chia sẻ những thứ tốt đẹp, cũng là người có thể làm chúng tôi có cùng suy nghĩ trong một vấn đề."
Nhưng câu trả lời của Trần Minh đơn giản và thẳng thắn hơn nhiều, hắn cười xấu xa, "Đương nhiên là bạn học nhỏ, có thể banh hai chân ra ** bất cứ lúc nào."
"Các người..." Hàn Diệc khó hiểu nhìn bọn họ, trong giọng nói có phần do dự, "Các người thích tôi sao?"
Nếu người khác hỏi câu này thì chắc chắn Trần Minh sẽ cười phá lên, nhưng khi nghe được câu hỏi từ Hàn Diệc thì hắn nhướng mày và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
"Chà, nếu nói như thế thì thực sự là thích."
Hắn đi tới nhéo mặt Hàn Diệc, trêu chọc: "Thích cái huyệt dâm của em, hôm nay cho tôi ** sung sướng..."
Hàn Diệc lắc đầu, "Anh nói dối."
Cậu đột nhiên nghĩ thông suốt, nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, "Anh nói dối, anh sợ tôi bỏ đi, sợ tôi phản kháng và giãy giụa."
"Anh muốn tôi ngoan ngoãn, muốn tôi ở lại đây."
"Anh rất quan tâm đến tôi."
Vẻ mặt của Trần Minh đột nhiên trở nên lạnh lùng, theo từng lời nói của Hàn Diệc mà càng lúc càng trở nên u ám. Hắn nghiến răng nhéo cằm cậu, tức giận cười nói: "Miệng lưỡi của em ngày càng sắc bén nhỉ, to gan hơn rồi sao?"
Hàn Diệc ngơ ngác nhìn hắn.
Nếu ai đó nói với cậu rằng người đàn ông đã cưỡng hiếp cậu, làm nhục cậu và ép cậu sinh con đột nhiên tỏ ra quan tâm và thích cậu, điều đó còn đáng xấu hổ và đau đớn hơn cả việc bị cưỡng hiếp.
Trần Túc nhẹ nhàng vén mái tóc bị gió thổi bay ra sau tai cho cậu, "Đúng vậy, chúng tôi rất quan tâm em, cho chúng tôi một cơ hội để quan tâm được không?"
"Được." Hàn Diệc nhìn chằm chằm góc bàn, đột nhiên nhẹ giọng nói.
Trần Túc khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy cậu, "Sao không nói trước cho tôi biết là em muốn cái gì?"
Hàn Diệc ngẩng đầu nắm lấy vai y, trong mắt dâng lên cảm xúc phức tạp, gằn từng chữ nói: "Tôi muốn các người duy trì khoản tài trợ này cho đến khi..."
Cậu nói nhỏ, trong giọng nói toát ra sự run rẩy khó có thể nhận ra, "Cho đến khi các người chán ghét và thả tôi đi."
Trần Minh cáu kỉnh ngậm điếu thuốc trong miệng, mấy lần định châm lửa nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong nôi thì hắn lại cố nhịn.
Hắn bực bội chửi rủa, quay người nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Trần Túc thầm thở dài một tiếng rồi bế cậu đến bên giường, vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, "Chúng tôi sẽ không chán ghét em cũng sẽ không chán ghét con, em cứ yên tâm ở lại đây nhìn con trưởng thành."
Chúng tôi sẽ không chán ghét em, vì vậy em cũng không được rời đi.
Hàn Diệc hiểu được điều này, như Trần Túc đã nói, chỉ cần cậu hy sinh một chút sẽ làm nhiều người hạnh phúc hơn.
Nếu đã không thể chạy thoát thì sao không dây đưa đến chết cho rồi.
Cơ thể dưới lớp chăn mỏng thở từng hơi chậm rãi như đang sắp hấp hối, cậu đang nằm đó nhưng dường như lại đang phiêu du ở nơi nào khác.
Trần Túc cau mày rồi đột nhiên nắm lấy tay cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết vì sao, trong một khoảnh khắc y cảm thấy người này sắp biến mất.
***
Trong đêm đen, căn phòng nhỏ tỏa ra ánh đèn lờ mờ có hai bóng người đang quấn lấy nhau ở trên giường.
Hàn Diệc bị trói vào đầu giường và buộc phải chịu đựng từng cú thúc mạnh mẽ từ phía sau.
"Ah ah..."
Cậu nghiến răng cố nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, nhưng vẫn luôn bị người phía sau quấy nhiễu.
"A...ưm...nhẹ...nhẹ..."
Cậu bủn rủn nắm chặt đầu giường, thắt lưng vừa đau vừa mềm, ngay cả gót chân cũng bắt đầu run rẩy không chịu nổi.
Trần Minh nắm chặt eo của cậu, banh hai chân của cậu ra hết cỡ rồi nhấp vào trong hoa huy*t khít khao, hai hòn bi liên tục vỗ vào bờ mông tròn trịa phát ra âm thanh va chạm dâm dục.
Hai mép thịt mềm mại bị dương v*t thô to tách ra, cọ sát vào nhau không ngừng, nước dâm tràn ra làm ướt cả phần lông bên dưới. Trần Minh thẳng lưng nhấp nhanh mà không nói lời nào, tiếng va chạm cơ thể và tiếng nước nhớp nháp vang lên không dứt.
Hàn Diệc hét lên khi một lần nữa đạt đến cực khoái, cơ thể cậu run rẩy kẹp chặt dương v*t đang không ngừng ra vào trong hoa huy*t. Khi dương v*t nhấp vào hoa huy*t chặt chẽ và tiến vào tử cung, nước dâm lập tức tuôn ra trút xuống cái quy đầu to lớn.
Trần Minh nhấp mạnh hai lần vào phần thịt non mềm mại, hoàn toàn không để ý đến cơ thể mẫn cảm của Hàn Diệc sau khi đạt cực khoái, lợi dụng nước dâm ướt trơn trượt mà nắc nhanh.
"Ah... Ha a... Khônk được... Tôi không chịu được..."
"Làm ơn... đủ rồi, thực sự đủ rồi, hức... thả tôi ra..."
Trần Minh hoàn toàn phớt lời cậu nói, cởi dây trói trên tay Hàn Diệc rồi nắm eo lật người cậu lại.
"Dạng chân của em ra."
Hàn Diệc thở hổn hển, khung cảnh trước mắt nhòe đi vì khóc, bị người đàn ông quát lớn nhưng không thể từ chối nên vẫn phải nghiến răng cầm hai chân run rẩy banh ra.
"Tách hoa huy*t ra."
Hàn Diệc quay đầu đi, nức nở dùng ngón tay mở ra hoa huy*t đã hơi đỏ sưng, "Hic… Đau quá, anh nhẹ, nhẹ thôi…"
Khi Trần Minh trở nên tàn nhẫn giữa lông mày và đôi mắt của hắn dường như cũng trở nên tối tăm, hắn đè lên chân của Hàn Diệc rồi từng chút một ép dương v*t vào trong hoa huy*t, thậm chí còn đưa tay ra vỗ vào mông cậu.
"Chổng mông lên."
"Hưm..."
Hàn Diệc bị đánh đến run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng nhắc nhở: "Bao, bao cao su..."
Trần Minh thản nhiên mỉm cười, "Tôi đang ** em, không phải bao cao su."
"Không, không... Tôi sẽ, tôi sẽ có thai."
Trần Minh nhấp cả dương v*t vào trong hoa huy*t nóng bỏng, cảm nhận được sự khít khao mới nghiến răng nói.
"Chẳng phải em muốn tôi chán ghét bỏ rơi em sao?"
"Được thôi, khi nào tôi ** chán thì em sẽ được giải thoát thôi?"
Hắn gập hai chân của Hàn Diệc lại và đè người lên bộ ngực nhỏ của cậu, đâm lút cán dương v*t vào trong rồi lại rút cả cây dương v*t ra hết lần này đến lần khác làm nước dâm trong hoa huy*t chảy lênh láng.
Hàn Diệc không chịu nổi mà hét lên, khóc cho đến khi không thể thở được.
"Dừng... Dừng lại... Ha ưm..."
Trần Minh không nhìn cậu mà chỉ lo nhấp dương v*t vào trong hoa huy*t.
Nhưng trong lòng lại như nếm một quả chanh, vừa chua vừa chát.
Nếu hắn không vui thì người khác cũng đừng hòng yên ổn.
Trần Minh xấu xa nói: "Bạn học nhỏ, đã lựa chọn ở lại thì phải ngoan ngoãn banh hai chân ra."
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro