Chiếm Hữu Độc Quyền: Mục Tiên Sinh, Sủng Không Ngừng!
Đêm Nay, Chúng...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-11 20:58:09
Edit: Quả Chanh Nhỏ
Đem áo khoác treo lên mắc áo, Mục Thiên Dã lên lầu, đi đến hành lang lầu ba, liền nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trong thư phòng truyền ra.
Muộn như vậy, còn chưa ngủ?
Thu lại tay nắm cửa, Mục Thiên Dã xoay người hướng quá thư phòng.
Rèo!
Máy in vẫn đang chạy, Ninh Tiểu Phi từ trên màn hình thu hồi tầm mắt, nhìn thấy máy in sáng đèn đỏ, cắn cắn cái nĩa trong tay, cô tiện tay đem mì bỏ lên bàn, lấy giấy nhét vào máy in.
Khóe mắt liếc qua cánh cửa đang hé mở, cô nghi hoặc quay sang, lập tức liền nhìn thấy Mục Thiên Dã ngoài cửa.
"Mục. . ." Cô vội vàng cầm cái dĩa trong miệng giấu ra sau lưng, một bước tiến lên, che đi gói mì trên bàn làm việc, "Ông xã, anh về rồi à!"
Ngày hôm qua hắn đã nói, không muốn ngửi thấy mùi mì ăn liền nữa, nếu biết cô dám ăn mì ăn liền trong phòng làm việc của hắn, giết cô không phải là không thể.
Nhìn qua máy in, biết cô vẫn đang làm việc, Mục Thiên Dã nhẹ giọng.
"Ngày mai dọn đến chung cư Lan Đình, tôi sẽ sắp xếp người đến đón cô."
Dọn nhà?
Cô?
Có nghĩa là, cô không cần phải sống ở chỗ này nữa?
Chung cư Lan Đình, Ninh Tiểu Phi đương nhiên đã nghe qua, kia là chung cư cao tầng nhất trong giới kinh doanh, rất gần đài truyền hình. . .
"Tuyệt vời." Cô lập tức nở nụ cười, nghĩ đến một chuyện lại mở miệng nhỏ, "Anh cũng qua đó sao?"
Chẳng lẽ là bởi vì cô biểu hiện không tốt, làm phiền vị này rồi, cho nên mới đem cô đuổi đi.
Bỏ chiếc khăn trên cổ xuống, Mục Thiên Dã nheo mắt.
"Cô nói cái gì?"
"Em. . ." Ninh Tiểu Phi cúi đầu, "Em đương nhiên hi vọng anh đi cùng, có điều. . . Em biết em ngu ngốc, cũng không làm người khác yêu thích, nếu anh không tiện, em. . . Em đương nhiên cũng không miễn cưỡng."
Làm ra bộ dáng lưu luyến không rời khỏi hắn, trong lòng lại đã sớm cười lớn -- không miễn cưỡng như vậy là tuyệt vời, tốt nhất là hiện tại hắn liền phân phòng với cô, cả đời không tiếp xúc với nhau.
Tiểu nha đầu đứng trước bàn làm việc, tay chắp sau lưng, nhìn qua chính là bộ dạng cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt như cánh hoa đào, khuôn mặt nhỏ kiều diễm giống như trái đào, váy dài đến gối, tất chân đã được cởi ra, lộ ra đôi chân thẳng tắp, mảnh mai, đôi chân trần không đi dép, lúc này chính là chân trần đứng trên sàn.
Không biết sàn nhà lạnh hay là do thói quen của cô, lúc này, đôi chân nhỏ không an phận cong lên.
Dưới ánh đèn, ngón chân trơn bóng, móng chân có chút ánh lên màu hồng nhạt.
Động tác này, cực giống đêm đó -- khi cô ở trên người hắn thở gấp, đôi chân nhỏ cũng co lên như vậy.
Nha đầu chết tiệt, tưởng mình diễn như thế, hắn liền tin sao?
Không hiểu sao, hắn đột nhiên lại muốn trêu đùa cô một chút.
Liền bước qua, Mục Thiên Dã dừng lại trước mặt Ninh Tiểu Phi, ngón tay nâng cằm cô lên, để cô đối diện với ánh mắt của anh.
"Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một chỗ."
Ninh Tiểu Phi mộng đẹp vỡ tan, trên mặt thoáng hiện lên một tia thất vọng, rất nhanh liền giấu đi.
"Ừm, vậy thì tốt, em đi thu dọn đồ đạc một chút."
Nha đầu chết tiệt kia, lại nói dối.
Có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân muốn trèo lên giường hắn, cô kết hôn với hắn lại không muốn thực sự làm nữ nhân của hắn?
Đôi mắt đen của Mục Thiên Dã nheo lại đầy nguy hiểm.
"Đêm nay, ngủ với tôi."
Không phải chứ?
Hắn ngủ cùng một chỗ với cô, hắn sẽ không muốn cô đấy chứ?
Ninh Tiểu Phi đột nhiên liền đau đầu
Đem áo khoác treo lên mắc áo, Mục Thiên Dã lên lầu, đi đến hành lang lầu ba, liền nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trong thư phòng truyền ra.
Muộn như vậy, còn chưa ngủ?
Thu lại tay nắm cửa, Mục Thiên Dã xoay người hướng quá thư phòng.
Rèo!
Máy in vẫn đang chạy, Ninh Tiểu Phi từ trên màn hình thu hồi tầm mắt, nhìn thấy máy in sáng đèn đỏ, cắn cắn cái nĩa trong tay, cô tiện tay đem mì bỏ lên bàn, lấy giấy nhét vào máy in.
Khóe mắt liếc qua cánh cửa đang hé mở, cô nghi hoặc quay sang, lập tức liền nhìn thấy Mục Thiên Dã ngoài cửa.
"Mục. . ." Cô vội vàng cầm cái dĩa trong miệng giấu ra sau lưng, một bước tiến lên, che đi gói mì trên bàn làm việc, "Ông xã, anh về rồi à!"
Ngày hôm qua hắn đã nói, không muốn ngửi thấy mùi mì ăn liền nữa, nếu biết cô dám ăn mì ăn liền trong phòng làm việc của hắn, giết cô không phải là không thể.
Nhìn qua máy in, biết cô vẫn đang làm việc, Mục Thiên Dã nhẹ giọng.
"Ngày mai dọn đến chung cư Lan Đình, tôi sẽ sắp xếp người đến đón cô."
Dọn nhà?
Cô?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có nghĩa là, cô không cần phải sống ở chỗ này nữa?
Chung cư Lan Đình, Ninh Tiểu Phi đương nhiên đã nghe qua, kia là chung cư cao tầng nhất trong giới kinh doanh, rất gần đài truyền hình. . .
"Tuyệt vời." Cô lập tức nở nụ cười, nghĩ đến một chuyện lại mở miệng nhỏ, "Anh cũng qua đó sao?"
Chẳng lẽ là bởi vì cô biểu hiện không tốt, làm phiền vị này rồi, cho nên mới đem cô đuổi đi.
Bỏ chiếc khăn trên cổ xuống, Mục Thiên Dã nheo mắt.
"Cô nói cái gì?"
"Em. . ." Ninh Tiểu Phi cúi đầu, "Em đương nhiên hi vọng anh đi cùng, có điều. . . Em biết em ngu ngốc, cũng không làm người khác yêu thích, nếu anh không tiện, em. . . Em đương nhiên cũng không miễn cưỡng."
Làm ra bộ dáng lưu luyến không rời khỏi hắn, trong lòng lại đã sớm cười lớn -- không miễn cưỡng như vậy là tuyệt vời, tốt nhất là hiện tại hắn liền phân phòng với cô, cả đời không tiếp xúc với nhau.
Tiểu nha đầu đứng trước bàn làm việc, tay chắp sau lưng, nhìn qua chính là bộ dạng cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt như cánh hoa đào, khuôn mặt nhỏ kiều diễm giống như trái đào, váy dài đến gối, tất chân đã được cởi ra, lộ ra đôi chân thẳng tắp, mảnh mai, đôi chân trần không đi dép, lúc này chính là chân trần đứng trên sàn.
Không biết sàn nhà lạnh hay là do thói quen của cô, lúc này, đôi chân nhỏ không an phận cong lên.
Dưới ánh đèn, ngón chân trơn bóng, móng chân có chút ánh lên màu hồng nhạt.
Động tác này, cực giống đêm đó -- khi cô ở trên người hắn thở gấp, đôi chân nhỏ cũng co lên như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nha đầu chết tiệt, tưởng mình diễn như thế, hắn liền tin sao?
Không hiểu sao, hắn đột nhiên lại muốn trêu đùa cô một chút.
Liền bước qua, Mục Thiên Dã dừng lại trước mặt Ninh Tiểu Phi, ngón tay nâng cằm cô lên, để cô đối diện với ánh mắt của anh.
"Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một chỗ."
Ninh Tiểu Phi mộng đẹp vỡ tan, trên mặt thoáng hiện lên một tia thất vọng, rất nhanh liền giấu đi.
"Ừm, vậy thì tốt, em đi thu dọn đồ đạc một chút."
Nha đầu chết tiệt kia, lại nói dối.
Có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân muốn trèo lên giường hắn, cô kết hôn với hắn lại không muốn thực sự làm nữ nhân của hắn?
Đôi mắt đen của Mục Thiên Dã nheo lại đầy nguy hiểm.
"Đêm nay, ngủ với tôi."
Không phải chứ?
Hắn ngủ cùng một chỗ với cô, hắn sẽ không muốn cô đấy chứ?
Ninh Tiểu Phi đột nhiên liền đau đầu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro