Khu trọ mới
2024-08-11 22:24:19
Một đêm, thân thể như bị nghiền nát.
Lộ Tĩnh bất giác tỉnh dậy, đôi mắt nhỏ khó khăn lắm mới lấy được tiêu cự nhìn vào xung quanh, trời khi này vẫn còn thoảng tối, nơi hướng chân trời chút ánh sáng đỏ cam rọi lên, chiếu qua căn phòng, tạo cảm giác tĩnh mịch.
Phía bên cạnh là lồng ngực ấm áp, nhưng khiến Lộ Tĩnh hoảng sợ bất giác bài xích. Bởi vì người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ, nên hơi thở của hắn cứ thế duy trì đều đều phả ra hơi thở mạnh mẽ. Vừa hơi co người rụt lại đã cảm nhận bàn tay to lớn đặt ngay bên eo nhỏ, sự ấm nóng từ thân thể người đàn ông truyền sang.
Cô không suy nghĩ được nhiều, muốn rời khỏi trở về bệnh viện, cầm lấy bàn tay rắn chắc của Mặc Kỳ Dực đặt sang một bên. Nhưng vừa ngồi dậy thì bàn tay hắn đã lần nữa di chuyển trên cơ thể của cô, trực tiếp dễ dàng mà kéo trở lại giường.
“Đi đâu.”
Giọng nói trầm khàn vang lên, mang theo thanh âm vừa mới tỉnh lại. Mặc Kỳ Dực trước giờ rất cảnh giác, nên đôi khi chỉ vì chút cử động nhỏ của cô, hắn đã sớm tỉnh dậy theo. Hiện giờ người đàn ông cũng cảm nhận sự lười biếng, muốn tiếp tục ôm lấy cơ thể mềm mại ngủ tiếp.
Mặc Kỳ Dực vùi vào thân thể nhỏ mềm mại. Cơ thể người đàn ông rắn chắc, lần này đã ôm chặt càng khiến Lộ Tĩnh không thể thoát khỏi, đôi chân hắn gác lên chân cô, bàn tay mân mê cơ thể nhỏ. Đòi hỏi sự tiếp xúc thân mật cực độ.
Trông hành động này, Lộ Tĩnh không muốn nói quá nhiều. Càng không muốn để người đàn ông nổi thú tính chỉ vừa mới sáng sớm.
“Tôi muốn trở về bệnh viện, cũng tiện thể sắp xếp toàn bộ đồ dùng sang nơi mà ngài đã chuẩn bị.”
Mặc Kỳ Dực vẫn không mở mắt, quyến luyến vùi lên bả vai mềm mại của cô, giờ đây nơi bả vai đã đầy vết cắn do hắn tạo nên, tím tím đỏ đỏ, đều do đêm qua hắn cũng không thể kiềm chế được ham muốn.
“Không vội, một lát nữa cùng tôi đi. Khi đó tôi cũng sẽ sai dặn người.”
Hắn không vội, nhưng Lộ Tĩnh lại rất vội. Cô hắng giọng, rất bài xích sự tiếp xúc này.
“Nhưng tôi muốn trở lại bệnh viện trước khi cha tỉnh lại, tôi sợ cha sẽ lo lắng.”
Đến lúc này, Mặc Kỳ Dực cũng hơi khó chịu. Người đàn ông vô thức nhíu mày, giọng nói theo đó trầm xuống lộ ra vẻ không vui.
“Em là một đứa trẻ lên ba hay sao mà đi đâu cũng cần phải báo cáo? Tôi bảo ở lại thì ở lại, cho phép thì rời đi. Tốt nhất đừng nhiều lời với tôi.”
Lộ Tĩnh nghe đe dọa, nhất thời không thể phản kháng. Sau câu nói đó chỉ có thể nằm im, ánh mắt cứ thế vô thức hướng về phía khung cửa kính bên ngoài. Cơ thể đều bị người đàn ông ôm lấy. Sau một khoảng thời gian không thể thoát được, dần dần tâm trí rơi vào mệt mỏi, vô thức mà ngủ say.
Người đàn ông nằm bên cạnh, mãi một lúc nghe thấy hơi thở đều đều, hắn cũng cảm thấy hài lòng.
…
Rất lâu sau, Lộ Tĩnh mới bất giác mà thức dậy. Khi này, bên cạnh đã trống không, người hầu đang quét dọn căn phòng, cũng thu nhặt những thứ đồ trên nền sàn lên, kéo rèm gọn sang một bên để nơi đây thêm sáng sủa.
Vừa trông thấy cô tỉnh lại thì ra lệnh.
“Tỉnh rồi thì đi xuống, ông chủ đang đợi cô. Đừng có nằm dây dưa trên giường để tốn thời gian của ngài.”
Đồng hồ điểm hơn chín giờ.
Lộ Tĩnh ngồi dậy, cũng không hề trì trệ. Rất nhanh đã trở xuống, nhìn thời gian gần đến giờ trưa thì cũng lo lắng. Cô vậy mà lại mất cảnh giác ngủ đến tận bây giờ.
Bên dưới phòng, Mặc Kỳ Dực khi này vẫn ngồi trên ghế làm việc, bộ dạng người đàn ông nghiêm túc. Dù đã quá giờ sáng nhưng khi thấy cô trở xuống, người đàn ông liền sai người bày biện đồ ăn. Nhìn bộ dạng vội vàng của cô, hắn cũng biết được cô muốn làm gì.
“Dùng bữa, xong thì tôi liền sai người trở em đến khu nhà trọ. Mọi thứ khi này đều đã sắp xếp xong, đến chiều có thể cùng cha của em mà trở về.”
Căn bản mọi thứ đều nằm trong suy tính của Mặc Kỳ Dực.
Lộ Tĩnh nghe vậy, chỉ có thể ngồi xuống dùng bữa. Chiếc váy hiện tại cô mặc lại rất kín kẽ và dài, ôm trọn hết cơ thể. Biểu thị rõ cô không muốn để ai thấy được mấy vết tích trên cơ thể lúc này.
Mặc Kỳ Dực hiển nhiên nhìn ra được mấy điều đó.
Dùng bữa xong, liền có một chiếc xe chở Lộ Tĩnh đến khu trọ. Nơi đây bố trí trông đẹp mắt hơn, mọi thứ đồ vật cũng đều sắp xếp gọn gàng như lời người đàn ông nói. Lần nữa di chuyển đến bệnh viện, khi này đã vào hai giờ chiều.
Cha Lộ hiện tại không hề ngủ.
Lộ Tĩnh nhìn ông, cũng bịa đại một lý do mức lương đã nâng cao. Vì thế liền kiếm được khu trọ tốt hơn. Tốn gần như một tiếng, cô gái nhỏ cũng có thể cùng cha thu xếp mà trở về.
Cha Lộ không nói quá nhiều, ngay khi trở về khu nhà, việc đầu ông làm là sắp xếp mọi thứ cho ngăn nắp. Đem những tấm ảnh chụp gia đình có cô và mẹ, cứ thế bày biện khắp nơi.
Rất nhanh, khu nhà nhỏ lại cảm nhận được sự ấm áp.
Lộ Tĩnh bất giác tỉnh dậy, đôi mắt nhỏ khó khăn lắm mới lấy được tiêu cự nhìn vào xung quanh, trời khi này vẫn còn thoảng tối, nơi hướng chân trời chút ánh sáng đỏ cam rọi lên, chiếu qua căn phòng, tạo cảm giác tĩnh mịch.
Phía bên cạnh là lồng ngực ấm áp, nhưng khiến Lộ Tĩnh hoảng sợ bất giác bài xích. Bởi vì người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ, nên hơi thở của hắn cứ thế duy trì đều đều phả ra hơi thở mạnh mẽ. Vừa hơi co người rụt lại đã cảm nhận bàn tay to lớn đặt ngay bên eo nhỏ, sự ấm nóng từ thân thể người đàn ông truyền sang.
Cô không suy nghĩ được nhiều, muốn rời khỏi trở về bệnh viện, cầm lấy bàn tay rắn chắc của Mặc Kỳ Dực đặt sang một bên. Nhưng vừa ngồi dậy thì bàn tay hắn đã lần nữa di chuyển trên cơ thể của cô, trực tiếp dễ dàng mà kéo trở lại giường.
“Đi đâu.”
Giọng nói trầm khàn vang lên, mang theo thanh âm vừa mới tỉnh lại. Mặc Kỳ Dực trước giờ rất cảnh giác, nên đôi khi chỉ vì chút cử động nhỏ của cô, hắn đã sớm tỉnh dậy theo. Hiện giờ người đàn ông cũng cảm nhận sự lười biếng, muốn tiếp tục ôm lấy cơ thể mềm mại ngủ tiếp.
Mặc Kỳ Dực vùi vào thân thể nhỏ mềm mại. Cơ thể người đàn ông rắn chắc, lần này đã ôm chặt càng khiến Lộ Tĩnh không thể thoát khỏi, đôi chân hắn gác lên chân cô, bàn tay mân mê cơ thể nhỏ. Đòi hỏi sự tiếp xúc thân mật cực độ.
Trông hành động này, Lộ Tĩnh không muốn nói quá nhiều. Càng không muốn để người đàn ông nổi thú tính chỉ vừa mới sáng sớm.
“Tôi muốn trở về bệnh viện, cũng tiện thể sắp xếp toàn bộ đồ dùng sang nơi mà ngài đã chuẩn bị.”
Mặc Kỳ Dực vẫn không mở mắt, quyến luyến vùi lên bả vai mềm mại của cô, giờ đây nơi bả vai đã đầy vết cắn do hắn tạo nên, tím tím đỏ đỏ, đều do đêm qua hắn cũng không thể kiềm chế được ham muốn.
“Không vội, một lát nữa cùng tôi đi. Khi đó tôi cũng sẽ sai dặn người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không vội, nhưng Lộ Tĩnh lại rất vội. Cô hắng giọng, rất bài xích sự tiếp xúc này.
“Nhưng tôi muốn trở lại bệnh viện trước khi cha tỉnh lại, tôi sợ cha sẽ lo lắng.”
Đến lúc này, Mặc Kỳ Dực cũng hơi khó chịu. Người đàn ông vô thức nhíu mày, giọng nói theo đó trầm xuống lộ ra vẻ không vui.
“Em là một đứa trẻ lên ba hay sao mà đi đâu cũng cần phải báo cáo? Tôi bảo ở lại thì ở lại, cho phép thì rời đi. Tốt nhất đừng nhiều lời với tôi.”
Lộ Tĩnh nghe đe dọa, nhất thời không thể phản kháng. Sau câu nói đó chỉ có thể nằm im, ánh mắt cứ thế vô thức hướng về phía khung cửa kính bên ngoài. Cơ thể đều bị người đàn ông ôm lấy. Sau một khoảng thời gian không thể thoát được, dần dần tâm trí rơi vào mệt mỏi, vô thức mà ngủ say.
Người đàn ông nằm bên cạnh, mãi một lúc nghe thấy hơi thở đều đều, hắn cũng cảm thấy hài lòng.
…
Rất lâu sau, Lộ Tĩnh mới bất giác mà thức dậy. Khi này, bên cạnh đã trống không, người hầu đang quét dọn căn phòng, cũng thu nhặt những thứ đồ trên nền sàn lên, kéo rèm gọn sang một bên để nơi đây thêm sáng sủa.
Vừa trông thấy cô tỉnh lại thì ra lệnh.
“Tỉnh rồi thì đi xuống, ông chủ đang đợi cô. Đừng có nằm dây dưa trên giường để tốn thời gian của ngài.”
Đồng hồ điểm hơn chín giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Tĩnh ngồi dậy, cũng không hề trì trệ. Rất nhanh đã trở xuống, nhìn thời gian gần đến giờ trưa thì cũng lo lắng. Cô vậy mà lại mất cảnh giác ngủ đến tận bây giờ.
Bên dưới phòng, Mặc Kỳ Dực khi này vẫn ngồi trên ghế làm việc, bộ dạng người đàn ông nghiêm túc. Dù đã quá giờ sáng nhưng khi thấy cô trở xuống, người đàn ông liền sai người bày biện đồ ăn. Nhìn bộ dạng vội vàng của cô, hắn cũng biết được cô muốn làm gì.
“Dùng bữa, xong thì tôi liền sai người trở em đến khu nhà trọ. Mọi thứ khi này đều đã sắp xếp xong, đến chiều có thể cùng cha của em mà trở về.”
Căn bản mọi thứ đều nằm trong suy tính của Mặc Kỳ Dực.
Lộ Tĩnh nghe vậy, chỉ có thể ngồi xuống dùng bữa. Chiếc váy hiện tại cô mặc lại rất kín kẽ và dài, ôm trọn hết cơ thể. Biểu thị rõ cô không muốn để ai thấy được mấy vết tích trên cơ thể lúc này.
Mặc Kỳ Dực hiển nhiên nhìn ra được mấy điều đó.
Dùng bữa xong, liền có một chiếc xe chở Lộ Tĩnh đến khu trọ. Nơi đây bố trí trông đẹp mắt hơn, mọi thứ đồ vật cũng đều sắp xếp gọn gàng như lời người đàn ông nói. Lần nữa di chuyển đến bệnh viện, khi này đã vào hai giờ chiều.
Cha Lộ hiện tại không hề ngủ.
Lộ Tĩnh nhìn ông, cũng bịa đại một lý do mức lương đã nâng cao. Vì thế liền kiếm được khu trọ tốt hơn. Tốn gần như một tiếng, cô gái nhỏ cũng có thể cùng cha thu xếp mà trở về.
Cha Lộ không nói quá nhiều, ngay khi trở về khu nhà, việc đầu ông làm là sắp xếp mọi thứ cho ngăn nắp. Đem những tấm ảnh chụp gia đình có cô và mẹ, cứ thế bày biện khắp nơi.
Rất nhanh, khu nhà nhỏ lại cảm nhận được sự ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro