Chương 30 - Có thể thoát khỏi

Men rượu hay me...

2024-08-11 22:24:19

Người đàn ông vừa mới tắm xong, trên cơ thể hắn giờ đây bao phủ thứ khí lạnh lẽo từ nước còn đọng lại. Đem cả thân hình đè ép nữ nhân trên giường, trông cô lại nhỏ bé như một đứa trẻ trong tay hắn. Nhưng trong đầu Mặc Kỳ Dực lại có thứ suy nghĩ khác, chung quy những nữ nhân ở cái xế hộp đêm nơi đây cũng đều là như một.

Chẳng qua nữ nhân bên dưới trông non nớt, nhất thời dâng lên sự hứng thú chốc lát. Có lẽ xong đêm nay cũng là thứ dứt điểm, có khi kẻ như người đàn ông nay lại đổi mùi vị chăng.

Lộ Tĩnh co quắp lại, cơ thể khát vọng mãnh liệt dâng trào, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào da thịt mát mẻ trước mắt đâm ra sự phụ thuộc càng lúc càng dâng cao lên. Từng khớp ngón tay xinh đẹp đưa lên, ham muốn chạm vào cơ thể rắn chắc trước mắt mỗi lúc một dâng cao. Rõ ràng, một sợi lý trí nhỏ bé vẫn kêu gào thống khổ muốn thoát khỏi cái thứ xúc cảm này, nhưng căn bản lại là vô dụng. Cô muốn khóc nhưng bất thành, hai thái cực cứ thế gào thét một cách đối lập vào nhau.

Dưới từng cái chạm mân mê trên da thịt của cô gái nhỏ, mỗi lần chạm là một lần rạo rực dâng trào, chính bàn tay nhỏ cũng chẳng thể khống chế được đem len lỏi qua cái làn da ngâm rắn chắc của hắn, xen vào khối cơ ngực trần trụi và làn da lõa lồ phủ sao áo choàng tắm kia.

Người đàn ông đặt nụ hôn vụn vặt, cũng cảm nhận được sự kích thích vô hình đến từ bàn tay nhỏ, nụ hôn mân mê rơi rớt dần dần, vụn vặt trên gương mặt lại hòa vào dưới chiếc cằm, len lỏi sâu đến từng sợi tế bào.

Trong miệng người đàn ông thoang thoảng thứ men rượu nồng đặc đến say mê, mà đôi môi nhỏ của cô ban nãy cũng hớp một ít rượu, chính bản thân cũng vươn thứ mùi đó mà hòa vào, đâu đó lẫn thứ thuốc lá nhàn nhạt sang trọng của người trước mắt.

Không rõ rượu làm say lòng người, hay do bản thân say trong thứ tình d.ục trước mắt.

“Suy cho cùng, cũng đều là một thứ nữ nhân như nhau.”

Mặc Kỳ Dực ngẩng lên, đôi môi ánh thứ nước bọt từ người con gái dưới thân. Cất giọng trầm khàn lên tiếng, nhìn bộ đồ phục vụ dưới thân cô cũng bị loạn đi, mơ hồ thấy được thứ đường nét quyến rũ đến mê người.

Làn da trắng mịn, không phải trắng bóc như những nữ nhân vẫn thường hay trên giường hắn, nhưng chính người đàn ông cảm nhận được độ săn chắc, hắn đoán có lẽ vì bình thường khi làm phục vụ vẫn hay đi lại nên người con gái này cơ thể trông khỏe khoắn. Càng không phải mấy thứ phụ nữ yểu điệu làn da mềm nhũn.



Người đàn ông vươn tay, trực tiếp cởi đi bộ áo choàng tắm bên ngoài. Chốc chốc thân hình dũng mãnh thể hiện phô rõ trước đôi mắt long lanh ngập tràn ánh nước của cô gái nhỏ. Làn da người đàn ông săn chắc, vài nơi vẫn còn vệt sẹo, trông thứ săn chắc không phải vì vẫn thường luyện tập đều đặn mà ra, dường như đều bởi vì trải nghiệm hoạt động mạnh khắt khe mới có thể hình thành. Càng không dễ mà mất đi.

Ánh mắt chim ưng đen nhánh từ phía trên phản chiếu thân hình nhỏ nhắn, như thể nhìn một con mồi lại vừa ngã rạp dưới thân hắn. Nương theo ánh mắt, dần dần tối đục ngầu, chỉ còn thứ dục vọng che khuất bởi thứ dã tính của một kẻ làm chủ cuộc chơi.

Mà cô gái nhỏ vẫn cứ vô lực, bàn tay nhỏ nhắn vươn vươn muốn chạm lên cơ thể trước mắt đòi hỏi sự mát lạnh, vẫn cứ kêu gào một cách bất lực.

“Nóng… nóng quá…”

Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, nhìn xuống nơi con dã thú thật sự vẫn đang căng tràn ngốc đầu, gân góc đáng sợ lại còn rỉ nước. Trong từ điển của Mặc Kỳ Dực không có sự thương hại, càng không luyến tiếc, suy cho cùng là thứ trao đổi đôi bên có lợi.

Hắn cúi người vươn tay, kéo đi cổ áo của cô gái nhỏ vẫn còn loạn lên. Bộ đồ nữ phục vụ bên dưới là lớp váy ngắn cũn cỡn, phía trên một áo sơ mi trắng bên trong phủ phục, bên ngoài thứ áo chuyên dụng màu đen phủ lên.

Người đàn ông tỉ mỉ cởi đi áo khoát ngoài, rồi đưa tay cởi đi lớp nút áo của bộ đồ, qua từng nút áo, làn da mịn màng trắng nõn cứ thế phô lên dưới ánh mắt đầy sự thèm muốn. Hắn vươn tay chạm vào, mềm mại là thứ xúc cảm, làn ngực không quá to lại vừa đủ vẫn cứ phập phồng, môi nhỏ hé mở tỏa hương thơm ngọt ngào.

Phiền phức bởi cấu trúc của chiếc áo của cô, bởi suy cho cùng những nữ nhân khi hiện diện trước mắt Mặc Kỳ Dực đều chỉ có hai trạng thái, một là chiếc váy một lực tay đã có thể cởi được, hai là trực tiếp không mặc gì nằm trên giường rồi đợi hắn đến.

Người đàn ông cảm khái một lúc, cứ mỗi lần cởi càng đưa tay mân mê men theo cơ thể đường cong mê người, chủ đích để xác nhận sự thu hút. Ngón tay trỏ đặt nơi rãnh ngực, không phải quá to lớn so với những nữ nhân khi trước vẫn đụng vào, vẫn cứ mềm mại như thế.

Sau cùng, lần lượt trút bỏ từ từ. Đến khi người dưới thân chẳng còn vật gì để che đậy, hoàn toàn phô rõ dưới ánh mắt người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Có thể thoát khỏi

Số ký tự: 0