Người của tôi
2024-08-11 22:24:19
Kỳ thực, Lộ Tĩnh chính là người đầu tiên Mặc Kỳ Dực ham muốn công khai như thế.
Nếu đổi lại là những người phụ nữ trước đây, người đàn ông để tâm một chút cũng không có. Vậy mà với Lộ Tĩnh, cơ hồ người đàn ông chỉ muốn nói cho mọi người biết, cô chính là người phụ nữ của hắn. Để không kẻ nào có lá gan mà dòm ngó đến.
Chỉ có Lộ Tĩnh không ngừng suy nghĩ, mọi thứ cô nghĩ, từng chút một đều khác hoàn toàn với người đàn ông này.
Vậy là hiện tại, trong mắt những người xung quanh, ai cũng đều biết được cô chính là người được Mặc Kỳ Dực bao nuôi. Bọn họ cúi đầu với cô, tức là sợ hãi thân phận của cô.
Điều đó không khác gì những công sức cô dựng nên, đều bị một tay người đàn ông này đạp đổ. Những bộ phim cô tham gia, cả ánh nhìn xung quanh. Bọn họ không biết cô trải qua những gì, cho đến cuối bọn họ chỉ nghĩ một điều rằng, những thứ cô có được đến bây giờ đều do một tay Mặc Kỳ Dực cho!
Đến hiện tại, Mặc Kỳ Dực đối xử với cô không có điều gì là không tốt. Nhưng người đàn ông này, vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, cô khát khao sự bình yên đến mức nào.
Người đàn ông này chỉ thực hiện những điều mà hắn muốn, cũng không đặt vào suy nghĩ của cô.
Gần như không như suy nghĩ, Lộ Tĩnh cứ thế thốt ra.
“Ngài Mặc... ngài có thể rời khỏi phòng không? Tôi nghĩ... mối quan hệ chúng ta trong tối vẫn tốt hơn.
“Hiện giờ, ai cũng đều biết em chính là người của tôi!”Mặc Kỳ Dực nhíu mày, trên gương mặt hiện lên nét âm u. Rõ ràng rất không
vui với câu nói của cô, và cả sự thay đổi cách xưng hô này. Sâu thẳm ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Người đàn ông nhận ra, rất khó để cô chấp nhận hắn.
Lộ Tĩnh muốn nói gì đó thì Mặc Kỳ Dực đã nhanh hơn, người đàn ông lập tức bế bổng cô lên. Bàn tay lùa tất cả những vật dụng trang điểm trên bàn xuống, thanh âm rớt va chạm lạch cạch của đồ vật rơi trên nền đất vang lên, vội vàng đặt cô trên bàn trang điểm. Dùng nụ hôn áp đặt, ép buộc cô đối diện với hắn
Nụ hôn tựa hồ gió bão điên cuồng, muốn độc chiếm lấy đôi môi của cô. Bắt ép cô phải nhìn nhận, cô hiện tại chính là người của hắn.
Rõ ràng hắn đã hạ thấp cái tôi, cũng buông lỏng sự kiêu ngạo. Vì cái gì cô gái nhỏ này cứ liên tiếp chối từ. (T)
Nụ hôn này khiến vệt son bị lem sang một bên, dần dần rơi xuống bên xương quai xanh tinh xảo mê người mà lả lướt, tựa hồ muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, hơi thở cô phập phồng không ngừng, cử động nhẹ nhàng theo đó lên xuống. Mặc Kỳ Dực khẽ liếm nhẹ, sau đó muốn cắn mạnh xuống, nhưng rất nhanh bàn tay nhỏ đã vội vàng chặn lại.
“Đừng... xin ngài, lát nữa tôi còn phải chụp hình”
Cô không muốn những dấu ấn này trên người, cũng không muốn thấy ánh mắt phán xét của kẻ khác.
Giọng nói càng lúc càng thổn thức mang theo sự yếu ớt chẳng thể phản kháng.
Cô không muốn kẻ khác nghĩ, cô phục vụ hắn, bất cứ khi nào cũng phải phục vụ hắn. Thậm chí ở tại một nơi làm việc như thế này.Mặc Kỳ Dực nhíu mày, đến khi thấy đôi mắt nhỏ long lanh ánh nước như thế muốn khóc, bỗng chốc cảm thấy chột dạ, ngón tay thô ráp vươn lên, lau đi vệt son đang bị nhoè.
Vẫn là hắn không đủ kiên nhẫn!
Thời điểm Mặc Kỳ Dực rời đi, Lộ Tĩnh vẫn ngồi lặng trên chiếc bàn trang điểm. Gương mặt hơi thất thần. Mãi đến khi chuyên viên trang điểm lẫn người tạo hình tiến vào, cô gái nhỏ mới lấy lại tinh thần.
Hai người họ nhìn khung cảnh rối loạn, nhưng vẫn biết điều không hề nói gì. Lẳng lặng tiến lại gần, thu dọn toàn bộ những món đồ rơi vương vãi.
“Thưa cô, chúng ta tiếp tục thôi. Sắp đến giờ chụp hình rồi.
Ban nãy, khi vị chủ tịch kiêu ngạo rời đi. Không ít người nhận ra tâm tình rất khó chịu, sự áp bức toả ra vô hình chung khiến không một ai dám đến gần. Thậm chí trên đôi môi người đàn ông vươn chút hồng nhạt.
Không cần nghĩ cũng đoán được điều gì xảy ra.
Mọi người nơi đây ai cũng đều biết, công ty giải trí Star dưới sự quản lý của tập đoàn Đế Đô. Nhưng để chứng kiến vị chủ tịch đứng đầu là Mặc Kỳ Dực hiện diện ở đây thì đây thật sự chính là lần đầu tiên.
Hiện diện chỉ để khẳng định, Lộ Tĩnh là người của hắn, sau này bất cứ một ai cũng đều không được phép có ý đồ hoặc ức hiếp cô.
...
Buổi chụp hình kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ.
Thời gian kết thúc đã vào hơn năm giờ. Lộ Tĩnh trước khi muốn trở về biệt thự của Nặc Kỳ Dực, liền chủ động theo thói quen trở về lại khu nhà trọ.
Cô gái nhỏ mở cửa, nhìn căn nhà vắng lặng, sự bất an càng lúc càng lớn.
Điều khiển Lộ Tĩnh ngạc nhiên hơn, toàn bộ đồ ăn hôm qua cô chuẩn bị cho cha Lộ vẫn còn nguyên, như thể chưa có người động vào.
Mọi thứ căn phòng này, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Một loại dự cảm không lành xuất hiện.
Nhưng rồi Lộ Tĩnh cố gạt bỏ đi cái suy nghĩ này, cô không muốn đem những
cái suy nghĩ không tốt và những điều xui rủi này đến với ông.
Đúng vậy, cha Lộ đã lớn rồi. Có lẽ ông vì trục trặc một vấn đề gì đó nên mới không trở về. Có thể ông đã ở lại công ty chẳng hạn.
Suốt cả quá trình, Lộ Tĩnh đều không cách nào mà thôi suy nghĩ.
Nếu đổi lại là những người phụ nữ trước đây, người đàn ông để tâm một chút cũng không có. Vậy mà với Lộ Tĩnh, cơ hồ người đàn ông chỉ muốn nói cho mọi người biết, cô chính là người phụ nữ của hắn. Để không kẻ nào có lá gan mà dòm ngó đến.
Chỉ có Lộ Tĩnh không ngừng suy nghĩ, mọi thứ cô nghĩ, từng chút một đều khác hoàn toàn với người đàn ông này.
Vậy là hiện tại, trong mắt những người xung quanh, ai cũng đều biết được cô chính là người được Mặc Kỳ Dực bao nuôi. Bọn họ cúi đầu với cô, tức là sợ hãi thân phận của cô.
Điều đó không khác gì những công sức cô dựng nên, đều bị một tay người đàn ông này đạp đổ. Những bộ phim cô tham gia, cả ánh nhìn xung quanh. Bọn họ không biết cô trải qua những gì, cho đến cuối bọn họ chỉ nghĩ một điều rằng, những thứ cô có được đến bây giờ đều do một tay Mặc Kỳ Dực cho!
Đến hiện tại, Mặc Kỳ Dực đối xử với cô không có điều gì là không tốt. Nhưng người đàn ông này, vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, cô khát khao sự bình yên đến mức nào.
Người đàn ông này chỉ thực hiện những điều mà hắn muốn, cũng không đặt vào suy nghĩ của cô.
Gần như không như suy nghĩ, Lộ Tĩnh cứ thế thốt ra.
“Ngài Mặc... ngài có thể rời khỏi phòng không? Tôi nghĩ... mối quan hệ chúng ta trong tối vẫn tốt hơn.
“Hiện giờ, ai cũng đều biết em chính là người của tôi!”Mặc Kỳ Dực nhíu mày, trên gương mặt hiện lên nét âm u. Rõ ràng rất không
vui với câu nói của cô, và cả sự thay đổi cách xưng hô này. Sâu thẳm ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Người đàn ông nhận ra, rất khó để cô chấp nhận hắn.
Lộ Tĩnh muốn nói gì đó thì Mặc Kỳ Dực đã nhanh hơn, người đàn ông lập tức bế bổng cô lên. Bàn tay lùa tất cả những vật dụng trang điểm trên bàn xuống, thanh âm rớt va chạm lạch cạch của đồ vật rơi trên nền đất vang lên, vội vàng đặt cô trên bàn trang điểm. Dùng nụ hôn áp đặt, ép buộc cô đối diện với hắn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ hôn tựa hồ gió bão điên cuồng, muốn độc chiếm lấy đôi môi của cô. Bắt ép cô phải nhìn nhận, cô hiện tại chính là người của hắn.
Rõ ràng hắn đã hạ thấp cái tôi, cũng buông lỏng sự kiêu ngạo. Vì cái gì cô gái nhỏ này cứ liên tiếp chối từ. (T)
Nụ hôn này khiến vệt son bị lem sang một bên, dần dần rơi xuống bên xương quai xanh tinh xảo mê người mà lả lướt, tựa hồ muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, hơi thở cô phập phồng không ngừng, cử động nhẹ nhàng theo đó lên xuống. Mặc Kỳ Dực khẽ liếm nhẹ, sau đó muốn cắn mạnh xuống, nhưng rất nhanh bàn tay nhỏ đã vội vàng chặn lại.
“Đừng... xin ngài, lát nữa tôi còn phải chụp hình”
Cô không muốn những dấu ấn này trên người, cũng không muốn thấy ánh mắt phán xét của kẻ khác.
Giọng nói càng lúc càng thổn thức mang theo sự yếu ớt chẳng thể phản kháng.
Cô không muốn kẻ khác nghĩ, cô phục vụ hắn, bất cứ khi nào cũng phải phục vụ hắn. Thậm chí ở tại một nơi làm việc như thế này.Mặc Kỳ Dực nhíu mày, đến khi thấy đôi mắt nhỏ long lanh ánh nước như thế muốn khóc, bỗng chốc cảm thấy chột dạ, ngón tay thô ráp vươn lên, lau đi vệt son đang bị nhoè.
Vẫn là hắn không đủ kiên nhẫn!
Thời điểm Mặc Kỳ Dực rời đi, Lộ Tĩnh vẫn ngồi lặng trên chiếc bàn trang điểm. Gương mặt hơi thất thần. Mãi đến khi chuyên viên trang điểm lẫn người tạo hình tiến vào, cô gái nhỏ mới lấy lại tinh thần.
Hai người họ nhìn khung cảnh rối loạn, nhưng vẫn biết điều không hề nói gì. Lẳng lặng tiến lại gần, thu dọn toàn bộ những món đồ rơi vương vãi.
“Thưa cô, chúng ta tiếp tục thôi. Sắp đến giờ chụp hình rồi.
Ban nãy, khi vị chủ tịch kiêu ngạo rời đi. Không ít người nhận ra tâm tình rất khó chịu, sự áp bức toả ra vô hình chung khiến không một ai dám đến gần. Thậm chí trên đôi môi người đàn ông vươn chút hồng nhạt.
Không cần nghĩ cũng đoán được điều gì xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nơi đây ai cũng đều biết, công ty giải trí Star dưới sự quản lý của tập đoàn Đế Đô. Nhưng để chứng kiến vị chủ tịch đứng đầu là Mặc Kỳ Dực hiện diện ở đây thì đây thật sự chính là lần đầu tiên.
Hiện diện chỉ để khẳng định, Lộ Tĩnh là người của hắn, sau này bất cứ một ai cũng đều không được phép có ý đồ hoặc ức hiếp cô.
...
Buổi chụp hình kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ.
Thời gian kết thúc đã vào hơn năm giờ. Lộ Tĩnh trước khi muốn trở về biệt thự của Nặc Kỳ Dực, liền chủ động theo thói quen trở về lại khu nhà trọ.
Cô gái nhỏ mở cửa, nhìn căn nhà vắng lặng, sự bất an càng lúc càng lớn.
Điều khiển Lộ Tĩnh ngạc nhiên hơn, toàn bộ đồ ăn hôm qua cô chuẩn bị cho cha Lộ vẫn còn nguyên, như thể chưa có người động vào.
Mọi thứ căn phòng này, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Một loại dự cảm không lành xuất hiện.
Nhưng rồi Lộ Tĩnh cố gạt bỏ đi cái suy nghĩ này, cô không muốn đem những
cái suy nghĩ không tốt và những điều xui rủi này đến với ông.
Đúng vậy, cha Lộ đã lớn rồi. Có lẽ ông vì trục trặc một vấn đề gì đó nên mới không trở về. Có thể ông đã ở lại công ty chẳng hạn.
Suốt cả quá trình, Lộ Tĩnh đều không cách nào mà thôi suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro