Thật là trùng h...
2024-08-11 22:24:19
Người nơi căn phòng đứng lặng, Hạ Tử Uyên còn cho rằng nói cô ả. Trực tiếp không ngần ngại mà đứng dậy đi đến bên cạnh người đàn ông. Kết quả vừa di chuyển lại gần, đã bắt gặp cái ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao của
Mặc Kỳ Dực.
Chỉ có Lộ Tĩnh là không đoái hoài, nhưng vừa bước ra sảnh liền bị vài vệ sĩ chặn lại.
Trợ lý Quang đứng gần nhìn khung cảnh hiện tại, di chuyển đến bên phía Hạ Tử Uyên tự cho mình là đúng kia. Vội vàng hắng giọng lên tiếng nhắc nhở. Dù gì đây cũng là người lão gia Mặc đưa đến, cậu vẫn là nên giữ chút thể diện.
"Tiểu thư Hạ, phiền cô trở về chỗ ngồi. Ông chủ không nói cô."
Hạ Tử Uyên vẫn ngồi yên, thậm chí còn định rót trà cho Mặc Kỳ Dực. Nhận thấy sự ngoan cố đó, trợ lý Quang cũng không nhường nhịn nữa. Ban đầu cho thể diện, bây giờ cậu thấy cô ả cũng không cần. Lực tay đặt trên bả vai Hạ Tử Uyên, thoáng qua còn siết mạnh, lần nữa lặp lại với giọng nói đầy uy lực hơn.
"Tiểu thư Hạ, phiền cô trở về chỗ ngồi. Đừng khiến ông chủ trở nên tức giận. Hậu quả cô không lường được đâu."
Lực tay rất mạnh, trợ lý Quang cũng là người trải qua huấn luyện. Nhìn thì đơn giản còn bình thường thư sinh, nhưng lực đặt nơi bả vai lớn như nào cũng chỉ Hạ Tử Uyên cảm nhận được. Cô ả lần này vốn còn muốn cầu tình nơi ánh mắt Mặc Kỳ Dực, nhưng đến khi nhận ra người đàn ông không để tâm, chỉ có thể ấm ức trở về vị trí ngồi ban đầu.
Lộ Tĩnh khi này cũng bị kéo vào trong, trực tiếp được vệ sĩ đặt ngồi nơi chiếc ghế bên cạnh Mặc Kỳ Dực. Trong lúc còn đang phát hoảng, bàn tay thô ráp của người đàn ông đã đặt lên nơi trán nhỏ, vài giây sau liền buông ra khiến cô sững sờ. Cất giọng ra lệnh.
"Dùng bữa."
"Tôi muốn về nhà.
Đã hơn ba ngày rồi, nếu không về Lộ Tĩnh sẽ sợ cha cô lại lo lắng. Dù gì hôm bữa cô cũng chỉ đơn giản nói sẽ sớm trở lại. Vậy mà nháy mắt thời gian rời đi đã hơn ba ngày.
Mặc Kỳ Dực không đoái hoài, đến khi người hầu bưng ra một bát súp nhiệt độ không quá nóng. Người đàn ông cầm lên, trực tiếp múc muỗng cháo hướng về phía cô. Lộ Tĩnh ngầng nhìn sự kỳ lạ này, ánh mắt dao động liên tục, sau cùng liền há miệng nuốt lấy.
Vài người nơi căn phòng kinh ngạc nhìn nhau.
Khi này người đàn ông mới hài lòng, trực tiếp múc thêm muỗng nữa. Giọng nói cũng trở nên ôn nhu xoa dịu đi vấn đề cô đang lo lắng.
"Tôi đã cho người báo lại với cha em thời điểm này em bận."
Lộ Tĩnh tròn mắt, gương mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Ngài cho người đến gặp cha tôi?"
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, cho rằng đó là lẽ thường, dù sao về sau Lộ Tĩnh cũng sẽ ở lại bên cạnh hắn không ít.
Chí ít người đàn ông còn đủ biết cô gái nhỏ sẽ lo lắng cho cha của cô, nên hắn cũng tốt bụng đã cho người đến để báo lại.
"Về sau em còn ở lại chỗ tôi nhiều lần chứ không chỉ đơn giản như này, tốt nhất sớm muộn cũng nên cho cha em biết."
Lộ Tĩnh siết chặt bàn tay, không nghĩ người đàn ông này còn có thể nói một lời như thế.
Sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Vấn đề là, Lộ Tĩnh sợ hãi không biết người đàn ông này đã nói gì với cha Lộ.
Dừng một đoạn, Mặc Kỳ Dực nhìn bát cháo dần vơi, ánh mắt hiện lên sự hài lòng.
"Nghỉ hết một tuần rồi tiếp tục quay phim."
Ngay khi trở về, Lộ Tĩnh liền vội vã kiếm cha Lộ. Thời điểm này vẫn chưa tới giờ làm, trông thấy cô con gái nhỏ, ông liền tiến tới đưa tay xoa đầu vuốt ve, ánh mắt tràn đầy thương xót với sự bận rộn của cô.
"Khoảng thời gian này con bận lắm sao."
Lộ Tĩnh hắng giọng, dường như muốn hỏi gì đó. Cha Lộ cũng như thể đoán được liền tiếp lời giải đáp.
"Có một người phụ nữ đã đến và tự nhận là trợ lý của con, lịch trình con rất nhiều. Khoảng thời gian này trở về nhà hay không sẽ không thể báo trước."
Lộ Tĩnh cắn môi, lập tức thuận miệng theo lời nói đó.
"Vâng, khoảng thời gian này con rất bận."
Ban đầu Lộ Tĩnh còn lo lắng cho rằng Mặc Kỳ Dực sẽ đưa một người vệ sĩ đến quản lý thời gian biểu. Xem ra cũng không quá quắt khi hắn đã lựa lấy một người phụ nữ. Hoàn toàn giải đáp được vấn đề bất an.
Khoảng thời gian này, lịch làm việc và tiến độ quay phim của đoàn làm phim thay đổi dời ngày quay liên tục. Mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên nhìn nhau, ban đầu vốn còn cho rằng một phần muốn dời sự quảng bá của bộ phim.
Nhưng chỉ có Lộ Tĩnh mới hay, đây đều là lệnh của Mặc Kỳ Dực. Và cũng đều là nguyên nhân đến từ cô.
Khi ngày quay phim bắt đầu, chuyên viên trang điểm cũng không thay đổi khi vẫn là người phụ trách lần trước của Lộ Tĩnh. Lần này chị ta vừa trang điểm, cũng tốt bụng khi lại hỏi thăm sức khỏe của cô.
"Bộ phim dời ngày quay, cũng vừa hay để em nghỉ ngơi dưỡng sức. Xem ra em rất may mắn."
Lộ Tĩnh cười gượng.
"Thật là trùng hợp."
Mặc Kỳ Dực.
Chỉ có Lộ Tĩnh là không đoái hoài, nhưng vừa bước ra sảnh liền bị vài vệ sĩ chặn lại.
Trợ lý Quang đứng gần nhìn khung cảnh hiện tại, di chuyển đến bên phía Hạ Tử Uyên tự cho mình là đúng kia. Vội vàng hắng giọng lên tiếng nhắc nhở. Dù gì đây cũng là người lão gia Mặc đưa đến, cậu vẫn là nên giữ chút thể diện.
"Tiểu thư Hạ, phiền cô trở về chỗ ngồi. Ông chủ không nói cô."
Hạ Tử Uyên vẫn ngồi yên, thậm chí còn định rót trà cho Mặc Kỳ Dực. Nhận thấy sự ngoan cố đó, trợ lý Quang cũng không nhường nhịn nữa. Ban đầu cho thể diện, bây giờ cậu thấy cô ả cũng không cần. Lực tay đặt trên bả vai Hạ Tử Uyên, thoáng qua còn siết mạnh, lần nữa lặp lại với giọng nói đầy uy lực hơn.
"Tiểu thư Hạ, phiền cô trở về chỗ ngồi. Đừng khiến ông chủ trở nên tức giận. Hậu quả cô không lường được đâu."
Lực tay rất mạnh, trợ lý Quang cũng là người trải qua huấn luyện. Nhìn thì đơn giản còn bình thường thư sinh, nhưng lực đặt nơi bả vai lớn như nào cũng chỉ Hạ Tử Uyên cảm nhận được. Cô ả lần này vốn còn muốn cầu tình nơi ánh mắt Mặc Kỳ Dực, nhưng đến khi nhận ra người đàn ông không để tâm, chỉ có thể ấm ức trở về vị trí ngồi ban đầu.
Lộ Tĩnh khi này cũng bị kéo vào trong, trực tiếp được vệ sĩ đặt ngồi nơi chiếc ghế bên cạnh Mặc Kỳ Dực. Trong lúc còn đang phát hoảng, bàn tay thô ráp của người đàn ông đã đặt lên nơi trán nhỏ, vài giây sau liền buông ra khiến cô sững sờ. Cất giọng ra lệnh.
"Dùng bữa."
"Tôi muốn về nhà.
Đã hơn ba ngày rồi, nếu không về Lộ Tĩnh sẽ sợ cha cô lại lo lắng. Dù gì hôm bữa cô cũng chỉ đơn giản nói sẽ sớm trở lại. Vậy mà nháy mắt thời gian rời đi đã hơn ba ngày.
Mặc Kỳ Dực không đoái hoài, đến khi người hầu bưng ra một bát súp nhiệt độ không quá nóng. Người đàn ông cầm lên, trực tiếp múc muỗng cháo hướng về phía cô. Lộ Tĩnh ngầng nhìn sự kỳ lạ này, ánh mắt dao động liên tục, sau cùng liền há miệng nuốt lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài người nơi căn phòng kinh ngạc nhìn nhau.
Khi này người đàn ông mới hài lòng, trực tiếp múc thêm muỗng nữa. Giọng nói cũng trở nên ôn nhu xoa dịu đi vấn đề cô đang lo lắng.
"Tôi đã cho người báo lại với cha em thời điểm này em bận."
Lộ Tĩnh tròn mắt, gương mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Ngài cho người đến gặp cha tôi?"
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, cho rằng đó là lẽ thường, dù sao về sau Lộ Tĩnh cũng sẽ ở lại bên cạnh hắn không ít.
Chí ít người đàn ông còn đủ biết cô gái nhỏ sẽ lo lắng cho cha của cô, nên hắn cũng tốt bụng đã cho người đến để báo lại.
"Về sau em còn ở lại chỗ tôi nhiều lần chứ không chỉ đơn giản như này, tốt nhất sớm muộn cũng nên cho cha em biết."
Lộ Tĩnh siết chặt bàn tay, không nghĩ người đàn ông này còn có thể nói một lời như thế.
Sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Vấn đề là, Lộ Tĩnh sợ hãi không biết người đàn ông này đã nói gì với cha Lộ.
Dừng một đoạn, Mặc Kỳ Dực nhìn bát cháo dần vơi, ánh mắt hiện lên sự hài lòng.
"Nghỉ hết một tuần rồi tiếp tục quay phim."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi trở về, Lộ Tĩnh liền vội vã kiếm cha Lộ. Thời điểm này vẫn chưa tới giờ làm, trông thấy cô con gái nhỏ, ông liền tiến tới đưa tay xoa đầu vuốt ve, ánh mắt tràn đầy thương xót với sự bận rộn của cô.
"Khoảng thời gian này con bận lắm sao."
Lộ Tĩnh hắng giọng, dường như muốn hỏi gì đó. Cha Lộ cũng như thể đoán được liền tiếp lời giải đáp.
"Có một người phụ nữ đã đến và tự nhận là trợ lý của con, lịch trình con rất nhiều. Khoảng thời gian này trở về nhà hay không sẽ không thể báo trước."
Lộ Tĩnh cắn môi, lập tức thuận miệng theo lời nói đó.
"Vâng, khoảng thời gian này con rất bận."
Ban đầu Lộ Tĩnh còn lo lắng cho rằng Mặc Kỳ Dực sẽ đưa một người vệ sĩ đến quản lý thời gian biểu. Xem ra cũng không quá quắt khi hắn đã lựa lấy một người phụ nữ. Hoàn toàn giải đáp được vấn đề bất an.
Khoảng thời gian này, lịch làm việc và tiến độ quay phim của đoàn làm phim thay đổi dời ngày quay liên tục. Mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên nhìn nhau, ban đầu vốn còn cho rằng một phần muốn dời sự quảng bá của bộ phim.
Nhưng chỉ có Lộ Tĩnh mới hay, đây đều là lệnh của Mặc Kỳ Dực. Và cũng đều là nguyên nhân đến từ cô.
Khi ngày quay phim bắt đầu, chuyên viên trang điểm cũng không thay đổi khi vẫn là người phụ trách lần trước của Lộ Tĩnh. Lần này chị ta vừa trang điểm, cũng tốt bụng khi lại hỏi thăm sức khỏe của cô.
"Bộ phim dời ngày quay, cũng vừa hay để em nghỉ ngơi dưỡng sức. Xem ra em rất may mắn."
Lộ Tĩnh cười gượng.
"Thật là trùng hợp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro