Trốn không thoá...
2024-08-11 22:24:19
Đến khi quay lại, buổi tiệc khi này đã đông khách mời hơn. Đoàn phim của Lộ Tĩnh cũng có chỗ đứng, vì thế mà nơi đây được sắp xếp một góc bàn tiệc nhỏ.
Không lâu sau, ngay tại sảnh trung tâm của buổi tiệc một vài tiếng bàn tán sôi nổi mà ngưỡng mộ dâng lên. Ngay cả những người đi cùng trong đoàn phim cũng không nhịn được hướng ánh mắt, chỉ duy Lộ Tĩnh sau khi xác định được đối phương là ai thì lập tức đứng ngây ra.
Sự xuất hiện của Mặc Kỳ Dực!
Buổi tiệc này là từ thiện trong giới thượng lưu, bộ phim mà Lộ Tĩnh theo đóng cũng là một phần đối với tập đoàn Đế Đô. Việc Mặc Kỳ Dực xuất hiện là lẽ thường.
Người đàn ông phủ lên một thân tây trang màu đen sang trọng, tỏa thứ khí chất uy quyền lịch lãm. Ngay khi xuất hiện, biết bao nhiêu ống kính đều hướng tới. Đôi chân thẳng tắp thong thả bước trên thảm đỏ, sự tồn tại như thể một vị thần lớn khiến bao nhiêu người đều bất giác mà nhường đường.
“Người lãnh đạo của tập đoàn Đế Đô.”
Lộ Tĩnh tâm tình hơi phát hoảng, đã hơn hai ngày Mặc Kỳ Dực không kiếm đến cô. Nếu người đàn ông đó đã quên đi, thì tốt nhất cô cũng không nên xuất hiện trong tầm mắt hắn. Bởi cô lo sợ hắn sẽ lại kiếm đến.
Nhưng vừa muốn rời đi, một bàn tay khác đã giữ chặt cô lại. Nam diễn viên Duật Khiêm từ nãy đến giờ sự chú ý đều dồn về cô, trông cô muốn đi thì sinh ra luyến tiếc.
“Cô muốn đi đâu, buổi tiệc chưa bước vào giai đoạn chính.”
“Tôi bận một số chuyện, phần của đoàn phim cũng đã xong rồi, tôi muốn xin về sớm.”
Duật Khiêm nhíu mày, vừa định cất lời thì đạo diễn Khải đứng bên cạnh liền lên tiếng mà nhắc nhở.
“Chịu khó ở lại một chút, ngài Mặc vừa mới xuất hiện. Giờ cô rời đi là không hợp lẽ, mọi người sẽ nghĩ sao về thái độ này?”
Lộ Tĩnh cắn môi, vẫn không để ý bàn tay của Duật Khiêm đang nắm bả vai cô thân thiết. Tâm tình hiện giờ đều rất hoảng, vị trí sắp xếp bàn tuy không quá bắt mắt nhưng nỗi bất an càng lúc càng lớn. Sau cùng chỉ có thể miễn cưỡng ở lại, cô đứng nép ra sau lưng Duật Khiêm để che đi tầm ngắm muốn trốn tránh. Anh ta tuy không hiểu, nhưng cũng không quá bài xích ngược lại còn giúp đỡ.
Nhưng Lộ Tĩnh lại không biết, toàn bộ hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của Mặc Kỳ Dực.
Vốn dĩ công việc của Mặc Kỳ Dực cũng vừa mới kết thúc không lâu, người đàn ông đối với buổi tiệc này có thể hiện diện hoặc là không. Nhưng chung quy hắn biết được rằng Lộ Tĩnh sẽ có mặt, nên mới sắp xếp mà đến nơi đây.
Ngay từ lúc bước vào, tầm mắt Mặc Kỳ Dực đã rất nhanh mà xác định được vị trí của cô, đêm nay cô gái nhỏ vận trên người bộ lễ phục màu trắng, nhan sắc rất bắt mắt, xinh đẹp thu hút bao ánh nhìn như thế. Cho đến khi người đàn ông nhìn bộ dạng sợ hãi nép vào lòng người khác khuất tầm nhìn của hắn, đôi con ngươi càng lúc càng tối đi. Tâm tình trở nên tệ hẳn.
Ngay tại thời điểm này, Mặc Kỳ Dực cũng không thể hiểu. Ở trên giường thì là nữ nhân của hắn, đến khi xuống giường liền có thể tiếp xúc với những kẻ khác, mối quan hệ của cả hai rõ ràng đã thay đổi đáng kể. Chỉ trách cô gái nhỏ này quá bắt mắt, có thể khiến bất kì nam nhân nào cũng đều ham muốn.
Nơi đây vị trí đã được sắp xếp sẵn, Mặc Kỳ Dực thẳng một đường đến trung tâm. Một vài nhà đầu tư đều tiến đến, cúi người mà chào hỏi, người đàn ông vẫn rất trầm mặc không ngó ngàng. Trợ lý Quang nhận ra tâm tình không tốt, liền chỉ có thể khéo léo từ chối thay.
Từ khi Mặc Kỳ Dực hiện diện, tâm tình Lộ Tĩnh chẳng thể chú tâm nổi. Mãi sau khi tìm được cơ hội, cô mới vội vàng mà rời đi. Chỉ có điều vừa bước được ra ngoài, lập tức đã có người giữ lại. Bọn họ trong bộ vest nghiêm trang, uy lực tương đối lớn hướng đến phía cô mà chặn.
“Mặc thiếu bảo cô cùng đợi ngài trở về.”
Lộ Tĩnh không thể phản kháng.
Những người này đều là dưới trướng Mặc Kỳ Dực. Đồng nghĩa với việc người đàn ông đã trông thấy cô, nếu không làm sao lại chặn cô như thế. Nhưng nghĩ kiểu gì, ở lại cũng không có lợi.
Một chút mong cầu nhỏ, cô thử đánh liều lên tiếng van xin.
“Tôi bận, có thể truyền lời với ngài ấy hôm khác được không?”
“Nếu muốn truyền lời, có thể đợi ngài Mặc trở ra rồi nói trực tiếp.”
Lộ Tĩnh cứ như thế, bị giữ lại phía bên trong một chiếc xe sang trọng. Chỉ duy nhất mình cô bên trong, nhưng người canh gác xung quanh lại tương đối nhiều.
Bên trong xe, nhiệt độ không khí không quá cao, Lộ Tĩnh ngồi dựa bên ghế trong trạng thái cảnh giác, ngay lúc này lại nhớ đến cha Lộ. Vội vàng gọi tới chỉ để báo khả năng cô sẽ không về được.
Rơi vào tay Mặc Kỳ Dực, việc rời đi là không thể.
Cô gái nhỏ thở dài một hơi.
Không lâu sau, ngay tại sảnh trung tâm của buổi tiệc một vài tiếng bàn tán sôi nổi mà ngưỡng mộ dâng lên. Ngay cả những người đi cùng trong đoàn phim cũng không nhịn được hướng ánh mắt, chỉ duy Lộ Tĩnh sau khi xác định được đối phương là ai thì lập tức đứng ngây ra.
Sự xuất hiện của Mặc Kỳ Dực!
Buổi tiệc này là từ thiện trong giới thượng lưu, bộ phim mà Lộ Tĩnh theo đóng cũng là một phần đối với tập đoàn Đế Đô. Việc Mặc Kỳ Dực xuất hiện là lẽ thường.
Người đàn ông phủ lên một thân tây trang màu đen sang trọng, tỏa thứ khí chất uy quyền lịch lãm. Ngay khi xuất hiện, biết bao nhiêu ống kính đều hướng tới. Đôi chân thẳng tắp thong thả bước trên thảm đỏ, sự tồn tại như thể một vị thần lớn khiến bao nhiêu người đều bất giác mà nhường đường.
“Người lãnh đạo của tập đoàn Đế Đô.”
Lộ Tĩnh tâm tình hơi phát hoảng, đã hơn hai ngày Mặc Kỳ Dực không kiếm đến cô. Nếu người đàn ông đó đã quên đi, thì tốt nhất cô cũng không nên xuất hiện trong tầm mắt hắn. Bởi cô lo sợ hắn sẽ lại kiếm đến.
Nhưng vừa muốn rời đi, một bàn tay khác đã giữ chặt cô lại. Nam diễn viên Duật Khiêm từ nãy đến giờ sự chú ý đều dồn về cô, trông cô muốn đi thì sinh ra luyến tiếc.
“Cô muốn đi đâu, buổi tiệc chưa bước vào giai đoạn chính.”
“Tôi bận một số chuyện, phần của đoàn phim cũng đã xong rồi, tôi muốn xin về sớm.”
Duật Khiêm nhíu mày, vừa định cất lời thì đạo diễn Khải đứng bên cạnh liền lên tiếng mà nhắc nhở.
“Chịu khó ở lại một chút, ngài Mặc vừa mới xuất hiện. Giờ cô rời đi là không hợp lẽ, mọi người sẽ nghĩ sao về thái độ này?”
Lộ Tĩnh cắn môi, vẫn không để ý bàn tay của Duật Khiêm đang nắm bả vai cô thân thiết. Tâm tình hiện giờ đều rất hoảng, vị trí sắp xếp bàn tuy không quá bắt mắt nhưng nỗi bất an càng lúc càng lớn. Sau cùng chỉ có thể miễn cưỡng ở lại, cô đứng nép ra sau lưng Duật Khiêm để che đi tầm ngắm muốn trốn tránh. Anh ta tuy không hiểu, nhưng cũng không quá bài xích ngược lại còn giúp đỡ.
Nhưng Lộ Tĩnh lại không biết, toàn bộ hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của Mặc Kỳ Dực.
Vốn dĩ công việc của Mặc Kỳ Dực cũng vừa mới kết thúc không lâu, người đàn ông đối với buổi tiệc này có thể hiện diện hoặc là không. Nhưng chung quy hắn biết được rằng Lộ Tĩnh sẽ có mặt, nên mới sắp xếp mà đến nơi đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay từ lúc bước vào, tầm mắt Mặc Kỳ Dực đã rất nhanh mà xác định được vị trí của cô, đêm nay cô gái nhỏ vận trên người bộ lễ phục màu trắng, nhan sắc rất bắt mắt, xinh đẹp thu hút bao ánh nhìn như thế. Cho đến khi người đàn ông nhìn bộ dạng sợ hãi nép vào lòng người khác khuất tầm nhìn của hắn, đôi con ngươi càng lúc càng tối đi. Tâm tình trở nên tệ hẳn.
Ngay tại thời điểm này, Mặc Kỳ Dực cũng không thể hiểu. Ở trên giường thì là nữ nhân của hắn, đến khi xuống giường liền có thể tiếp xúc với những kẻ khác, mối quan hệ của cả hai rõ ràng đã thay đổi đáng kể. Chỉ trách cô gái nhỏ này quá bắt mắt, có thể khiến bất kì nam nhân nào cũng đều ham muốn.
Nơi đây vị trí đã được sắp xếp sẵn, Mặc Kỳ Dực thẳng một đường đến trung tâm. Một vài nhà đầu tư đều tiến đến, cúi người mà chào hỏi, người đàn ông vẫn rất trầm mặc không ngó ngàng. Trợ lý Quang nhận ra tâm tình không tốt, liền chỉ có thể khéo léo từ chối thay.
Từ khi Mặc Kỳ Dực hiện diện, tâm tình Lộ Tĩnh chẳng thể chú tâm nổi. Mãi sau khi tìm được cơ hội, cô mới vội vàng mà rời đi. Chỉ có điều vừa bước được ra ngoài, lập tức đã có người giữ lại. Bọn họ trong bộ vest nghiêm trang, uy lực tương đối lớn hướng đến phía cô mà chặn.
“Mặc thiếu bảo cô cùng đợi ngài trở về.”
Lộ Tĩnh không thể phản kháng.
Những người này đều là dưới trướng Mặc Kỳ Dực. Đồng nghĩa với việc người đàn ông đã trông thấy cô, nếu không làm sao lại chặn cô như thế. Nhưng nghĩ kiểu gì, ở lại cũng không có lợi.
Một chút mong cầu nhỏ, cô thử đánh liều lên tiếng van xin.
“Tôi bận, có thể truyền lời với ngài ấy hôm khác được không?”
“Nếu muốn truyền lời, có thể đợi ngài Mặc trở ra rồi nói trực tiếp.”
Lộ Tĩnh cứ như thế, bị giữ lại phía bên trong một chiếc xe sang trọng. Chỉ duy nhất mình cô bên trong, nhưng người canh gác xung quanh lại tương đối nhiều.
Bên trong xe, nhiệt độ không khí không quá cao, Lộ Tĩnh ngồi dựa bên ghế trong trạng thái cảnh giác, ngay lúc này lại nhớ đến cha Lộ. Vội vàng gọi tới chỉ để báo khả năng cô sẽ không về được.
Rơi vào tay Mặc Kỳ Dực, việc rời đi là không thể.
Cô gái nhỏ thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro