Chương 30 - Có thể thoát khỏi

Xin ngài

2024-08-11 22:24:19

Nữ y tá vừa rời đi, căn phòng lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng. Mặc Kỳ Dực hướng nhìn cô gái nhỏ ngồi, bàn tay và đầu đầy vệt băng bó, nhưng vẫn níu lấy tấm chăn.

"Lão già đó đã chạm qua chỗ nào rồi?"

Lộ Tĩnh nghe câu nói này, mới ngẩng đầu lên ngước nhìn. Trong suy nghĩ của cô, hỏi câu này có lẽ vì sợ thân thể đồ vật của hắn bị bẩn. Nhưng chính bản thân Lộ Tĩnh lại rõ, lão già đó vẫn chưa chạm vào. Ngoại trừ cô cố chấp bảo vệ thân thể đề rồi đổi lại một trận đòn đến đau đớn.

"Chưa từng chạm qua."

Thực chất, Mặc Kỳ Dực hỏi là để biết tên giám đốc Trần đó cần bị xử lý ở bộ phận này. Người đàn ông dường như không suy nghĩ giống như cô, chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ cẩn thận lão già một bài học vì đã có ý định với người của hắn.

Có lẽ, Mặc Kỳ Dực nên để lại nhiều tai mắt bên cạnh Lộ Tĩnh hơn. Đề tránh trường hợp cô gái nhỏ lại xảy ra chuyện mà hắn không đề phòng được.

Chẳng hiểu vì sao, nếu nghĩ đến một trường hợp xấu xảy ra. Trong lòng nhen nhóm nỗi bất an cực kỳ lớn. Đối với

Mặc Kỳ Dực hiện tại, Lộ Tĩnh là người của hắn, cô tốt nhất không được xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông vươn tay, trong lúc cô chưa định thần, rất nhanh đã chạm lên vệt băng bó nơi trán mà xoa nhẹ.

Đối diện với tầm mắt nhìn hắn chăm chăm đầy sự đề phòng lẫn bất mãn, sau cùng liền buông ra.

Xung quanh phảng phất mùi thuốc sát trùng và đặc trưng nơi phòng bệnh rất khó ngửi. Mặc Kỳ Dực trước đó không hề thích điều này, nhưng hiện tại hắn chẳng hề chê.

Mãi lúc sau, Lộ Tĩnh liền vươn tay, bàn tay nhỏ nắm lấy một bên vạt áo của người đàn ông. Cất nhỏ giọng mà ngập ngừng.

"Ngài... sau này có thể đừng lấy tính mạng cha tôi ra đe dọa hay không? Nếu ngài muốn, có thể trực tiếp dạy dỗ tôi. Đừng đem ông ấy ra."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Qua giấc mơ ban nãy, Lộ Tĩnh lại nhận ra cô sợ sự uy hiếp của hắn đến với cha mình như thế nào.

"Nếu tôi không tồn tại nữa, xin... xin ngài cũng đừng làm gì ông ấy."

Vừa nói, giọng càng lúc càng run rẩy đến mức chẳng thể định hình nổi cảm xúc của chính bản thân. Khóe mắt trực chào lệ, cô gái nhỏ liền cúi gằm mặt, nước mắt lã chã rơi. Thì ra cũng có lúc hạ thấp bản thân, đi cầu xin người mà mình hận đến mức như thế.

Mặc Kỳ Dực nhíu mày. Trong mắt cô, thì ra hình ảnh hắn là người đàn ông tàn nhẫn đến mức đó.

Nhưng lại nghĩ về câu nói, nếu cô không tồn tại nữa. Trong nháy mắt, tâm trạng người đàn ông trùng xuống, trái tim tựa hồ như có một loại cảm xúc khác lạ dâng lên đến chẳng thể ngờ được.

Chẳng qua những lần đem cha của Lộ Tĩnh ra đe dọa. Lời của hắn cũng chỉ là nói chơi, bởi hắn vốn biết Lộ Tĩnh kiểu gì cũng sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời.

Người đàn ông nghiễn răng, ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt nóng hồi trên gương mặt. Cất giọng nói trầm lắng, tràn đầy sự tức giận đến chính hắn không ngờ được.

"Nếu em không tồn tại nữa, tôi không chắc có thể làm gì với người cha thân yêu của em đâu. Nên tốt nhất, bản thân phải sống sao cho tốt, ngay cả khi đang hiện diện dưới thân phận là người của tôi!"

Nghe câu nói này, Lộ Tĩnh trông thất thần.

Mặc Kỳ Dực thừa nhận, chuyện gì cũng có thể làm. Sống chết với người đàn ông là lẽ thường. Tay cũng nhuốm không ít màu máu, nhưng đối diện với cô, lại trông như thể đã làm vô vàn thứ chuyện xấu mà chột dạ. Ở thế giới của hắn, nếu không đạp đổ để đứng lên. Cũng chẳng có được vị trí như hiện tại.

Bàn tay nâng gương mặt nhỏ lên, đối diện với đôi mắt giờ phút này chẳng còn lấy đủ sự kháng cự, yếu ớt vô cùng.

Người đàn ông cúi xuống, hồn vụn vặt lên những giọt lệ ướt đẫm. Dần dần, nụ hôn rơi rớt xuống đôi môi nhỏ, khẽ cảm thụ lấy hơi thở ngọt ngào khiến hắn như muốn chìm đắm. Bàn tay còn lại của người đàn ông khẽ đặt nơi vùng eo nhỏ, cần thận kéo lại gần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối diện với hơi thở đầy từ tính tỏa ra áp bức đến lạ, càng khiến Lộ Tĩnh hoảng loạn, bàn tay nhỏ bị đầy cuộn vải băng bó vươn lên muốn cố chấp đẩy Mặc Kỳ Dực ra mặc kệ vết thương. Nhưng rất nhanh người đàn ông đã bắt lấy cổ tay tránh đụng lấy nơi bị thương, cưỡng chế đặt ra sau.

Giọng nói trong vô thức trở nên nặng nề hơn hẳn, mang đầy sự kiềm nén đến tột cùng.

"Ngoan, tôi không làm gì. Cũng không hứng thú với một người đầy thương tích như em."

Nói là thế, nhưng sâu thằm ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt đối phương. Dường như muốn cảm thụ mùi hương quen thuôc, nhưng cũng không tài nào kiểm soát được bản thân để rồi tự chính hắn khơi mào.

Lộ Tĩnh nghiêng đầu, để nụ hôn rơi bên má.

Mặc Kỳ Dực hừ một tiếng, tức giận là thế. Nhưng rồi cũng không hề làm gì cô gái nhỏ. Lần nữa ép Lộ Tĩnh nằm xuống, người đàn ông trực tiếp nằm bên cạnh. Cất giọng ra lệnh.

"Ngủ."

Lộ Tĩnh cựa quậy, Mặc Kỳ Dực bất lực lên tiếng an ủi.

"Tôi không làm gì, ngủ đi."

Cô gái nhỏ cứng đờ, mãi sau trực tiếp lên tiếng.

"Nhưng giường không đủ chỗ thưa ngài.

Giường bệnh thiết kế vừa đủ, giờ Mặc Kỳ Dực nằm lên chiếm chỗ cô. Trông kiểu gì cũng rất khó chịu. Thân thể người đàn ông to lớn, lại cứ thể chen chúc nơi giường nằm của một bệnh nhân.

Mặc Kỳ Dực nhướng mày, không hề quan tâm lời nói cô gái nhỏ cũng không đáp lời. Tính khí người đàn ông là thế, một khi đã quyết cũng không quan tâm đối phương nghĩ hay khó chịu gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Có thể thoát khỏi

Số ký tự: 0