Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Anh mạnh mẽ hơn...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Thẩm Mộ Khanh vẫn có thể nhìn ra từ diện mạo rằng cô ta chính là người giúp việc mà hôm cô mang sườn xám đến cho Gloria, đã dọa cô một vố lớn. "Đúng vậy." Gloria gật đầu: "Gần đây tôi quá bận rộn, cho nên việc tìm người giúp việc cho nhà chính cũng lơ là. Sau khi từ gia tộc Fred trở về, tôi lập tức đi xem camera giám sát.” Gloria nhìn chằm chằm cô ả bị trói trên mặt đất, hừ lạnh nói: “May là cô ta mới đến, chưa biết hết vị trí các camera giám sát trong nhà chính, lúc làm bánh, chính là cô ta bỏ bom vào trong bánh, dùng bột bánh che lại.” Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc đó, Gloria lại sinh nóng giận, cũng cao giọng nói: “Camera giám sát ghi lại rõ ràng hành động của cô ta, không có gì có thể phản bác, người này chính là người Fred Nick sắp xếp vào bên trong gia tộc Ockham.” Nghe cô ấy nhắc đến Fred Nick, cô gái kia bỗng cười một cách ghê rợn, giọng khàn khàn đáng sợ. Người đàn ông áp giải cô ta thấy thế lập tức đá một cái hất văng cô ả đang nhe răng cười xuống đất. "Fred Nick hoàn toàn là đang khiêu khích, chúng ta không thể để cậu ta làm  loạn trên địa bàn của chúng ta được nữa." Charles nghiêm mặt, nói với Fred. Nếu quả bom ngày hôm qua là thật, Thẩm Mộ Khanh sẽ không nhận được cuộc gọi của anh ta, các gia tộc danh giá của nước Đức sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Cái chết của những gia chủ phu nhân sẽ mang đến tổn thất không thể cứu vãn cho gia tộc. Fred Keith nghe vậy, sắc mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt xanh như mặt biển tĩnh lặng, không ai biết bên dưới ẩn chứa vực sâu vạn trượng thế nào. “Không chỉ có cậu ta, anh Ockham đây, mà cả những gia tộc cấu kết với cậu ta, tôi cũng sẽ diệt trừ từng người một, nhổ cỏ tận gốc.” Charles sửng sốt, trên khuôn mặt vốn tức giận của anh ấy lộ ra vẻ kinh ngạc. Mỗi một thành phố trên đất nước Đức đều có gia tộc trong sáng ngoài tối ủng hộ Fred Nick, số lượng không ít, nếu tiêu diệt tất cả, toàn bộ thế cục sẽ thay đổi. Nhiều kiến có thể cắn chết voi! Đây hoàn toàn là chuyện không có khả năng làm nhất. Nhưng nhìn vào đôi mắt tối tăm không thể nắm bắt của Fred Keith, Ockham chợt có thêm một nhận thức mới. Gia tộc Fred nhân tài xuất hiện lớp lớp, có lẽ người này thực sự có thể làm được. “Đến lúc đó, anh Ockham chỉ cần làm người ngoài cuộc đứng xem là được.” Fred Keith thôi nhìn anh ấy, quay sang nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh. Charles nghe vậy, lập tức gật đầu: “Tôi thay mặt gia tộc Ockham hứa với cậu, khi cần thiết cũng sẽ ra tay giúp đỡ cậu.” Fred không trả lời anh ấy, như là không cần sự giúp đỡ của anh ấy, thật ngang ngược bất tuân, áp đảo bất cứ kẻ nào. Mọi người im lặng hồi lâu, Charles cuối cùng cũng lên tiếng: “Cậu Fred, người kia cậu xử lý hay là giao cho gia tộc Ockham?” Fred chậm rãi nhắm mắt lại, dùng ngón tay thon dài nhéo giữa lông mày: “Anh Ockham, nhà chính của gia tộc Fred không thể dính một vết bẩn nào." Ánh mắt Charles lóe lên, lúc này hiểu được ý tứ trong lời nói của Fred, hừ nhẹ một tiếng rồi gật đầu: “Tôi sẽ không làm cậu thất vọng.” Dứt lời, lập tức cho người áp giải cô gái kia rời đi về phía cổng. Thẩm Mộ Khanh chỉ mỉm cười gật đầu với Gloria, từ đầu đến cuối cô chỉ ngồi trên ghế sofa mà không hề đứng dậy, cứ vậy nhìn họ rời đi. “Không cần như thế, không cần làm chuyện được vạ mà má cũng sưng.” Thẩm Mộ Khanh nghe được những lời của Fred, lúc này trong lòng lo lắng không thôi. Cùng một lúc động đến nhiều gia tộc như vậy, cô không tin Fred Keith sẽ không tổn hại gì. Fred Keith từ từ ngước mắt lên, tầm mắt chuyển từ tay sang mặt cô, nhìn người phụ nữ anh yêu, rồi chậm rãi nở một nụ cười nhạt. Đôi mắt xanh của anh nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của cô, đồng thời anh nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, hôn lên mu bàn tay ấy. “Anh mạnh mẽ hơn em tưởng tượng rất nhiều.” Khi cánh môi hạ xuống, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy mu bàn tay nóng lên, nghe Fred nói, tim cô như ngừng đập: “Người khác em không quan tâm, em chỉ không muốn anh xảy ra chuyện gì.” Fred Nick xảo quyệt âm hiểm, lần trước trên chiến trường trực diện vậy mà thực sự dám sử dụng những vũ khí bị luật pháp quốc tế cấm. Chỉ là lần gần nhất Fred Keith bị thương trở về, không chỉ bản thân anh, mà ngay cả Thẩm Mộ Khanh cũng mất đi nửa mạng, cô không dám tưởng tượng đến Fred lại một lần nữa biến thành bộ dạng như vậy. Đồng tử của cô run rẩy, lại bắt đầu ngân ngấn lệ. Không hiểu sao cô vợ nhỏ mạnh mẽ của anh gần đây như thể có nước mắt chảy không ngừng. Thân hình cao lớn vạm vỡ tiến lại gần, anh hôn lên đôi mắt đẫm nước của Thẩm Mộ Khanh, thấp giọng thở dài một tiếng: “Sẽ không đâu, anh hứa với em, tình huống như vậy sẽ vĩnh viễn không bao giờ xảy ra nữa.” Giọng anh bình tĩnh kiên quyết, nhịp tim kề sát lại gần cô càng mạnh hơn. Thẩm Mộ Khanh biết mình không có cách nào ngăn cản người đàn ông kiêu ngạo này, chỉ có thể nắm chặt tay áo anh ta, vừa khóc vừa gật đầu. “Được, em tin anh.” Hơn một tháng đã trôi qua, lễ đính hôn giữa Finn Eve và Gladster sắp bắt đầu. Chọn quà cưới một hồi lâu, Thẩm Mộ Khanh thực sự bối rối. Cuối cùng vẫn để cho Fred Keith chuẩn bị, đồ anh chọn không thể nghi ngờ là rượu vang đỏ và xe sang. Chẳng qua cô dành chút thời gian để tự tay mình đan hai nút thắt đồng tâm đẹp đẽ tinh tế, đặt chúng vào trong quà tặng. Tiệc đính hôn được tổ chức vào một ngày mùa thu thời tiết đẹp. Thẩm Mộ Khanh và Fred Keith dựa theo thời gian được thông báo, đến nơi đúng giờ. Finn Eve mặc một chiếc váy cưới màu trắng. Hôm nay cô ấy khác với cô gái hiên ngang bản lĩnh ngày trước, ngược lại thêm vài phần thẹn thùng, nụ cười tươi luôn nở trên mặt, chưa từng ngớt. Gladster đứng cạnh cô ấy chào khách cũng vậy, mỉm cười rạng rỡ, nho nhã lễ độ. Sau khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh và Fred Keith đến, hai người đang đón khách kia lập tức đi thẳng về phía họ. “Chào mừng hai người.” Một cơn gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt trên đầu Finn Eve khẽ lay động theo gió, đôi mắt cô ấy sáng rực, mái tóc dài xoăn xõa sau vai. Thẩm Mộ Khanh nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy, có chút thất thần, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thành thật khen ngợi một câu: “Đẹp quá, Eve, hôm nay cô là người đẹp nhất.” Ở Đức đã lâu, Thẩm Mộ Khanh bị ảnh hưởng bởi những lời khen ngợi thẳng thắn của người Đức, đối mặt với những điều tốt đẹp thì không nên keo kiệt lời khen ngợi. Finn Eve nắm tay cô, ngượng ngùng cười: “Cám ơn cô, Khanh.” "Vào nhanh lên." Khách khứa càng ngày càng nhiều, nơi này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Gladster đưa tay mỉm cười mời bọn họ vào trong. Nhưng khi Fred Keith đi ngang qua trước mặt Gladster, anh lại thì thầm một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0