Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Cô ấy nói không...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Thẩm Mộ Khanh ôm chặt tay Fred nhưng vì thấy có người lạ đến gần nên bỗng nhiên rụt lại và lùi ra xa một chút. Cô run rẩy, đảo đôi mắt ngân ngấn nước nhìn người phụ nữ rạng rỡ và tự tin đến tột cùng đang tiến về phía họ. Người phụ nữ bất ngờ xuất hiện trước mặt họ chính là quý cô đã đối đầu với Duncan nãy giờ. Lúc này, nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt cô ấy đã biến mất, thay vào đó là nụ cười rất thân thiện. Tuy nhiên, Fred lại rất bất mãn với việc Thẩm Mộ Khanh rời đi nên đương nhiên ánh mắt khó chịu của anh đổ dồn về phía Finn Eve, người đã phá vỡ bầu không khí này. Tất nhiên là Finn Eve cũng nhận ra hai ánh mắt đang hướng về mình. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Fred với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, sau đó tiến gần một bước và cúi đầu chào hỏi lịch sự: "Nghe danh đã lâu, ngài Fred." Không nhận được phản hồi từ Fred, Finn Eve cũng không bực bội, như thể đã lường trước được điều này. Cô ấy lại quay sang Thẩm Mộ Khanh và mỉm cười: "Lần đầu gặp cô, quý cô xinh đẹp. Tôi là Finn Eve." Thẩm Mộ Khanh thấy hơi sợ vì được quan tâm như thế, luống cuống đứng dậy, mỉm cười lịch thiệp đáp lại: "Chào quý cô, lần đầu gặp nhau, cô có thể gọi tôi là Khanh." Finn Eve gật đầu, không có ý muốn tiếp tục trò chuyện với họ. Cô ấy quay sang Gladster, gật đầu đầy ẩn ý: "Lần tới thi cưỡi ngựa, tôi sẽ làm chủ nhà, hy vọng hai người sẽ đến tham dự." Sau đó, cô ấy quay người, hương thơm như hoa hồng cùng với thân hình kiều diễm từ từ bước đi về phía xa. "Cô ấy thích anh." Bỗng nhiên, Dolores lên tiếng. Họ tiếp xúc nhiều với với Finn Eve, lần tương tác duy nhất trước đây là ở một trường đua ngựa. Lúc đó, trường đua ngựa đang tổ chức thi đấu và ba người họ tình cờ đều tham gia cho nên hôm nay Finn Eve mới đến chào hỏi. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, có vẻ như cô ấy muốn kết thân với gia đình Nicholas và Gladster. Gladster nghe lời cô ấy nói, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, có chút bất lực: "Dolores, đừng đùa nữa." Hai người họ có quan hệ rất tốt, hai gia đình đã hợp tác với nhau nhiều năm. Đối với Gladster, Dolores như một người em gái nên dĩ nhiên là anh cũng ấy cũng không nói nặng lời. Dolores chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, cũng không còn băn khoăn về ánh mắt của Finn Eve khi cô ấy rời đi. Cô ấy bước tới, nhìn Thẩm Mộ Khanh: "Khanh, cô đi lấy dây chuyền đi, tôi cũng muốn nhìn tận mắt, chắc chắn cô đeo lên sẽ rất đẹp." Thẩm Mộ Khanh vừa gật đầu định đi với cô ấy thì Bach lại mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi hai cô, dây chuyền đã được cất vào két an toàn, hiện đang được đội vũ trang hộ tống đến trang viên." Dolores và Thẩm Mộ Khanh đều ngớ người ra, quay sang nhìn lên bục. Quả nhiên, sợi dây chuyền đã biến mất từ lâu. Hầu hết những người có mặt đều bắt đầu chuẩn bị ra về. Với sự hiện diện của Fred, không ai dám tự ý giao tiếp với nhau, sợ vô tình đứng sai phe mà không biết chết lúc nào. Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh có chút áy náy, gật đầu xin lỗi Dolores: "Xin lỗi, Dolores." Dolores không hề tỏ ra thất vọng, cô ấy chỉ ngước nhìn Fred bằng đôi mắt nâu của mình rồi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao đâu, vậy thì để anh Fred là người đầu tiên được chiêm ngưỡng cảnh cô đeo chiếc vòng cổ đó vậy.” Không đợi Thẩm Mộ Khanh lên tiếng, cô ấy đã vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô như để an ủi: "Còn tôi thì luôn có cơ hội." "Ahern." Nói xong, cô ấy lùi lại một bước, nghiêng đầu khẽ gọi tên Gladster. Hai người cùng nhau chào tạm biệt Fred và Thẩm Mộ Khanh, sau đó rời khỏi phòng đấu giá rộng lớn. Vì bị Dolores trêu chọc như vậy nên mặt Thẩm Mộ Khanh vẫn vô thức đỏ bừng. Fred ôm lấy vòng eo thon thả của cô nhưng cô cũng không dám nhìn Fred. Cho đến khi hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào cổ cô, nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Cô ấy nói không sai." Thẩm Mộ Khanh mới ngước mắt nhìn, thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt anh thì nhíu mày đấm yêu hai cái vào hông anh. "Anh cố ý!" Fred không phủ nhận, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên hông, đưa lên môi hôn nhẹ: "Anh đã không thể chờ đợi được nữa rồi, bé cưng." Đương nhiên là Thẩm Mộ Khanh cũng hiểu ý của người đàn ông này. Anh vội vàng đưa dây chuyền về trang viên chẳng phải là để một mình anh nhìn cô đeo nó sao? Nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của anh, Thẩm Mộ Khanh đành thúc giục anh: "Nhanh... Nhanh về thôi." Kết quả là, một cô gái vẫn còn vô cùng phấn khích với sợi dây chuyền đã ngủ thiếp đi ngay trong vòng tay rộng lớn của Fred ngay khi lên xe. Thậm chí, cô còn không biết mình đã trở về trang viên như thế nào. Vừa mở mắt ra, trước mắt cô là sảnh chính quen thuộc của biệt thự và một chiếc hộp thủy tinh quý giá đã được tùy ý đặt trên bàn. Trong đó, có một món đồ mà Thẩm Mộ Khanh vô cùng yêu thích, đó là "Nụ hôn của đấng cứu thế." Mọi thứ trong đầu cô như thức tỉnh, cô muốn dùng sức để ngồi dậy nhưng cô chỉ sờ thấy cơ bắp rắn chắc của người đàn ông. Lúc này, cô mới nhận ra mình vẫn luôn rúc trong vòng tay của Fred. Khi có động tĩnh, người đàn ông từ từ cúi đầu xuống. Anh đã tháo kính, Thẩm Mộ Khanh có thể nhìn rõ bản thân mình trong đôi mắt xanh nhạt của anh mà không bị che khuất bởi ánh sáng phản chiếu từ tròng kính. "Tỉnh rồi à?" Giọng Đức trầm ấm vang lên khiến Thẩm Mộ Khanh bỗng cảm nhận được sự yêu thương dâng trào trong tim. Người đàn ông trước mặt đang nâng niu cô như báu vật đã hoàn toàn chinh phục trái tim cô. Cô không thể nói nên lời, chỉ biết cảm giác này là điều mà cô chưa từng có trong suốt hai mươi năm qua. Cô như một kẻ mắc hội chứng thèm khát sự đụng chạm, có khao khát mãnh liệt muốn được gần gũi với anh. Bỗng dưng cô đứng dậy, ôm chặt lấy cổ Fred, chôn đầu vào hõm cổ anh. "Ừm!" Trước khi anh kịp lên tiếng, cô đã gật đầu, một tiếng rên khe khẽ truyền qua cơ thể và quần áo của hai người. Đương nhiên là Fred rất thích sự gần gũi của Thẩm Mộ Khanh, một tay anh ôm lại cô rồi không ngừng vuốt ve lưng cô. Còn bàn tay kia đặt ly rượu vang mà anh vẫn cầm trên tay xuống bàn. Ôm nhau một lúc lâu, thấy Thẩm Mộ Khanh vẫn không có ý định buông ra, Fred đành phải dỗ dành cô như dỗ trẻ con. Anh vuốt ve đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Khanh Khanh, bây giờ em muốn xem sợi dây chuyền không?" Thẩm Mộ Khanh đang tận hưởng hơi ấm trong vòng tay anh, nghe vậy thì nhanh chóng lùi ra một chút với vẻ mong chờ. Cô cứ như một đứa trẻ mong chờ một món quà, ánh mắt sáng rỡ, gật đầu. Fred nhẹ nhàng nâng bổng cả người cô lên, đặt cô lên ghế sofa. Sau đó, anh tự tay mở nắp đậy bằng thủy tinh trong suốt. Anh lấy sợi dây chuyền ra khỏi kệ trưng bày.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0