Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Có người không...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Ít nhất là Ducan không thể, Tiểu Yên cũng vậy. Rắn đuôi chuông châm một điếu thuốc đứng dựa vào cửa phòng, từ từ nhả khói. Sau khi nghe thấy tiếng la hét đau đớn từ bên trong truyền ra thì mới mỉm cười, thỏa mãn rời khỏi đây. Ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại, tất cả mọi thứ sẽ biến mất. Thẩm Mộ Khanh ngủ một giấc dài, ngay cả Fred bế cô lên máy bay lúc nào cũng không biết. Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã ở trong một không gian lạ hoắc, cách trang trí xung quanh khác hoàn toàn căn phòng ngủ cô ở đã lâu. Vừa chống tay ngồi lên đã nhìn thấy người đàn ông đang cầm tách cà phê đọc tài liệu trên ghế sô pha đối diện. Thấy Thẩm Mộ Khanh đã tỉnh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên rồi đặt tách cà phê và tài liệu lên bàn rồi bước lại gần cô. Thẩm Mộ Khanh vừa thức dậy nên trạng thái vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, tóc tai rối bời xõa tung trên vai cô. Thấy Fred tới gần, cô vô thức nhìn anh, cho đến khi giường lún xuống, hơi thở của người đàn ông gần sát bên người, Thẩm Mộ Khanh mới quay mặt sang chỗ khác, đẩy nhẹ vai anh ra. "Em chưa đánh răng." Fred không quan tâm, vẫn cố chấp hôn khắp mặt và môi cô. Sau khi xong việc, nhìn ánh mắt oán trách của cô gái thì mới nhớ đến việc phải vuốt lông cho con vật nhỏ lông xù này. Anh bế cô lên rồi rảo bước vào phòng tắm trên máy bay. Anh làm cô hôi thì sẽ giúp cô trở nên thơm tho. Fred kiên quyết phải tự mình rửa mặt cho Thẩm Mộ Khanh, nhìn cô gái trắng trẻo mềm mại lại sạch sẽ dựa vào người mình như không có xương, không còn điều gì e dè nữa thì mới cúi đầu hôn lên môi cô ngay trước gương. Miệng cô thơm tho, còn miệng anh thì toàn vị đắng của cà phê. Dù đang ở trên máy bay, vị giác bị hạn chế thì lúc tiếp xúc với đầu lưỡi của anh, Thẩm Mộ Khanh không khỏi nhíu mày, không chịu nổi vị đáng từ lưỡi anh mà định đẩy người ta. Nhưng người đàn ông lại ôm chặt hai bên mặt rồi kéo cô sát lại gần mình. Trong gương, người đàn ông cao to như dã thú gần như ôm gọn cô gái vào lòng. Thẩm Mộ Khanh bị hôn sâu đến mức toàn thân mềm nhũn, chỉ đành mặc kệ anh thao túng, đàng hoàng bế người ra khỏi phòng tắm rồi ngồi lên cái ghế sô pha vừa nãy. Thẩm Mộ Khanh ngồi ngáp dài bên cạnh Fred đang đọc tài liệu. Một đống chữ tiếng Anh lít nha lít nhít khiến cô vừa nhìn đã buồn ngủ, thế là đành quay mặt đi quan sát nội thất trên máy bay. Mọi thứ trong này rất xa hoa, cách trang trí toát lên sự giàu có của chủ nhân, đây là máy bay riêng của Fred. Thẩm Mộ Khanh vỗ vỗ vào ngực anh, hỏi: "Chẳng phải chúng ta định đi xe về Berlin à? Sao bây giờ lại ngồi máy bay?" Fred không rời mắt khỏi tập tài liệu trong tay, chỉ mở miệng trả lời câu hỏi của cô: "Đúng là có người cần ngồi xe nhưng không phải chúng ta." "Hả?" Thẩm Mộ Khanh sửng sốt, cô không hiểu ý của câu nói mập mờ nước đôi này. Rõ ràng hôm đó ở nhà hàng Bach đã lên kế hoạch chi tiết, ngay cả dừng lại nghỉ ở chỗ nào cũng đã sắp xếp hết rồi, sao đột nhiên lại thay đổi kế hoạch. Dù đúng là thay đổi kế hoạch thì sao không nói cho cô biết? Lần này Thẩm Mộ Khanh rất sốt ruột, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn. Trước giờ Fred chưa từng bàn chuyện công việc hay chuyện gì khác thường trên bàn ăn, sao cái hôm mời Delores đến làm khách lại nói nhiều thế? So lúc trước thì sự khác biệt duy nhất hôm đó cũng chỉ có Delores. Thẩm Mộ Khanh đang ngồi trong lòng Fred đột nhiên nhổm dậy, xoay người lại chống tay vào ngực người đàn ông, hung hăng hỏi anh: "Có phải các anh có kế hoạch gì mà giấu em không?" Cuối cùng Fred cũng rời mắt khỏi tập tài liệu mà nhìn cô, thấy gương mặt nhỏ nhắn đang nổi giận và đôi tay đè lên người mình của cô, ánh mắt anh xuất hiện ý cười, khóe môi cũng cong lên. "Khanh Khanh thích tư thế này sao?" Thẩm Mộ Khanh: ... Cô cạn lời luôn, chẳng lẽ lại gõ đầu anh ra xem bên trong chứa cái gì. Thế là Thẩm Mộ Khanh bực mình cắn một phát lên cổ anh, còn chưa kịp cắn mạnh đã cảm thấy hầu kết đang di chuyển lên xuống. Thẩm Mộ Khanh: Xin lỗi, làm phiền rồi, tạm biệt. Cô vội vàng rời khỏi hiện trường nhưng sao có thể thoát được, cô bị anh bắt lại. Đôi môi ấm áp tiến sát lại, Thẩm Mộ Khanh không hề muốn giãy giụa mà để mặc anh hôn nồng nhiệt. Mãi đến khi cô thở hổn hển, nức nở đập vào ngực anh thì Fred mới rút lui. Ánh mắt anh chứa đầy dục vọng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt phiếm hồng của cô: "Có người không chờ được nữa rồi." "Ai vậy?" Thẩm Mộ Khanh thở hổn hển một lúc mới bình thường lại, hỏi anh. "Fred Nick." Fred chậm rãi nói, lúc nhắc đến cái tên này, trong mắt anh hoàn toàn không có cảm xúc gì, chỉ coi anh ta là một kẻ thất bại. Nhưng Thẩm Mộ Khanh thì lại khác, nhớ đến lần trước Fred bị thương trở về suýt nữa thì nguy hiểm đến tính mạng thì cô lại không ngăn được cơn giận trong lòng. Dù chưa từng gặp kẻ chủ mưu nhưng Thẩm Mộ Khanh đã gần như hình dung ra được người này. "Anh ta sẽ ra tay với anh trên đường về Berlin à?" Thẩm Mộ Khanh sợ hãi hô lên, hai tay ôm chặt gương mặt anh mà nhìn chăm chú, sốt ruột muốn biết được đáp án. Ánh mắt Fred đượm ý cười, còn có một chút khinh thường. Sáng sớm nay, một chiếc xe Cayenne và mấy chiếc xe sang trọng đã cùng nhau chạy ra khỏi biệt thự của Fred. Tài xế vẫn là Bach. Đoạn đường này chưa đến bốn trăm cây số, đoàn xe đi thẳng từ Munich đến Frankfurt. Cho đến khi đoàn xe dừng lại trước một quán pub ở Frankfurt. Bach bước xuống ghế lái đầu tiên, sau đó thì bật ô, mở cửa ghế sau ra rồi đưa cho "Fred" vừa bước xuống từ ghế sau, người tiếp theo xuống xe là "Thẩm Mộ Khanh" mặc váy dài. Đoàn người hộ tống hai người kia vào nhà hàng. "Fred và người phụ nữ của anh ta đã vào quán pub." Bọn họ vừa đi vào địa phận Frankfurt đã có người đi theo, liên tục báo cáo hướng đi của họ. Người bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu, sau đó lạnh lùng nói: "Giết bọn họ, tất cả." "Rõ!" Vừa dứt lời, người bên kia điện thoại lại cất giọng đầy ẩn ý: "Jason, tôi đã cho anh quyền tự do điều động người ở Frankfurt cho anh rồi, lần này nhất định đừng khiến tôi thất vọng đấy..." Jason chợt cứng đờ, sau đó cung kính hứa hẹn: "Tất nhiên rồi, thưa ngài Nick, hai anh em nhà Nicolas đã ghi lại hết toàn bộ hành trình của Fred Keith rồi, kế hoạch của chúng ta chắc chắn sẽ thành công." "Làm cho tốt vào." Sau khi cúp điện thoại, Jason cầm bộ đàm lên, nhìn về phía trước, thấy tất cả mọi người đã đi vào quán pub, anh ta hét lớn: "Tấn công! Chỉ cần là vật sống thì đều giết hết!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro