Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Con giống hơn b...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
“Xavier, tôi mong rằng cậu có thể nhận thức được tính chất nặng nhẹ của sự việc ngày hôm nay. Cậu đã gần tới tuổi thành niên rồi. Ngày mai cậu hãy đi Mỹ du học đi.” Dolores nắm chặt con dao trong tay, không nhìn cậu ta: “Tôi sẽ lo liệu tất cả mọi chuyện, cậu không cần phải quan tâm tới những chuyện khác.” Thế nhưng Xavier nghe vậy lại càng khóc kinh khủng hơn, lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết không chịu buông Leo ra. Dolores không khỏi bực mình, ngực phập phồng dữ dội: “Kéo cậu ta ra cho tôi.” Đám vệ sĩ đứng ở cửa nghe thấy mệnh lệnh của cô cả nhà mình, cho dù Donald đang có mặt ở đây, bọn họ vẫn không chút do dự chạy vào, lôi Xavier ra. Ngay khi Dolores chuẩn bị cắt lưỡi của Leo, Nicholas Donald ngồi trên ghế của chủ nhà nổi cơn thịnh nộ. Ông ấy nện nắm đấm xuống mặt bàn trước mặt, sắc mặt tái xanh, tiếng kính vỡ tan tành khiến tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều sợ thót tim. Trong cơn giận dữ, gân xanh trên thái dương của Donald giần giật, ông ấy dằn cảm giác khó chịu tích tụ trong lòng xuống, nhìn Dolores, cất giọng ôn tồn: “Dolores, con nghe lời cha, tha cho cậu ta đi, xem như nể mặt chú út của con.” Lưỡi dao ghì sát vào mép của Leo, bàn tay cầm chuôi dao siết chặt lại, khớp xương nhô lên. Sau vài giây lưỡng lự, bàn tay ấy bỗng đột ngột buông ra. Ngay cả bàn tay đang túm tóc của Leo cũng thả lỏng đồng thời hất anh ta ra. Leo cạn kiệt sức lực ngã xuống, được Xavier ôm chặt vào lòng. Trước sự chứng kiến của mọi người, Dolores chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Donald đang ngồi trên chiếc ghế dành cho gia chủ. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Dolores không hề kém cạnh ánh mắt của người đàn ông đã trải qua sương gió dãi dầu, dành cả đời mình để gánh vác gia tộc Nicholas kia. Cô ấy đứng yên, hờ hững nói: “Cha đã mệt mỏi rồi. Cha đã cống hiến cho gia tộc Nicholas quá nhiều rồi, giờ là lúc nên hưởng thụ cuộc sống.” Ầm! Lúc này, gia tộc Nicholas im lặng hơn bao giờ hết, có thể miêu tả bằng hai tiếng “tịch mịch”. Lúc này đây, ngay trước mặt toàn thể người nhà, quý cô Nicholas Dolores danh giá nổi tiếng khắp nước Đức đang yêu cầu cha mình nhường lại vị trí gia chủ cho cô ấy. Thật kinh khủng! Nhưng phản ứng của gia chủ mới là điều bất ngờ nhất. Nicholas Donald chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau đó ông ấy bỗng bật cười, hiểu ra tất thảy. Dolores không thực sự muốn cắt lưỡi của Leo, đó chỉ là một quân cờ, một quân cờ được đưa tận tay cho Dolores. Dựa vào thái độ vừa rồi của bà Nancy và đám vệ sĩ, cộng thệm phản ứng ngó lơ, không lên tiếng ngăn cản của các nhân vật quyền lực trong gia tộc, ông ấy lập tức hiểu ra bao năm qua, Dolores đã âm thầm tiếp quản gia tộc Nicholas rồi. E rằng hai anh em trong gia tộc xảy ra chuyện lớn như vậy vào đúng lúc này cũng là chuyện nằm trong kế hoạch của Dolores. Không ai ngờ được rằng Dolores đã biết chuyện Leo bỏ máy nghe trộm siêu nhỏ vào trong túi của cô ấy. Cô ấy cố ý không vạch trần chuyện này mà cứ thế mang máy nghe trộm vào trong trang viên, thuận lợi tới được phòng ăn. Vì sao? Chính là vì thời khắc này, thời khắc có thể triệt để kiểm soát gia tộc Nicholas, lợi dụng sự áy náy của Donald với hai anh em kia để bắt ông ấy bồi thường cho Dolores. Vì tương lai của bản thân, người phụ nữ thông minh này đã đánh một ván cờ lớn. Tất cả mọi người đều là quân cờ trên bàn cờ của cô ấy. Cô ấy không tiếc liều lĩnh chấp nhận nguy cơ gia tộc bị hủy diệt, dùng tính mạng để đánh cược. Nicholas Donald nhìn cô con gái duy nhất của mình rồi chợt cười phá lên, tiếng cười sang sảng khiến mặt bàn trước mặt dường như cũng rung lên. Ngoài Dolores ra, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao gia chủ lại nhìn Dolores bằng ánh mắt tán thưởng. “Con giống tộc trưởng của gia tộc Nicholas hơn bất kỳ ai.” Dolores cụp mi mắt xuống, cuối cùng cô ấy cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, nụ cười vẫn dịu dàng như nước như thường lệ: “Cha khen con quá lời rồi.” “Trao vị trí gia chủ này cho con thì không thành vấn đề.” Donald tiếp tục gật đầu hài lòng: “Có điều có lẽ còn cần giải thích với ngài Fred về chuyện này, ngài ấy là người kỹ lưỡng hơn bất kỳ ạ.” Tim Dolores đập nhanh. Khi quyết định làm chuyện này, cô ấy đã sớm nghĩ tới kết quả này rồi nên lập tức gật đầu. “Con sẽ tự có cách của con. Chuyện hiện tại cha cần làm là soạn thảo hợp đồng và ký tên.” Chuyện này được giải quyết một cách dứt khoát. Thời đại của Nicholas Donald kết thúc, tương lai sau này sẽ do Dolores quyết định. Máy bay đáp xuống một ngọn núi tư nhân ở Berlin. Trên sân bãi rộng rãi trên đỉnh núi đứng đầy vệ sĩ. Cửa khoang máy bay được mở ra, Fred là người đầu tiên xuống máy bay. Con ngươi màu xanh nhạt chậm rãi liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt trên sân. Sau đó trước mắt bao người, anh quay người lại, vươn tay ra. Những ngón tay thon dài đeo găng tay màu trắng dừng lại giữa không trung. Một giây sau, một bàn tay nhỏ trắng trẻo đặt lên tay anh. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp cũng bước ra khỏi khoang máy bay. Cô vịn vào tay người đàn ông, chầm chậm bước xuống. Gió trên đỉnh núi rất mạnh, tóc của Thẩm Mộ Khanh bị gió thổi rối, chiếc váy dài màu trắng cũng bay bay trong gió. Một đoạn bắp chân thon thả, trắng ngần lộ ra ngoài. Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều chầm chậm cúi đầu xuống, không dám nhìn. “Ngài Fred!” Tiếng hô đồng thanh của mấy chục người đàn ông vang lên đinh tai nhức óc mà cũng đầy hùng hồn. Fred chỉ gật đầu như bậc đế vương trên triều. Ở Berlin này, anh vốn chính là đế vương. Fred nắm bàn tay nhỏ của Thẩm Mộ Khanh đi về phía chiếc Bentley đang lặng lẽ nằm chờ ở cuối con đường trước mặt. Nắm lấy hơi ấm trong tay, Fred đang đi đường đột nhiên dừng bước. Ngay cả Thẩm Mộ Khanh đi bên cạnh anh cũng không nhịn được ngẩng đầu tò mò nhìn anh: “Sao vậy?” Bàn tay lớn đang nắm lấy bàn tay cô của Fred bóp nhẹ một cái, sau đó anh đứng giữa đỉnh núi khoáng đạt, chậm rãi cất lời: “Đây là vợ tôi.” Fred vừa dứt lời, những người đàn ông lực lưỡng cực kỳ phục tùng mệnh lệnh kia lại một lần nữa đồng thanh hô to: “Xin chào bà chủ.” Hai tiếng “bà chủ” ấy vang vọng quanh đỉnh núi khiến Thẩm Mộ Khanh không khỏi đỏ mặt. Tuy nhiên, thấy thái độ của Fred vẫn đầy bình thản, cảm xúc e lệ, ngượng ngùng trong cô cũng vơi đi. Cửa xe được người ta mở ra, Thẩm Mộ Khanh vịn tay Fred ngồi vào hàng ghế sau. Những cơn gió lạnh hơi gai người cuối cùng cũng bị ngăn lại ở bên ngoài. Khi Fred ngồi xuống cạnh cô, chút hơi lạnh còn sót lại hoàn toàn biến mất. Thẩm Mộ Khanh buông tay ra, xoa xoa hai tay, không ngừng dịch sát người mình vào người Fred, định hút lấy nhiều hơi ấm hơn. May mà Fred là người tinh ý, thấy Thẩm Mộ Khanh chủ động tới gần, anh lập tức dang tay ra cho cô thoải mái dựa vào. Cuối cùng bàn tay lớn khóa lại, nhốt chặt cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nép sát vào người mình. Chiếc xe lăn bánh, chạy êm ru xuống dưới chân núi. “Bọn Bach và Rắn Đuôi Chuông không sao chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro