Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Ghi nhớ
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
"Mệt lắm hả? Còn đau chỗ nào không?" Fred dựa vào tay cô để đứng lên, cả người đều dựa vào cơ thể nhỏ nhắn của cô. Một mùi thơm ngọt ngào ập tới, ở nơi Thẩm Mộ Khanh không nhìn thấy, anh nhắm mắt lại, bờ môi cong lên. Bàn tay nhỏ nhắn của cô liên tục tìm tòi trên người anh như muốn tìm ra chỗ nào không ổn. Sau khi thấy tất cả đều hoàn hảo, Thẩm Mộ Khanh hít sâu một hơi, xác định không có mùi máu tươi thì mới yên tâm. Cô đỡ cơ thể anh để thay đổi tư thế, giữ chặt một bên cánh tay anh. Lúc ngẩng đầu lên, chỉ trong nháy mắt cô đã nhìn thấy hết biểu cảm trên khuôn mặt anh, lần này lại đổi thành Thẩm Mộ Khanh xấu hổ, giận dữ. "Rốt cuộc anh có đau ở đâu không? Đừng lừa em." Biết được mánh khóe vặt vãnh của Fred, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với anh, chỉ sợ sau khi vào phòng ngủ anh sẽ giở trò xấu xa. Sau bao nhiêu ngày ở bên nhau, cô không khỏi nghi ngờ mắt Fred không hề bị hỏng, dù trong tình huống không nhìn thấy gì, anh vẫn có thể bắt chính xác được người cô. In dấu lên môi cô, tiến quân thần tốc. Đôi mắt Fred không di chuyển mà chỉ đứng nguyên tại chỗ không động đậy: "Thật sự rất mệt mỏi, Gladster khiến anh suýt tức điên, em không thương anh à? Bé con." Mỗi lần Thẩm Mộ Khanh thấy anh tỏ vẻ đáng thương, xin cô giúp đỡ thì cô lại không thể không mềm lòng. Thế là dịu dàng dỗ dành anh: "Không sao đâu, để em dìu anh lên." Bậc thang không dài nhưng hai người lại đi rất lâu. Mãi đến khi đi vào phòng ngủ, sau khi Thẩm Mộ Khanh đóng cửa lại, người đàn ông luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc cuối cùng cũng nở nụ cười. Thẩm Mộ Khanh vỗ nhẹ vào tay anh: "Anh cứ đứng tạm ở đây đừng động đậy, được không?" Cô nói như đang dỗ dành một đứa trẻ, dường như còn cảm thấy chưa đủ, Thẩm Mộ Khanh kiễng chân khẽ hôn lên gò má của anh. Thấy anh khẽ gật đầu, cô mới yên tâm thả lỏng tay ra rồi đi về phía chiếc giường lớn. Lúc đang chỉnh chăn trên giường, cô hoàn toàn không để ý sau lưng. Lúc cô vừa định xoay người đỡ Fred nằm xuống giường thì đột nhiên cảm thấy eo bị siết chặt. Thân hình rộng lớn với cơ bắp săn chắc đã áp sát vào lưng cô. Đầu anh đặt lên vai cô, hơi thở nóng bừng bừng phả vào cổ và tai cô. Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy nóng bừng bừng, hai má đỏ bừng, vội vàng gỡ đôi tay đang đặt trên eo mình ra: "Chẳng phải anh rất mệt sao?" Lời chất vấn yếu ớt nhanh chóng bị chôn vùi trong tiếng cười khẽ của Fred. Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới lấy lại tinh thần. Dù là một con sói bị thương thì vẫn tràn đầy bản năng dã thú. Fred cứng rắn xoay cô gái trước mặt lại, hai người mặt đối mặt với nhau Dù trước mặt là một mảng tối đen nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra gương mặt của cô trong đầu. Trong đầu nghĩ gì thì anh cũng làm như vậy, đôi tay tuyệt đẹp không ngừng di chuyển lên trên. Cuối cùng, nó dừng lại trên má, vuốt ve cái cằm, bờ môi, cánh mũi, đôi mắt. Thẩm Mộ Khanh không nhúc nhích, cũng không quan tâm việc Fred không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ khó hiểu hỏi: "Sao vậy?" Fred làm động tác ra hiệu im lặng rồi cẩn thận vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên người cô. Trong ánh mắt khó hiểu của cô, bàn tay to của Fred đã đi đến sau gáy cô. Lúc bàn tay di chuyển đến phần gáy, cuối cùng người đàn ông trước mặt cũng nở nụ cười: "Được rồi, đã nhớ hết các chi tiết." Thẩm Mộ Khanh cảm thấy trái tim đập như trống bỏi, hai bàn tay cô đang đặt trên ngực anh, cách một lớp vải mỏng, ngón tay cô hơi cuộn lại. Làn da dưới tay nóng rực khiến trái tim cô run rẩy, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh nhanh lên chút." Fred lại cố chấp lắc đầu, ôm cô xoay tròn một vòng rồi ngồi lên giường. Thẩm Mộ Khanh mất trọng tâm nên cũng ngồi lên đùi anh, dựa sát vào lòng anh. Vì lo lắng vết thương của anh nên Thẩm Mộ Khanh hoảng hốt muốn rời đi. Nhưng người đàn ông trước mặt lại giữ chặt cô trong lòng, hai người cụng trán vào nhau. Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của người đàn ông trưởng thành vang lên: "Mắt không tốt lắm, muốn em luôn chăm sóc anh, làm bạn bên cạnh anh." "Sao anh ngây thơ vậy?" Thấy anh đột nhiên bày ra vẻ ngây thơ, Thẩm Mộ Khanh không nhịn được cười khúc khích, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt đong đầy tình cảm. Fred không để ý mà chỉ cúi đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh, phối hợp với gương mặt kiêu ngạo, lạnh lùng của anh trông giống như thần tiên đã nhìn xuống nhân gian. Thẩm Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy không chân thực, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chậm rãi trống rỗng, sau đó cô vịn cánh tay, tiến lại gần đôi môi của anh. Fred không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được cô gái đang tiến lại gần, đôi mắt màu xanh từ từ chuyển động, muốn cảm nhận được nhiều hơn. Cuối cùng, hai đôi môi cũng chạm vào nhau, cả hai đều không nhịn được thở dài một hơi đầy thỏa mãn. Giống như hai con thuyền đã lênh đênh phiêu bạt trên biển từ lâu, cuối cùng cũng cập bến trong một ngày nắng. Trong tâm trí của Thẩm Mộ Khanh bây giờ chỉ toàn là một đống bột nhão, mơ mơ màng màng chạm vào môi anh, chỉ biết bám vào nguồn hy vọng duy nhất này như đang chìm vào giấc mơ. Bên hông đột nhiên bị một bàn tay lớn siết chặt, Thẩm Mộ Khanh giật mình, cả người run lên vì bị kích thích. Cảm giác như có một luồng khí lạnh xông vào mũi, Thẩm Mộ Khanh mềm nhũn trong tay anh, không kìm nén được sự thôi thúc muốn lè lưỡi ra liếm. Nhưng cái lưỡi đáng thương lại không không chạm được cái gì, chỉ có một khoảng không khí lạnh lẽo. Fred hơi ngẩng đầu lên, rời khỏi môi cô. Thẩm Mộ Khanh bất mãn vì anh đột nhiên rời đi, cô nhíu mày với vẻ nũng nịu, lẩm bẩm vài tiếng, lúc muốn dựa vào người anh thì vẫn không thành công. Fred đã quyết tâm phải nhìn thấy cô gái trong lòng sụp đổ, cố gắng chịu đựng cơn nóng rực sắp thiêu đốt trái tim mà cứng rắn tách ra. Cuối cùng, tiếng rên rỉ của cô gái dần biến thành tiếng khóc rầm rì. "Ừm, Fred... Fred Keith, anh hôn em đi...'' Bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh siết chặt quần áo tạo ra mấy nếp nhăn, thối rữa và mập mờ. Lúc lúc này Fred có thể nhìn thấy thì ngay một giây sau sẽ đè người xuống dưới thân. Thẩm Mộ Khanh ngước mắt lên, mắt hạnh mờ sương trông vô cùng đáng thương, ánh mắt mịt mờ nhiễm ánh nước tỏa ra sự quyến rũ chỉ xuất hiện lúc rơi vào sắc dục. Ướt sũng như chú nai con mới sinh. Fred cúi đầu, kìm nén khát vọng, một lần nữa in dấu lên đôi môi hồng hào, ướt át của cô, vừa chạm vào đã tách ra ngay, cố ý trêu chọc cô. "Chẳng phải anh đang hôn sao? Sao em tham lam thế?" Cô gái khát khao nhiều sự yêu thương hơn, cô ôm lấy gương mặt anh, giọng nói mềm nhũn như phát run: "Anh... Anh vẫn chưa hôn mặt em..." Fred không thể nhịn được nữa, lập tức cúi đầu hôn sâu vào môi cô, cảm xúc ướt át khiến cô không nhịn được run rẩy. Khi răng môi quấn quýt, tình yêu tràn ngập giữa hai người, cuối cùng cô cũng được thỏa mãn, rên rỉ theo hành động yêu thương của anh, càng hôn càng muốn nhiều hơn. Cho đến khi sắp không thở, cô mới khẽ vỗ vào vai anh, ra hiệu anh thả cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro