Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Lại đây với anh

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Tuy đồ vật bên trong được những chiếc túi bọc kín nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn hình dáng là có thể đoán ra đó là thứ gì. Dao quân dụng, súng, đủ các loại súng lục! Nhìn sắc mặt tái nhợt của Duncan, Rắn Đuôi Chuông mỉm cười rồi một tay của cô ấy nhanh chóng rút súng lục bên hông ra. Cô ấy xoay người bắn “Pằng pằng” bốn phát vào chiếc xe thể thao kia. Mặc dù súng lục đã được lắp ống giảm thanh nhưng âm thanh phát ra vẫn khá nặng nề. Giống như tiếng sấm sét khi trời đổ mưa mang theo cảm giác uy hiếp mãnh liệt. Chiếc xe này hỏng hẳn rồi, không thể lái được nữa. Hôm nay, Duncan phải đi bộ về mất. Mà lúc này Rắn Đuôi Chuông cũng chớp mắt với Thẩm Mộ Khanh, nhướng mày, ra hiệu bảo Thẩm Mộ Khanh nhìn về phía con đường lớn thông đến đây. Tim Thẩm Mộ Khanh như ngừng đập, cô quay đầu nhìn về vị trí Rắn Đuôi Chuông vừa lái xe tới. Lúc này một chiếc Cayenne đen thuần lẳng lặng đậu giữa con đường lớn kia. Giống như ác thú nằm phủ phục trên mặt đất trong bóng đêm, chờ con mồi buông lỏng cảnh giác mới tung người nhảy lên rồi chỉ trong một phát cắn đứt cổ họng của con mồi. Không có gì bất ngờ cả, hành động điên cuồng vừa xảy ra nhanh như chớp đều là mệnh lệnh của Fred. Người đàn ông ngồi trong xe vẫn luôn quan sát Thẩm Mộ Khanh. Khi thấy cô đột nhiên nhìn về phía này, anh nhấc bàn tay đeo găng tay trắng lên, lười biếng vung lên phía trước. Chiếc Cayenne khởi động, tốc độ không nhanh, không chậm nhưng trong mắt Duncan, nó như tử thần đang đến gần. Khoảng cách dần rút ngắn lại, từng bước đều là sự giày vò. Phía trước là Fred, phía sau là Rắn Đuôi Chuông – người phụ nữ điên có đủ loại vũ khí. Giờ phút này, Duncan gần như không còn đường lui, anh ta chỉ có thể nuốt nước bọt, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống trong tiết trời nóng bức. Đợi Bach mở cửa xe ra, một người đàn ông cao quý xuất hiện trước mắt, Thẩm Mộ Khanh vẫn sững sờ nhìn anh. Fred mỉm cười, gương mặt anh tuấn lộ ra dưới ánh mặt trời trông cực kỳ đẹp, cái cằm góc cạnh hơi hếch lên, anh vươn tay về phía Thẩm Mộ Khanh: “Lại đây với anh.” Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy sau lưng có người nhẹ nhàng đẩy mình về phía Fred. Sau mấy lần phát va chạm và tiếng gầm rú vời rồi vừa rồi, chân đã dần mềm oặt. Lúc này cô chỉ có thể ngoan ngoãn đặt tay vào giữa bàn tay rộng lớn kia. Vừa đặt tay lên, đôi tay kia cũng lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình. “Vừa nãy...” Thẩm Mộ Khanh vẫn còn hơi sợ nhưng lúc này vì chân như nhũn ra, lại thêm cảm giác mát mẻ trên người Fred khiến cô không thể lách người ra. Cô đành để mặc anh ôm eo nhỏ, ở trong lòng anh, ngẩng đầu nói: “Làm em sợ chết khiếp rồi.” Fred cúi đầu, trong đôi mắt xanh kia trừ tình yêu dành cho Thẩm Mộ Khanh ra còn ẩn chứa sự lạnh băng không thể hòa tan. Anh đột nhiên cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Tuy vừa chạm vào thì anh đã rời đi ngay nhưng cảm xúc lưu lại cực kỳ rõ ràng. Lông mi Thẩm Mộ Khanh khẽ run, cô nghe thấy anh chậm rãi nói: “Xin lỗi vì đã làm em sợ hãi nhưng bé cưng, em phải cho phép anh có suy nghĩ muốn giết chết cậu ta.” Cái tên Duncan này năm lần bảy lượt có ý đồ không nên có với Thẩm Mộ Khanh ngay trước mắt anh, khiêu chiến giới hạn của anh. Fred vốn không có ý động đến gia tộc Gregory nhưng lúc này, anh đột nhiên thay đổi quyết định. Anh giơ tay ấn đầu Thẩm Mộ Khanh vào ngực mình để ngoại trừ mình ra, cô không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Mà lúc này anh ngẩng đầu lên như con thú dữ ngóc đầu, nhắm thẳng về phía đôi chân của Duncan đang run rẩy. Kính mắt phản quang, ánh mặt trời khúc xạ khiến Duncan không nhìn rõ vẻ mặt lúc này của Fred. Nhưng anh ta cũng có thể nhận ra sự bất mãn nặng nề dành cho mình. “Trưởng quan Rắn Đuôi Chuông.” Fred đột nhiên nói. “Có tôi thưa ngài Fred.” Cất súng cẩn thận xong, Rắn Đuôi Chuông lại nghe thấy Fred gọi mình, cô ấy quay về phía anh, chào theo quân lễ tiêu chuẩn. “Chuyện còn lại giao cho cô.” Dứt lời, anh không để ý đến Duncan sắp ngã lăn ra đất nữa mà lại hôn lên thái dương Thẩm Mộ Khanh, dẫn cô đi về phía cửa lớn của trường đua ngựa. Suy nghĩ của Dolores không còn ở đây nữa, ánh mắt cô ấy lạnh lùng, sau này mọi thứ Duncan phải hứng chịu không liên quan gì đến cô ấy nữa. Cô ấy hờ hững nhìn qua rồi mau chóng quay mặt đi, đuổi theo bước chân Fred. Duncan cứng đờ người nghiêng đầu, không nhìn bóng lưng rời đi kia nữa, lúc anh ta quay qua đã bị ánh mắt của Rắn Đuôi Chuông ghim chặt. Cô ấy cười như không cười, tay chậm rãi rút dao quân dụng từ bên hông ra. Chiếc dao kia được lau bóng loáng, vô cùng sắc bén. Giày quân dụng bước trên đất, giẫm lên những hòn đá nhỏ, tiếng lạo xạo vang lên. “Cậu Duncan, tôi nghĩ rằng cuộc đua xe lần trước sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.” Rắn Đuôi Chuông bước từng bước tới gần, nụ cười càng thêm điên cuồng: “Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.” “Nếu cô dám động đến tôi thì gia tộc Gregory sẽ không bỏ qua cho cô, cô và gia tộc của cô cứ đợi mà hứng chịu cơn thịnh nộ của gia tộc Gregory đi!!” Lúc này Duncan giống như một con thú cùng đường mạt lộ, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng gào thét để dọa con rắn độc sắp nuốt anh ta vào bụng. Nhưng Rắn Đuôi Chuông hoàn toàn không có ý định lùi bước, cô ấy đặt dao quân dụng của mình lên vai anh ta. Cô ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Nếu như cậu có bất kỳ dị nghị nào về cách làm của tôi, mời tới HX tìm tôi, tôi là lính đánh thuê cao cấp của HX, danh hiệu Rắn Đuôi Chuông.” Nói xong cô ấy còn vỗ vỗ con dao vào mặt anh ta. Lính đánh thuê? Mặt Duncan xám như tro tàn, đồng thời anh ta cũng biết hành động kêu gào trước mặt cô ấy nực cười thế nào. Còn chưa kịp nói gì, cánh tay phải của anh ta đã truyền tới cơn đau nhức kịch liệt. “A!!!” Tiếng thét chói tai đầy điên cuồng vang tận mây xanh, tiếng gào đau đớn xé lòng vang khắp cánh đồng mênh mông, lay động cả ngọn cỏ. Ba ngón tay đã tách khỏi cơ thế, im lặng nằm trên mặt đất. Máu tươi bắn tung tóe, ba ngón tay ngâm trong vũng máu nhỏ. Duncan không chống đỡ được cơ thể, chỉ có thể đau đớn gào lên rồi ngã phịch xuống đất, rên rỉ nắm lấy bàn tay mất ngón. Rắn Đuôi Chuông móc ra tấm vải ở chỗ nào đó, lau sạch dao mình trong tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng cô ấy nhét nó lại thắt lưng, cụp mắt, đá vào cánh tay đau đến co giật của Duncan. “Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của ngài Fred, nếu như gia tộc Gregory còn đi quá giới hạn thì các người sẽ không chỉ mấy đi vài ngón tay đơn giản thế đâu.” Sau đó, tiếng nói và cái chân đá vào người anh ta cùng biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0