Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Mùi vị của sự t...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Lúc này Thẩm Mộ Khanh cũng ăn được kha khá rồi, cái bụng rỗng tuếch cũng dẫn ấm lên. Hiện tại cô đang nở một nụ cười thỏa mãn mà chính bản thân cô cũng không hề nhận ra. Cô lau miệng sạch sẽ rồi đưa ra yêu cầu với Rắn Đuôi Chuông: "Phiền cô đưa tôi tới quảng trường Marienplatz chọn vải được không?" Lần này trong nụ cười thỏa mãn của cô có thêm chút chờ mong. Mắt Rắn Đuôi Chuông dán chặt vào người cô: "Tất nhiên là được rồi." Câu trả lời dứt khoát này làm nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Khanh xán lạn hơn cả trước. Sau khi ăn xong, Rắn Đuôi Chuông dẫn Thẩm Mộ Khanh ra khỏi biệt thự dưới lời dặn dò dài dòng của Charlotte. Một chiếc xe hơi lao ra từ một cửa khác của trang viên với tốc độ cực nhanh sau đó dừng lại trước mặt Thẩm Mộ Khanh. Toàn thân chiếc xe này đen bóng, dáng xe cũng rất lớn nên trông Thẩm Mộ Khanh càng nhỏ hơn khi đứng gần nó. Cửa kính bên ghế lái từ từ hạ xuống để lộ khuôn mặt rạng rỡ của Rắn Đuôi Chuông. Lúc này cô ấy đang ngậm điếu thuốc đang cháy dở trong miệng. Dáng vẻ ngầu lòi này làm Thẩm Mộ Khanh nhìn đến sững sờ. Chốc lát sau cô mới giật mình hoàn hồn trong tiếng cười càng ngày càng lớn của Rắn Đuôi Chuông. Cô nhấc đôi chân đi giày cao gót lên chạy chậm đến bên ghế phụ lái. Cửa xe được Rắn Đuôi Chuông mở ra từ bên trong. Thẩm Mộ Khanh hít một hơi thật sâu rồi mới leo lên. Đây là một chiếc xe gầm cao nên rất khó cho một người đang mặc sườn xám bó sát như cô leo lên. Cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng ngồi lên được. Cô cẩn thận đóng cửa xe lại sau đó thắt dây an toàn vào. Xong xuôi, cô vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Rắn Đuôi Chuông nhìn chằm chằm bộ sườn xám trên người mình rồi nói với vẻ có lỗi: "Tại tôi quan sát không cẩn thận, có điều chiếc xe này rất đáng để trải nghiệm. Kỹ năng lái xe của tôi không tồi đâu, lát nữa tôi sẽ cho cô trải nghiệm thử." Thẩm Mộ Khanh từ tốn gật đầu rồi lại lắc đầu: "Không sao, xe này..." Cô phải nghĩ hồi lâu mới tìm được từ để nói. "Rất hầm hố." Rắn Đuôi Chuông cười quay đầu sang, ai ngờ lại tình cờ trông thấy Charlotte cầm ô che nắng vội vàng chạy từ trong biệt thự ra. Cô ấy nhíu mày rồi nhanh chóng đạp ga lái xe đi. Điếu thuốc lá được Rắn Đuôi Chuông kẹp giữa hai ngón tay vẫn đang cháy dở. Chỉ giây lát sau chiếc xe hầm hố này đã lao ra khỏi cổng biệt thự và chạy thẳng về phía cổng trang viên. Một loạt động tác bất ngờ này khiến Thẩm Mộ Khanh giật mình. Thậm chí cô còn vô thức kêu lên thành tiếng nữa, hai tay túm chặt lấy dây an toàn, hai mắt cũng nhắm chặt lại. "Charlotte lúc nào cũng dài dòng vậy hả?" Sau khi lạnh nhạt phàn nàn một câu, Rắn Đuôi Chuông để ý thấy thiếu nữ bên cạnh không nói gì. Cô ấy quay sang nhìn thấy thấy Thẩm Mộ Khanh ngơ ngác ngồi ngẩn người bên ghế phụ lái. Tốc độ xe từ từ giảm xuống, Rắn Đuôi Chuông lại đưa điếu thuốc lên miệng hút. Theo đôi môi đỏ mọng không ngừng mở ra khép vào, làn khói cũng từ từ lan ra khắp xe: "Doạ cô giật mình hả? Tốc độ xe của tôi như này là chưa nhanh lắm đâu..." Rắn Đuôi Chuông hơi khó hiểu nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay sang vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh một cái như trấn an. "Yên tâm, mặc dù kỹ năng lái xe của tôi chưa đến mức hạng nhất trong HX nhưng chắc chắn là nằm trong top10." Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng lắc đầu khiến mấy sợi tóc rơi ra khỏi búi tóc, lại vì cửa kính xe đang mở nên gió thổi vào hất chúng lên bay loạn xạ. Cô vốn đang định mở miệng bảo Rắn Đuôi Chuông lái chậm lại nhưng lời đã ra đến mép lại lại đột nhiên nuốt xuống. Gió lùa vào xe xua tan cái nóng mùa hè khiến bầu không khí xung quanh trở nên mát mẻ dễ chịu. Đây là mùi vị của sự tự do. Thấy Thẩm Mộ Khanh không nói lời nào, Rắn Đuôi Chuông đang lái xe cứ tưởng mình chạy nhanh quá khiến cô không vui. Ngay lúc cô ấy định tìm một chỗ dừng xe dỗ dành thiếu nữ bên cạnh cái đã thì đột nhiên thấy đôi mắt hạnh trong sáng kia quay sang nhìn mình: "Cô lái nhanh hơn chút nữa được không? Giống như vừa rồi ấy." Giọng nói của Thẩm Mộ Khanh rất nhẹ nhàng nhưng nghe cứ như cô phải dồn hết can đảm của mình mới nói ra được vậy. Câu này khiến Rắn Đuôi Chuông sửng sốt. Cô ấy không khỏi liếc người bên cạnh một cái, lại thấy được vẻ chờ mong trong đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời kia. Cảm giác vui vẻ chợt dâng trào trong lòng Rắn Đuôi Chuông. Cô ấy rít một hơi thuốc lá rồi búng tàn thuốc xuống, đồng thời đạp mạnh chân ga. "Giờ vẫn còn sớm, tôi biết một chỗ rất phù hợp để lao như điên ở Munich này. Để tôi dẫn cô tới đó đi một vòng đã rồi chúng ta lại vòng về quảng trường Marienplatz sau." Lời này chỉ mang tính chất thông báo cho Thẩm Mộ Khanh thôi chứ không trưng cầu ý kiến của cô. Rắn Đuôi Chuông vừa dứt lời, tốc độ xe đã tăng vọt, cả chiếc xe lao thẳng ra ngoài. Trang viện nằm ở ngoại ô nên trên đường rất ít xe cộ, chạy tốc độ cao ở đây không vấn đề gì. Mới đầu khi xe vừa tăng tốc, trái tim Thẩm Mộ Khanh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Hai tay cô siết chặt lấy dây an toàn, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, đôi mắt cũng trợn to, mặt mày dần trở nên tái nhợt. Nhưng sau khi tình cờ nhìn thấy nụ cười bên khoé miệng Rắn Đuôi Chuông, Thẩm Mộ Khanh lại từ từ thả lỏng tay, trái tim cũng không còn đập như trống nữa. Cô nhìn cây cối và nhà cửa lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ mà chỉ cảm thấy cảnh tượng này như không có thật vậy. Gió rất to nhưng phả vào mặt cô rất sảng khoái. Cô không biết mình nên dùng từ gì để hình dung cảm giác hiện tại. Nó giống như một người đang đi giữa trời nóng bức đột nhiên được uống một ngụm nước đá vậy, thoải mái đến mức cả người đều dễ chịu hẳn ra. Giờ phút này đến cả mũi chân Thẩm Mộ Khanh cũng đang nhẹ nhàng phe phẩy. Chút không thoải mái mới đầu khi chưa quen đã hoàn toàn biến mất, cơ thể cô bắt đầu lâng lâng, ngón chân vô thức co quắp lại muốn cọ xuống đất để giữ cho cơ thể không bị hất bay. Rắn Đuôi Chuông liếc sang bên cạnh quan sát phản ứng của Thẩm Mộ Khanh một chút sau đó nhếch môi, tiếp tục đạp mạnh chân ga. Chiếc xe nhanh chóng rời xa thành phố, phía trước có một dãy núi dần hiện lên. Thẩm Mộ Khanh nhìn ra thì thấy con đường quanh co này chạy vòng quanh núi. Nhìn là biết đây đúng là một nơi phù hợp để chạy hết tốc độ. "Đây là đâu vậy?" Mới đầu Thẩm Mộ Khanh chỉ bật ra một câu rất khẽ, có điều cô nhanh chóng phát hiện ra giọng mình bị tiếng cuồng phong át hết. Thế là ba giây sau cô dùng hết sức mình, lần đầu tiên hét lên một tiếng lớn như vậy: "Rắn Đuôi Chuông! Bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?!" Lần này Rắn Đuôi Chuông nghe thấy câu hỏi của cô. Cô ấy liếc nhìn Thẩm Mộ Khanh đang hưng phấn một cái rồi cũng gào lên theo: "Hiện tại chúng ta đang ở trên một dãy núi thuộc Munich, đến gần rừng Đen khí hậu sẽ tốt hơn." Vừa dứt lời Rắn Đuôi Chuông lại nhớ ra chuyện gì đó nên tiếp tục nói: "Năm ngoái tôi và Tắc Kè Hoa cũng đã từng tới chỗ này giao đấu một trận đấy. Anh ta thua thảm lắm!" Tiếng cười vang dội khắp nơi, Thẩm Mộ Khanh cũng bị nụ cười ngang tàng thoải mái này lây nhiễm. Môi cô nhếch lên theo, trên mặt là vẻ sung sướng không hề che giấu. "Cô có muốn vươn tay ra cảm nhận một chút không?" Thấy Thẩm Mộ Khanh dần cảm nhận được niềm vui, Rắn Đuôi Chuông không còn lo lắng nữa. Cô ấy to gan xúi giục Thẩm Mộ Khanh vươn tay ra cảm nhận tốc độ cao sắp chạm trời này. Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ một cái rồi nhanh chóng quay lại thấp thỏm hỏi: "Như vậy có ổn không?" Rắn Đuôi Chuông chậc lưỡi nghiêm túc gật đầu: "Cứ làm đi cưng ơi, tôi đảm bảo sẽ để cô thoải mái bay lên trời."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro