Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
[Ngoại truyện]...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Vào ngày buổi lễ kết hôn chính thức diễn ra, biệt thự của nhà họ Thẩm nô nức chuẩn bị từ rất sớm. Hoa hồng đỏ nở rộ khắp cả vườn hoa, những chiếc ghế đơn màu trắng với kiểu dáng mang đậm phong cách châu Âu được sắp xếp ngay ngắn trên thảm cỏ. Những chiếc bàn kế bên dành cho khách mời cũng được bày biện bình hoa hồng đỏ thắm. Một tấm thảm dài màu trắng trải dài từ cánh cửa hoa hồng đỏ ở lối vào đến tuốt nơi cô dâu và chú rể trao nhau ở phía cuối. Tháp rượu vang, bàn bánh ngọt, cả biển hoa hồng đỏ rực trông chẳng khác ngọn lửa muốn đốt cả trời thu nữa. Tất cả đều mang đậm sự náo nhiệt, tưng bừng. Khách được mời đến không nhiều, toàn bộ đều là người quen của cô dâu và chú rể. Thẩm Mộ Khanh ngồi trong phòng trang điểm, trái tim bỗng dưng đập bình bịch như trống bỏi. Mặc dù nên duyên vợ chồng với Fred Keith đã được một thời gian dài như khi chính thức đối mặt với khoảnh khắc này, cô vẫn không sao kiềm chế được sự thấp thỏm trong lòng mình. Cùng lúc đó, cảm giác không thật lớn lao cũng bao trùm lấy cô. "Da của cô Fred đẹp quá, tôi chỉ dùng một lượng nhỏ kem nền thôi ấy!" Thấy Thẩm Mộ Khanh ngẩn ngơ ngắm nhìn bản thân trong gương, thợ trang điểm biết ngay cô đang căng thẳng nên không kiềm được mà trò chuyện để cô đỡ lo lắng hơn. Việc thành công thu hút sự chú ý của Thẩm Mộ Khanh làm thợ trang điểm cười còn tươi hơn nữa: "Hôm nay, cô Fred sẽ là cô dâu đẹp nhất!" Người trong gương có bờ môi đỏ thắm, hàm răng trắng tinh, đường nét gương mặt sắc sảo và thanh lịch. Tóc cô được bối sau gáy, chỉ điểm xuyết bằng một vài trang sức kim cương cho thêm phần nổi bật. Khổ nỗi, khổ nỗi hôm nay Thẩm Mộ Khanh lộng lẫy đến mức khiến người ta không sao dời mắt được. Thẩm Mộ Khanh chậm rãi cười: "Cảm ơn cô." Cô thay váy cưới xong, ra ngoài thì phát hiện phòng trang điểm bỗng dưng đông đúc hơn hẳn. Thấy Thẩm Mộ Khanh xuất hiện trước mặt mình, Du Tinh Tử và Triệu Tế Tế ngây ra như phỗng. Hai người họ ngắm nghía cô từ trên xuống dưới, sau đó hét chói tai. "Á á á! Đẹp quá trời quá đất, có để ai sống không vậy hả?" Nhìn Du Tinh Tử than vãn, Thẩm Mộ Khanh vốn đang căng thẳng bỗng dưng thả lỏng lại, giơ tay che miệng cười khẽ. Triệu Tuế Tuế giơ tay lên để nhấn trán Du Tinh Tử, không buồn đếm xỉa gì tới cô ấy nữa mà đi thẳng về phía Thẩm Mộ Khanh, nhẹ nhàng nhấc váy cô lên: "Đi tới trước gương xem đi, đẹp lắm!" Váy cưới này cũng được chính tay Fred Keith hoàn thiện, từ công đoạn phác thảo ý tưởng cho đến thành phẩm cuối cùng đều nằm trong sự kiểm soát nghiêm ngặt của anh. Ngay từ lần đầu tiên thấy nó, Thẩm Mộ Khanh đã bị hớp hồn bởi sự lộng lẫy, đẹp đẽ của nó. Cô rất thích chiếc váy cưới này. Có điều từ trước đến giờ, cô chưa có cơ hội ướm thử chiếc váy cưới này lên người để xem nó sẽ đem lại hiệu quả thế nào. Trái tim Thẩm Mộ Khanh đập thình thịch liên hồi như trống bỏi. Tuy nhiên, cùng lúc đó, sự mong chờ cũng dâng lên trong lòng cô. Đứng trước gương, cô cụp mắt, để Triệu Tuế Tuế trải thẳng tà váy cho mình. Sau khi ngắm nhìn chiếc váy xòe ra như dải ngân hà lấp lánh, Thẩm Mộ Khanh mới ngước lên soi gương để đánh giá một cách tổng thể người con gái mang nét đẹp chim sa cá lặn không thể thốt thành lời trong gương. Kể từ lúc mang thai, Thẩm Mộ Khanh đã không còn sự nũng nịu, yêu kiều của thiếu nữ nữa mà vẻ ngây thơ của cô trông trưởng thành hơn rất nhiều. Chiếc váy của cô được thiết kế theo phong cách đặc trưng của cung đình Lebanon, kim cương, đá quý và ngọc trai tự nhiên được đính lên toàn bộ váy cưới, chớp lóe những tia sáng rực rỡ đầy sang trọng. Cô đang đội trên đầu một chiếc vương miện tròn, chính giữa khảm một viên kim cương to oạch. Lưng của chiếc vương miện này được nối với dải lụa trắng thật dài ở sau gáy. Trước ngực là cổ áo hình vuông, để lộ cần cổ thon dài, trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh xắn. Giờ phút này, Thẩm Mộ Khanh nhìn chẳng khác gì nàng công chúa bước ra từ hoàng tộc châu Âu thời Trung Cổ. Fred Keith đã từng nói rằng. Cô là nàng công chúa độc nhất vô nhị của anh. Không có những tập tục chặn cửa, cướp dâu, vừa đến giờ đám cưới chính thức bắt đầu là Thẩm Mộ Khanh theo Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế ra khỏi phòng trang điểm. Những vị khách được mời đến tham dự buổi lễ kết hôn đã đến đông đủ. Lúc Thẩm Mộ Khanh vừa bước chân vào khu vườn phía sau biệt thự nhà họ Thẩm, cô thấy ngay Fred Keith đang đứng dưới cửa hoa hồng. Giờ phút này, anh không còn mặc bộ Âu phục đen tuyền mà mình thường mặc nữa mà đổi sang bộ vest cưới màu trắng, điều mà Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không nghĩ đến. Bởi lẽ Fred Keith có dáng người cao ráo, đĩnh đạc nên dù mặc gì cũng đẹp cả. Đương nhiên mái tóc vàng óng của anh đã được chải chuốt kỹ lưỡng, để lộ vầng trán sáng bóng vả cặp mắt màu xanh nhạt. Dường như hai người tâm linh tương thông với nhau, Thẩm Mộ Khanh vừa nhìn anh là người đàn ông ngẩng đầu, dõi về phía chủ nhân của ánh mắt đang nhìn mình. Hai người chạm mắt nhau. Lúc này đây, dường như cả biển hoa hồng đều nở rộ sắc đỏ tươi thắm của mình khắp nơi. Hương thơm nồng nàn ấy bao trùm lên biển hoa hồng trong sân, cuốn lấy Thẩm Mộ Khanh hệt sóng cồn. Trái tim Thẩm Mộ Khanh vang vọng những rung động, bồi hồi khó tả. Giữa tiết trời mát mẻ của mùa thu, cô cảm nhận được hương vị của mùa xuân. Hương vị của mùa xuân chỉ thuộc về cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro