Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
[Ngoại truyện]...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Buổi lễ kết hôn kết thúc, sau khi ăn tối xong, Fred Keith đã tổ chức một cuộc tụ hội chỉ có những người bạn trong vườn hoa ở đây vào lúc ánh nắng với sắc đỏ da cam của hoàng hôn buông xuống, bao trùm lên nơi đây. Đèn được chọn để sử dụng cho cuộc tụ họp này không phải đèn sợi đốt nhức mắt, mà là hộp làm mềm ánh sáng để tạo ánh sáng nhẹ và êm dịu hơn. Đoàn người ngồi trên ghế, quây quần bên nhau, nói chuyện cười đùa vui vẻ với ly rượu trên tay. Ở đây không có quan hệ cạnh tranh, đấu đá khốc liệt trên thương trường mà chỉ có sự vui vẻ thuần túy nhất giữa những người bạn với nhau. Cô nàng không tinh ý Du Tinh Tử cầm ly rượu vang lên, dúi vào tay Thẩm Mộ Khanh rồi cười toe toét với cô: "Hôm nay nhân vật chính là cậu đừng hòng tỉnh táo rời khỏi đây nhá!" *Khúc này Du Tinh Tử, Triệu Tuế Tuế đã thân với nữ chính hơn nhiều lại còn là đồng hương nên team đổi xưng hô tớ - cậu qua lại. Ly rượu này mới vừa được đưa đến trước mặt Thẩm Mộ Khanh thì bị cô giơ tay lên cản lại. Vẻ ngượng ngùng hiện ra trên mặt, cô cụp mắt nhìn chiếc bụng đã được váy cưới che lại của mình, dịu dàng cười. "Xin lỗi, tớ phải từ chối thôi." Nhìn biểu cảm rạng ngời, đong đầy tình yêu thương dành cho con của Thẩm Mộ Khanh, bấy giờ Du Tinh Tử mới sực nhận ra cô đang mang thai. Cô ấy rầu rĩ vỗ đầu mình: "Nhìn tớ kìa, tự dưng quên khuấy!" Song, Du Tinh Tử đảo con ngươi to tròn, nghịch ngợm của mình. Cô ấy bặm môi, nhướng mày với Thẩm Mộ Khanh, điệu bộ nom chẳng có ý tốt gì cho cam: "Khi nào cậu sinh xong thì phải hẹn bọn tớ uống một trận đã đời đấy nhé!" Triệu Tuế Tuế đột nhiên nhớ đến câu mà Hoắc Kiêu từng nói. Cô nàng Du Tinh Tử này năng lực có hạn nhưng ước mơ thì quá ư là vĩ đại! Triệu Tuế Tuế bật cười, kéo Du Tinh Tử đang đứng kề sát trước mặt Thẩm Mộ Khanh về. "Cậu giỏi thì tiến thêm nữa đi. Cậu mà lại gần Khanh Khanh thêm một bước nữa là anh Fred ăn tươi nuốt sống cậu luôn đấy!" Không chờ Triệu Tuế Tuế lên tiếng, Finn Eve cũng đang ngồi ở đây lên tiếng, liếc mắt về phía Fred Keith đang ngồi ở bàn dành cho nam. Chị em phụ nữ đang ngồi không hẹn mà cùng nhìn sang. Trong số những người đàn ông ngồi ở bàn kia, không chỉ Fred Keith mà gần như ai cũng vô tình hay cố ý thỉnh thoảng nói được vài câu lại nhìn về chỗ họ. Những người phụ nữ bối rối không nhìn về hướng đó nữa. Ngay cả người luôn dịu dàng, điềm đạm như cô Gloria cũng thầm mắng ông chồng của mình. "Già đầu rồi mà không biết xấu hổ!" Câu mắng của cô ấy làm tất cả cánh mày liễu ở đây phá lên cười to. "Xin lỗi! Tôi đến muộn, gia tộc vừa có cuộc họp khẩn, tôi phải đứng ra làm chủ cuộc họp." Trong lúc mọi người uống rượu tâm tình, giọng nói của Dolores truyền đến từ bên cạnh. Cô ấy cầm điện thoại trong tay, cười áy náy rồi xách váy ngồi bên tay trái của Thẩm Mộ Khanh. Ai ở đây cũng biết nhau, Du Tinh Tử cũng không còn tỏ ra dè dặt như lần đầu tiên gặp Dolores nữa mà cười nhạo cô ấy bằng tiếng Anh: "Người đứng đầu gia tộc đúng là khác bọt hẳn, đâu như mấy người rảnh rỗi chúng tôi!" "Đâu có, bà chủ Du đây mới là người bận rộn ấy chứ!" Đúng lúc mấy ngày nay Du Tinh Tử vừa đàm phán hợp tác làm ăn thành công với các nữ doanh nhân người Đức được Thẩm Mộ Khanh giới thiệu lúc trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Tinh Tử phơn phớt đỏ, từ chân mày đến khóe mắt đều chứa chan sự hãnh diện không thèm che giấu. Cô ấy híp mắt, phất tay một cách hào phóng: "Chà chà chà, buôn bán nhỏ thôi, buôn bán nhỏ thôi, không đáng nhắc đến đâu!" Nếu không vì đang mặc váy đi tiệc thì có khi cô ấy đã ngồi banh chân luôn rồi cũng nên. Thẩm Mộ Khanh sửa lại mái tóc hơi rối của Dolores, nhìn ra phía sau Dolores, nơi người đàn ông trẻ ngồi ở bàn chéo phía trước đang lặng lẽ nhìn họ. Không biết người này đến đây, ngồi vào bên cạnh Fred Keith từ lúc nào. Anh ta có thân hình cao to, cường tráng, chừng một mét chín. Tóc màu nâu, mắt màu xanh lam nhạt rất trong, ngũ quan thì góc cạnh và thâm thúy, đôi mắt như hồ sâu hun hút, khoác trên mình bộ vest đen tuyền. Đó là một người đàn ông ngoại quốc, có vẻ ngoài điển trai cuốn hút, trông có phần cà lơ phất phơ. Không phải cô cố ý muốn nhìn anh ta, mà do kể từ khi Dolores ngồi xuống đây là người đàn ông ấy nhìn Dolores bằng ánh mắt nóng cháy ngay. Thấy Thẩm Mộ Khanh nhìn mình, người đàn ông không mảy may tỏ ra ngượng ngùng mà còn cười tươi rói hơn nữa, gật đầu với Thẩm Mộ Khanh tỏ ý chào hỏi. Thẩm Mộ Khanh gật đầu lại với anh ta. Theo ánh nhìn của người đàn ông, cô dám khẳng định người này đang nhìn Dolores. Cô khoác vai Dolores, nhẹ nhàng vỗ rồi nghiêng người sang, thì thầm vào tai Dolores: "Cô biết người đàn ông bên đó không?" "Ai cơ?" Dolores ngờ vực, thình lình quay ra sau. Người đàn ông nhìn lén kia hoàn toàn không ngờ Thẩm Mộ Khanh lại đi nói cho Dolores biết luôn. Không kịp tránh né, anh ta và Dolores chạm mắt nhau dưới ánh đèn dịu nhẹ. Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Mộ Khanh thấy rõ mồn một cổ Dolores bắt đầu đỏ bừng, không ngờ cuối cùng còn đỏ tới tận mang tai. Dolores quay ngoắt đầu lại. Cô ấy định lấy lại bình tĩnh, nhưng khi ngước mắt lên thì màu đỏ rực trên mặt không sao nhạt đi nổi. Bởi vì tất cả những người phụ nữ đang ngồi ở đây đều lăm le nhìn cô ấy chằm chằm để hóng chuyện. Người ta thường nói, quả báo nhãn tiền, lần đầu tiên trong đời Dolores - người luôn thích hóng chuyện của người ta - trở thành đề tài cho mọi người hóng hớt. "Hơ..." Dolores muốn giải thích gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro