Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Niềm vui sướng...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Tuy trường đua ngựa này không mở cửa cho người ngoài, nhưng mỗi ngày vẫn luôn có người chuyên môn quản lý, quét tước. Tất cả các loại trang bị cũng vô cùng đầy đủ, bao gồm cả những chú ngựa tốt khó mà nhìn được trong thành phố. “Anh sắp dạy em cưỡi ngựa phải không? Em sẽ có một con ngựa cho riêng mình thật sao? Lát nữa có khi nào em sẽ ngã xuống không nhỉ?... ” Dọc theo đường đi, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn ôm lấy cánh tay của Fred, cô ngẩng đầu nhìn anh không rời bằng đôi mắt tròn sáng long lanh kia. Khi thân thể Thẩm Mộ Khanh hơi chuyển động thì bộ ngực mềm mại của cô cũng không ngừng cọ vào cánh tay anh. Người thiếu nữ ấy phát triển rất tốt, mặc dù chỉ đụng chạm nhẹ như vậy thôi cũng đã đủ để khiến gân xanh trên trán anh nhô lên như có như không. Fred nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ nhắn không ngừng lải nhải của thiếu nữ rồi anh dừng bước, sau đó cúi người chặn chiếc miệng xinh xắn ấy. Lúc môi anh rời đi, Fred nhìn khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ thì không kìm được mà gật đầu vẻ hài lòng, anh nghĩ: cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. Bach không đến gần hai người, cả trường đua ngựa khổng lồ này chỉ có hai người là Fred và Thẩm Mộ Khanh mà thôi. Thẩm Mộ Khanh thay bộ quần áo chuyên dụng để cưỡi ngựa, sau đó cô nhìn thấy cảnh tượng Fred đang cưỡi một con tuấn mã màu đen. Cảnh tượng này còn đẹp hơn cả những gì mà cô từng tưởng tượng. Bộ quần áo cưỡi ngựa đó có màu nâu sậm, gần như đen, áo gi-lê dán sát lên bộ ngực rắn chắc cùng với những múi cơ bụng rõ ràng. Đôi chân anh mạnh mẽ kẹp hai bên sườn bụng của con ngựa. Tay anh nắm lấy dây cương. Khi Thẩm Mộ Khanh đi đến, một đôi mắt xanh biếc từ từ nâng lên, mái tóc vàng của anh bị chiếc mũ bao trọn, chỉ có thể nhìn thấy lấp ló vài sợi tóc ở phía sau khe hở. Fred gỡ chiếc kính xuống, để lộ đặc điểm ưu tú của người phương Tây là sống mũi cao khiến khuôn mặt góc cạnh thêm vài phần phóng đãng. Giờ này phút này, trông anh thực sự giống như vị đế vương rong ruổi nơi sa trường trong lịch sử Châu Âu. Ánh mắt trần trụi của Thẩm Mộ Khanh khiến Fred không thể kìm được mà khẽ mỉm cười. Anh dùng một tay quất ngựa, con tuấn mã màu đen trông cực kỳ hung hãn kia đã từ từ đi về phía cô. Bốn chân của nó rất to lớn, nhưng khi đi thì động tác của nó lại rất nhanh nhẹn, nhẹ nhàng. Mãi cho tới khi Fred cưỡi ngựa đi đến trước mặt cô, Thẩm Mộ Khanh mới ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi anh: “Ngựa của em đâu?” Cô nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy trong trường đua ngựa chỉ có duy nhất một con ngựa đang được Fred cưỡi mà thôi. Bỗng nhiên, trong lòng Thẩm Mộ Khanh cảm thấy có gì đó không ổn. Người đàn ông trước mắt cô buông dây cương ra rồi nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa, vững vàng tiếp đất. “Chẳng phải đã có một con sẵn rồi đó sao?” Fred chỉ vào con ngựa ô to lớn hung hãn này, ngay sau đó, đôi tay của anh cũng đã luồn xuống dưới hai cánh tay Thẩm Mộ Khanh, định nâng cô bế lên. Nhưng người thiếu nữ ấy lại né tránh, thân thể nhỏ xinh nhanh chóng thoát khỏi đôi tay đang duỗi đến của anh. Cô đứng sang một bên, trừng mắt nhìn anh, đôi lông mày nhỏ dài hơi nhíu lại, buôn ra những lời chất vấn: “Đấy là của anh, không phải của em.” Fred không để ý tới việc cô đột nhiên đỏng đảnh như thế, anh định bước đến gần cô, ôm cô lên lưng ngựa thì Thẩm Mộ Khanh lại lùi lại về sau. Đôi mắt cô có vài phần né tránh khi nhìn thẳng vào đôi mắt biếc của Fred, nhưng giọng nói của Thẩm Mộ Khanh lại không hề chần chờ chút nào: “Không được! Em muốn cưỡi ngựa một mình cơ!” Thấy Thẩm Mộ Khanh cứ cố chấp như thế, Fred giơ tay lên ôm chặt cô vào lòng, mặc cho cô có ra sức giãy dụa muốn chạy trốn như thế nào. Trong lúc giãy dụa đó, anh đã dùng sức mạnh trời sinh của đàn ông để ghì chặt cô. Nhưng Fred không ngờ rằng đột nhiên Thẩm Mộ Khanh lại vùi đầu vào trong lồng ngực anh rồi sau đó anh nghe được tiếng nức nở của thiếu nữ phát ra từ đó. “Em muốn có một con ngựa của mình cơ! Em không muốn con ngựa của anh!!!” Lông mày của Fred cau lại, anh bất đắc dĩ kéo khuôn mặt cô ra khỏi lồng ngực mình, thầm mắng một câu “Khó tính thế nhỉ.” Thấy Fred như thế, Thẩm Mộ Khanh biết ngay rằng anh đã thỏa hiệp với mình, vậy nên cô lập tức nhoẻn miệng cười thật tươi. Nhưng nụ cười đó chưa kịp tan biến thì khuôn mặt cô đã bị người đàn ông này túm lấy, hôn một cái thật mạnh. Thấy thiếu nữ nay đã ngoan ngoãn không quấy rối nữa, lúc này Fred mới nắm tay cô đi ra ngoài trường đua ngựa. Chuồng ngựa ở ngay bên cạnh trường đua ngựa, chỉ cần đi vài bước là tới. Những con ngựa ở đây con nào con nấy đều rất to lớn khổng lồ, còn thở phì phò qua lỗ mũi nữa. Chọn tới chọn lui một lúc sau, Thẩm Mộ Khanh mới duỗi một ngón tay ra chỉ vào một con ngựa cái màu trắng. Nó trông rất nổi bật giữa một đám ngựa hung hăng. “Fred, em muốn có nó!” Chỉ với một cái liếc mắt mà Thẩm Mộ Khanh đã chọn nó luôn. Con ngựa này có màu trắng như tuyết từ đầu tới chân, trông rất sạch sẽ, bộ lông của nó rất dài, rũ xuống cả thân mình con vật. Nó nhìn thấy hai người Fred và Thẩm Mộ Khanh tới gần cũng không hề cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng. Nó vẫn cứ cúi đầu im lặng ăn đống cỏ khô bày ở trước mặt. Con ngựa này là con ngựa ghép cặp với con ngựa ô ở bên ngoài lúc nãy, nó cũng là một con ngựa hiền lành nhất trong trường đua ngựa này. “Em muốn sờ nó không?” Fred thấy Thẩm Mộ Khanh thích thì cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp trả lời, anh đã nắm bàn tay cô từ từ tới gần, sau đó đặt lên thân ngựa. Cảm giác lúc này rất là mới mẻ với Thẩm Mộ Khanh. Ngựa có nhiệt độ cơ thể rất cao, cho nên lòng bàn tay cô có thể cảm nhận được sự ấm nóng của nó, thậm chí còn nhận thấy được hơi thở nhịp nhàng bên dưới lớp da khiến bàn tay đặt trên đó cũng lên xuống theo. “Nó tên là Diana, có nghĩa là ánh trăng sáng ngời.” Fred gần sát vào, giọng nói của anh trầm thấp, tựa như tiếng của chiếc đàn violon được phóng đại, rót vào tai Thẩm Mộ Khanh khiến khuôn mặt của cô đỏ lựng hết cả lên. Dường như trong ánh mắt ấy vẫn còn chút ý xuân, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh. “Em rất thích nó, chúng mình cưỡi nó có được không anh?” Fred liếc mắt nhìn thì thấy thiếu nữ đang nhìn mình bằng đôi mắt dịu dàng như nước kia, anh nhếch miệng cười: “Theo ý em hết.” Fred dắt con ngựa trắng kia ra ngoài, giờ đây Thẩm Mộ Khanh không còn giãy dụa tránh né động tác của anh nữa. Cô ngoan ngoãn để anh ôm lấy rồi ngồi trên yên ngựa. Thẩm Mộ Khanh đột nhiên được ngồi lên vị trí cao nên tầm nhìn của cô cũng khác hẳn mọi khi. Cô vui vẻ vô cùng, liếc mắt nhìn sang anh, định nói gì đó. Thì người đàn ông này bỗng đạp lên bàn đạp, ngồi lên yên ngựa, người anh áp sát vào lưng cô. “Anh… Anh, anh sao lại cũng lên đây ngồi?!” Thẩm Mộ Khanh không dám động đậy, cô sợ mình bất cẩn ngã khỏi lưng ngựa, dập mông dưới đất. Thế nên bây giờ Thẩm Mộ Khanh chỉ có thể cẩn thận mở miệng hỏi, còn khuôn mặt và thân thể của cô thì cứng đờ ra. “Em nói là chúng mình cùng cưỡi nó mà, chẳng phải thế sao, bé cưng?” Trong giọng nói của Fred có chút ý cười, hai tay anh vòng qua Thẩm Mộ Khanh cầm lấy dây cương, điều khiển con ngựa cất bước. Thẩm Mộ Khanh suýt nữa bị anh làm tức phát điên. Bình thường chỉ có người Trung Quốc mới chơi bẫy từ, ai mà ngờ hôm nay cô lại bị một người Đức lừa cơ chứ. Thấy con ngựa đã bắt đầu bước đi rồi, cô cũng đành phải dựa vào lòng Fred, trong đầu lại âm thầm tự trách mình đã vạ miệng. Fred chở cô đi lòng vòng vài vòng trong sân, dường như là để cô tư từ thích ứng với việc cưỡi ngựa. Dần dần lá gan của Thẩm Mộ Khanh cũng to hơn một chút, cô ngồi thẳng người lên, rời khỏi vòng tay của Fred. Nhưng cô vừa rời khỏi không bao lâu thì tốc độ của con ngựa này lại đột nhiên nhanh hơn. Nó tiến lên quá gấp khiến Thẩm Mộ Khanh phải hô lên sợ hãi, rồi tiếp tục trốn tránh trong lòng Fred. Cô siết chặt lấy cánh tay anh, không chịu buông ra. Mãi cho đến khi có tiếng cười khẽ vang lên từ trên đầu cô, Thẩm Mộ Khanh mới phát hiện ra rằng anh cố ý làm thế. Cô cau mày, chu môi tỏ vẻ khó chịu. Nhưng dù Thẩm Mộ Khanh có tỏ vẻ như thế nào thì cũng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Cô đành để mặc cho tiếng cười của người đàn ông kia dần dần lớn hơn. “Bé cưng, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy niềm vui sướng khác lạ từ việc cưỡi ngựa đấy.” Niềm vui này là em mang đến cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro