Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Sự chú ý
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Hôm nay, anh không chỉ rời giường cùng cô mà còn nhàn nhã ăn sáng. Đặt dao và nĩa trong tay sang hai bên, Fred cầm lấy sữa trên bàn, một lần nữa đổ đầy chiếc cốc rỗng trước mặt Thẩm Mộ Khanh: “Có Bach rồi.” ??? Giờ đây Thẩm Mộ Khanh cảm thấy kính nể người làm công Bach này từ tận đáy lòng. Anh ấy không chỉ làm trợ lý, tài xế cho Fred mà còn có thể đảm nhiệm luôn công việc của anh. Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt cô, Fred cầm cốc cà phê trong tay lên, lạnh lùng nói: “Bach đã ở cùng anh từ nhỏ và làm việc cho anh, hơn nữa mức lương anh trả cho anh ấy vượt xa mức người bình thường có thể tưởng tượng.” Đặt môi lên mép cốc sứ, nhấp một ngụm cà phê, cuối cùng Fred mới ngước mắt lên nhìn Thẩm Mộ Khanh, giọng nói rất bình tĩnh, như thể đang kể lại một sự thật hiển nhiên. “Anh cũng không phiền nếu em dành hết sự chú ý của em cho anh đâu, em yêu.” Nhưng rõ ràng Thẩm Mộ Khanh nghe được sự u oán của người đàn ông này trong đó. Cô kìm nén ý cười trong lòng, ung dung uống sữa Fred rót cho cô, nghiêng đầu nói: “Ngài Fred, yêu cầu của anh thật sự rất nhiều.” "Phấn đấu cho sự xuất sắc là tiêu chí giải quyết mọi việc của anh, đối tượng của tiêu chí này đương nhiên là em, cô gái Trung Quốc xinh đẹp.” Fred hoàn toàn không chú ý đến sự trêu chọc trong lời nói của Thẩm Mộ Khanh mà chỉ nghiêm túc đáp lại lời nói của cô. Thẩm Mộ Khanh sửng sốt, thấy hơi tức giận: “Anh... Em…” Đầu tiên ngón tay chỉ vào Fred, sau đó lại chỉ vào chính mình. Anh ấy rốt cuộc coi mình là người mà anh ấy muốn gắn bó cả đời, hay chỉ là một đối tác bình thường? Thẩm Mộ Khanh chu miệng, lập tức nhìn đi nơi khác. Ngay cả chiếc cốc trong tay cũng bị ghét bỏ, đặt ở trên mặt bàn. Nhìn bộ dạng đột nhiên tức giận của cô, khuôn mặt thản nhiên của Fred cuối cùng cũng lộ vẻ dao dộng, anh khẽ cười ra tiếng. Anh chậm rãi đứng dậy, vòng qua bàn ăn, đi đến chỗ Thẩm Mộ Khanh, cúi xuống dùng khăn ăn lau bọt sữa dính trên môi cô. Trong đôi mắt xanh của anh tràn ngập tình cảm không che giấu: “Như em đã nói, cái này ở Trung Quốc gọi là có qua có lại.” Được, hóa ra là anh đang bẫy cô. “Tên đàn ông chó, em ghét anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt trở nên mơ hồ. Dưới ánh mắt trêu chọc của anh cô chỉ có thể khẽ khàng oán trách bằng tiếng Trung. Thấy cô hành động như một con thú nhỏ, đang tức giận đột nhiên nói tiếng Trung Quốc mà anh không hiểu, không cần phải nghĩ cũng biết cô đang trách anh. Fred đặt chiếc khăn ăn xuống, một lần nữa lại gần và hôn lên cánh môi cô. Chà, lần này thơm quá! Sự tiếp cận và nụ hôn đột ngột này khiến Thẩm Mộ Khanh vốn mềm lòng lập tức hết nóng nảy, đành phải đặt tay lên vai anh rồi khẽ cảnh cáo: “Sau này không được làm như vậy nữa.” “Được.” Fred không nói gì thêm, chỉ dắt Thẩm Mộ Khanh đã hết xù lông ra khỏi phòng ăn. Xe đã đỗ ở cửa nhưng ghế lái lại trống, Thẩm Mộ Khanh nghiêng đầu hỏi: “Không có ai lái xe sao?” “Anh đưa em đến nhà Nicholas.” Trong khi nói chuyện, Fred đã mở cửa bên phó lái của chiếc Cayenne ra. Anh nhẹ nhàng thả tay Thẩm Mộ Khanh ra, nhìn cô ngồi vào rồi cúi người thắt dây an toàn cho cô. Lúc rời đi Fred còn tranh thủ hít một hơi, sau đó mới hài lòng đóng cửa xe lại, rồi mới lên xe ngồi vào ghế lái. Hai tay Thẩm Mộ Khanh nắm lấy vạt váy, đỏ mặt, nhìn người đàn ông lãnh đạm bên cạnh mở miệng: “Rắn Đuôi Chuông đâu? Sao không để cô ấy đi cùng em?” Fred nghe vậy, chỉ hơi cau mày nói: “Anh không tin tưởng kỹ năng lái xe của cô ấy.” Nói xong, anh vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu. Nhưng chính cái nhìn này đã khiến Thẩm Mộ Khanh phát hiện ra manh mối. Cô quay người lại, ghé vào trên ghế, nhìn qua kính xe quả nhiên thấy chiếc xe mà Rắn Đuôi Chuông lái ngày hôm qua. Lúc Rắn Đuôi Chuông dẫn cô đi đua xe từng nói, kỹ năng lái xe của cô ấy được xếp vào top 10 ở HX. Cô ấy xuất sắc như thì không thể nào Fred lại không biết. Vậy chuyện anh nói không tin vào kỹ năng lái xe của Rắn Đuôi Chuông hiển nhiên là do anh bịa ra. Nhưng cô cũng không vạch trần lời nói dối của người đàn ông này, Thẩm Mộ Khanh chỉ có thể nghiêng đầu, nhìn những tòa nhà lướt qua ngoài cửa sổ cúi đầu khẽ cười. Hóa ra người đàn ông khiến nhiều người sợ mất mật này lại có thể trẻ con đến vậy. Nơi ở chính của gia đình Nicholas nằm trên một dãy núi, nhìn từ xa trông giống như một pháo đài. Kiến trúc hơi cổ xưa nhưng nó thể hiện được lịch sử lâu đời và vĩ đại của gia tộc này. Sau khi xe đi qua cánh cổng sắt khổng lồ dưới chân núi, họ đi thẳng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào đến chỗ toà pháo đài rộng lớn kia. Từ khoảng cách rất xa, Thẩm Mộ Khanh đã thấy tất cả các thành viên trong gia tộc Nicholas đang đứng trong sân trước nhà. Dẫn đầu đoàn người là một ông lão tóc bạc, khuôn mặt hiền hậu, quần áo cả người được chăm chút tỉ mỉ. Lúc này, bọn họ không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ chờ đợi. Người bên cạnh đỡ cánh tay ông ấy, là Dolores. Trong số tất cả con cháu, chỉ có Dolores là đủ tư cách đứng bên cạnh người nắm quyền của gia tộc Nicholas. Ông lão này chính là cha cô ấy, Nicholas Donald, hiện là người đứng đầu của gia tộc Nicholas. Dolores là đứa con mà người vợ kia phải trả giá cả bằng mạng sống của mình mới có được, cũng là đứa con lúc về già của ông ấy. Cô là hậu duệ duy nhất của dòng dõi này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong đám con cháu đến cuối cùng Dolores sẽ là người kế thừa gia tộc Nicholas. Trừ khi, trong số họ đột nhiên có một chú hề nhảy nhót như Fred Nick xuất hiện. Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại trong sân. Nhìn người đàn ông bước xuống từ ghế lái, nhóm người đang đứng đợi ở đó rốt cuộc cũng có chút xôn xao. Ngay cả, đôi mắt của họ cũng bắt đầu tỏa sáng. Fred phớt lờ ánh nhìn của mọi người, đi đến ghế phụ dắt Thẩm Mộ Khanh ra ngoài. Lúc này, anh mới đặt phần dưới bàn tay của Thẩm Mộ Khanh lên cánh tay mình để cho cô khoác lấy cánh tay của mình. “Ngài Fred.” Nhìn hai người đi tới, Nicholas Donald khẽ cúi đầu dẫn các thành viên trong gia tộc Nicholas đến chào hỏi. Sự kính trọng này không chỉ do Fred có quyền cao chức trọng mà còn là do gia tộc Fred đã quan tâm đến gia tộc Nicholas trong nhiều năm qua. Không chỉ có gia tộc Gladster, kẻ nhận được ủng hộ và giúp đỡ còn có gia tộc Nicholas. Nhìn ông già trước mặt, Fred cũng gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi còn có việc phải giải quyết, nhờ ông chăm sóc vợ tôi.” Nói xong, anh giơ tay vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh: “Nếu đêm nay anh không đến thì để Rắn Đuôi Chuông đưa em về trang viên.” Nói xong, Thẩm Mộ Khanh chỉ có thể nhịn cười gật đầu: “Được.” Nhìn chiếc Cayenne màu đen rời đi, lúc này Thẩm Mộ Khanh mới ngượng ngùng quay người lại và chào cha của Dolores, Nicholas Donald. “Xin chào, tôi là Thẩm Mộ Khanh, rất vui được gặp ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro