Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thăng hoa
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Cuối cùng anh cũng cất tiếng trước ánh nhìn chăm chăm từ đôi mắt hạnh long lanh của Thẩm Mộ Khanh: “Giết dã thú có tính không?” Thẩm Mộ Khanh thấy anh nghiêm túc trả lời bèn ngơ ngẩn tại chỗ. Đúng vậy, anh là người thừa kế của một gia tộc khổng lồ bậc này thì sao tuổi thơ của anh có thể giống người thường được chứ? Thẩm Mộ Khanh bỗng tự trách nhưng cô hết cách rồi, khẽ lắc lư đôi tay bên người, sau đó ủ rũ cúi đầu xuống. Bầu không khí trong căn phòng làm việc rộng lớn bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, khác với sự cháy bỏng và kích tình khi nãy. Trước ánh mắt chăm chú của Fred, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, dù cả hai đang ở trong căn phòng ngập tràn ánh sáng. “Fred Keith, anh muốn hôn em không?” Ngoài những lời nói sáo rỗng vô ích ra, dường như chỉ có thứ này mới xoa dịu được Fred. Lời nói đầy chân thành, nhận được sự chấp thuận của anh. Cô vừa dứt lời, tròng mắt màu xanh biếc của Fred bỗng tối lại, dường như có ánh sáng u ám lặng lẽ lóe lên trong mắt anh. Yết hầu của anh nhẹ nhàng trượt xuống, như một con thú đã đói khát cùng cực nhưng vẫn nho nhã, lịch thiệp với con mồi mà anh nhìn trúng. “Muốn.” Một lúc sau, anh mới thốt ra từ này với ham muốn mãnh liệt. Thẩm Mộ Khanh khoác tay lên cánh tay của anh, trúc trắc dịu dàng hôn vào bờ môi khẽ hé mở của anh. Fred không nhúc nhích, có điều đôi mắt lóe lên ánh sáng khác thường không hề đóng lại, mà còn nhìn chằm chằm vào cô gái đang cận kề trước mặt. Hàng mi của cô khẽ run, cả căn phòng im lặng lạ thường, tất cả các giác quan đều biến mất, thứ còn lại lúc này chỉ là cảm xúc len lỏi trong tim. Cảm giác mềm mại nhanh chóng được khuếch đại, xúc cảm trỗi dậy, cảm nhận rất rõ về thứ đang tiếp xúc với mình. Thẩm Mộ Khanh thấy anh không đáp lại mình bèn sốt ruột, khẽ nhíu chặt hàng mày xinh đẹp, không vui hừ nhẹ thành tiếng. Fred quan sát cô nãy đến giờ, rất hưởng thụ sự mềm mại và quyến rũ của cô. Ngay lúc cô định tách ra, anh đã vòng tay qua eo cô rồi kéo cô áp sát vào mình. Đôi môi chạm nhau, hơi thở của hai người cũng bị giam cầm lại. Thẩm Mộ Khanh như gặp phải kẻ địch, như biến thành thú con đáng thương chờ thợ săn xử lý mình. Fred ôm vòng lấy cô bằng một tay rồi đặt cô lên chiếc bàn gỗ cực lớn ở giữa phòng làm việc. Hai bờ môi tách ra, anh ngước lên đối diện với cô. Lúc này đôi mắt hạnh chứa đầy biển sao kia chỉ còn lại hình ảnh của anh mà thôi. Thẩm Mộ Khanh kìm lòng không đặng vươn tay ra, ôm lấy gương mặt đầy góc cạnh của người đàn ông, nhẹ nhàng bật cười rồi bảo: “Anh thích không?” Dường như cô đang xác nhận những gì anh nghĩ có trùng khớp với cô hay không, rõ ràng đã biết đáp án nhưng cô vẫn muốn hỏi thành tiếng, cũng như muốn nghe đáp án do chính anh nói ra. Fred mỉm cười, tròng mắt xanh biếc đầy cưng chiều yêu thương, lòng bàn tay nhẹ nhàng mân mê gò má của cô. “Bé Moore của anh rất đẹp, rất đáng yêu, anh rất thích.” Bởi vì câu nói kỳ lạ của anh, toàn thân Thẩm Mộ Khanh đều ửng hồng nhàn nhạt. Đôi mắt hạnh như ngậm nước, sóng mắt lấp lánh, hấp dẫn đến độ không thể dứt ra được. Tròng mắt xanh biếc tối tăm nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộ Khanh, anh ùi đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn vào làn da nõn nà ở xương quai xanh và bờ vai của cô. Chóp mũi đỏ bừng của Thẩm Mộ Khanh đã phai bớt, vẻ mặt của cô hiện giờ trông đáng yêu vô cùng. Fred không phải người thừa kiên nhẫn, sau khi hai người thổ lộ tình cảm với nhau, anh càng không có lý do gì đè nén dục vọng của mình cả. Giống như thú hoang, xác nhận sự tồn tại của bạn tình bằng cách thức nguyên thủy nhất. Cô nhấc mí mắt lên, ngay sau đó cô đã hãm sâu vào con ngươi màu xanh biếc của anh. Thẩm Mộ Khanh vươn tay vòng quanh cổ anh, đơn thuần nói: “Fred Keith, anh… Anh phải yêu em, đối xử tốt với em. Bởi vì trên thế giới này, em chỉ có mỗi anh thôi.” Nỗi buồn từ đâu ập đến khiến cô gái trông đáng thương vô cùng. Fred giật mình kinh ngạc, đôi tay bèn ngừng lại, sau đó anh khẽ nắm chiếc cằm mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Được, chỉ có anh thôi.” Còn anh, cũng chỉ có em… … Thẩm Mộ Khanh không nhịn được nghẹn ngào thành tiếng, cô ôm chầm lấy Fred, tham lam muốn lấy hơi ấm trên người anh. Muốn ở mãi trong vòng tay anh thật lâu, thật lâu, không xa rời. Fred không định tha cho Thẩm Mộ Khanh. Anh nắm chặt vai cô, ép cô phải nhìn thẳng vào tròng mắt xanh biếc của mình, mái tóc vàng óng ánh vươn đầy mồ hôi áp sát vào cô, giọng trầm khàn hẳn: “Bé Moore hãy nhìn cho kỹ, nếu em còn tránh nữa thì không đơn giản như bây giờ đâu.” Lúc này bộ não của Thẩm Mộ Khanh không xử lý được gì nữa, cô vừa nghe anh nhắc đến Moore bèn vô thức hoảng sợ bịt kín mũi mình. Cô mơ màng nức nở thành tiếng: “Không muốn… Không muốn biến thành Moore! Người ta không muốn có cái mũi to đùng đâu.” Nét đẹp kiều diễm và quyến rũ, pha lẫn đáng yêu đã biến thành liều thuốc cực mạnh dụ dỗ con thú hoang này. Mười lần đều thành công hết mười! Sau bao nhiêu ồn ào và sóng gió, hai tâm hồn cô đơn đã đạt được sự thăng hoa tột độ. Anh ôm lấy Thẩm Mộ Khanh, tựa vào phía sau lưng cô, hai người cùng yên lặng tận hưởng giây phút yên tĩnh này. Trong thế giới của Fred không có quá nhiều sự ấm áp, tuổi thơ của anh còn khốc liệt hơn Thẩm Mộ Khanh rất nhiều. Không ai đủ khả năng bước vào thế giới của Fred, dường như ông trời còn quan tâm đến anh nên đã ban cho anh một cô gái ấm áp và dịu dàng như đóa hoa ngày xuân vào thời khắc anh sắp đánh mất tính người. Fred nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của Thẩm Mộ Khanh, nhẹ nhàng dỗ dành cô bằng chất giọng dịu dàng trước nay chưa từng có. Cho đến khi Thẩm Mộ Khanh hơi buồn ngủ, Fred mới đứng lên rồi ôm cô vào lòng. Không để sắc xuân mơn mởn lộ ra ngoài, giấu hết những nét đẹp kiều diễm vào trong. Fred cất bước đi đến cạnh cửa, vươn tay ấn vào một cái nút ở trên bức tường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro