Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thượng đế, xin...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Những khách mời ở nơi khác cũng lục tục rời đi theo sự sắp xếp của gia tộc Gladster. Đến cuối cùng trên bãi cỏ này cũng chỉ còn lại gia tộc Fred Keith, gia tộc Gladster, tập đoàn Finn và lính đánh thuê HX. Trước tiên Rắn Đuôi Chuông gật đầu với hai người trên sân khấu rồi nói một câu chúc mừng: “Chúc mừng đính hôn!” Sau đó, cô ấy lại đi thẳng về phía Fred Keith đang ngồi bên dưới sân khấu, sau khi chào anh theo nghi thức quân đội thì lập tức chỉ huy các lính đánh thuê sau lưng ném những con tin đã bắt được xuống đất. “Fred Nick cũng không có đến đây, cậu ta chỉ điều khiển bom từ xa.” Rắn Đuôi Chuông cười lạnh một tiếng, rút mã tấu đeo bên hông ra cắm một đao lên bả vai của một trong số các con tin: “Để cẩn thận thì cũng nên để những người này cho chúng tôi tra khảo một hồi.” Hiển nhiên là Fred Keith đã sớm đoán trước được kết quả này. Từ khi Fred Nick gửi bom đến, tất nhiên là anh cũng biết rằng anh ta sẽ đề cao cảnh giác. Nếu anh ta thật sự đến trong nghi lễ đính hôn, chỉ e rằng sẽ chết rất thảm. Cuộc chiến hôm nay này là Fred Keith chủ động làm cho anh ta xem, để anh ta biết được rằng nếu cứ tiếp tục khiêu khích thì căn bản là sẽ không thể làm được cái gì.Nghe lời nói của Rắn Đuôi Chuông, Fred Keith chỉ chậm rãi gật đầu một cái: “Tiếp theo phải làm phiền các cô, trưởng quan Rắn Đuôi Chuông, tôi sẽ tăng tiền thù lao đến năm mươi triệu đô la Mỹ.” Vừa nói xong, anh đã lập tức dắt Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mùi khói thuốc súng còn chưa tản đi, cô vợ nhỏ của anh ngửi lâu quá thì cơ thể sẽ cảm thấy không thoải mái. Nghe được mọi chuyện, Thẩm Mộ Khanh đã hiểu đại khái mọi chuyện xảy ra hôm nay, tâm trạng cô phức tạp, còn xen lẫn một chút thất vọng. Fred Nick gian trá xảo quyệt, lần này làm to chuyện nhưng vẫn không thể bắt được anh ta, thậm chí còn phá hỏng cả buổi tiệc đính hôn của Finn Eve và Gladster. Nhìn hai người đang nắm tay nhau đi về phía mình, Thẩm Mộ Khanh vô thức đứng lên, nở một nụ cười xin lỗi với hai người họ: “Xin lỗi, buổi lễ đính hôn của hai người…” Finn Eve thấy vậy thì vội vàng xua tay: “Chuyện này chúng tôi đã chuẩn bị từ rất lâu về trước rồi, cô không cần phải cảm thấy có lỗi, chúng tôi cũng là người tham gia kế hoạch này.” Cô ấy mặc chiếc đầm lụa trắng, hoạt bát nháy mắt một cái với cô rồi véo một cái lên bàn tay nhỏ của Thẩm Mộ Khanh ở bên người. “Hẳn là mọi người cũng đã nhận được thư mời của Du thị và Ngô thị ở Trung Quốc.” Nói xong câu này, Gladster lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Fred Keith: “Ra tay ở Trung Quốc cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, chúng ta không thể nào tưởng tượng được vấn đề an ninh ở nơi đó.” Fred Keith lắc đầu: “Lần này chắc chắn là anh ta sẽ đến, cơ hội tốt nhất ở đây.” “Xin lỗi, ngài Fred Keith, chúng tôi hoàn toàn không có cách nào trà trộn vào hệ thống cảnh sát của Trung Quốc được, đây là mối nguy hiểm cực kỳ lớn đối với HX.” Rắn Đuôi Chuông nghe vậy, còn tưởng rằng Fred Keith quyến định sẽ ra tay ở Trung Quốc nên lập tức lên tiếng nhắc nhở. Mà Fred Keith vừa khép hờ mắt lúc này cũng khẽ cười: “Chắc chắn là phải giết anh ta nhưng không nhất thiết phải ở Trung Quốc.” Vừa dứt lời, Thẩm Mộ Khanh rõ ràng nhìn thấy được nụ cười u ám khó đoán trên khuôn mặt anh. Cuộc sống đời thường của họ bị đảo lộn ngay khi họ lên máy bay riêng vài tháng sau đó. Thẩm Mộ Khanh ngồi trên máy bay, trong lòng không nhịn được cảm thấy hơi thấp thỏm. Mặc dù cô được Fred Keith ôm vào lòng nhưng suy nghĩ đã sớm bay lên chín tầng mây. “Em đang nghĩ gì vậy?” Fred Keith nhanh chóng chú ý đến sự khác thường của cô gái, anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô, trầm giọng hỏi. Thẩm Mộ Khanh khẽ lắc đầu một cái trong lòng anh, giọng đầy phiền muộn: “Lần này quay về anh sẽ đến nhà em sao?” Chỉ là vấn đề này không chỉ liên quan đến nhà của cô mà còn bao gồm tất cả mọi chuyện về cha mẹ cô. Trước khi cha mẹ cô xảy ra chuyện cũng đã lập di chúc rằng nếu như bọn họ không may xảy ra chuyện thì tất cả tài sản thừa kế dưới tên cô cũng phải đợi đến năm cô 24 tuổi mới có thể trao cho cô được. Nhưng chú hai của cô, với tư cách là lãnh đạo cấp cao trong công ty của cha cô lại chuyển từng chút tài sản trong những năm này đi, từng ngày từng ngày một, dưới sự tính toán của ông ta, những cổ phần vốn hết sức khổng lồ kia đã hoàn toàn đứng dưới danh nghĩa của ông ta. Chỉ còn lại một chút cơm thừa canh cặn không thể đụng vào. Mặc dù cô còn có thể sống trong ngôi biệt thự kia nhưng vẫn phải đối mặt với những sự đối xử vô cùng chanh chua và cay nghiệt. Cô vốn muốn nhẫn nhịn những sự giễu cợt và ghẻ lạnh này đến năm hai mươi bốn tuổi nhưng trong một lần bị sỉ nhục, cô đã hoàn toàn bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục. Một ngày kia con trai chú hai cô say rượu, lại điên cuồng xông vào phòng cô, không cần nói cũng biết mọi chuyện xảy ra sau đó. Cô ra tay, dùng cây trâm ngọc của mình đâm bị thương cánh tay của anh ta, như vậy mới ngăn chặn được hành vi xâm phạm của người đàn ông nhưng lại làm máu tươi chảy đầy trên mặt đất. Thím hai của cô, người đàn bà mang khuôn mặt dữ tợn, sau khi thấy được lập tức thẳng tay cho cô một cái tát, miệng lại nói những lời khó nghe không thể chịu nổi tràn lan khắp căn phòng, cũng giày xéo trái tim của Thẩm Mộ Khanh. Cho đến khi bà ta tức giận đề cập đến cha mẹ của Thẩm Mộ Khanh, rốt cuộc cô gái không dám nói một lời này cũng giống như một con thú bị nhốt vậy, đánh nhau với người đàn bà lớn tuổi trước mặt. Danh dự của cô có thể bị chà đạp nhưng của cha mẹ cô thì không! Dù có báo cảnh sát vẫn vô dụng, bởi vì bọn họ là người thân nên không có ai bằng lòng tin tưởng một mình cô. Cũng bởi vì chuyện này mà con gái của chú hai đã tung tin đồn rằng cô dụ dỗ đàn ông trong trường học, trong lúc nhất thời những lời nói ác ý như muốn nhấn chìm cả người cô. Nữ thần giỏi giang dịu dàng ngày xưa chỉ trong một buổi tối đã biến thành người đàn bà dâm loạn dụ dỗ đàn ông. Thẩm Mộ Khanh không thể nào nhẫn nhịn được nữa, cô không còn cách nào khác ngoài mang theo một vài đồ đạc của mình chạy trốn đến nước Đức. Sự biến mất của cô cũng không hề làm gia đình chú hai đã sống chung với cô sớm tối lo lắng, ngược lại còn làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn thầm cầu nguyện mong cô mãi mãi đừng quay về. Phần di chúc không có người nhận này theo thời gian trôi đi, sẽ hoàn toàn biến thành thứ của ông ta. Thẩm Mộ Khanh nhắm đôi mắt chua xót lại, thở dài một hơi, cơn giận ùn ùn kéo đến cuộn trào trong lồng ngực cô. Fred Keith biết rốt cuộc là biểu cảm như vậy của cô có ý nghĩa gì, anh chỉ siết chặt bàn tay, dùng lồng ngực của mình để mang đến cảm giác an toàn cho cô: “Có lẽ cướp đi tất cả mọi thứ mà ông ta quan tâm, so với cướp đi sinh mạng của ông ta càng làm ông ta đau khổ hơn.” Những lời này không cần nói ra cũng biết, anh chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này, không chỉ vậy, anh còn sẽ vì cô vợ nhỏ của mình mà giành lại tất cả mọi thứ. “Không chỉ vậy!” Thẩm Mộ Khanh giống như có được chỗ dựa vậy, cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh đặt trên eo mình, trong đôi mắt có thêm mấy phần hung ác: “Còn phải đáp trả từng việc mà em đã hứng chịu lên người bọn họ.” Cô là một người hiền lành nhưng đối với người nhà của mình, cô không thể đồng tình một chút nào. Nhìn Fred Keith mỉm cười gật đầu, Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu, đôi mắt hạnh kia nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng lại khẽ thở dài. Thượng đế, xin người hãy tha thứ cho người con yêu. Con sẵn lòng dùng tất cả mọi thứ của con để trả lại những sát nghiệp mà anh ấy đã phạm phải đời này, còn có những chuyện ngu ngốc mà anh ấy đã làm vì con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro