Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Tiên nữ

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Đây là lần đầu tiên trên mặt Fred Keith xuất hiện biểu cảm như mất mà tìm lại được, trông vừa vui vừa buồn như thế này. Người đàn ông từ trước đến nay chưa bao giờ để lộ biểu cảm quá rõ ràng trên mặt, người nắm quyền sinh sát của cả một gia tộc trong tay nay lại nhếch nhác như một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch. Mắt Fred đỏ lên nhưng vẫn mở trừng trừng nhìn về phía phát ra tiếng đàn. Ngay lúc nốt nhạc cuối cùng phát ra, một luồng sáng trắng dìu dịu từ phía trên phủ xuống. Finn Eve vốn hoạt bát hiếu động nay lại đang mặc một bộ váy trắng dài thánh khiết, nhã nhặn điềm tĩnh ngồi trước cây đàn piano. Sau khi khúc nhạc kết thúc, cô ấy hơi ngửa đầu ra phía sau và hai mắt nhắm chặt, có điều chỉ ba giây sau cô ấy đã giơ tay lên lần nữa, bàn tay nhỏ nhắn với những ngón tay thon dài tiếp tục đặt lên phím đàn. Cơ thể Finn Eve đột nhiên lên xuống kịch liệt. Theo tiếng đàn vang lên, những luồng sáng chói loà bắn ra từ bốn phương tám hướng rồi tụ lại ở bục thuỷ tinh vừa được đưa ra sàn diễn. Lúc này đang có một cô gái phương Đông xinh đẹp thướt tha yên lặng đứng trên đó. Mái tóc dài đen nhánh đẹp tuyệt trần của cô được buộc lên gọn gàng và cố định bằng chiếc trâm ngọc màu trắng, vài sợi tóc lười biếng rũ xuống bên mặt cô. Dưới ánh đèn dìu dịu, bộ sườn xám làm từ tơ lụa màu trắng ngà trên người mỹ nhân như đang phát sáng. Trên mép váy bên phải của chiếc sườn xám có thêu hình một con chim loan đang giương rộng cánh rất tinh tế và sống động. Thứ bắt mắt nhất là sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ. Đó là một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp. Viên kim cương không một tỳ vết đính trên sợi dây chuyền này có tên là "Nụ hôn của Chúa cứu thế", có thể gọi đó là một kiệt tác. Kim cương bị khúc xạ ánh sáng lóe lên những tia sáng nhiều màu sắc hắt lên vải khiến bộ sườn xám sáng rực lên. Đôi mắt hạnh của cô gái trên sàn diễn như chứa đựng cả bầu trời sao, làn da trắng nõn gần như trong suốt, dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa dễ thương, chỉ có hai gò má là hơi ửng đỏ, đôi môi căng mọng trông như đóa hoa nở rộ ngày xuân. Chân dài eo thon, vòng một đẫy đà, khuôn mặt xinh đẹp. Trông cô gái này giống tiên nữ hạ phàm hơn là người thật. Phản ứng của những người đang có mặt ở hiện trường có thể khác nhau nhưng bọn họ đều rất ăn ý mà giữ im lặng tuyệt đối, thậm chí có người còn quên cả thở, chỉ sợ mình gây ra một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng đủ để dọa tiên nữ trên sàn diễn giật mình hoảng sợ bay mất. Theo tiếng đàn không ngừng vang lên, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng cất bước. Cô gái được thai nghén ra từ vùng sông nước Giang Nam với những bước chân dịu dàng uyển chuyển tự tin sải bước trên sàn catwalk, mang lại cho mọi người một làn gió mới, hoặc cũng có thể là một nhịp thơ trầm bổng. Bộ sườn xám bó sát để lộ dáng người yểu điệu của cô, bắp chân thoáng lộ ra theo những chuyển động của cơ thể, dường như trên đời chẳng có ngôn từ nào đủ để hình dung vẻ đẹp của cô hiện tại. Fred Keith nhìn cô gái đang chậm rãi bước đi trên sàn diễn mà cảm thấy như có quả bom vừa nổ cái đùng trong đầu mình. Mãi đến khi cô đi tới đầu sàn, Fred Keith mới hoàn hồn và nhúc nhích cơ thể. Bước chân anh hơi nặng nề nhưng vẫn kiên định tiến thẳng về phía cô gái, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt cô. Fred ngẩng đầu nhìn cô gái đang mỉm cười xấu hổ kia mà tim đập "thình thịch" như đánh trống. Lúc này cô gái trên sàn diễn cũng đã phát hiện ra anh. Ngay khi chuẩn bị xoay người đi vào trong, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà dừng chân, không để ý đến tiếng đàn đang không ngừng vang lên kia mà chỉ lo quay đầu nhìn chồng mình chằm chằm. Nụ cười ngại ngùng trên mặt cô đột nhiên rạng rỡ hơn hẳn, đôi mắt hạnh cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm và tỏa sáng lấp lánh. Cô cười để lộ hàm răng trăng tinh, khuôn mặt trắng nõn cũng dần đỏ lên. Dáng vẻ vừa to gan vừa xấu hổ kia trông cực kỳ giống thiếu nữ nhìn lén người trong lòng mình, khiến người ngoài nhìn vào chợt có cảm giác hưng phấn kích động. Không chỉ có một mình Fred Keith rung động mà các vị khách mời có mặt ở đây cũng khó mà kiềm lòng trước lần ngoái đầu lại nhìn này của cô. Vẻ dịu dàng thục nữ và e thẹn xấu hổ của thiếu nữ hiện rõ trước mắt mỗi vị khách mời. Bọn họ há miệng ra muốn nói gì đó nhưng tất cả những ngôn từ hoa mỹ đều bị chặn lại ngang cổ họng, hoàn toàn không tìm được từ nào để miêu tả tâm trạng của bản thân vào giờ phút nào. Đến khi bọn họ hoàn hồn thì cô gái kia đã tiếp tục nhịp bước theo tiếng đàn rồi. Bóng lưng yểu điệu kia như món quà lớn nhất mà tiên nữ dành tặng cho thế gian vậy. Sau khi cô gái đi khuất bóng, tiếng đàn dừng lại, ánh đèn cũng sáng lên. Màn trình diễn tối hôm nay đã kết thúc, tất cả tựa như quay về với thực tại, khoảnh khắc kiều diễm đáng nhớ mà bọn họ vừa chìm đắm cứ như một giấc mơ đẹp vậy. Thậm chí có người còn lắc đầu rồi quay sang hỏi người bên cạnh: "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra thế?" Những người bên cạnh cũng ngẩn ngơ rồi hoảng hốt lắc đầu. "Hoá ra là em biết hết." Hoắc Kiêu cúi đầu nhìn Du Tinh Tử đang giơ ngón tay chọt chọt lồng ngực mình rồi bật ra một tiếng cười khẽ. Nghe chồng mình nói vậy, Du Tinh Tử quay đầu lườm anh ta một cái: "Cái đám đàn ông thối tha như mấy anh chỉ biết phá đám. Người ta tốn bao nhiêu ngày mới chuẩn bị xong một món quà bất ngờ như vậy mà suýt nữa bị mấy anh phá hỏng." Hoắc Kiêu chỉ "xì" một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường: "Anh có ngu xuẩn như tên Fred Keith kia đâu." Nói đến đây, đột nhiên Du Tinh Tử ngẩng đầu lên nhìn anh ta bằng ánh mắt sáng quắc, sau đó cô ấy cất giọng trong trẻo hỏi: "Thế vừa rồi ai định vẫy tay gọi Minh Nhất tới phong tỏa tất cả cửa vào đấy?" Hoắc Kiêu không nói lời nào, chỉ có đôi mắt là trở nên u ám. Nhân lúc mọi người xung quanh vẫn chưa hoàn hồn, anh ta cúi đầu chặn cái miệng đang không ngừng lải nhải của cô gái trong lòng lại. Còn ở bên kia, Fred đã có mặt ở hậu trường. Mọi người bên trong thầm hiểu rõ trong lòng nên kéo nhau rời đi hết. Lúc anh đẩy cửa đi vào thì trong hậu trường đã trống rỗng, chỉ còn lại một cô gái. Cô vẫn chưa thay bộ sườn xám màu trắng ngà kia ra mà để nguyên trang phục ngồi xuống trước bàn trang điểm. Bước chân của Fred vô thức chậm lại, cánh tay nhẹ nhàng đưa ra sau đóng kín cửa phòng. Cô gái đang ngồi trước bàn trang điểm nghe thấy tiếng động nên từ từ quay đầu lại. Trông cô như đã biết trước người tới là ai rồi vậy, vừa quay đầu đã để lộ khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ. "Anh tới rồi hả?" Giọng nói dịu dàng và tình yêu đầy tràn trong mắt cô khiến cổ họng Fred khô khốc, trái cổ cũng trượt lên trượt xuống không ngừng. Một hồi lâu sau anh mới chậm rãi khạc ra mấy chữ: "Ừ, anh tới rồi." Sau khi dứt lời, anh nhấc chân đi từng bước đến gần cô gái, mãi đến khi kề sát lưng cô anh mới dừng lại. Hơi thở của người đàn ông quá mạnh mẽ, mặc dù chỉ mới đến gần thôi nhưng đã bao phủ cả người cô rồi. Thẩm Mộ Khanh vô thức ngước mắt lên tìm kiếm ánh mắt anh. Khoảnh khắc lúc chạm phải đôi mắt xanh biếc kia, cô lại thẹn thùng vội vàng cụp mắt xuống, đến khi quay đầu nhìn vào gương thì lại phát hiện ra anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Thẩm Mộ Khanh cúi đầu xuống, hàng mi dài khẽ run lên. Cô hơi bối rối hỏi: "Sao anh không nói gì vậy?" Cô vừa dứt lời đã cảm nhận được người đàn ông phía sau giơ tay đặt lên vai mình. Nhiệt độ nóng bỏng thấm vào da thịt qua một lớp vải mỏng làm Thẩm Mộ Khanh run lên, đầu càng cúi thấp hơn. Một sức mạnh êm ái nhưng không cho phép chống cự ép cô phải ngẩng đầu lên. Thẩm Mộ Khanh cũng dựa vào đó mà ngước mắt nhìn lên trên. Cô còn chưa kịp thấy rõ mặt người đàn ông đã phải nghênh đón một nụ hôn nóng bỏng rồi. Trái tim Thẩm Mộ Khanh đập như đánh trống, bị hành động này của anh dọa cho giật mình vội vàng nhắm mắt lại. Hành động nhắm mắt này của cô vô tình làm cho hàng mi dài quẹt lên mặt Fred. Cảm giác nhột nhột khiến cảm xúc đang cuộn trào trong lòng Fred như tìm được chỗ xả. Anh cứ vậy mà coi nụ hôn này như vùng đất được khai phá.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0