Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Trà chiều
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Quả nhiên, người đến đầu tiên chính là Gloria. Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy dài màu vàng cam, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác len màu trắng, dáng người cao gầy khiến cô ấy trông cực kỳ xinh đẹp. Sau khi xuống xe cô ấy lập tức đi về phía cô, trên tay còn cầm một cái hộp không quá to cũng không quá nhỏ. “Khanh!” Gloria nhìn Thẩm Mộ Khanh đang đứng chờ cô ấy ở phía đối diện thì vui vẻ vẫy tay. Nhưng dường như cô ấy rất cẩn thận với chiếc hộp mình đang cầm trên tay, vẫy tay thôi mà trông cô ấy cũng có vẻ hơi luống cuống. Thẩm Mộ Khanh mỉm cười, cười bảo người giúp việc đi đến cầm lấy cái hộp trong tay cô ấy. “Cô nhớ cầm cẩn thận vào nhé.” Gloria nghiêm túc nhắc nhở người giúp việc, cuối cùng cô ấy đi đến trước mặt Thẩm Mộ Khanh. Cô ấy khoác cánh tay cô một cách tự nhiên, cười trêu chọc: “Sao tự dưng cô lại tổ chức tiệc trà thế, tôi còn tưởng cô là người sợ xã hội cơ.” “Đến lúc tâm trạng tốt thì sẽ không sợ xã hội nữa.” Thẩm Mộ Khanh nhướng mày, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô ấy: “Cô vào trong trước đi, hôm nay cô là người đến đầu tiên đấy, tôi có phần thưởng cho cô đây!” Gloria nhìn Thẩm Mộ Khanh đang cười vui vẻ bên cạnh mình, không nhịn được đưa tay véo má cô, chiều chuộng nói: “Phần thưởng gì thế? Tôi không đi đâu, tôi ở lại đây đón khách với cô.” Thẩm Mộ Khanh nghịch ngợm lắc đầu, đẩy tay cô ấy ra, trong đôi mắt hạnh chứa đầy sự ranh mãnh: “Tạm thời chưa nói được, hì hì hì.” Thẩm Mộ Khanh dựa vào người cô ấy: “Nó được chuẩn bị riêng cho cô đấy.” “Xem ra tôi cũng có thể diện quá ha.” Gloria khẽ cười, không hỏi tiếp, cô ấy chuyển hướng nhìn về phía con đường dẫn đến lâu đài cổ: “Cô mời ai mà lại người đấy bắt cô phải chờ thế này.” “Vẫn chưa đến giờ mà, là cô đến sớm quá.” Thẩm Mộ Khanh kéo áo khoác của Gloria, mỉm cười nói: “Hôm nay tôi là chủ trì, nhưng hai chúng ta như hai mà một, nếu có chỗ nào không đúng thì nhớ giúp tôi với nhé.” Hiển nhiên Gloria không còn giữ dáng vẻ bà chủ nhà giàu dịu dàng như trước nữa, giả vờ mất kiên nhẫn: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Thấy cô ấy đồng ý, nụ cười trên gương mặt Thẩm Mộ Khanh càng tươi tắn hơn, cô còn chưa kịp nói thêm câu nào thì tiếng bánh xe lăn bánh truyền từ xa đến. Mấy người kia đều rất đúng giờ, tất cả đều đến sớm hơn thời gian Thẩm Mộ Khanh đã hẹn mười mấy phút. Ngoại trừ ngạc nhiên cảm thán về sự đồ sộ của gia tộc Fred và nhà chính có bề dày lịch sử đáng gờm ra thì bọn họ còn thấy ngạc nhiên vì hai người đứng chờ trước cổng lâu đài cổ. Nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh là điều hợp lý dễ hiểu, nhưng nhìn thấy cô Gloria của gia tộc Ockham lại khiến mọi người thấy rất ngạc nhiên. Khi nhìn thấy hai người kia thân thiết dựa vào nhau, dường như sự hoảng sợ của bọn họ dâng cao. Hai người nhìn có vẻ như không mấy khi tiếp xúc qua lại, không ngờ trong khoảng thời gian này mối quan hệ của hai người lại thân thiết đến mức ấy. Lúc này trong lòng mấy quý cô đang ngồi trong xe vừa thấy vui vẻ lại vừa lo lắng. Vợ của hai người cầm quyền hai gia tộc hùng mạnh nhất nước Đức thân thiết với nhau, vậy có nghĩa là có một số thị trường sẽ bị thâu tóm, đây là chuyện bọn họ lo lắng. Điều đáng mừng là không ai trong số hai người này thân thiết với một gia tộc nhỏ bé nào khác, điều này chứng tỏ. Sẽ không có bất cứ gia tộc nào được nâng đỡ, cơ hội của gia tộc bọn họ trên thương trường vẫn bình đẳng. Lần này tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngoại trừ cô Gloria ra thì Thẩm Mộ Khanh có mời thêm năm người khác, không có quá nhiều người, nhưng đều là những người có qua lại tiếp xúc với Thẩm Mộ Khanh. Nhìn năm người nhanh chóng đi đến, Thẩm Mộ Khanh nở nụ cười, rút cánh tay đang khoác tay Gloria lại: “Tôi rất vui vì tất cả mọi người đều có thể đến được buổi hẹn, chào mừng đến với lâu đài cổ.” Mấy quý cô kia nghe thấy vậy thì thụ sủng nhược kinh, hơi cúi đầu chào Thẩm Mộ Khanh và Gloria: “Cô đã mời, sao chúng tôi có thể không đến được.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Mộ Khanh dẫn mọi người đến vườn hoa phía sau lâu đài cổ. Không nằm ngoài dự đoán, trước giờ hiệu quả làm việc của Charlotte luôn khiến cô thấy yên tâm. Toàn bộ vườn hoa đều đã được chăm chút, nhưng điểm nhấn là nhà kính đã được lau dọn đến nỗi bóng loáng kia. Đi từ xa đã có thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp mỏng manh trong đấy, hôm nay thời tiết rất ôn hoà, ánh sáng khúc xạ từ nhà kính kia cũng không chói mắt. Trong đó có một cái bàn được trải khăn trải bàn màu trắng, trên mỗi chiếc ghế đều được lót đệm mềm. Tháp đứng ba tầng đựng bánh kẹo, trên đĩa bạc đựng đồ nướng, những chiếc cốc sứ mang phong cách châu Âu cổ điển tuyệt đẹp, bình hoa tinh xảo, những đóa hoa tươi tắn đẹp đẽ. Gloria vừa mới bước vào đã mỉm cười với Thẩm Mộ Khanh, chỉ trong phút chốc, cô ấy gật đầu hài lòng. Tuy đây là lần đầu tiên tổ chức tiệc trà, nhưng mọi mặt đều được Thẩm Mộ Khanh sắp xếp ổn thoả, trên bàn cũng có gần đủ những thứ nên có. Xếp chỗ ngồi xong, Gloria ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Khanh đã không nhịn được nữa, khẽ cười nói: “Vậy phần thưởng là gì thế?” “Đừng sốt ruột.” Thẩm Mộ Khanh nhìn cô ấy hơi trách móc, cô giơ tay lên vẫy tay với Charlotte đứng cạnh cửa. Charlotte lập tức hiểu ý, bà ấy rời khỏi vườn hoa. Rõ ràng mấy người còn lại hơi không hiểu hai người đang nói gì, nhìn về phía hai người bằng ánh mắt tò mò, Gloria che miệng cười khúc khích, giải thích: “Tôi là người đầu tiên đến đây, đây là phần thưởng Khanh cho tôi, vừa nãy cô ấy không chịu nói, bây giờ mới chịu đồng ý nói là gì.” “Thần bí như thế cũng khiến tôi thấy hơi mong đợi đấy.” Người lên tiếng chính là cô Samantha ngồi bên tay phải của Thẩm Mộ Khanh, nhiều thế hệ của gia tộc cô ấy đã cống hiến hết mình cho việc sản xuất ô tô và phụ tùng ô tô. Hôm nay cô ấy được mời đến đây cũng là vì cô ấy với Thẩm Mộ Khanh nói chuyện hợp nhau ở buổi triển lãm kia. Không ngờ cô ấy lại nghiên cứu rất nhiều về nền văn hoá của Trung Quốc, thứ cô ấy thích nhất là sứ Thanh Hoa, lúc cô ấy nói chuyện với cô cũng cực kỳ thân thiết. Trong lúc nói chuyện, Charlotte rời đi đã quay trở lại, có mấy người giúp việc đi theo sau bà ấy, trên tay mấy người đấy bê một cái khay. “Thơm quá!” Charlotte vừa mới bước vào nhà kính, một mùi trà nồng nặc lập tức lan toả ra khắp căn phòng. Mũi của Gloria cực kỳ thính, sau khi ngửi thấy mùi trà nồng nặc này, cô ấy cúi đầu xuống suy nghĩ mấy giây, tiếp đó quay đầu sang mỉm cười với Thẩm Mộ Khanh: “Ngửi mùi trà này hình như là hồng trà Ceylon?” Đây là một câu hỏi nhưng Gloria lại cực kỳ chắc chắn. Nhưng không ngờ mới đầu Thẩm Mộ Khanh gật đầu, nhưng sau đó cô lại mỉm cười lắc đầu. Gloria lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, đến khi Charlotte rót cho mỗi người một tách trà, lúc này cô ấy mời cầm tách trà sứ lên. Cô ấy ngửi mùi đầu tiên, sau đó là uống một ngụm. Hương vị trà này êm dịu hơn hồng trà Ceylon, hương thơm trái cây nồng nặc ập đến khiến Gloria không nhịn được đặt tách trà xuống khen: “Trà ngon.” Nghe thấy cô ấy nói thế, mấy quý cô kia cũng vội vàng cầm tách trà lên bắt đầu uống. “Đúng là ngon hơn những loại trà lúc trước tôi từng uống rất nhiều lần.” Làm vợ của người cầm quyền, ai ai cũng biết chút gì đó về trà đạo, bỗng dưng hôm nay lại được thưởng thức một loại hồng trà ngon như vậy ở đây, sự ngạc nhiên lộ ra trong ánh mắt bọn họ đều rất chân thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro