Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Trái tim tôi
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Cơn buồn ngủ của Thẩm Mộ Khanh cũng theo đó mà bị đánh bay. Gió cuốn tan mệt mỏi trên người cô. Cô hoảng sợ quay sang nhìn hai cô gái hai bên người mình: "Đây là đâu vậy? Tầng thượng hả? Tự nhiên chúng ta lên đây làm gì vậy?" Bóng đêm dày đặc bao phủ cả thế giới trong màu mực, chỉ có ánh đèn hắt ra từ thành phố chiếu sáng tầng thượng này. Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế không trả lời câu hỏi của Thẩm Mộ Khanh mà chỉ đẩy cô ra ngoài thang máy. Thẩm Mộ Khanh theo lực đẩy mà bước ra ngoài. Cô vừa mới đứng vững trên mặt đất, một chùm ánh sáng đã lập tức chiếu xuống. Có vẻ như tầng thượng này là nơi duy nhất được ánh sáng bao phủ. Khung cảnh xung quanh cũng dần hiện ra trước mắt Thẩm Mộ Khanh. Hoa hồng trải đầy khắp tầng thượng rộng lớn, tươi đẹp đến mức hai mắt cô đau nhói, cảm giác chua xót lan tràn dưới đáy lòng rồi cuối cùng tập trung ở hai mắt cô. Thẩm Mộ Khanh dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, cũng biết việc cuối cùng trước khi kết thúc mà Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế nói là gì rồi. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, muốn tìm kiếm hình bóng người đàn ông trong tim mình. Quả nhiên người đàn ông tóc vàng mắt xanh kia đang ôm một bó hoa hồng đỏ rất lớn. Anh đã thay bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn trên người bằng một bộ vest khác trông rất quen mắt rồi. Thẩm Mộ Khanh không khỏi suy tư chốc lát rồi nhanh chóng ngộ ra. Đôi mắt hạnh của cô trợn tròn, sau đó cô chợt cúi đầu nhìn lại bộ đồ trên người mình. Hôm nay Thẩm Mộ Khanh mặc một bộ sườn xám màu trắng để lộ cái cổ thiên nga trắng nõn như ngọc, nút áo được thiết kế rất tinh xảo, từ ống tay áo xuống đến gần bắp chân có thêu hình chim loan rất sống động, trông nó như sắp tung cánh bay lên vậy. Cô ngẩng đầu lên, nước mắt cũng theo hành động này mà chảy dài xuống gò má. Thẩm Mộ Khanh vẫn nhớ mãi cảnh tượng lần đầu hai người gặp nhau. Khi ấy Fred mặc bộ vest màu đen kia, còn cô mặc bộ sườn xám này. Thấy Thẩm Mộ Khanh đứng im không dám nhúc nhích, người đàn ông đối diện biết cô nhớ lại chuyện quá khứ nên chậm rãi sải bước đi về phía cô. Ánh đèn trên đầu rải xuống người anh, đồng thời cũng rơi vào đáy mắt Thẩm Mộ Khanh. Bóng người trước mặt cô bây giờ và bóng hình cô có trong ký ức trùng khớp lên nhau. Anh vẫn là anh của thuở ban đầu, vẫn đi ngược ánh sáng tiến về phía cô như thế. Khi bàn tay to lớn đeo găng trắng của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt mình, ánh sáng trong đôi mắt Thẩm Mộ Khanh như bị nước mắt che kín, chỉ còn ánh lên những tia sáng vụn vỡ. Cô ngẩn người nhìn chằm chằm tay anh rồi chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên ngay trên đầu mình: "Quý cô này, cô ổn chứ?" Theo dòng nước mắt không ngừng tràn ra, cơ thể Thẩm Mộ Khanh run lên kịch liệt, cuối cùng cô chầm chậm đưa tay lên đặt vào lòng bàn tay anh: "Tôi không ổn lắm. Tôi làm mất một món đồ nhưng mãi chưa tìm về được." Trái tim Fred Keith mềm nhũn ra. Anh khẽ cong môi phối hợp với người phụ nữ khiến anh rung động này: "Đó là thứ gì vậy? Tôi có thể giúp gì được cho cô không?" Thẩm Mộ Khanh gật đầu một cái, vì hành động này của cô mà nước mắt lại trượt xuống gò má. Giọng nói của Thẩm Mộ Khanh khàn hẳn đi. Cô cố gắng kiềm chế tiếng nức nở miêu tả lại món đồ của mình: "Ừm, được chứ, đó là thứ mà chỉ có anh mới tìm được." "Thứ gì vậy?" "Trái tim." Cô im lặng chốc lát rồi khẳng định lại lần nữa: "Trái tim tôi." Con ngươi xanh biếc của Fred Keith rung động, ánh mắt vốn đầy mưa sa bão táp nay lại đong đầy tình yêu. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái đang khóc thút thít trước mặt rồi kéo cô tới gần mình hơn, sau đó một tay anh ôm hoa hồng, tay còn lại vuốt nhẹ gò má cô. Ánh mắt của Fred Keith chưa từng đảo qua chỗ khác. Từ khi bắt đầu đến giờ anh chỉ nhìn một mình cô, còn cảm thấy nhìn lâu mấy cũng không đủ nữa chứ. "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, bé cưng à." Fred Keith nói khẽ: "Anh sẽ gìn giữ trái tim em thật tốt." Câu nói này thôi thúc Thẩm Mộ Khanh vượt qua bó hoa hồng kia mà nhào thẳng vào lòng Fred, đến với lồng ngực ấm áp của riêng cô. Nước mắt cô thấm ướt bộ vest trên người anh. Cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng biết tại sao vừa đặt chân tới Trung Quốc Fred Keith đã bận rộn như vậy, tại sao hôm nay anh lại khăng khăng muốn chọn sườn xám cho cô mặc rồi. Thật ra thì tất cả đều có manh mối từ trước rồi. Đó là vì tối hôm đó khi đi thăm hiện trường tổ chức lễ đính hôn của Finn Eve và Gladster, anh dừng lại trong sân hôn cô thì cô cất lời hỏi: "Fred Keith, bao giờ chúng ta mới có một hôn lễ nhỉ?" Khi ấy anh trả lời rằng: "Sẽ có thôi, tất cả mọi thứ, anh hứa." Anh không nuốt lời, cũng chưa bao giờ thất hứa với cô. Fred Keith cầm chặt tay dắt cô đến giữa tầng thượng, giữa một nơi được phủ đầy hoa hồng đỏ nóng bỏng như vậy, anh nhẹ nhàng trao bó hoa trong tay cho cô. Hai mắt Thẩm Mộ Khanh đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ nên cô chỉ thấy người đàn ông trước mặt lấy ra một cái hộp nhỏ sau đó quỳ một chân xuống đất. Cô giơ tay lên lau mắt một cái để tầm mắt trở nên rõ ràng hơn. Lúc này người đàn ông trước mặt cô đã mở cái hộp trên tay và lấy một chiếc nhẫn kim cương đang lóe ánh sáng đỏ ra. Fred Keith nghiêm túc lấy nhẫn ra rồi ngước mặt lên nhìn cô gái phía trước. Anh nhìn thẳng vào mắt cô và bắt lấy tất cả cảm xúc trong đó. Theo động tác của anh, chiếc nhẫn kim cương kia cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt Thẩm Mộ Khanh. Trên nhẫn ngoài một viên kim cương màu đỏ hình tam giác ra thì còn một vòng kim cương tấm bao quanh nữa. Thẩm Mộ Khanh nhận ra viên kim cương đỏ này. Đây là một trong những viên kim cương đỏ quý hiếm nhất thế giới, có tên là "Moussaieff". Thế mà hiện tại nó đang nằm trong tay người đàn ông của cô. Mắt Fred Keith cũng đỏ lên. Hồi lâu sau anh mới lấy lại được bình tĩnh để lên tiếng, có điều giọng nói đã trở nên khàn đặc: "Khanh Khanh, để anh được yêu em, để anh được dùng tất cả những gì anh có để bù đắp cho cuộc gặp đầu tiên không tốt đẹp lắm của chúng ta nhé?" Chất giọng êm tai của Fred rơi thẳng vào tai Thẩm Mộ Khanh. Cô lập tức gật đầu thật mạnh, hoàn toàn không hề do dự chút nào. Sau đó cô kích động đưa tay lên che miệng, muốn dùng cách này để tâm trạng mình được bình tĩnh hơn. Trước tình yêu của Fred Keith, tất cả những khổ sở và tuyệt vọng trước đây cô phải chịu chẳng còn đáng nhắc tới nữa. Đến ngày hôm nay Thẩm Mộ Khanh mới khẳng định được một điều rằng may mắn nhất cuộc đời cô là gặp được Fred ở nơi đất khách quê người này. Cảm giác lạnh như băng và sức nặng rõ rệt truyền tới từ ngón út làm Thẩm Mộ Khanh hoàn hồn nhận ra viên kim cương "Moussaieff" kia đã được đeo lên tay mình. Nó nhắc nhở cô rằng cô có nhà rồi, cũng đã có người mình yêu và đứa trẻ. Thẩm Mộ Khanh khom lưng đặt bó hoa hồng xuống đất sau đó vội vàng túm lấy cánh tay người đàn ông và nhón chân hôn lên môi anh. Môi hai người run rẩy áp sát vào nhau, hơi ấm cũng theo đó mà truyền qua nhau. Giờ phút này, hai linh hồn hiu quạnh quấn chặt lấy nhau, dùng cách này để trao nhau sự an ủi. Một tiếng cười khẽ trầm thấp bật ra từ khoé miệng người đàn ông. Anh duỗi tay ôm eo cô gái nhỏ của mình rồi cúi người xuống, một tay đặt lên gáy cô xoa nhẹ mấy cái. Khoảnh khắc đó, xung quanh bỗng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang dội. Hoá ra tất cả mọi người đều có mặt ở đây. Du Tinh Tử, Hoắc Kiêu, Triệu Tuế Tuế, Ngô Dạng, Finn Eve, Gladster Ahern, Nicholas Dolores, Charlotte, Bach, vợ chồng nhà Ockham... Tất cả đều đến đây để chứng kiến hạnh phúc của hai người bọn họ. Pháo hoa bắn lên từ chân trời rồi nổ tung giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro