Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Vinh quang của...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Dưới bụng đau thắt lại, Hồn Ma liếc nhìn Rắn Đuôi Chuông kiêu ngạo trước mặt. Hồn Ma chậm rãi nhìn xuống, một con dao sắc bén lúc này đang cắm giữa bụng anh ta. Người phụ nữ này thật tàn nhẫn, sức đâm xuyên thủng quần áo trên người anh ta, trực tiếp đâm sâu vào áo chống đạn của Hồn Ma. Ánh mắt Rắn Đuôi Chuông lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Trưởng quan Hồn Ma, nếu có lần sau thì con dao dã chiến striderbtsseal2001 này sẽ không chỉ đâm thủng quần áo của anh thôi đâu.” Nói xong, cô ấy xoay cổ tay, con dao đã được lấy đi. Cô ấy để lưỡi dao hướng về phía mình, chọc chuôi dao vào nơi nó vừa đâm thủng với ý cảnh cáo rõ ràng. Sau khi liếc nhìn anh ta một cái thì cô ấy quay lưng đi. Cửa xe mở ra, một trong những lính đánh thuê ném điếu thuốc cho Rắn Đuôi Chuông. Giữa làn khói, Hồn Ma nhìn chiếc xe lái rời đi cùng với chiếc xe sang trọng của Fred. Anh ta cứ đứng đực ở đó một mình, một lúc sau thì bật cười lớn, liếm môi nhìn chiếc xe đang xa dần. “Được lắm, tôi thích!” Ngay lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên, Hồn Ma quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Chiếc xe cuối cùng vẫn đậu tại chỗ, theo dõi toàn bộ quá trình. Một trong số những người ngồi ở ghế lái có một người đàn ông dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu, cười cợt trêu chọc. “Không ngờ trưởng quan Hồn Ma danh tiếng lẫy lừng lại có ngày gục ngã trước cô nàng lính đánh thuê ở HX đấy.” Người đàn ông này có khuôn mặt hiền hậu, thấp hơn một chút so với những lính đánh thuê khác, nhưng giọng điệu anh ta nói chuyện với Hồn Ma có thể nói rằng địa vị của anh ta không thấp. Hồn Ma không hề tức giận mà đi đến, cuối cùng giơ ngón giữa về phía người đàn ông. “Con mẹ nó tên Gấu Bắc Cực kia, đừng có hả hê khi người ta gặp họa như thế, cái tên Medusa kia dạo này không làm khó anh nữa à?” Khi nhắc đến cái tên này, gấu Bắc Cực cau mày lắc đầu: “Lên xe đi, nếu không anh sẽ phải tự đi bộ đến trang viên của ngài Fred đấy.” Giỏi lắm, Hồn Ma khịt mũi, sau đó chậm rãi mở cửa xe và ngồi vào lái phụ. … “Bọn họ là ai?” Thẩm Mộ Khanh tò mò suốt chặng đường, không nhịn được tò mò hỏi, cô ngẩng đầu nhìn Fred đang nghịch ngón tay mình. Cô thấy Fred không ngước lên, chỉ xoa nắn bàn tay nhỏ bé của mình. Có vẻ anh rất chung tình với tay cô, anh đã nghịch nó suốt kể từ lúc lên xe đến giờ. Móng tay cô màu hồng phớt, là một màu cực kỳ khỏe mạnh, viền móng trăng lưỡi liềm nho nhỏ đầy dễ thương. Thấy Fred phớt lờ mình, Thẩm Mộ Khanh duỗi bàn tay nhỏ bé kia, muốn chọc cằm anh thử, nhưng không ngờ bàn tay ranh mãnh này lại bị Fred nắm lại ngay khi vừa mới giơ được nửa chừng. Đúng lúc này, đôi mắt màu xanh lục di chuyển từ tay đến khuôn mặt của cô gái đang trong vòng tay anh. Đôi bờ mi rũ xuống, ánh sáng xanh mờ nhạt giống như hồ nước không chút gợn sóng. Bờ môi mỏng của anh khẽ mở, cúi đầu hôn lên mái tóc cô, sau đó trả lời những gì Thẩm Mộ Khanh vừa hỏi: “Họ là lính đánh thuê của HX vừa mới đến Đức hôm nay, sẽ ở lại trang viên của chúng ta trong thời gian dài sắp tới.” Anh dùng từ “chúng ta”, nhưng Thẩm Mộ Khanh ngốc nghếch hoàn toàn không để ý tới mà chỉ hứng thú với đám lính đánh thuê mà anh nói đến. “Lính đánh thuê?” Thẩm Mộ Khanh lấy làm sửng sốt, trước giờ cô chỉ thấy lính đánh thuê trên TV mà thôi. Họ không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, nếu bạn trả lương hậu hĩnh, họ có thể là lưỡi dao sắc bén nhất của bạn và chiến đấu vì bạn trên chiến trường. Với bản lĩnh tài tình, họ có thể thực hiện mọi nhiệm vụ nguy hiểm cho bạn. Nhưng từ lính đánh thuê cũng đại diện cho sự máu lạnh và thờ ơ. Nhưng Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy mới lạ, kéo Fred hỏi rất nhiều điều về bọn họ. Lúc đầu, Fred kiên nhẫn trả lời, nhưng nhìn thấy vẻ ngoài ngày càng phấn khích của cô gái, anh chỉ cúi đầu xuống và chặn lại cái miệng đang liến thoắng không ngừng. Đôi môi đỏ mọng trơn bóng bị đôi môi to của người đàn ông hôn lên, đến cả giọng nói cũng bị nuốt chửng. Đôi tay nhỏ bé của Thẩm Mộ Khanh căng thẳng nắm chặt tay Fred, những ngón tay ghì cứng ngắc đến nỗi móng tay bắt đầu chuyển sang màu trắng. Cảm nhận được sự thuận theo của cô gái trong vòng tay mình, Fred miễn cưỡng buông đôi môi mềm mại ra. Cuối cùng, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Thẩm Mộ Khanh đầy âu yếm. “Bé cưng, trong mắt em chỉ được có mình tôi chứ không phải những tên lính đánh thuê chỉ mới gặp em một lần.” Thẩm Mộ Khanh vốn đã đỏ mặt, bắt gặp Bach vẫn đang ngồi trên ghế lái thì càng xấu hổ hơn. Cô rút tay lại, đấm vào ngực Fred, thì thầm lên án. “Bach vẫn còn ở đây đấy!” Người đàn ông này có vấn đề gì vậy? Biết cô hay ngại còn cứ thích thân mật với cô trong khi đang có mặt người khác. Cô vừa dứt lời, trước khi Fred kịp nói thì Bach đang ngồi ở ghế lái đã lên tiếng trước. “Thưa cô, đây là khu vực trung tâm thành phố, có rất nhiều xe cộ qua lại, vì vậy tôi chỉ có thể tập trung lái xe.” Giấu đầu lòi đuôi chưa kìa! Đây không phải nói thẳng cho Thẩm Mộ Khanh biết rằng Bach đã trông thấy toàn bộ quá trình sao? Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Mộ Khanh đỏ lựng, cô thật sự cạn lời, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Fred thì không khỏi ngã vào vòng tay anh. “Tất cả đều là lỗi của anh!” Fred nắm lấy eo cô và hôn lên đôi tai phớt hồng ấy. Bấy giờ Thẩm Mộ Khanh mới phát hiện ra một chuyện khác. Fred thích hôn cô, cả trên giường và dưới giường. Chỉ cần cô đến gần, anh luôn tìm được nơi để hạ miệng. Bốn chiếc xe cùng nhau lái vào trang viên, Thẩm Mộ Khanh đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Fred, mở cửa xe ra chào hỏi Charlotte đang đứng ở cửa đợi sẵn bọn họ. “Charlotte! Bà có thể giúp tôi cầm thứ này không? Tôi không thể bê nó một mình được.” Đống vải và sườn xám vẫn còn trong xe, Thẩm Mộ Khanh nghĩ cách đưa chúng vào biệt thự. Nếu những thứ này không được đặt đúng chỗ thì cô sẽ cảm thấy khó chịu lắm. Nom bộ dáng Thẩm Mộ Khanh đứng bên chiếc xe và chỉ đạo cấp dưới của Fred. Fred đang dựa vào ghế sau của chiếc xe nhìn đăm đăm rồi phì cười. “Cũng ra dáng bà chủ của gia tộc Fred đấy.” Anh vừa nói vậy, Bach ngồi ở ghế lái hơi chấn động, sau đó cố dằn sự bất ngờ trong giọng điệu của mình, hỏi lại Fred. “Thưa ngài? Ý của ngài là…” Fred rời mắt, nhíu hàng lông mày nhuốm đầy mệt mỏi: “Có được hay không thì đã sao? Vị trí đó vẫn phải có người ngồi vào.” Bach thì nghĩ Fred chỉ là có hứng thú nhất thời với Thẩm Mộ Khanh mà thôi. Dù sao người phụ nữ Trung Quốc vừa nhút nhát vừa yếu đuối thế này không thể giúp đỡ được gì cho gia tộc Fred. “Bỏ cái vẻ mặt đó đi, Bach.” Khi anh ấy nhìn lại lần nữa, Fred đã ngẩng đầu, cặp mắt xanh lá như sói hoang nhìn chằm chằm vào anh ấy. “Vinh quang của gia tộc Fred là do tự tay tôi mang lại, chứ không phải bởi một người phụ nữ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro