Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Vợ tôi, Khanh K...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Khóe miệng Thẩm Mộ Khanh giật giật, đối diện với lời tỏ tình đầy chân chất của tổng giám đốc nhà mình, cô bỗng cười một tiếng. Sau đó cô đẩy Fred Keith trước mặt ra, giờ phút này dây chuyền trên cổ cô sáng long lanh như ánh sáng trong đôi mắt cô vậy. “Nói không lại anh, coi như cho em chút thể diện đi, đến góp mặt chút thôi.” Thẩm Mộ Khanh vẫn muốn nói mấy lời tâng bốc “tủ” của mình ra, lúc này chính là giờ phút tốt nhất. Nhớ đến lời của Du Tinh Tử lúc nãy, cô không khỏi thầm gật đầu. Đúng vậy, chúng ta phải kiếm tiền. Ngón tay đang bị anh nắm trong lòng bàn tay chợt cong lên, gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, không hiểu sao dù chỉ cách một lớp găng tay nhưng vẫn mang đến cảm giác khó chịu như gãi không đúng chỗ ngứa, giống như có một sợi lông rơi vào lòng vậy. Cô gái quyến rũ xinh đẹp này chỉ cần một nụ cười như vậy đã có thể khiến anh cam tâm tình nguyện nỗ lực hết sức. Fred Keith nào cần cô chừa thể diện cho mình, có thể có được một chút tình yêu từ cô thì cũng đã là phần thưởng lớn nhất với anh rồi. Fred Keith khom lưng hôn nhẹ một nụ hôn xuống má cô, nắm tay Thẩm Mộ Khanh chậm rãi rời khỏi phòng. Lúc này trong sảnh chính phòng đấu giá Lei, ngoại trừ Hoắc Kiêu và Du Tinh Tử ra thì không khách mời nào rời đi cả. Có người thì đang ngắm nhìn thứ đồ trong triển lãm sườn xám, có người thì đang đứng túm tụm lại bắt chuyện nâng cốc uống rượu với nhau. Đối với những người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu mà nói, buổi triển lãm này không khác gì một buổi tụ họp kinh doanh, tạo cơ hội cho những người quyền cao chức trọng chuyện trò giao lưu với nhau. Buổi triển lãm hôm nay có tiêu chuẩn rất cao. Lúc Thẩm Mộ Khanh nắm tay Fred Keith xuất hiện trong hội trường buổi triển lãm, mỗi bước chân cô đi đều được rất nhiều người dõi theo. Bỗng nhiên, có một người đàn ông người nước ngoài mắt xanh khá lớn tuổi tươi cười đi đến chỗ hai người. Lúc đối mặt với Fred Keith, người đó không hề mất tự nhiên như những người khác mà trái lại lại rất tự tin, hào phóng. “Ngài Fred Keith, không ngờ đã lâu như vậy rồi tôi mới có thể gặp ngài bàn chuyện làm ăn.” Sau khi đi đến trước mặt hai người, người đàn ông này đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy, hơi giơ ly rượu trong tay lên. Fred Keith lại không hề có ý định muốn uống rượu với ông ấy, đầu tiên anh nhìn lướt qua Thẩm Mộ Khanh đứng bên cạnh mình, sau đó mới bất đắc dĩ nói với người đàn ông trước mặt. “Xin lỗi, ông Bruce, tôi chỉ có thể nâng cốc với ông trong lòng mà thôi.” Bruce có hơi sững sờ, tất nhiên cũng nhìn thấy vừa rồi Fred Keith mới nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh, ông ấy cảm thấy mình hiểu lý do anh làm vậy, thế là ngẩng đầu cười to hai tiếng. “Không giới thiệu cô gái xinh đẹp này với đối tác làm ăn lâu dài của ngài sao?” Nghe ông ấy nói vậy, Fred Keith nở nụ cười, trên khuôn mặt vốn dĩ lúc nào cũng lạnh lùng, sự xuất hiện của nụ cười này xua tan sự lạnh lùng như thể một kỳ tích. Đại ma vương lúc nào cũng mặt lạnh cười dịu dàng, chạm vào tay người phụ nữ bên cạnh, nói với Bruce. “Đây là vợ tôi, Khanh Khanh.” Người chung quanh đều rất quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa ba người nên tất nhiên cũng nghe thấy câu Fred Keith vừa nói. Cho dù họ đã biết thân phận của Thẩm Mộ Khanh từ lâu nhưng trong tất cả những tài liệu này đều không gây ấn tượng mạnh như từ bản thân Fred Keith vừa nói ra. Bây giờ, mọi người xung quanh không khỏi xôn xao bàn tán. Xem ra, người đứng đầu gia tộc Fred Keith là Fred Keith đã thật sự phải lòng một người phụ nữ phương đông không có bất kỳ gia thế bối cảnh nào. Nghe thấy Fred Keith giới thiệu mình, Thẩm Mộ Khanh nở nụ cười nền nã, giơ tay ra với Bruce: “Xin chào, ông Bruce, tôi là Khanh.” Bruce còn chưa kịp bắt tay cô thì bàn tay nhỏ trắng nõn nà của cô đã bị người khác chặn lại giữa chừng. Thấy thế, Bruce cũng không để bụng mà ông ấy còn cảm thấy Fred Keith như vậy rất thú vị, thậm chí còn lên tiếng trêu ghẹo. “Ngài Fred Keith thật là hẹp hòi, cơ mà nể mặt vợ ngài xinh đẹp như vậy, tôi cũng không so đo với ngài nữa.” Thẩm Mộ Khanh cũng đỏ mặt nhìn ông ấy với ánh mắt đầy áy náy. Sau khi nói chuyện vài câu, Bruce cầm ly rượu rời đi để giao lưu chuyện trò với những người mình quen khác. Lúc bấy giờ, Thẩm Mộ Khanh mới khó hiểu mở miệng hỏi: “Ông này là ai vậy?” Fred Keith chậm rãi dẫn Thẩm Mộ Khanh dạo bước trong sảnh chính, nghe thấy cô hỏi vậy, anh nhỏ giọng nói: “Là nhà cung cấp linh kiện cần thiết trong quá trình chế tạo súng ống đạn dược của anh, cũng là nhà cung cấp linh kiện tỉ mỉ lớn nhất nước Mỹ.” Ngay khi nghe anh nói xong, Thẩm Mộ Khanh thầm giật mình trong lòng, cô còn tưởng rằng những người làm ăn buôn bán trong lĩnh vực này đù sẽ lạnh lùng kiêu ngạo như Fred Keith. Không ngờ trong quá trình tiếp xúc với ông Bruce, ông ấy lại không tự cao tự đại chút nào, trái lại còn rất thân thiện. Con người luôn có những ấn tượng cố hữu, ban đầu cô cũng tưởng rằng Fred Keith sẽ lạnh lùng đáng sợ suốt cả cuộc đời. Nhưng anh bây giờ lại khác xa so với cách nhìn ban đầu của cô. Nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn, khiến cho Fred Keith đứng bên cạnh cô cũng có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong cảm xúc của cô. Hai người bắt đầu không ngừng chào hỏi những người tiến đến bắt chuyện, những người phấn khích kia thấy vợ của người đứng đầu gia tộc Fred Keith gần gũi bình dị như thế thì cũng to gan chuyện trò hơn. Tất nhiên trong đó cũng bao gồm những bà chủ, cô chủ nhà giàu đang có hứng thú với sườn xám Trung Quốc. Dưới sự giải thích của Thẩm Mộ Khanh, họ càng yêu thích di sản văn hóa của quốc gia rộng lớn mênh mông này, mọi người trao đổi và lưu số điện thoại của nhau, nói rằng nhất định phải đặt làm sườn xám ở chỗ Thẩm Mộ Khanh. Tất nhiên Thẩm Mộ Khanh vui vẻ đồng ý, có sự quảng bá miễn phí tốt như vậy, nếu cô từ chối không làm thì mới thật sự là đồ ngu. Chẳng qua trong lòng Thẩm Mộ Khanh cũng có suy nghĩ riêng của mình, sau khi làm xong một loạt đơn đặt hàng này, cô sẽ quy định số lượng và thời gian nhận làm sườn xám đặt làm riêng, cũng sẽ bắt đầu điều chỉnh giá cả. Cô yêu thích sườn xám và tay nghề được những người đi trước truyền dạy, dĩ nhiên cô không muốn mình lơ là những thứ này. Nếu nhận làm số lượng nhiều, cho dù cô có nỗ lực đến đâu thì cũng không thể hoàn thành mỗi một sản phẩm một cách hoàn hảo được. Lúc đó, giảm bớt số lượng nhận làm riêng chính là lựa chọn tốt nhất. Trong lúc Thẩm Mộ Khanh bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ đến những chuyện này thì đầu óc cô bỗng nhiên nhắc nhở cô rằng có người đang gọi mình. “Khanh!” Thẩm Mộ Khanh ngay lập tức tỉnh táo trở lại, cô ngước mắt lên, quay đầu sang hai bên tìm người vừa lên tiếng gọi mình. Sau đó cô bỗng phát hiện một bóng dáng rất quen trong đám đông, cô nhìn kỹ vào người đó, đột nhiên cong đôi môi hồng hào lên, để lộ hàm răng trắng. Thẩm Mộ Khanh vô thức buông tay Fred Keith ra, đi nhanh về phía người kia. “Dolores!” Lần trước hai người gọi điện thoại với nhau, cô đã biết gần đây Dolores đang bận việc ở Munich. Triển lãm xây dựng lần này cô cũng chỉ ôm tâm lý ăn may thử cử người đưa thư mời đến gia tộc Nicolas. Vốn dĩ cô cho rằng Dolores sẽ không đến, không ngờ hôm nay cô ấy lại có mặt ở đây như vậy. Chuyện này… Chuyện này quả thực là chuyện vui lớn. Trong lòng Thẩm Mộ Khanh vô cùng phấn khích, Dolores là người bạn tốt nhất của cô, cho dù bây giờ cô đã rời khỏi Munich nhưng cô vẫn rất quý trọng tình bạn giữa hai người. Cô lập tức đi qua nắm lấy tay Dolores, Thẩm Mộ Khanh nhận thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt cô ấy, bản thân cô cũng không khỏi hơi cau mày lại, đau lòng hỏi Dolores. “Gần đây cô bận lắm sao? Sao trông cô tiểu tụy như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0