Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Yêu thích không...

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

“Để em che nó đi cho anh, anh là trụ cột của gia đình cơ mà.” Fred Keith vẫn luôn tự hào mình là đàn ông thứ thiệt, nghe vậy không phản đối. Anh nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Mộ Khanh và thái độ chuyên tâm trang điểm cho anh của cô. Người đàn ông này đã hoàn toàn mê muội, hoàn toàn không còn phản cảm gì về những món đồ trang điểm này, trái lại, khóe môi còn cong lên thật tươi. Chỉ cần Khanh Khanh thích là được. Đàn ông thứ thiệt thì có thể làm bất cứ lúc nào, hiện tại anh chỉ muốn làm cục cưng của vợ anh. Màu dấu bàn tay không đậm nên chỉ cần dặm một lớp mỏng là không còn nhìn thấy gì nữa. Thẩm Mộ Khanh bỏ tay xuống, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai dễ sợ của anh, gật đầu hài lòng, máu háo sắc nổi lên, cô bắt chước anh, cũng hôn trộm môi anh một cái. “Đẹp rồi, không lộ chút nào hết.” Thẩm Mộ Khanh chỉ vào chiếc gương trước mặt, ra hiệu Fred Keith tự nhìn mình trong gương. Nhưng người đàn ông này lại hoàn toàn không muốn nhìn bản thân, chỉ khăng khẳng ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ đang nở nụ cười đầy thoải mái kia. Cuối cùng anh không nhịn được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, kéo cô ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô. Ướt như thế, ấm như vậy. Fred cảm thấy cô vợ bé bỏng đang ngoan ngoãn nằm co người trong ngực anh cho anh hôn thơm chết đi được, cả người cô từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không tỏa ra hương thơm hấp dẫn dã thú là anh. Cô gái làm hoàn toàn từ nước có cánh môi ẩm ướt, cơ thân ẩm ướt, kể cả đôi mắt hạnh xinh đẹp kia cũng ướt sũng. Thật là... Yêu thích không nỡ rời tay. Fred Keith ôm eo cô, không ngừng vuốt ve lưng cô. “Ưm… Ưm.” Đột nhiên, người phụ nữ vốn đang cực kỳ ngoan ngoãn trong ngực anh lại giãy giụa. Fred Keith đang hưng phấn lập tức lùi người lại, giữa cánh môi của hai người vẫn còn vương sợi tơ bạc. Fred Keith tì trán mình lên trán cô, đè nén cảm xúc hưng phấn xuống, ham muốn hiện rõ mồn một trong mắt anh, giọng anh khàn khàn, trầm lắng: “Khanh Khanh, cho anh hôn thêm chút nữa được không?” Thẩm Mộ Khanh cũng thở hổn hển giống anh, đôi mắt yêu kiều nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, bàn tay nhỏ không nhịn được đặt lên bờ vai anh: “Không... Không được, còn vũ hội nữa, không thể hôn tiếp được.” Nghe vậy, người đàn ông lại hờ hững mổ một cái lên môi cô: “Cứ để họ chờ đi.” Anh làm bộ định hôn tiếp khiến Thẩm Mộ Khanh phải hoảng hốt ngoảnh mặt né tránh: “Bé con! Anh không thể không tôn trọng giờ giấc như vậy được, như vậy sẽ dạy hư bé con!” Phôi thai bé nhỏ kia thậm chí còn chưa phát triển đầy đủ các bộ phận trên cơ thể làm sao có thể hiểu được điều này. Thế nhưng một câu vô lý như vậy lại khiến người đàn ông đang trỗi dậy ham muốn phải bình tĩnh lại, tách trán ra khỏi trán cô. Nhìn dáng vẻ lý sự y như thật của Thẩm Mộ Khanh, Fred Keith trịnh trọng gật đầu, tán thành những gì Thẩm Mộ Khanh nói: “Đúng vậy, con đang ở đây, không thể dạy hư con được.” Hai người lớn lần đầu làm cha làm mẹ hoàn toàn không hề có kiến thức gì nhưng lại vô cùng yêu đứa bé mà họ còn chưa được gặp mặt này. Tình yêu sâu sắc và kìm nén của họ được biểu đạt qua từng chi tiết nhỏ, sự cẩn thận từng li từng tí này chính là minh chứng tốt nhất. Cuối cùng hai người cũng sửa soạn xong, lấy lại bình tĩnh. Nhìn bộ đồ Tôn Trung Sơn trên người anh, Thẩm Mộ Khanh không nhịn được bật cười thành tiếng. Vì quá bận nên cô vẫn luôn trì hoãn việc may cho anh một bộ đồ Tôn Trung Sơn. Thế nhưng người đàn ông này lại rất biết tự thân vận động. Sau khi công khi đi cùng cô tham gia buổi đấu giá đầu tiên, anh đã tự đặt may mấy bộ đồ Tôn Trung Sơn ở Trung Quốc để xứng đôi với cô. Cô khoác cánh tay Fred Keith, hai người ngồi lên xe để Bach chở tới địa điểm tổ chức vũ hội. Địa điểm tổ chức chính là khách sạn xa hoa nhất thuộc sở hữu của Ngô thị ở Trung Quốc, Phượng Cầu Hoàng. Họ thong thả tới sau nhưng không hề quá giờ vào dự vũ hội. Nhân viên phục vụ đứng trông cửa nhận lấy thiệp mời họ đưa, lập tức mở cửa, mời ba người vào. Toàn bộ đồ đạc trong sảnh lớn đã được chuyển hết đi để bố trí lại theo quy cách của một vũ hội. Không gian nơi đây vàng son lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, trên những mặt bàn phủ kín khăn màu trắng đều có bày tháp champagne và bánh ngọt vừa miệng. Hương rượu pha lẫn một chút mùi hương ngọt ngào tỏa ra khắp sảnh vũ hội. Vũ hội này do Ngô thị và Du thị bắt tay cùng nhau tổ chức, ngoài ngoại lệ duy nhất là Fred Keith ra, ai dám không đến dự? Đây chính là vũ hội thương mại có quy cách cao nhất mà các gia tộc tranh nhau muốn tham gia. Chỉ cần kết bạn được với bất kỳ một người nào tới dự vũ hội này đều có thể giúp doanh nghiệp khởi tử hoàn sinh. Trong góc trong cùng của sảnh vũ hội có một ban nhạc đang đứng, thoải mái đàn tấu nhạc cụ trong tay mình, tô đậm bầu không khi thanh lịch, tao nhã cho buổi vũ hội. Đương nhiên hai người thong dong tới sau chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả Du Tinh Tử đang trò chuyện với Triệu Tuế Tuế. “Khanh Khanh!” Du Tinh Tử mặc váy dài màu xanh nhạt vẫy tay gọi. Nữ thần thanh lịch Du Tinh Tử vốn ngồi im không nói lời nào lập tức không thể giả vờ kiểu cách nổi nữa, vừa buông cánh tay Hoắc Kiêu ra, định kéo Triệu Tuế Tuế chạy qua chỗ Thẩm Mộ Khanh, thân thể bỗng khựng lại vì bị Hoắc Kiêu chặn. Tiếng chào này lập tức thu hút Thẩm Mộ Khanh nhìn sang phía họ. Vừa nhìn thấy họ, nụ cười lập tức bừng nở trên khuôn mặt cô, cô kéo Fred Keith đi ngay về phía họ. “Tôi còn tưởng là cô không tới chứ.” Du Tinh Tử khoác cánh tay Hoắc Kiêu lắc qua lắc lại, mỉm cười nhìn Thẩm Mộ Khanh. Người phụ nữ mặc sườn xám trước mặt thấy vậy cũng nhoẻn cười: “Vũ hội do các cô tổ chức thì sao tôi có thể vắng mặt được.” Thẩm Mộ Khanh nói xong liếc nhìn cả Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế. “Các bé đâu rồi?” Thẩm Mộ Khanh cứ tưởng các nhóc con cũng sẽ tới góp mặt trong buổi dạ hội tối nay nhưng lúc đi vào sảnh chính lại không thấy bóng bọn trẻ đâu. Du Tinh Tử hoảng sợ lắc đầu: “Thôi khỏi, chỉ có hai nhóc quỷ nghịch ngợm Tiểu Cao và Phạn Âm thôi đã đủ khiến chỗ này tan tành rồi.” Lúc này, Triệu Tuế Tuế cũng gật đầu tán thành: “Đợi bao giờ con của cô chào đời rồi cô sẽ hiểu cảm giác này là thế nào.” Nghe vậy, Thẩm Mộ Khanh vô thức xoa bụng, biểu cảm đầy dịu dàng. “Đúng rồi.” Triệu Tuế Tuế sực nhớ ra mình chưa giới thiệu Ngô Dạng làm quen với Thẩm Mộ Khanh, vội vàng kéo Ngô Dạng đứng bên cạnh mình lại, gật đầu với Thẩm Mộ Khanh: “Khanh Khanh, đây là chồng tôi, Ngô Dạng.” Triệu Tuế Tuế đang định giới thiệu Thẩm Mộ Khanh với Ngô Dạng thì Ngô Dạng đã chủ động chào Thẩm Mộ Khanh: “Xin chào, tôi là Ngô Dạng.” Rõ ràng là Ngô Dạng có biết Thẩm Mộ Khanh. Thẩm Mộ Khanh ngẩng mặt lên thấy mặt Fred vẫn thản nhiên như không, bấy giờ cô mới hiểu ra, hóa ra anh không chỉ có quan hệ làm ăn với Hoắc Kiêu mà còn có hợp tác với cả tập đoàn Ngô thị Trung Quốc. Thẩm Mộ Khanh mỉm cười, cũng chào lại Ngô Dạng. Ba người phụ nữ gặp nhau có vô số chuyện để nói. Mấy người đàn ông đứng bên cạnh người nào người nấy đều tỏ ra bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0