Ăn cơm cùng Lâu...
Vụ Thỉ Dực
2024-11-11 20:57:57
Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, không trở về Lâm gia, Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc trực tiếp đi ra sân bay.
Lâm Tử Tấn và Đào Kim Miểu tự mình đưa bọn họ đi.
Ở bên trong phòng đợi, Lâm Tử Tấn nhìn Đàm Mặc, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lôi kéo con gái của mình, căn dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe, nếu như cơ thể thực sự không thoải mái, có thể về thị trấn nhỏ ở cùng với bà ngoại, nếu ở cùng với bà ngoại thì có thể tĩnh dưỡng được.
Giống như một người cha già vì con gái bị bệnh vừa xuất viện đã phải đi xa, Lâm Tử Tấn dài dòng lải nhải với cô, dường như sợ mình sơ sẩy quên mất dặn dò cô thiếu việc gì đó.
Đào Kim Miểu ở bên cạnh nghe mà cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Cho dù bà biết trong lòng chồng vô cùng coi trọng cô con gái này, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Nếu như không phải lần này, Lâm Bảo Bảo ngoài ý muốn bị thương đến mức nằm viện, chỉ sợ mọi người sẽ không biết rằng, hoá ra người nhìn ôn hoà, ấm áp như Lâm Tử Tấn khi tức giận sẽ như thế.
"Con biết rồi." Lâm Bảo Bảo thờ ơ trả lời ông, sau đó nghi ngờ nhìn ông, " đúng rồi, ba không nói với bà ngoại việc con nằm viện chứ?"
“Không có!” Lâm Tử Tấn lập tức nói: “bà ngoại con cũng lớn tuổi rồi, cơ thể không tốt, ba cũng không dám nói, sợ dọa đến bà ấy, nhưng mẹ con có tiết lộ chuyện này hay không, ba cũng không biết."
Sau khi nghe ba Lâm nói xong, Lâm Bảo Bảo yên tâm nói: "bà yên tâm đi, ba không thấy con nằm viện, mẹ con cũng không trở về hay sao?"
Sắc mặt của Lâm Tử Tấn cứng đờ lại, nhìn kỹ cô, phát hiện sắc mặt của cô vô cùng bình thường, dường như chuyện mà cô nói là chuyện không hề quan trọng, không có trào phúng cũng không có thương tâm, cứ bình bình đạm đạm mà tiếp nhận.
Có thể bình thản tiếp nhận sự việc như vậy, thậm chí còn có thái độ thờ ơ, có thể thấy được cô đã có kinh nghiệm trải qua nhiều lần thất vọng như vậy rồi, cho đến cuối cùng, chuyện đó đã không còn quan trọng với cô nữa.
Nhớ tới một số chuyện cũ, trong lòng Lâm Tử Tấn cảm thấy có chút khó chịu.
Ông há to miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Con….. con đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ không muốn nhìn thấy ba mà thôi.”
Lâm Bảo Bảo mím môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Bởi vì cô đã chán ngán việc đánh giá hành vi của ba cô và mẹ cô rồi, thật ra việc bày tỏ sự quan tâm của họ còn không tốt bằng mẹ kế Đào Kim Miểu.
Cho đến khi thời gian không còn nhiều, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc đi đăng ký, vừa rời khỏi Lâm Tử Tấn đang lải nhải, đồng thời cũng rời khỏi thành phố hiếm khi để lại cho cô những kỷ niệm đẹp.
Cả người Lâm Bảo Bảo đều có chút trầm xuống.
Đàm Mặc sờ lên khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt của cô, nói: “nếu em không thích thì không cần miễn cưỡng chính mình, sau không trở lại nữa là được.”
Lâm Bảo Bảo thấy anh không có chút nguyên tắc nào làm cho buồn cười, đôi mắt to nhẹ nhàng cười, nói: “được, nghe lời anh.”
Đàm Mặc nhìn rất vui vẻ, đem tay của cô đặt vào tay của mình, nhẹ nhàng nắm lấy.
Sau khi trở lại Nam Thành, vừa xuống máy bay, đã có tài xế tới đón bọn họ.
Đây là tài xế của Đàm gia, đưa bọn họ đến căn biệt thự cao cấp của Đàm Mặc ở phía nam Nam Thành.
Mặc dù Lâu Linh biết cô hôm nay quay trở lại Nam Thành, muốn gọi cô đến nhà mình nghỉ ngơi, nếu là bình thường, Lâm Bảo Bảo đương nhiên là vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc đến nhà bạn thân của mình ở, sống cùng với Lâu Linh, nhưng bây giờ có Đàm Mặc ở đây, tất nhiên là trọng sắc khinh bạn rồi.
Sau khi thay giày ở hành lang, Lâm Bảo Bảo liền bị Đàm Mặc sắp xếp cho nghỉ ngơi ở trên ghế salon, rót cho cô một cốc nước ấm, còn anh thì đem hành lý của hai người xách vào trong phòng để dọn đồ ra.
Lâm Bảo Bảo đang uống nước, thấy tin nhắn của Lâu Linh, nói muốn qua thăm cô.
Cho Lâu Linh địa chỉ nhà của Đàm Mặc, địa điểm này Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh có nhắc qua một lần, lo lắng cô lạc đường, Lâm Bảo Bảo liền phát định vị cho cô, sau đó vô cùng vui vẻ ngồi đợi bạn thân sang thăm mình.
Đàm Mặc dọn dẹp xong hành lý đi ra, thấy cô cùng người khác đang nói chuyện phiếm, đi qua nói: “đừng trò chuyện quá lâu nhé, không lại đau đầu đến ngất đi đấy.”
Lâm Bảo Bảo cũng không có ngẩng đầu lên đáp lại anh.
“Buổi tối em muốn ăn cái gì?” Đàm Mặc lại hỏi.
“Cái gì cũng được anh, em không có khẩu vị lắm.” Lâm Bảo Bảo nói tiếp.
Đàm Mặc nhìn bộ dạng chuyên tâm của cô, liền ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên không ngoài dự đoán người đang nói chuyện trên trời dưới đất với cô là Lâu Linh, cũng chỉ có Lâu Linh mới có thể khiến cô vui vẻ như vậy thôi.
Cho đến khi kết thúc cuộc nói chuyện, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông một mực ngồi bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy kinh ngạc, sau đó không giải thích được vì sao cô lại đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi anh: “anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn em.” Anh trực tiếp nói.
Lâm Bảo Bảo: “......”
Cô lẩm bẩm một tiếng “Có cái gì tốt đâu mà nhìn”, sau đó liền đột ngột chuyển chủ đề, “một chút nữa Lâu Linh đến thăm em, chúng ta mời cô ấy ăn cơm nhé.”
Rất nhanh, tiếng chuông cửa đã vang lên, Lâm Bảo Bảo bỗng nhiên đứng dậy, cơ thế có chút lung lay, may mà Đàm Mặc kịp thời ôm lấy.
“ Em đừng cử động nhiều, tránh lại đau đầu đến ngất đi.” Đàm Mặc không thể làm gì được cô, cô chỉ cần vui vẻ trở lại, liền cử động rất nhiều, kiểu gì cũng sẽ xem nhẹ tình trạng của mình.
Trước đó thì không sao, nhưng lần này bị ngã chảy máu đầu, chịu không ít tổn thương, cho tới bây giờ, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy choáng váng và buồn nôn.
Lâm Bảo Bảo cười đáp một tiếng, liền nhanh đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, đã thấy có hai người đứng ở ngoài, Lâu Linh và Lâu Điện cùng với, không chỉ vậy, trong tay hai người còn mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn.
“Nhị Bảo, bọn mình tới thăm cậu.” Lâu Linh cười nói, “Thuận tiện mua chút nguyên liệu để nấu cơm, tối nay qua nhà mấy người ăn cơm nhé.”
Vẻ mặt Lâm Bảo Bảo vô cùng vui mừng, không nhìn được bổ nhào qua ôm bạn thân của mình, vô cùng vui vẻ nói: “hoan nghênh hoan nghênh! Tiểu Linh, mình nhớ cậu chết đi được.”
Ánh mắt của Đàm Mặc và Lâu Điện nhìn nhau, hai người đàn ông không nói gì, ánh mắt cùng nhìn lên trên người hai cô gái đang ôm nhau, sau đó Đàm Mặc tiến lên tách hai người ra, nói: “trước hết để cho khách vào nhà đã.”
Lâm Bảo Bảo vô cùng vui vẻ lôi kéo Lâu Linh vào cửa, bận rộn tại hành lang cho bọn họ thay giày.
Lâu Điện đem nguyên liệu nấu ăn cùng hoa quả vào phòng bếp, Đàm Mặc cùng đi theo vào để pha trà cho bọn họ, Đàm Mặc nhìn qua Lâu Điện vừa vặn Lâu Điện cũng đang nhìn lại.
“Hoan nghênh.” Đàm Mặc ngắn gọn nói một câu.
Lâu Điện khẽ gật đầu, nói: “nghe nói Đàm gia quyết định tới Nam Thành phát triển.”
Đàm Mặc thờ ơ nói: “không phải Đàm gia, chỉ có mình tôi, cũng không nhất định là Nam Thành, phải xem xét tình hình.”
Vị Đàm đại thiếu gia này là người thừa kế được Đàm gia chú tâm bồi dưỡng, tuy năm ngoái hình như xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng Đàm gia không hề có ý định từ bỏ anh. Bây giờ anh về nước, làm cho người ta cảm giác giống như con trưởng của Đàm gia bị đuổi về nước vậy, nhưng ai dám nói trong nước kém hơn so với những nơi khác? Muốn đánh vào thị trường trong nước, cũng không có dễ dàng như vậy, nếu như Đàm Mặc làm tốt, địa vị của Đàm Mặc tại Đàm gia sẽ càng được củng cố.
Cũng chỉ có những kẻ ngu ngốc mới cho rằng, mặt trăng của nước ngoài tròn hơn trong nước.
Tối hôm đó, Lâu Điện tự mình xuống bếp, làm cả một bàn đầy đồ ăn đủ sắc đủ vị.
Trong phòng bếp bay ra mùi thơm của đồ ăn, Lâm Bảo Bảo âm thầm nuốt nước miếng, ban đầu cô vốn không thấy ngon miệng, nhưng tay nghề nấu nướng của Lâu Điện thực sự là quá tốt, làm đồ ăn cực kỳ phù hợp với khẩu vị của cô, ngửi được mùi hương kia khiến cô không nhịn được mà chảy nước miếng.
Lâu Linh cười híp mắt nói: "khoảng thời gian này cậu cũng chịu tội đủ rồi, tối nay ăn thật ngon một bữa để bù lại."
Lâm Bảo Bảo cảm động nhìn cô, biết rằng hôm nay cô đặc biệt mang Lâu Điện tới, Lâm Bảo Bảo hận không thể ôm và hôn cô mấy cái.
Không đợi cô kịp hành động, Lâu Linh đã né người tránh, sau đó cười nói: " cậu bây giờ là người đã có bạn trai rồi, đừng có động một tí là đòi ôm hôn mình, cẩn thận bạn trai cậu ghen đấy."
"Mình chỉ ôm hôn người cũng là con gái giống mình, liên quan gì đến việc có bạn trai." Lâm Bảo Bảo cãi mà không cần lý lẽ.
Đàm Mặc đem hoa quả vừa cắt gọn đem lên, không nhịn được liếc cô một cái.
Lâm Bảo Bảo: “......”
Chờ Đàm Mặc rời đi, Lâu Linh nhịn không được hướng về phía cô cười, trêu chọc cô.
Sau khi làm xong bữa tối, bốn người ngồi trên bàn ăn cơm, ăn một bữa tối phong phú đồ ăn.
Lâm Bảo Bảo không chú ý mà ăn quá no.
Cô ôm bụng, khó chịu kêu lên, bị Đàm Mặc kéo dậy, đi chậm rãi ở trong phòng để tiêu hoá đồ ăn.
Lâu Linh cùng Lâu Điện ngồi trên ghế salon xem tivi, không nhịn được phải nhìn bọn họ một chút, dường như ở chung với hai người cảm thấy cực kỳ hứng thú, chẳng qua chủ yếu là thấy buồn cười.
Cho đến khi tối muộn, Lâu Linh và Lâu Điện cuối cùng cũng rời đi.
Lâm Bảo Bảo tiễn bọn họ đến cửa, hướng Lâu Linh nói: “Tiểu Linh, ngày mai chúng mình đi dạo phố nhé.”
Đầu tiên Lâu Linh đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía cái đầu của cô, nói: “Bây giờ cậu cũng đi được sao? Vẫn nên nghỉ ngơi chút đi, từ giờ đến lúc khai giảng còn còn mấy ngày nữa, đủ để cho chúng ta đi.”
Lâm Bảo Bảo cong môi, “mình khỏe rồi mà, cũng đã xuất viện, còn chuyện gì có thể xảy ra được nữa?”
“Xuất viện không có nghĩa là khỏi hoàn toàn rồi, đừng quên lúc cậu bảo cậu ngã đập đầu, chảy bao nhiêu máu, mình bị dọa sợ đến gần chết.” Lâu Linh than thở nói, cô sợ nhất là sinh lão bệnh tử và bị thương ngoài ý muốn, cô hy vọng những người mà cô quen biết đều bình an, những ai ngoài ý muốn mà bị thương, cô đều rất sợ.
Lâm Bảo Bảo vỗ ngực nói: “cậu yên tâm, thân thể của mình khỏe như trâu vậy.”
Lâu Linh cười cười, vẫy tay chào bọn họ, cùng Lâu Điện rời đi.
Lâm Bảo Bảo buổi tối mới khoe khoang khoác lác mình khỏe như trâu, hôm sau đã nằm trên giường lẩm bẩm.
Bà dì của cô đến, không có cách nào ra ngoài đi dạo được, chỉ có thể không cam lòng nhắn tin cho Lâu Linh.
Lâu Linh cười không ngừng, còn hỏi lại cô, đây là cơ thể khỏe mạnh như trâu ư? Cơ thể của nữ sinh khỏe mạnh như trâu khi bà dì đến vẫn có thể chạy bộ như cũ, vẫn có thể ăn đồ lạnh, hoàn toàn như người bình thường, không có việc gì cả.
Đàm Mặc đem nước đường đỏ vừa nấu xong mang cho cô, tận mắt nhìn cô uống cho hết.
Lâm Bảo Bảo một bên uống một bên nhìn anh, hai mắt đảo vòng vòng, nhìn rất buồn cười.
Đáng tiếc, trước mặt cô, Đàm đại thiếu gia rất ít khi cùng cô đùa giỡn, đợi cô uống xong, liền lấy lại cái bát, sau đó mang laptop qua đây, ngồi yên vị ở bên cạnh giường, mở laptop ra một bên xử lý mọi việc, một bên ở cạnh cô.
Cả người Lâm Bảo Bảo dán trên lưng anh, đầu tựa vào vai anh, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn vào văn kiện trên máy tính của anh.
Cô đưa tay chọc chọc vào lưng Đàm Mặc, nhỏ giọng nói: “ việc anh trở về, chú Đàm không nói gì sao?”
“Không có.” Đàm Mặc ngắn gọn nói.
“Chuyện này......”
m thanh của cô nho nhỏ, tinh tế, cùng với bình thường cô sức sống bừng bừng lan tỏa ra khắp nơi thể hiện rõ sự khác biệt, mặc dù trong đó còn liên quan đến việc cô đang trong thời gian yếu ớt mỗi tháng.
Đàm Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trên bàn phím hai tay đang nhanh chóng chuyển động, phát ra từng đợt âm thanh theo quy luật.
Không biết qua bao lâu, anh nghiêng đầu qua nhìn, thấy đầu của cô đang dựa vào lưng anh, mà chủ nhân của nó đã dựa vào lưng anh ngủ say sưa.
Như này mà cũng có thể ngủ được….
Anh có chút buồn cười, trong lòng cũng hiểu được, nếu như cô không thực sự tín nhiệm anh, cô sẽ không yên ổn mà ngủ như vậy.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, không trở về Lâm gia, Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc trực tiếp đi ra sân bay.
Lâm Tử Tấn và Đào Kim Miểu tự mình đưa bọn họ đi.
Ở bên trong phòng đợi, Lâm Tử Tấn nhìn Đàm Mặc, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lôi kéo con gái của mình, căn dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe, nếu như cơ thể thực sự không thoải mái, có thể về thị trấn nhỏ ở cùng với bà ngoại, nếu ở cùng với bà ngoại thì có thể tĩnh dưỡng được.
Giống như một người cha già vì con gái bị bệnh vừa xuất viện đã phải đi xa, Lâm Tử Tấn dài dòng lải nhải với cô, dường như sợ mình sơ sẩy quên mất dặn dò cô thiếu việc gì đó.
Đào Kim Miểu ở bên cạnh nghe mà cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.
Cho dù bà biết trong lòng chồng vô cùng coi trọng cô con gái này, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Nếu như không phải lần này, Lâm Bảo Bảo ngoài ý muốn bị thương đến mức nằm viện, chỉ sợ mọi người sẽ không biết rằng, hoá ra người nhìn ôn hoà, ấm áp như Lâm Tử Tấn khi tức giận sẽ như thế.
"Con biết rồi." Lâm Bảo Bảo thờ ơ trả lời ông, sau đó nghi ngờ nhìn ông, " đúng rồi, ba không nói với bà ngoại việc con nằm viện chứ?"
“Không có!” Lâm Tử Tấn lập tức nói: “bà ngoại con cũng lớn tuổi rồi, cơ thể không tốt, ba cũng không dám nói, sợ dọa đến bà ấy, nhưng mẹ con có tiết lộ chuyện này hay không, ba cũng không biết."
Sau khi nghe ba Lâm nói xong, Lâm Bảo Bảo yên tâm nói: "bà yên tâm đi, ba không thấy con nằm viện, mẹ con cũng không trở về hay sao?"
Sắc mặt của Lâm Tử Tấn cứng đờ lại, nhìn kỹ cô, phát hiện sắc mặt của cô vô cùng bình thường, dường như chuyện mà cô nói là chuyện không hề quan trọng, không có trào phúng cũng không có thương tâm, cứ bình bình đạm đạm mà tiếp nhận.
Có thể bình thản tiếp nhận sự việc như vậy, thậm chí còn có thái độ thờ ơ, có thể thấy được cô đã có kinh nghiệm trải qua nhiều lần thất vọng như vậy rồi, cho đến cuối cùng, chuyện đó đã không còn quan trọng với cô nữa.
Nhớ tới một số chuyện cũ, trong lòng Lâm Tử Tấn cảm thấy có chút khó chịu.
Ông há to miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Con….. con đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ không muốn nhìn thấy ba mà thôi.”
Lâm Bảo Bảo mím môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Bởi vì cô đã chán ngán việc đánh giá hành vi của ba cô và mẹ cô rồi, thật ra việc bày tỏ sự quan tâm của họ còn không tốt bằng mẹ kế Đào Kim Miểu.
Cho đến khi thời gian không còn nhiều, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc đi đăng ký, vừa rời khỏi Lâm Tử Tấn đang lải nhải, đồng thời cũng rời khỏi thành phố hiếm khi để lại cho cô những kỷ niệm đẹp.
Cả người Lâm Bảo Bảo đều có chút trầm xuống.
Đàm Mặc sờ lên khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt của cô, nói: “nếu em không thích thì không cần miễn cưỡng chính mình, sau không trở lại nữa là được.”
Lâm Bảo Bảo thấy anh không có chút nguyên tắc nào làm cho buồn cười, đôi mắt to nhẹ nhàng cười, nói: “được, nghe lời anh.”
Đàm Mặc nhìn rất vui vẻ, đem tay của cô đặt vào tay của mình, nhẹ nhàng nắm lấy.
Sau khi trở lại Nam Thành, vừa xuống máy bay, đã có tài xế tới đón bọn họ.
Đây là tài xế của Đàm gia, đưa bọn họ đến căn biệt thự cao cấp của Đàm Mặc ở phía nam Nam Thành.
Mặc dù Lâu Linh biết cô hôm nay quay trở lại Nam Thành, muốn gọi cô đến nhà mình nghỉ ngơi, nếu là bình thường, Lâm Bảo Bảo đương nhiên là vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc đến nhà bạn thân của mình ở, sống cùng với Lâu Linh, nhưng bây giờ có Đàm Mặc ở đây, tất nhiên là trọng sắc khinh bạn rồi.
Sau khi thay giày ở hành lang, Lâm Bảo Bảo liền bị Đàm Mặc sắp xếp cho nghỉ ngơi ở trên ghế salon, rót cho cô một cốc nước ấm, còn anh thì đem hành lý của hai người xách vào trong phòng để dọn đồ ra.
Lâm Bảo Bảo đang uống nước, thấy tin nhắn của Lâu Linh, nói muốn qua thăm cô.
Cho Lâu Linh địa chỉ nhà của Đàm Mặc, địa điểm này Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh có nhắc qua một lần, lo lắng cô lạc đường, Lâm Bảo Bảo liền phát định vị cho cô, sau đó vô cùng vui vẻ ngồi đợi bạn thân sang thăm mình.
Đàm Mặc dọn dẹp xong hành lý đi ra, thấy cô cùng người khác đang nói chuyện phiếm, đi qua nói: “đừng trò chuyện quá lâu nhé, không lại đau đầu đến ngất đi đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Bảo Bảo cũng không có ngẩng đầu lên đáp lại anh.
“Buổi tối em muốn ăn cái gì?” Đàm Mặc lại hỏi.
“Cái gì cũng được anh, em không có khẩu vị lắm.” Lâm Bảo Bảo nói tiếp.
Đàm Mặc nhìn bộ dạng chuyên tâm của cô, liền ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên không ngoài dự đoán người đang nói chuyện trên trời dưới đất với cô là Lâu Linh, cũng chỉ có Lâu Linh mới có thể khiến cô vui vẻ như vậy thôi.
Cho đến khi kết thúc cuộc nói chuyện, Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông một mực ngồi bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy kinh ngạc, sau đó không giải thích được vì sao cô lại đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi anh: “anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn em.” Anh trực tiếp nói.
Lâm Bảo Bảo: “......”
Cô lẩm bẩm một tiếng “Có cái gì tốt đâu mà nhìn”, sau đó liền đột ngột chuyển chủ đề, “một chút nữa Lâu Linh đến thăm em, chúng ta mời cô ấy ăn cơm nhé.”
Rất nhanh, tiếng chuông cửa đã vang lên, Lâm Bảo Bảo bỗng nhiên đứng dậy, cơ thế có chút lung lay, may mà Đàm Mặc kịp thời ôm lấy.
“ Em đừng cử động nhiều, tránh lại đau đầu đến ngất đi.” Đàm Mặc không thể làm gì được cô, cô chỉ cần vui vẻ trở lại, liền cử động rất nhiều, kiểu gì cũng sẽ xem nhẹ tình trạng của mình.
Trước đó thì không sao, nhưng lần này bị ngã chảy máu đầu, chịu không ít tổn thương, cho tới bây giờ, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy choáng váng và buồn nôn.
Lâm Bảo Bảo cười đáp một tiếng, liền nhanh đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, đã thấy có hai người đứng ở ngoài, Lâu Linh và Lâu Điện cùng với, không chỉ vậy, trong tay hai người còn mang theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn.
“Nhị Bảo, bọn mình tới thăm cậu.” Lâu Linh cười nói, “Thuận tiện mua chút nguyên liệu để nấu cơm, tối nay qua nhà mấy người ăn cơm nhé.”
Vẻ mặt Lâm Bảo Bảo vô cùng vui mừng, không nhìn được bổ nhào qua ôm bạn thân của mình, vô cùng vui vẻ nói: “hoan nghênh hoan nghênh! Tiểu Linh, mình nhớ cậu chết đi được.”
Ánh mắt của Đàm Mặc và Lâu Điện nhìn nhau, hai người đàn ông không nói gì, ánh mắt cùng nhìn lên trên người hai cô gái đang ôm nhau, sau đó Đàm Mặc tiến lên tách hai người ra, nói: “trước hết để cho khách vào nhà đã.”
Lâm Bảo Bảo vô cùng vui vẻ lôi kéo Lâu Linh vào cửa, bận rộn tại hành lang cho bọn họ thay giày.
Lâu Điện đem nguyên liệu nấu ăn cùng hoa quả vào phòng bếp, Đàm Mặc cùng đi theo vào để pha trà cho bọn họ, Đàm Mặc nhìn qua Lâu Điện vừa vặn Lâu Điện cũng đang nhìn lại.
“Hoan nghênh.” Đàm Mặc ngắn gọn nói một câu.
Lâu Điện khẽ gật đầu, nói: “nghe nói Đàm gia quyết định tới Nam Thành phát triển.”
Đàm Mặc thờ ơ nói: “không phải Đàm gia, chỉ có mình tôi, cũng không nhất định là Nam Thành, phải xem xét tình hình.”
Vị Đàm đại thiếu gia này là người thừa kế được Đàm gia chú tâm bồi dưỡng, tuy năm ngoái hình như xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng Đàm gia không hề có ý định từ bỏ anh. Bây giờ anh về nước, làm cho người ta cảm giác giống như con trưởng của Đàm gia bị đuổi về nước vậy, nhưng ai dám nói trong nước kém hơn so với những nơi khác? Muốn đánh vào thị trường trong nước, cũng không có dễ dàng như vậy, nếu như Đàm Mặc làm tốt, địa vị của Đàm Mặc tại Đàm gia sẽ càng được củng cố.
Cũng chỉ có những kẻ ngu ngốc mới cho rằng, mặt trăng của nước ngoài tròn hơn trong nước.
Tối hôm đó, Lâu Điện tự mình xuống bếp, làm cả một bàn đầy đồ ăn đủ sắc đủ vị.
Trong phòng bếp bay ra mùi thơm của đồ ăn, Lâm Bảo Bảo âm thầm nuốt nước miếng, ban đầu cô vốn không thấy ngon miệng, nhưng tay nghề nấu nướng của Lâu Điện thực sự là quá tốt, làm đồ ăn cực kỳ phù hợp với khẩu vị của cô, ngửi được mùi hương kia khiến cô không nhịn được mà chảy nước miếng.
Lâu Linh cười híp mắt nói: "khoảng thời gian này cậu cũng chịu tội đủ rồi, tối nay ăn thật ngon một bữa để bù lại."
Lâm Bảo Bảo cảm động nhìn cô, biết rằng hôm nay cô đặc biệt mang Lâu Điện tới, Lâm Bảo Bảo hận không thể ôm và hôn cô mấy cái.
Không đợi cô kịp hành động, Lâu Linh đã né người tránh, sau đó cười nói: " cậu bây giờ là người đã có bạn trai rồi, đừng có động một tí là đòi ôm hôn mình, cẩn thận bạn trai cậu ghen đấy."
"Mình chỉ ôm hôn người cũng là con gái giống mình, liên quan gì đến việc có bạn trai." Lâm Bảo Bảo cãi mà không cần lý lẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Mặc đem hoa quả vừa cắt gọn đem lên, không nhịn được liếc cô một cái.
Lâm Bảo Bảo: “......”
Chờ Đàm Mặc rời đi, Lâu Linh nhịn không được hướng về phía cô cười, trêu chọc cô.
Sau khi làm xong bữa tối, bốn người ngồi trên bàn ăn cơm, ăn một bữa tối phong phú đồ ăn.
Lâm Bảo Bảo không chú ý mà ăn quá no.
Cô ôm bụng, khó chịu kêu lên, bị Đàm Mặc kéo dậy, đi chậm rãi ở trong phòng để tiêu hoá đồ ăn.
Lâu Linh cùng Lâu Điện ngồi trên ghế salon xem tivi, không nhịn được phải nhìn bọn họ một chút, dường như ở chung với hai người cảm thấy cực kỳ hứng thú, chẳng qua chủ yếu là thấy buồn cười.
Cho đến khi tối muộn, Lâu Linh và Lâu Điện cuối cùng cũng rời đi.
Lâm Bảo Bảo tiễn bọn họ đến cửa, hướng Lâu Linh nói: “Tiểu Linh, ngày mai chúng mình đi dạo phố nhé.”
Đầu tiên Lâu Linh đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía cái đầu của cô, nói: “Bây giờ cậu cũng đi được sao? Vẫn nên nghỉ ngơi chút đi, từ giờ đến lúc khai giảng còn còn mấy ngày nữa, đủ để cho chúng ta đi.”
Lâm Bảo Bảo cong môi, “mình khỏe rồi mà, cũng đã xuất viện, còn chuyện gì có thể xảy ra được nữa?”
“Xuất viện không có nghĩa là khỏi hoàn toàn rồi, đừng quên lúc cậu bảo cậu ngã đập đầu, chảy bao nhiêu máu, mình bị dọa sợ đến gần chết.” Lâu Linh than thở nói, cô sợ nhất là sinh lão bệnh tử và bị thương ngoài ý muốn, cô hy vọng những người mà cô quen biết đều bình an, những ai ngoài ý muốn mà bị thương, cô đều rất sợ.
Lâm Bảo Bảo vỗ ngực nói: “cậu yên tâm, thân thể của mình khỏe như trâu vậy.”
Lâu Linh cười cười, vẫy tay chào bọn họ, cùng Lâu Điện rời đi.
Lâm Bảo Bảo buổi tối mới khoe khoang khoác lác mình khỏe như trâu, hôm sau đã nằm trên giường lẩm bẩm.
Bà dì của cô đến, không có cách nào ra ngoài đi dạo được, chỉ có thể không cam lòng nhắn tin cho Lâu Linh.
Lâu Linh cười không ngừng, còn hỏi lại cô, đây là cơ thể khỏe mạnh như trâu ư? Cơ thể của nữ sinh khỏe mạnh như trâu khi bà dì đến vẫn có thể chạy bộ như cũ, vẫn có thể ăn đồ lạnh, hoàn toàn như người bình thường, không có việc gì cả.
Đàm Mặc đem nước đường đỏ vừa nấu xong mang cho cô, tận mắt nhìn cô uống cho hết.
Lâm Bảo Bảo một bên uống một bên nhìn anh, hai mắt đảo vòng vòng, nhìn rất buồn cười.
Đáng tiếc, trước mặt cô, Đàm đại thiếu gia rất ít khi cùng cô đùa giỡn, đợi cô uống xong, liền lấy lại cái bát, sau đó mang laptop qua đây, ngồi yên vị ở bên cạnh giường, mở laptop ra một bên xử lý mọi việc, một bên ở cạnh cô.
Cả người Lâm Bảo Bảo dán trên lưng anh, đầu tựa vào vai anh, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn vào văn kiện trên máy tính của anh.
Cô đưa tay chọc chọc vào lưng Đàm Mặc, nhỏ giọng nói: “ việc anh trở về, chú Đàm không nói gì sao?”
“Không có.” Đàm Mặc ngắn gọn nói.
“Chuyện này......”
m thanh của cô nho nhỏ, tinh tế, cùng với bình thường cô sức sống bừng bừng lan tỏa ra khắp nơi thể hiện rõ sự khác biệt, mặc dù trong đó còn liên quan đến việc cô đang trong thời gian yếu ớt mỗi tháng.
Đàm Mặc nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trên bàn phím hai tay đang nhanh chóng chuyển động, phát ra từng đợt âm thanh theo quy luật.
Không biết qua bao lâu, anh nghiêng đầu qua nhìn, thấy đầu của cô đang dựa vào lưng anh, mà chủ nhân của nó đã dựa vào lưng anh ngủ say sưa.
Như này mà cũng có thể ngủ được….
Anh có chút buồn cười, trong lòng cũng hiểu được, nếu như cô không thực sự tín nhiệm anh, cô sẽ không yên ổn mà ngủ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro