Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Bạn Trai Dâng T...

Vụ Thỉ Dực

2024-11-11 20:57:57

Editor: Bạch Lộc Thời, Phương Huyền

Lâm Bảo Bảo không hiểu sao tự dưng lại mọc ra một người bạn trai.

Bạn trai này lại còn là tự mình dâng tới cửa, hơn nữa không cho phép cô từ chối. Lâm Bảo Bảo dù muốn từ chối nhưng Đàm đại thiếu gia lại hèn hạ vô sỉ uy hiếp cô, nếu không nhận người bạn trai này, anh sẽ không chữa bệnh, hơn nữa còn muốn theo cô trở về Nam Thành.

Lâm Bảo Bảo chỉ có thể sợ hãi khuất phục.

Trong lòng cô tự an ủi bản thân chỉ cần anh chịu chữa bệnh, sau khi trở lại bình thường có lẽ sẽ phát hiện hành vi buồn cười lúc bị bệnh chỉ là do kết quả của một loại hormone tuổi dậy thì phát tán, nói không chừng sẽ sớm phân giới hạn với cô chả cần cô phải làm cái gì hết.

Về phần sau khi anh bình thường, anh liệu có còn thích cô hay không......

Lâm Bảo Bảo tạm thời không thèm nghĩ những chuyện này.

Ngày thứ hai, Đàm Mặc chủ động muốn đưa Lâm Bảo Bảo trở lại trường.

Hai chị em Đàm Hân Cách mắt lom lom nhìn cha của bọn họ, hy vọng cha có thể ngăn cản, bọn họ tuyệt đối không muốn để cho anh trai và Lâm Nhị Bảo thành đôi, nhưng bây giờ xem ra, anh trai đã bị Lâm Nhị Bảo sử dụng thủ đoạn gì đó để mê hoặc, vậy mà lại thích Tiểu Ác Ma này.

Bọn họ cũng không muốn có một chị dâu như thế - bị cô bắt nạt cả đời.

Ai ngờ Đàm Minh Bác lại không nhìn hai đứa con, nói với Đàm Mặc: “Vậy giao Bảo Bảo cho con, con đưa Bảo Bảo về trường học nhớ chú ý an toàn.”

Đàm Mặc vâng một tiếng, chủ động giúp Lâm Bảo Bảo xách hành lý, bộ dáng của một người đàn ông tốt.

Thay vì là người đàn ông tốt, thì trở thành bạn trai còn tốt hơn.

Lâm Bảo Bảo liếc anh một cái, không nghĩ sẽ có một ngày cô cũng bị Đàm đại thiếu gia lừa một lần.

Thần sắc của Đàm Minh Bác có chút vi diệu, nhịn không được nhìn Lâm Bảo Bảo một chút, thấy bộ dạng không được tự nhiên của cô, không khỏi cười nói: “Bảo Bảo, Tết Nguyên Đán rảnh lại tới nhà chơi nhé.”

Lâm Bảo Bảo không muốn tới, hơn nữa đến lúc đó nếu như Đàm Mặc khỏi bệnh, có lẽ sẽ phát hiện anh không phải thật sự thích cô, thực ra chỉ là do xúc động thời niên thiếu thôi, thì quan hệ của bọn họ sẽ một lần nữa lùi trở lại lại như ba năm trước đây.

Lúc nghĩ như vậy nội tâm cô dâng lên một loại cảm giác khó tả, nhưng cô không muốn tìm hiểu rõ nó.

Cô trả lời một cách mơ hồ: “Nói sau đi ạ, con xem trường học có sắp xếp gì khác hay không.”

Hai người ở trong ánh mắt trông mong của hai chơi em Đàm Hân Cách ngồi lên xe, rời khỏi biệt thự Đàm gia.

Hai chị em Đàm Hân Cách đứng cạnh Đàm Minh Bác nhìn chiếc xe kia dần dần rời khỏi tầm mắt, cảm giác giống như nếu chiếc xe này rời đi, một việc nào đó sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ và không có cách nào có thể trở lại như trước được nữa.

“Cha......”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đàm Minh Bác cúi đầu nhìn thấy con trai nhỏ đang khóc lóc nhìn ông.

Ông nhíu mày, ôn hòa hỏi: “Tiểu Diệp sao thế? Không nỡ rời xa Bảo Bảo à?”

Nước mắt của Đàm Diệp suýt chút nữa chảy ngược vào trong, thẹn quá thành giận nói: “ba ba nói bậy bạ gì đó, ai không nỡ rời xa cô ta? Con đây là không nỡ rời xa anh trai.”

“Anh trai con chỉ là đi đưa Bảo Bảo trở về trường, tối sẽ trở về, có gì đâu mà lại không nỡ.” Đàm Minh Bác cười nói.

Đàm Diệp rất không muốn nói chuyện tiếp cùng với ba ba ngu xuẩn của mình, nhưng vì anh trai nên vẫn cố nhịn, nói: “Con là không muốn anh bị Lâm Nhị Bảo bắt đi.”

Đàm Hân Cách cũng lấy dũng khí nói, “đúng vậy, cha, anh trai cũng có nhiều lựa chọn tốt hơn mà, vì sao cứ phải là Nhị Bảo?”

“Nói bậy, Bảo Bảo cũng là một đứa trẻ ngoan, nếu như anh trai các con có thể thành đôi cùng với cô ấy, trong lòng ba cũng thấy vui.” Đàm Minh Bác tựa hồ rất ủng hộ con trai lớn.

Hai chị em Đàm gia như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, nếu như cha cũng không phản đối, chuyện này thật sự đã quyết định xong, chẳng lẽ về sau bọn họ thật sự phải gọi Lâm Bảo Bảo là chị dâu? Bọn họ không muốn có chị dâu như vậy đâu.

Trong mắt hai chị em lấp lánh ánh nước, mãi cho tới khi về đến nhà, nhìn thấy ảnh gia đình ở trong phòng khách, đột nhiên nhớ tới gì đó, Đàm Hân Cách hỏi: “Cha, ông nội biết việc này chưa?”

Mắt của Đàm Diệp sáng lên, vội vàng nói: “đúng đúng, ông nội xem trọng anh trai nhất nhà, nhất định ông sẽ không đồng ý.”

Hai chị em Đàm Hân Cách đều biết chuyện của nhà chính Đàm gia, anh trai của bọn họ là đích trưởng tôn được ông nội xem trọng nhất, nắm giữ quyền thừa kế tuyệt đối, hôn sự của anh tuyệt đối không cho phép người khác tự tiện làm chủ.

Nếu như là ông nội không đồng ý thì đến cả cha bọn họ cũng không làm gì được.

Đàm Minh Bác nhìn về phía hai đứa bé, thần sắc khó lường, sờ sờ đầu của bọn họ cười nói: “Việc này các con không cần lo lắng, về sau cứ ở chung với Bảo Bảo thật tốt là được.”

Nếu như là lúc trước, lão gia tử muốn làm chủ tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng bây giờ......

Nghĩ đến khác thường của con trai đến cả Đàm Minh Bác có lúc ngẫu nhiên nhìn thẳng anh đều cảm thấy có chút kinh hãi, không cách nào nhìn thẳng vào anh, như vậy thì làm gì có ai có thể khống chế nổi anh?

Thật ra Đàm Minh Bác cũng không biết có nên vì sự thay đổi bây giờ của con trai mà vui mừng hay không, trước kia ông và vợ là yêu nhau rồi kết hôn, gia thế của vợ ông cũng không phải là tốt, lo lắng Đàm gia không chịu nhận cô ấy vào cửa nên ông mới chọn về nước phát triển. Cho nên đối với chuyện hôn sự của con cái, Đàm Minh Bác cũng rất cởi mở, không cần thông gia như thế nào, chỉ cần bọn nhỏ tự lựa chọn người mình thích là được.

Bằng không vì sao ông mất nhiều năm để phát triển trong nước như vậy làm gì? Chỉ là để giúp con cái được sống một cách tự do, không bị nhà chính khống chế.

Trước đây lo lắng nhất là hôn sự của con trai lớn bị lão gia tử khống chế, bây giờ Đàm Mặc như vậy cũng không phải là người có thể dễ dàng khống chế, ông nội muốn ép buộc anh cũng không dễ dàng như trước.

Lúc chạng vạng tối, Lâm Bảo Bảo trở lại trường học.

Xe dừng ở dưới bóng cây cửa trường học, Đàm Mặc quay đầu nhìn về phía Lâm Bảo Bảo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Bảo Bảo bị anh nhìn không hiểu sao lại thấy hồi hộp, trong không gian chật hẹp, hơi thở của anh vẫn luôn bao trùm xung quanh cô, khiến cho cô cả quãng đường đều có chút đứng ngồi không yên, lại không dám không đối mặt.

Cũng không biết có phải mấy ngày nay đã quen bị anh quấn lấy, bài xích của cô dành cho anh càng ngày càng ít, thậm chí tối hôm qua lúc bị anh hôn, vậy mà cô cũng không nghĩ tới việc tát anh một cái, ngược lại còn rất tự nhiên mà đón nhận.

Trong lòng Lâm Bảo Bảo có chút sợ hãi, sợ mình sẽ rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của Đàm đại thiếu gia, về sau nếu như...... Vậy cô có thể lại giống hồi nhỏ hay không, lại phải chịu tổn thương đầy mình?

Cô sợ mình sẽ đau lòng, sợ tất cả mọi người khiến cô đau lòng, còn không bằng ngay từ đầu đừng có bắt đầu.

Cô hồi hộp nuốt ngụm nước bọt, hỏi: “Anh còn có chuyện gì không?”

Đàm Mặc đưa tay luồn qua sau gáy cô, đem cô nhích lại gần mình, môi nhẹ nhàng chạm một cái ở trên trán cô, nói: “Anh sẽ nhắn tin cho em, gọi điện cho em, em nhất định phải trả lời anh, nhớ về với anh.”

Lâm Bảo Bảo: “Được rồi!” Còn việc có về hay không không phải do cô quyết định.

Cô thoải mái đáp khiến anh hết sức hài lòng, ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên mặt của cô.

Khí tức của anh vây quanh cô, tựa như trong cái không gian chật hẹp này, anh ở khắp mọi nơi, như một kẻ xâm lược, xâm nhập vào tất cả cảm xúc của cô.

Lâm Bảo Bảo khẩn trương nhìn cửa sổ xe, lo lắng sẽ có sinh viên đi qua trông thấy, sau đó mới nhớ ra cửa sổ xe khép kín người bên ngoài không nhìn được bọn họ.

Đến nỗi tài xế ở phía trước, sớm đã kéo tấm che lên, cũng không biết bọn họ ở phía sau đang làm cái gì.

Đang lúc cô cho rằng anh hôn chán rồi sẽ buông cô ra, ai biết anh đột nhiên nắm chặt tay, hai tay siết chặt ngang hông của cô, làm cho nàng ngã vào trong ngực của anh.

Thân thể của anh hơi lạnh, cũng không biết là do điều hoà trong xe quá lạnh hay bẩm sinh cơ thể anh đã như vậy.

Lâm Bảo Bảo dựa vào trong ngực anh, cảm giác có chút thoải mái.

“Mà anh cũng rõ tính cách của em, anh chắc chắn là đến lúc đó em sẽ kiếm cớ để không trở về, thôi, anh vẫn cứ đến tìm em thì tốt hơn.” Đàm Mặc nói.

Lâm Bảo Bảo hậm hực, có một người hiểu rõ mình như thế, cảm giác một lời khó nói hết.

“...... Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trở về!” Cô thành thật bảo đảm.

Gần đây Đàm Mặc đem điện thoại di động của anh và điện thoại di động của cô đều tìm hiểu một lần, không chỉ có thêm WeChat của cô, mà còn để thông tin liên hệ lên trên đầu, chỉ cần vào là có thể nhìn thấy ngay, đổi tên mình thành người quan trọng nhất của cô.

Lúc đó nhìn thấy Đàm đại thiếu gia nghiêm túc làm hành động như vậy, tâm tình Lâm Bảo Bảo cảm thấy thật quái dị .

Lần trước ở nhà của anh, cô đã phát hiện, Đàm đại thiếu gia rất xa lạ đối với công nghệ kỹ thuật hiện nay, cũng không biết có phải do ở nước ngoài một lòng vùi đầu vào học tập khổ sở, khiến anh tách rời với xã hội, đến cả cách sử dụng điện thoại cũng rất vụng về.

Nào biết được chỉ qua một kỳ nghỉ, anh đã dùng vô cùng lưu loát, đến cả thêm bạn ở WeChat cũng đã biết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Số ký tự: 0