Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Cô chỉ cần vui...

Vụ Thỉ Dực

2024-11-11 20:57:57

Editor: Bạch Lộc Thời

Beta: Phương Huyền

Ngày nghỉ mùng một tháng năm không được lâu lắm, dù sao thì Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy qua thật nhanh.

Cứ như là chỉ cần ở cùng với Đàm Mặc, thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong thời gian này, Lâm Bảo Bảo lại thấy Doãn thư ký tới thêm một lần, dù lần này vẫn là đưa đồ gì đó, nhưng mà so với hai lần trước thì thái độ lần này của cô ta thay đổi rất nhiều.

Doãn thư ký không hổ là thư ký chuyên nghiệp, rất có kinh nghiệm, báo cáo ngắn gọn nhanh chóng rồi để đồ xuống và rời đi luôn.

Toàn bộ quá trình Lâm Bảo Bảo vẫn ngồi một bên lắng nghe, đối với việc Đàm Mặc không né tránh hành vi của cô, coi như Doãn thư ký đã rất cố khắc chế hành vi của mình nhưng cũng không nhịn được nhìn qua hai lần.

Chờ sau khi Doãn thư ký rời đi Đàm Mặc lại giống như người không có việc gì để làm lại tiếp tục mang cô đi chơi.

Lâm Bảo Bảo nghe ra được vài ý từ báo cáo của Doãn thư ký, nhìn anh muốn nói lại thôi.

Đàm Mặc nói: "Em không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu."

Lâm Bảo Bảo a một tiếng, vuốt mái tóc nói: "chuyện của Đàm gia em cũng không biết nhiều. Mặc dù ở trong mắt người bình thường thì cha em cũng được coi người đàn ông thành công, nhưng em biết là không thể so với Đàm gia. . . Sau này mặc kệ em muốn làm cái gì có lẽ ông cũng không bắt buộc em phải đi làm, cũng sẽ không phải thừa kế gia nghiệp của Lâm gia, thực ra em cũng không quan trọng. . ."

Đàm Mặc yên lặng lắng nghe cô nói chuyện, không ngắt lời cô.

Mặc dù cô nói rất nhẹ nhàng, tựa như chỉ là thuận miệng nhắc đến, nhưng Đàm Mặc cũng hiểu được ý của cô.

Tối bọn họ ngồi ngắm sao ở trên đỉnh núi, Đàm Mặc ôm cô vào trong ngực, để cô có thể thoải mái dựa vào mình, anh nói: "Em thích làm cái gì thì làm cái đó, em cảm thấy vui vẻ là được."

Đây là ý nghĩa anh trùng sinh, không có tận thế đáng sợ, chỉ có một thế giới hòa bình làm cho nhân loại tràn ngập hy vọng.

Trong thế giới này, mặc dù có rất nhiều hạn chế nhưng những điều anh có thể làm càng nhiều, cũng có thể để cô thoải mái làm những việc mình thích, kể cả khi cô không muốn làm bất kỳ cái gì anh cũng vẫn rất vui vẻ.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí anh tận mắt nhìn thấy cô đã từng kiên quyết lựa chọn cái chết, yêu cầu của anh đã không còn quá cao, anh chỉ có một yêu cầu duy nhất, chỉ cần cô còn sống, sống ở bên cạnh anh, thật vui vẻ là được rồi.

Lâm Bảo Bảo quay đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông dưới ánh sao, yên lặng dựa vào anh không nói lời nào.

Ngày nghỉ mùng một tháng năm chơi rất vui vẻ, sau ngày nghỉ đó, Đàm Mặc tự mình lái xe đưa cô trở về trường.

Lâm Bảo Bảo hỏi anh: "Tiếp theo có phải anh sẽ rất bận không? Nếu anh bận quá thì cũng không cần phải tới tìm em nhé, dù sao em chỉ ở trong trường thôi, cũng không đi chỗ nào khác cả." Sau đó cô lại bĩu môi trách móc một tiếng, "Còn một năm nữa em sẽ tốt nghiệp rồi. . ."

Đàm Mặc nghiêng người vuốt ve gáy của cô, sau đó hôn một cái ở môi cô.

Lâm Bảo Bảo xuống xe vẫy vẫy tay với anh rồi đi vào sân trường.

Trở lại trường học, Lâm Bảo Bảo lại là nữ sinh tràn đầy năng lượng trong mắt mọi người, mỗi ngày đều có rất nhiều việc bận rộn chưa xong, việc học, câu lạc bộ, và các mối quan hệ, khiến cuộc sống của cô vô cùng bận bịu, tựa như là thời gian để nhớ anh cũng không có.

Bùi Tầm Huyên tò mò hỏi cô: "Sao cuối tuần cậu không tìm bạn trai để đi hẹn hò?"

Lâm Bảo Bảo đang mải làm bản thiết kế, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Anh ấy cũng bận lắm, phải chạy qua chạy lại giữa trong nước và nước ngoài nên mình không muốn quấy rầy anh ấy."

Bùi Tầm Huyên nhìn bộ dáng không để ý của cô, nói: "Các cậu như thế này chả giống đôi tình nhân gì cả, cẩn thận anh ấy bị người khác câu đi đó."

"Nếu bị câu đi chứng minh đều là cặn bã, vậy thì giữ lại làm gì? Người mà không thể câu đi mới là người đàn ông của mình, yên tâm đi." Lâm Bảo Bảo nói.

Bùi Tầm Huyên không hiểu rõ ý nghĩ của Lâm Bảo Bảo, hoặc là nói, cẩu độc thân không thể hiểu rõ mấy chuyện giữa nam nữ, không khỏi hỏi Lâu Linh, "Là sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâu Linh nhún vai, "Làm sao mình biết?"

Bùi Tầm Huyên lập tức dùng ánh mắt "Sao cậu lại có thể không biết" nhìn cô ấy, bên người vẫn luôn có một người anh trai luôn giương mắt hổ nhìn chằm chằm, ngày nghỉ nào cũng tự mình đến trường học đón người.

Thấy hai bạn cùng phòng đều như thế, Bùi Tầm Huyên cũng không để ý tới nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc của mình.

Chờ tới lúc Lâm Bảo Bảo thật sự rảnh rỗi thì một học kỳ lại kết thúc.

Thời gian trôi qua quá nhanh nhưng đối với đám sinh viên này mà nói, kỳ nghỉ hè dài dằng dặc mới là vui sướng nhất.

Nghỉ hè đến khiến tinh thần sinh viên phấn chấn, tất cả đều bàn luận sẽ làm gì trong kỳ nghỉ hè này, rất nhiều sinh viên chọn đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, nhưng đa phần là chọn về nhà hoặc đi du lịch, bạn xem là phải đi chơi như thế nào mới không để lãng phí kỳ nghỉ hè.

"Nhị Bảo, nghỉ hè cậu có kế hoạch gì chưa?" Một nam sinh cùng lớp hỏi.

Trong nháy mắt hơn nửa số người trong lớp học đều nhìn qua.

Lâm Bảo Bảo nói: "Chưa biết nữa, mình đang muốn đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè, cũng muốn đi chơi, cũng muốn về nhà." Về nhà trong lời của cô tất nhiên không phải về Lâm gia ở Thiên Tân mà là về nhà bà ngoại ở thị trấn nhỏ.

Kỳ nghỉ hè nào Lâm Bảo Bảo cũng đều về nhà bà ngoại, đây đã là một thói quen.

Nghe nói cô chưa có kế hoạch gì, một đám người chen ở bên người cô náo nhiệt thương lượng kế hoạch nghỉ hè với cô, thậm chí có người còn đề xuất lập một nhóm tham gia hội nghị trao đổi thiết kế do một sinh viên trẻ ở nước ngoài tổ chức, thời gian là vào tháng tám, đề xuất này được đại đa số sinh viên tán đồng.

Lâm Bảo Bảo nghĩ nghĩ, cũng đồng ý.

Bởi vì cô đồng ý nên số lượng người đăng ký rất nhiều, Lâm Bảo Bảo cũng vui vẻ phối hợp.

Tối đến, Đàm Mặc gọi điện thoại nói cho cô rằng mấy ngày nữa anh sẽ về nước.

"Anh không bận gì à?" Lâm Bảo Bảo nghiêng đầu vừa kẹp điện thoại vừa nói chuyện với anh, hai tay gõ cực nhanh trên bàn phím, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản thảo thiết kế.

"Tạm thời kết thúc, trở về để nghỉ hè với em." m thanh của Đàm Mặc vô cùng trầm thấp chọc người, "Em muốn đi chơi ở đâu?"

Lâm Bảo Bảo nói việc tháng tám sẽ tham gia một hội nghị trao đổi thiết kế ở nước ngoài do một sinh viên tổ chức cho anh nghe.

"Đó là tháng tám, vẫn còn cả tháng bảy mà." Đàm Mặc bắt trọng điểm.

"Chưa có kế hoạch." Lâm Bảo Bảo nói, thầm nghĩ ở trong lòng, thật ra cô là người thích lên kế hoạch sớm nhưng bởi vì có Đàm Mặc cho nên tới bây giờ cô mới chưa có kế hoạch đấy.

Đàm Mặc có thể nói là người duy nhất trên thế giới hiểu rõ cô nhất, nghe cô nói như thế anh liền hiểu ngay ý của cô.

Cách một cái Thái Bình Dương, cô không nhìn được sắc mặt anh lúc này, anh ngẩng đầu nhìn gương mặt mình phản chiếu qua cửa sổ thủy tinh tại văn phòng, lúc này khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng mà chính anh cũng không nghĩ tới.

Doãn thư ký đưa cà phê tiến đến, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng này liền bị dọa sợ nhanh chóng để cà phê xuống bàn rồi vội đi ra ngoài.

Mẹ ơi, người đàn ông đáng sợ thế này vậy mà cũng lộ ra được cái vẻ mặt kia, nhất định là đang trò chuyện với tiểu thanh mai kia của anh ta.

Đối với vị đại thiếu này mỗi lần gặp tiểu thanh mai của anh ta, cả người giống như biến dạng, Doãn thư ký vẫn không thể quen, cô ấy càng quen thuộc một Đàm Mặc lãnh khốc vô tình, mặc kệ là việc công hay việc tư, kể cả là huyết mạch Đàm gia, anh ta cũng có thể ra tay không chút lưu tình hố chết bọn họ, có thể thấy được tâm địa người đàn ông này thật sự rất đen tối lạnh lùng.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một người khiến anh có thể để lộ một mặt khác.

Đàm đại thiếu dịu dàng như vậy đúng là khiến cho người ta kinh hãi.

***

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước kỳ nghỉ một ngày, Đàm Mặc cũng vội vã từ nước ngoài trở về.

Chưa về qua nhà để nghỉ ngơi, anh trực tiếp đi tới đại học Nam Thành tìm Lâm Bảo Bảo.

Lúc đó Lâm Bảo Bảo đang chơi ném bóng với một đám sinh viên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Đàm Mặc đứng trên khán đài sân vận động, cô cho là mình hoa mắt suýt chút nữa đã bị bóng rổ đập vào giữa mũi.

"Cẩn thận, Nhị Bảo." Các sinh viên bên cạnh sốt ruột hét lớn.

Lâm Bảo Bảo vẫy tay chào bọn họ rồi đi về hướng Đàm Mặc.

Trước giờ cô vẫn luôn là tiêu điểm trong đám đông, khi cô đi chuyển ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người cô, sau đó họ cũng nhìn thấy rõ ràng vị Đàm đại thiếu gia, cũng không phải là sinh viên trong trường.

Lúc này Lâm Bảo Bảo cũng không chú ý đến tình huống xung quanh, đôi mắt chăm chú dính trên người Đàm Mặc, nắm lấy tay của anh, hưng phấn hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Đàm Mặc không nói chuyện chỉ an tĩnh nhìn chăm chú cô một lát, sau đó kéo cô đi ra ngoài.

Lâm Bảo Bảo ngoan ngoãn theo anh đi đến một chỗ tương đối yên tĩnh ở sân vận động, sau đó cười với anh, dáng vẻ tươi sáng hoạt bát, ánh mắt sáng ngời, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được tâm tình của cô bây giờ đang rất tốt.

Đàm Mặc dường như cũng bị lây nhiễm sự vui vẻ của cô, nhịn không được đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chỉ cần cô luôn vui tươi rạng rỡ như này là tốt rồi, anh nguyện ý dâng cả thế giới này cho cô, anh tin rằng đây là tận thế đền bù cho anh.

Hai người yên tĩnh ôm nhau một lúc, Đàm Mặc cúi đầu nỉ non gì đó bên tai cô.

Đầu tiên là khuôn mặt Lâm Bảo Bảo ửng đỏ, một lúc sau mới trợn tròn con mắt, "Hả, ra đảo chơi? Lại còn có cả Lâu Linh và Lâu Điện? Sao lại thế?"

Cô hoàn toàn ngơ ngác bởi vì cô không có cách nào tưởng tượng được vị Đàm đại thiếu gia này tại sao lại quên biết với Lâu Điện.

Nếu nói do dính líu quan hệ, thì hẳn nên bởi vì đó cô và Lâu Linh là bạn tốt của nhau nên mới quen biết Lâu Điện, nhưng lẽ ra cũng chỉ dừng ở quen biết, gặp vài lần là hết.

Đàm Mặc nói: " Lúc trước anh có gặp anh ta lúc bàn chuyện làm ăn nên đã nói với anh ta đôi câu, sau đó thì anh ta đồng ý thôi. Lâu Linh là bạn của em thì gọi thêm cô ấy đi chơi cũng không vấn đề."

Lâm Bảo Bảo vẫn cảm thấy chỗ nào quái dị nhưng càng vui vẻ hơn chính là nghỉ hè đã có chỗ để đi chơi, đã thế lại còn đi cùng bạn trai và bạn thân, nên cô càng vui hơn.

Khi vui vẻ Lâm Bảo Bảo liền không muốn nghĩ nhiều mấy chuyện không hợp lý như vậy nữa.

Lúc này cô cũng không chơi bóng nữa mà hẹn Bùi Tầm Huyên và Lâu Linh cùng đi ăn cơm, xem như ra mắt người bạn trai Đàm Mặc này cho bạn tốt.

Mặc dù Lâu Linh biết, nhưng Bùi Tầm Huyên thì không có quen.

Sau khi hai người nghe liền rất sảng khoái mà đồng ý cùng đi ăn một bữa cơm.

Bốn người hẹn nhau ở một tiệm cơm tây bên ngoài trường học, sau khi mỗi người gọi món xong, Lâm Bảo Bảo liền cười híp mắt kể cho hai cô gái nghe về kế hoạch đi chơi trong kỳ nghỉ hè của Đàm Mặc, thấy hai người đều giật mình liền biết hoá ra Lâu Linh cũng chưa biết chuyện, có lẽ bao giờ vào kỳ nghỉ Lâu Điện mới nói cho cô ấy.

Thật đáng thương.

"Tầm Huyên cùng đi với bọn mình chứ." Lâm Bảo Bảo lại nói với Bùi Tầm Huyên, "Nhiều người mới vui nha."

Bùi Tầm Huyên liên tục khoát tay không ngừng, " Thôi thôi, mình là cẩu độc thân, đi cùng các cậu để cản trở à?" Mặc dù quả thật cô cũng rất muốn đi, đây chính là một hòn đảo ở Thái Bình Dương đó, sao có thể không muốn đi cơ chứ? Nhưng người ta đi thành hai đôi, tự nhiên lòi ra một mình cô cẩu độc thân đáng thương không có ai thèm, thực tình nghẹn muốn chết.

"Mình cũng là cẩu độc thân cẩu mà, cùng đi đi." Lâu Linh cũng giật giây nói.

Trước lời mời nhiệt tình của hai cô bạn thân Bùi Tầm Huyên nhịn không được nhìn về phía Đàm đại thiếu gia vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

Đàm Mặc thấy ba nữ sinh nhìn mình, nói: "Cô cũng là bạn của Bảo Bảo, cùng đi chơi đi, nhiều người cho vui."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Số ký tự: 0