Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Đón Giao Thừa C...

Vụ Thỉ Dực

2024-11-11 20:57:57

editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời

Cuối cùng không biết Lâm Bảo Bảo ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hôm sau, sau khi cô tỉnh lại, cảm thấy tinh thần cũng không tệ lắm, trong chốc lát, phát hiện cơ thể của mình tối hôm qua nhiều lúc không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn ngủ ngon nguyên một đêm.

Nghĩ đến nguyên nhân vì sao cô ngủ ngon, sắc mặt của cô có chút phức tạp.

Không nhìn thấy Đàm Mặc ở trong phòng.

Lâm Bảo Bảo từ từ xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi sửa soạn lại bản thân một cách tốt nhất, cô dán thêm một miếng dán giữ nhiệt mới, khiến cho toàn thân trở lên ấm áp dễ chịu, sau đó mới đi đến phòng khách.

Sau khi đi đến phòng khách, cô liếc mắt liền thấy Đàm đại thiếu gia đang bận rộn ở trong bếp.

Lâm Bảo Bảo đi vào, chỉ thấy anh đang cầm điện thoại di động, xem video người ta hướng dẫn nấu ăn, trên bếp thì đang nấu cháo.

Dường như đã biết đến sự có mặt của cô, Đàm Mặc đột nhiên quay đầu nhìn cô, hỏi: “bữa sáng hôm nay gồm có cháo cùng với rau củ, em có ăn được không?”

Lâm Bảo Bảo không suy nghĩ gật đầu, vẫn tiếp tục nhìn anh, phát hiện dưới mắt anh có thể mơ hồ thấy được quầng thâm mắt, rõ ràng tối hôm qua anh không ngủ.

Không, có thể nhưng tối trước đó anh cũng không ngủ được.

Sau khi chuẩn bị tốt bữa sáng, Đàm Mặc bưng lên, mang cho cô một bát cháo thịt nạc cùng với rau củ.

Cháo bị anh nấu quá lâu, hạt gạo đều nát, rau thì thả vào nồi quá sớm, màu sắc của rau đã sớm mất đi màu xanh vốn có của nó, hương vị cũng hơi mặn...... Nói tóm lại, Đàm đại thiếu gia lần đầu tiên trong đời làm cháo thịt nạc và rau củ, tất nhiên không tránh khỏi thất bại.

Đàm Mặc ăn một miếng, liền muốn đổ đi.

Lâm Bảo Bảo lại nói: “mặc dù không tính là cao lương mỹ vị gì, nhưng vẫn có thể ăn được, tôi đói rồi , không muốn lại đợi anh làm lại bữa sáng khác.”

Đàm Mặc không thể làm gì khác là để cô ăn lót dạ trước nửa bát cháo, còn anh gọi đồ ăn nhanh để thay thế cho bữa sáng này.

Lâm Bảo Bảo nhịn không được cười anh, “không cần phải phiền toái như vậy đâu? Mặc dù hơi mặn một chút, nhưng những thứ khác cũng ngon lắm, anh cũng không cần để ý quá đâu mà, một bữa sáng thôi mà, không đến mức không ăn nổi là được.”

Trên mặt Đàm Mặc lộ ra thần sắc không đồng ý.

Lâm Bảo Bảo nhớ ra tính cách của vị đại thiếu gia này từ khi còn nhỏ đã là người thích sự hoàn hảo, không giống như cô một đứa trẻ được nuôi tự do giống như thú hoang vậy, thế nên không biết phải nói cái gì với anh nữa.

Cuối cùng Đàm Mặc vẫn gọi đồ ăn nhanh, đồ ăn nhanh được đầu bếp nổi tiếng của quán ăn chuẩn bị.

Đến khi bọn họ ăn xong, cũng đã là buổi trưa, không thể nói rõ đây là bọn họ ăn sáng hay ăn trưa nữa.

Mặc dù như thế, Đàm đại thiếu vẫn có suy nghĩ dù có ăn sáng gần giờ ăn trưa thì cũng không thể bỏ ăn trưa được, chỉ là thời gian ăn trưa sẽ muộn hơn so với bình thường.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Bảo Bảo cầm điện thoại chơi trò chơi, cũng tiện nói chuyện linh tinh với bạn ở trong group WeChat, bạn học trong group WeChat hỏi cô đêm nay còn có đến đồng hồ ở Quảng Trường để đón giao thừa được không.

【 Nhị bảo không phải bảo: đương nhiên phải đi rồi, không phải chúng ta đã hẹn nhau rồi sao? 】

Nhận được tin tức xác nhận từ cô, đám bạn học nhao nhao hỏi mấy giờ thì đi, và gặp nhau ở chỗ nào.

Lâm Bảo Bảo cùng bọn họ nói chuyện một hồi, đã chốt được thời gian để gặp nhau, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện.

Cô để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc đang ngồi yên lặng ở bên cạnh mình, trong lòng Lâm Bảo Bảo cảm thấy không ổn lắm.

Cô không hiểu sao có chút chột dạ, không biết mở lời như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nói: “đêm nay tôi hẹn bạn học cùng nhau đón giao thừa ở quảng trường, chắc là anh cũng biết rồi.”

Đàm Mặc mắt nhìn bụng của cô, thần sắc bỗng trở lên lạnh lẽo, “không đi đâu cả, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Tôi khỏe hơn rồi, hơn nữa tôi cũng đã hẹn với bạn học hết rồi, lúc nào cũng lỡ hẹn thì không ổn lắm.” Lâm Bảo Bảo không chịu thỏa hiệp, “Với lại, không phải có anh đi cùng sao?”

Đàm Mặc nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Lâm Bảo Bảo trên mặt vui mừng, rất nhanh liền thấy anh đưa ra quyết định, “được, đi cùng với em.”

Lâm Bảo Bảo lập tức cao hứng trở lại.

Đợi cô lấy lại được bình tĩnh, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Rõ ràng trong lòng không muốn Đàm Mặc đi cùng mình, tránh khỏi việc phải giải thích với bạn học của mình như thế nào, tại sao đến cuối cùng, lại thành cô phải xin phép anh cho cô đi?

Cảm giác không thể tự làm chủ bản thân này thật đáng sợ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù cô không giải thích được việc vì sao cô lại có cảm giác như đang bị anh quản lý, hơn nữa dường như cô đang mặc kệ cho anh quản lý mình, Lâm Bảo Bảo rất nhanh liền quên luôn việc đó.

Bây giờ mới là buổi chiều, từ giờ đến lúc đi đến điểm hẹn với bạn học vẫn còn sớm, Lâm Bảo Bảo nhịn không được nói: “vẫn còn thời gian, anh đi ngủ một lát đi, không đến buổi tối lại không chịu được mà thấy buồn ngủ.”

Nhìn thấy quầng mắt của Đàm đại thiếu gia lộ rõ màu xanh đen, Lâm Bảo Bảo cũng không thể nào mặc kệ được.

Đàm Mặc vững vàng ngồi ở trên ghế sa lon, thong thả cùng bình tĩnh nói, “không cần đâu, dù sao anh cũng không ngủ được.”

Lâm Bảo Bảo thăm dò, hỏi, “là vì anh có một mình nên không ngủ được, cần có người ở bên cạnh? Hay là......”

Hai mắt của anh nhìn thẳng cô, vô cùng ngay thẳng nói: “có em ở bên cạnh, anh sẽ dễ ngủ hơn nhiều.”

Như vậy cô chẳng phải trở thành thuốc ngủ của anh sao?

Cuối cùng Đàm đại thiếu gia vẫn trở về phòng ngủ để ngủ trưa, Lâm Bảo Bảo lại trở thành thuốc ngủ cho anh.

Nằm ở trên giường, bàn tay lành lạnh của Đàm Mặc nắm lấy tay cô, mấy lần Lâm Bảo Bảo muốn rút tay về, cuối cùng lại miễn cưỡng tiếp nhận việc anh đang nắm tay cô.

Có vẻ Đàm Mặc rất mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Tối hôm qua cô ngủ được rất nhiều, nên không có thấy buồn ngủ, liền nằm ở đó nhìn một bên mặt của anh, đầu óc trở lên trống rỗng, không nghĩ đến bất cứ cái gì.

Thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Bảo Bảo mới giật mình tỉnh giấc, khi mê man mở mắt ra cô phát hiện, cô cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Nhìn thời gian một chút, bây giờ đang là 17:00 giờ chiều.

Cô cử động có chút cứng ngắc, Đàm Mặc còn đang nắm tay cô, tay của anh có chút lành lạnh, gần như không có nhiệt độ gì, làm cho tay của cô cũng không có cách nào ấm lên được.

Lâm Bảo Bảo ngồi ở đằng kia nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh một lúc, cảm thấy anh có thể thật sự rất mệt mỏi, đến mức đồng hồ báo thức cũng không cách nào đánh thức được anh.

Sau đó Lâm Bảo Bảo không muốn nằm trên giường nữa, muốn rút tay về.

Đột nhiên, bàn tay đang nắm lấy tay cô trở lên căng thẳng, tay Lâm Bảo Bảo bị nắm lấy thật chặt, cô nhìn sang Đàm Mặc, phát hiện anh vẫn đang ngủ, đây chỉ là hành vi theo bản năng của anh.

Trong vô thức anh muốn nắm lấy tay cô ư?

Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng của cô nhanh chóng bác bỏ nó, cô không có ảo tưởng, Đàm đại thiếu gia thích cô thích đến mức không có cô thì không thể chịu nổi.

Chỉ là anh nắm tay cô thật chặt, để cho cô không giãy ra được.

Lâm Bảo Bảo quyết định ngồi thêm một lát.

Trải qua một tiếng đồng hồ, mắt thấy không còn nhiều thời gian, Lâm Bảo Bảo cuối cùng nhịn không được thô bạo mà rút tay lại.

Vì rút tay quá mạnh, làm cho tay của cô sinh ra cảm giác đau đớn , cuối cùng Đàm Mặc cũng tỉnh.

Anh mơ mơ màng màng mở to mắt, tóc có chút rối tung, nhìn cô một hồi, lại nhìn thời gian một chút, cuối cùng từ trên giường ngồi dậy.

Có thể là do anh ngủ được một giấc nên tâm trạng anh rất tốt, cả người anh lộ ra vẻ vô cùng lười biếng, thần sắc trên gương mặt anh tuấn được buông lỏng, áo ngủ có chút xộc xệch, lộ ra lồng ngực cường tráng, cả người anh tuấn gợi cảm tới cực điểm.

Lâm Bảo Bảo nhìn một chút, lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Lâm Bảo Bảo đưa lưng về phía anh, chuẩn bị xuống giường.

Chân vừa đặt lên trên mặt đất, một đôi tay xuất hiện ở sau lưng cô, ôm lấy eo của cô, ngay sau đó cô lập tực tựa lên trên một lồng ngực, người kia dựa sát vào lưng cô, đem khuôn mặt đặt tại cổ của cô, tư thế thân mật, hơi thở của anh phả vào vùng cổ nhảy cảm của cô, khiến cho cơ thể của cô có chút run lên.

“Thả tôi ra!” Lâm Bảo Bảo thấp giọng nói.

Anh cọ cọ vào cổ cô một lát, vừa mới lưu luyến không rời mà thả ra.

Lâm Bảo Bảo không dám nhìn anh, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, giống chạy trốn nhưng cũng giống như không phải.

Lâm Bảo Bảo đi vào phòng vệ sinh, dùng nước hắt lên mặt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, trong lòng có chút khó chịu, phần nhiều là mờ mịt cùng không xác định.

Chờ sau khi bọn họ chuẩn bị xong, lúc ra đến cửa đã chuẩn bị đến 7:00 tối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn.

Trước khi ra khỏi cửa, Đàm Mặc nhìn Lâm Bảo Bảo mặc áo lông, đem chính mình quấn kín đến mức gió thổi không lọt, hỏi: “em thật sự muốn ra ngoài ư?”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Bảo Bảo khom người đi giày, vừa nói: “đã hẹn bọn họ mất rồi, không thể lại lỡ hẹn được nữa.”

“Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Bảo Bảo: “...... Đã nghỉ ngơi một ngày rồi, còn chỗ nào không thoải mái sao?” Sắc mặt của cô có chút không được tự nhiên, “đi nhanh đi.”

Đàm Mặc lại yên lặng nhìn cô rất lâu, sau đó mới đi theo ra ngoài.

Như những gì Lâm Bảo Bảo nói, nghỉ ngơi thật tốt một ngày, thực hiện đủ các phương pháp giữ ấm, lại dán thêm cả miếng dán giữ nhiệt, sức khỏe của cô theo thời gian dần dần hồi phục, cô cũng không để ý nhiều như vậy. Tuy cô thích náo nhiệt, nhưng bây giờ cô cũng đã tự biết quý trọng thân thể mình, nếu thật sự không thoải mái, cô cũng sẽ không chủ quan nghĩ mình mạnh khỏe mà đi.

Giống như Lâu Linh đã từng khuyên cô, nếu như đến chính bản thân mình mà cô còn không biết yêu quý , thì sẽ không có ai tới yêu cô đâu?

Bắt đầu từ lúc đó, Lâm Bảo Bảo liền học được cách yêu quý chính bản thân mình.

Sau khi ra khỏi cửa, bọn họ đi ăn bữa tối trước.

Lâm Bảo Bảo chọn lấy một nhà hàng tương đối nổi tiếng ở Nam Thành, nổi tiếng là đắt đỏ nhưng bữa ăn thực sự rất đáng giá, Lâm Bảo Bảo thích nhất là kẹo táo do chủ quán làm, ăn qua một lần lần sau liền nhớ mãi không quên.

Bởi vì thời gian này là kỳ nghỉ định kỳ, nhà hàng này bình thường vốn đã rất đông, may mắn lúc bọn họ đến, vẫn còn một bàn dành cho hai người.

Lâm Bảo Bảo nhanh chóng lôi kéo Đàm Mặc đến bàn đó để chiếm vị trí, sau đó bắt đầu chọn món ăn, món thứ nhất chính là món kẹo táo kia.

Đối với ăn uống Đàm Mặc không kén chọn -- trước kia tất nhiên là anh rất kén chọn, nhưng trải qua quãng thời gian cuối cùng của thời kỳ tận thế, thêm nữa thân thể của anh bây giờ không được bình thường cho lắm, cho nên bây giờ đối với việc ăn uống anh không còn xem trọng nữa rồi.

Chẳng qua trong mắt người ngoài, anh vẫn là vị Đàm đại thiếu gia với tính cách hoàn hảo.

Lâm Bảo Bảo đưa menu cho anh chọn, chọn mấy món theo sở thích của mình, chờ nhân viên phục vụ đi xuống, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện.

Ở đối diện Đàm Mặc ngồi một cách yên tĩnh, cùng không khí xung quanh không có hợp nhau.

Sau nửa ngày, Lâm Bảo Bảo chần chừ hỏi: “Đàm Mặc, anh......”

Một đôi mắt thâm thúy của Đàm Mặc nhìn cô không chút gợn sóng.

Không biết tại sao, Lâm Bảo Bảo đột nhiên có chút khổ sở trong lòng.

Sau đó cô nói: “Đàm Mặc, anh đừng làm như thế.”

Đàm Mặc dường như không hiểu, ánh mắt có chút động, phảng phất như muốn hỏi cô có nói như vậy là có ý gì.

Lâm Bảo Bảo cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì.

Nếu như có thể, cô tình nguyện anh vẫn là Đàm đại thiếu gia của ba năm trước đây, kiêu ngạo, thận trọng, cùng với mình đối chọi gay gắt, ít nhất khi đó anh vẫn là người bình thường, cô có thể không chút kiêng kỵ gây tổn thương anh mà không cần lo lắng cái gì. Không giống như bây giờ, rất nhiều cảm xúc thuộc mà đáng lý người bình thường nên có khi đặt trên người anh lại bị phai mờ, dường như anh cùng toàn bộ thế giới không thể dung hợp với nhau, giống như bị toàn bộ thế giới khi đặt cạnh anh đều tự động bài trừ ra bên ngoài.

Nhìn mười phần đáng thương.

Cô cũng đã thay đổi, đối với anh có sự mềm lòng, không hi vọng anh trở lên bơ vơ, lạc lõng ở thế giới này. Có thể là cô mẫn cảm và suy nghĩ nhiều, cũng có thể ngẫu nhiên trong lúc lơ đãng, anh biểu hiện ra bộ dáng ấy, khiến cho cô có cảm giác như vậy.

Đột nhiên Đàm Mặc đưa tay chạm vào mặt của cô, đầu ngón tay lành lạnh xẹt qua khuôn mặt ấm áp non mềm của cô, anh nói: “anh không sao.”

Lâm Bảo Bảo kinh ngạc nhìn anh.

Thẳng đến lúc phục vụ đem bữa tối lên cho bọn họ, Lâm Bảo Bảo mới thu lại toàn bộ tâm tình cùng suy nghĩ của mình, yên lặng dùng cơm.

Ăn xong bữa tối, đã 8:00 giờ hơn.

Lâm Bảo Bảo lôi kéo Đàm Mặc đón xe đến địa điểm mà cô cùng với bạn học đã hẹn trước.

Khi đến nơi vẫn chưa muộn.

Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng người đi trên đường rất nhiều, trên đường phố người đến người đi, là những người nam nữ trẻ tuổi, hoặc là vợ chồng trẻ mang theo con của họ, khắp phố lớn ngõ nhỏ đèn đuốc sáng trưng, không khí huyên náo.

Không khí của năm mới phủ khắp mọi nơi.

Năm cũ sắp qua đi, cùng nhau đếm ngược để cùng chào đón năm mới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối

Số ký tự: 0