Người đàn ông n...
Vụ Thỉ Dực
2024-11-11 20:57:57
Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
"Em mới gọi điện thoại cho ai vậy?"
Lâm Bảo Bảo vừa cúp điện thoại liền nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại trong tay xuống đất.
Cô luống cuống đỡ cái điện thoại suýt chút nữa bị rơi, quay người nhìn người đàn ông như bóng ma xuất hiện phía sau lưng, đột nhiên lên tiếng đúng là dọa chết được người khác mà.
Nhưng mà đối diện với con ngươi đen nhánh của anh, chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy có chút chột dạ, cười khan nói: "Anh, anh...Sao lại xuất hiện đột ngột thế? Dọa người ta sợ chết khiếp đó?"
Đàm Mặc a một tiếng, kéo tay của cô rời khỏi ban công, nói: "Nơi này gió lớn, em vào phòng khách đi. Với cả không làm việc trái lương tâm đương nhiên sẽ không bị hù dọa."
Lâm Bảo Bảo bó tay, sau đó chính trực nói: "Em không làm việc gì bí mật hết, nói là việc trái lương tâm là hơi quá đó nha, em chỉ là tâm sự với Doãn thư ký thôi."
Đàm Mặc nhìn cô một lúc, không nói gì, rót cho cô cốc nước rồi tới phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Lâm Bảo Bảo lau mồ hôi, cũng đi theo anh, nhìn bóng dáng bận rộn của anh ở phòng bếp, nhớ tới việc vừa rồi Doãn thư ký đã nói, vẻ mặt cô trở nên có chút phức tạp.
Buổi tối, hai người ngồi ở ghế sô pha tự làm việc của mình.
Mặc dù không nói chuyện nhưng ngẫu nhiên ngẩng đầu phát hiện đối phương cũng nhìn qua, ánh mắt chạm vào nhau tràn đầy ấm áp, bầu không khí bình thản cũng như trở nên tươi đẹp hơn.
Lâm Bảo Bảo nhích lại gần anh đem mặt đặt ở trên vai anh, mềm giọng hỏi: "Đàm Mặc, Đàm lão gia sao rồi?"
"Không có việc gì, thân thể của ông ấy vẫn khoẻ lắm, lần này chỉ là diễn trò cho người khác nhìn thôi, em không cần lo lắng đâu." Đàm Mặc đưa tay vuốt sợi tóc rối trước mắt cô, gài ra sau tai, âm thanh trầm ấm lộ ra an ủi.
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, tâm tình rốt cục tốt hơn mấy phần.
Nghe Doãn thư ký nói Đàm lão gia bị tức đến mức đổ bệnh phải vào bệnh viện cô cảm thấy có chút lo lắng.
Dù sao cũng là cha ruột của Đàm Minh Bác, ông nội Đàm Mặc, nghe nói mấy năm nay vẫn đều rất chăm sóc yêu thương Đàm Mặc, ông cũng không có làm chuyện gì, lần bắt cóc này chẳng qua chỉ là có người lấy danh nghĩa ông để thực hiện, còn Đàm lão gia thì không định làm cái gì với cô.
Đàm Mặc ra tay quá nhanh, người của Đàm gia bị anh chơi đùa khiến không ai có thể thảnh thơi, lão gia tử cũng bị anh làm tức giận tới mức phải vào bệnh viện... Những lời này khi nghe vào tai khiến cô cảm thấy vô cùng chói tai.
"Với cả, ông nội đổ bệnh cũng là do bị mấy người bất hiếu kia làm, chứ không liên quan đến anh." Đàm Mặc nói thêm.
Lâm Bảo Bảo bị lời nói chính trực của người đàn ông này làm cho im lặng, cô cố ý nói: "Chẳng lẽ không phải là do bị anh chọc giận đến nỗi đổ bệnh à?"
Đàm Mặc gõ bàn phím laptop, hững hờ nói, "Sao lại do anh được? Rõ ràng là do mấy người kia không an phận, dù sao thì sớm hay muộn cũng sẽ gây tai họa cho Đàm gia, anh chỉ là xử lý bọn họ sớm một chút thôi, ông nội chỉ giận anh vì không thương lượng trước với ông làm ông trở tay không kịp. Với cả, Đàm gia trải qua chuyện lần này cũng trừ khử một bộ phận u ác tính, về sau có khi lại phát triển tốt hơn đấy."
Nói đến đây anh nở một nụ cười trên gương mặt, mặc dù rất nhạt nhưng lại không thể giải thích được.
Lâm Bảo Bảo thấy bộ dáng anh "vì tốt cho Đàm gia", hít một ngụm khí lạnh, quyết định không thảo luận chuyện này với anh nữa.
Cô không muốn tiếp tục tranh luận với người đàn ông có tâm lý luôn cho rằng mình không có vấn đề gì hết, chỉ có thể yên lặng đồng tình với đám người Đàm gia ở trong lòng. Đương nhiên cũng chỉ là đồng tình, đối với những người có ý đồ xấu với cô tất nhiên là không cảm thấy đáng thương rồi, ngược lại còn thấy bọn họ bị giày vò như vậy cũng đáng đời.
Bởi vì hôm sau phải về nước nên đêm nay Lâm Bảo Bảo ngủ rất sớm.
Trong khoảng thời gian bị thương phải nằm viện, cô đã sớm tạo thành thói quen ngủ sớm, lại có Đàm Mặc ở bên cạnh nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở trong phòng, quấy rầy giấc mơ đẹp của cô.
"Đàm Mặc..."
Lúc cô xoay người mơ mơ màng màng mở mắt gọi một tiếng, bộ dáng như muốn tỉnh lại.
Trong phòng ánh lên ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, cô hơi híp mắt lại nhìn thấy người đàn ông ngồi trước giường, bóng dáng cao lớn nhìn rất có cảm giác an toàn.
Một tay đưa qua sờ lên đầu của cô, bàn tay đó như có như không xoa xoa an ủi trên đầu cô, khiến tinh thần của cô thoải mái hơn, lại lần nữa ngủ say.
Đàm Mặc nhìn cô một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp trở nên bình thản mới hạ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Ngày mai tôi muốn về nước, có chuyện gì thì để sau hãy nói."
"Thế nhưng ở đây có một nhiệm vụ..."
"Không có nhưng." Khuôn mặt Đàm Mặc bị ánh đèn chiếu vào trở nên mơ hồ không rõ, dường như có thể thấy được vài tia đỏ thắm ở trong mắt anh, "Anh yên tâm, loại quái vật như tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chạy trốn...Nhưng mà, đây là chuyện của tôi, nếu như các người dám quấy rầy đến sinh hoạt của người nhà tôi, đừng trách tôi không khách khí."
Câu uy hiếp này khiến đối phương hít sâu một hơi, liên tục nói không ngừng: "Đàm tiên sinh, anh yên tâm, sẽ không có chuyện đó. Nhưng mà nhiệm vụ lần này thật sự rất khẩn cấp, có một con quái vật bị cải tạo, nghe nói đã trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, người đuổi theo đã chết mất mấy người nên mới chỉ có thể để anh ra mặt..."
"Cho tôi thời gian ba ngày."
"Đàm tiên sinh… thôi được, tôi biết rồi, tôi sẽ báo cáo lại với tổ trưởng."
"Cứ thế đi."
Đàm Mặc nói xong, không cho đối phương cơ hội phản bác trực tiếp cúp điện thoại.
Đặt điện thoại di động nhẹ nhàng lên trên tủ đầu giường, Đàm Mặc nhìn về phía người đang ngủ say trên giường, một tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô, mang ý xoa dịu khiến cô ngủ càng ngon hơn và sâu hơn.
Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô rất lâu, mãi tới khi màn đêm dần lắng xuống.
***
Hôm sau lúc Lâm Bảo Bảo bị đánh thức, người vẫn đang mơ mơ màng màng.
Bởi vì bị thương phải nằm viện, mà lại là bị thương ở đầu dẫn đến việc cô ngủ rất lâu, mỗi buổi lúc có người tới gọi dậy cũng cần một thời gian mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Từ hồi Tết đến bây giờ, đầu bị đập tận hai lần khiến cha cô lo lắng liệu cô có bị ngốc hay không, nên ông ấy rất cẩn thận.
Mãi tới khi rửa mặt mới hoàn toàn tỉnh hẳn, Lâm Bảo Bảo loẹt quẹt đôi dép lê đi ra phòng khách, chỉ thấy cha cô đã đến, một lát nữa sẽ ra sân bay cùng bọn họ.
Lâm Bảo Bảo kinh ngạc nói: "Ba tới sớm thế."
Khóe miệng Lâm Tử Tấn hơi co rút, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, nửa ngày mới nói: "Cũng không sớm đâu, lát nữa còn phải ra sân bay... Hôm nay con thế nào rồi?" Vừa nói ông vừa dùng ánh mắt có thể so với X quang bắn tới đôi tình nhân này.
Đàm Mặc lạnh nhạt, bưng bữa sáng lên cho Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo bị ông nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cô hoàn toàn không muốn biết cha cô đang suy nghĩ gì, liền làm vẻ bận ăn sáng, thuận tiện hỏi một câu: "Rất tốt, đầu con cũng không đau. Đúng rồi, ba đã ăn sáng chưa?"
"Đã ăn rồi." Lâm Tử Tấn nhàn nhạt trả lời, lại liếc nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc vẫn không để ý tới ông, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Bảo Bảo cùng nhau ăn sáng, cái này càng khiến Lâm Tử Tấn tức, cảm thấy cái người con rể tương lai này đang chọc giận người khác.
Bỏ qua không nói đến chuyện xấu của Đàm gia, cái dạng con rể tương lai như thế này có lẽ chẳng có ông bố chồng nào thích nổi.
Bởi vì Lâm Tử Tấn ăn sáng xong mới tới nên Đàm Mặc cũng không có chuẩn bị phần cho ông.
Hai người trẻ tuổi cùng nhau ăn sáng ngẫu nhiên cũng trò chuyện vài câu, Đàm Mặc rất chăm sóc tới việc ăn uống của Lâm Bảo Bảo, nên đương nhiên biết khẩu vị sở thích của cô, bữa sáng trên bàn là đồ ăn sáng của Trung Quốc là chính, trong nắng sớm đôi tình nhân ngồi cùng nhau ăn sáng, không khí rất ấm áp, giống như là một bức tranh.
Lâm Tử Tấn có chút hoảng hốt, mơ hồ như thể nhìn thấy ông và vợ cũ năm đó cũng là như vậy.
Sau khi ăn sáng xong, thời gian cũng không còn nhiều, lái xe Đàm Minh Bác phái tới đã đợi dưới lầu.
Đàm Mặc xách hành lý, cùng hai cha con Lâm gia lên xe đến sân bay.
Beta: Phương Huyền
"Em mới gọi điện thoại cho ai vậy?"
Lâm Bảo Bảo vừa cúp điện thoại liền nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau, khiến cô giật mình suýt nữa đánh rơi điện thoại trong tay xuống đất.
Cô luống cuống đỡ cái điện thoại suýt chút nữa bị rơi, quay người nhìn người đàn ông như bóng ma xuất hiện phía sau lưng, đột nhiên lên tiếng đúng là dọa chết được người khác mà.
Nhưng mà đối diện với con ngươi đen nhánh của anh, chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy có chút chột dạ, cười khan nói: "Anh, anh...Sao lại xuất hiện đột ngột thế? Dọa người ta sợ chết khiếp đó?"
Đàm Mặc a một tiếng, kéo tay của cô rời khỏi ban công, nói: "Nơi này gió lớn, em vào phòng khách đi. Với cả không làm việc trái lương tâm đương nhiên sẽ không bị hù dọa."
Lâm Bảo Bảo bó tay, sau đó chính trực nói: "Em không làm việc gì bí mật hết, nói là việc trái lương tâm là hơi quá đó nha, em chỉ là tâm sự với Doãn thư ký thôi."
Đàm Mặc nhìn cô một lúc, không nói gì, rót cho cô cốc nước rồi tới phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Lâm Bảo Bảo lau mồ hôi, cũng đi theo anh, nhìn bóng dáng bận rộn của anh ở phòng bếp, nhớ tới việc vừa rồi Doãn thư ký đã nói, vẻ mặt cô trở nên có chút phức tạp.
Buổi tối, hai người ngồi ở ghế sô pha tự làm việc của mình.
Mặc dù không nói chuyện nhưng ngẫu nhiên ngẩng đầu phát hiện đối phương cũng nhìn qua, ánh mắt chạm vào nhau tràn đầy ấm áp, bầu không khí bình thản cũng như trở nên tươi đẹp hơn.
Lâm Bảo Bảo nhích lại gần anh đem mặt đặt ở trên vai anh, mềm giọng hỏi: "Đàm Mặc, Đàm lão gia sao rồi?"
"Không có việc gì, thân thể của ông ấy vẫn khoẻ lắm, lần này chỉ là diễn trò cho người khác nhìn thôi, em không cần lo lắng đâu." Đàm Mặc đưa tay vuốt sợi tóc rối trước mắt cô, gài ra sau tai, âm thanh trầm ấm lộ ra an ủi.
Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng, tâm tình rốt cục tốt hơn mấy phần.
Nghe Doãn thư ký nói Đàm lão gia bị tức đến mức đổ bệnh phải vào bệnh viện cô cảm thấy có chút lo lắng.
Dù sao cũng là cha ruột của Đàm Minh Bác, ông nội Đàm Mặc, nghe nói mấy năm nay vẫn đều rất chăm sóc yêu thương Đàm Mặc, ông cũng không có làm chuyện gì, lần bắt cóc này chẳng qua chỉ là có người lấy danh nghĩa ông để thực hiện, còn Đàm lão gia thì không định làm cái gì với cô.
Đàm Mặc ra tay quá nhanh, người của Đàm gia bị anh chơi đùa khiến không ai có thể thảnh thơi, lão gia tử cũng bị anh làm tức giận tới mức phải vào bệnh viện... Những lời này khi nghe vào tai khiến cô cảm thấy vô cùng chói tai.
"Với cả, ông nội đổ bệnh cũng là do bị mấy người bất hiếu kia làm, chứ không liên quan đến anh." Đàm Mặc nói thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Bảo Bảo bị lời nói chính trực của người đàn ông này làm cho im lặng, cô cố ý nói: "Chẳng lẽ không phải là do bị anh chọc giận đến nỗi đổ bệnh à?"
Đàm Mặc gõ bàn phím laptop, hững hờ nói, "Sao lại do anh được? Rõ ràng là do mấy người kia không an phận, dù sao thì sớm hay muộn cũng sẽ gây tai họa cho Đàm gia, anh chỉ là xử lý bọn họ sớm một chút thôi, ông nội chỉ giận anh vì không thương lượng trước với ông làm ông trở tay không kịp. Với cả, Đàm gia trải qua chuyện lần này cũng trừ khử một bộ phận u ác tính, về sau có khi lại phát triển tốt hơn đấy."
Nói đến đây anh nở một nụ cười trên gương mặt, mặc dù rất nhạt nhưng lại không thể giải thích được.
Lâm Bảo Bảo thấy bộ dáng anh "vì tốt cho Đàm gia", hít một ngụm khí lạnh, quyết định không thảo luận chuyện này với anh nữa.
Cô không muốn tiếp tục tranh luận với người đàn ông có tâm lý luôn cho rằng mình không có vấn đề gì hết, chỉ có thể yên lặng đồng tình với đám người Đàm gia ở trong lòng. Đương nhiên cũng chỉ là đồng tình, đối với những người có ý đồ xấu với cô tất nhiên là không cảm thấy đáng thương rồi, ngược lại còn thấy bọn họ bị giày vò như vậy cũng đáng đời.
Bởi vì hôm sau phải về nước nên đêm nay Lâm Bảo Bảo ngủ rất sớm.
Trong khoảng thời gian bị thương phải nằm viện, cô đã sớm tạo thành thói quen ngủ sớm, lại có Đàm Mặc ở bên cạnh nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở trong phòng, quấy rầy giấc mơ đẹp của cô.
"Đàm Mặc..."
Lúc cô xoay người mơ mơ màng màng mở mắt gọi một tiếng, bộ dáng như muốn tỉnh lại.
Trong phòng ánh lên ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, cô hơi híp mắt lại nhìn thấy người đàn ông ngồi trước giường, bóng dáng cao lớn nhìn rất có cảm giác an toàn.
Một tay đưa qua sờ lên đầu của cô, bàn tay đó như có như không xoa xoa an ủi trên đầu cô, khiến tinh thần của cô thoải mái hơn, lại lần nữa ngủ say.
Đàm Mặc nhìn cô một lần nữa nhắm mắt lại, hô hấp trở nên bình thản mới hạ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Ngày mai tôi muốn về nước, có chuyện gì thì để sau hãy nói."
"Thế nhưng ở đây có một nhiệm vụ..."
"Không có nhưng." Khuôn mặt Đàm Mặc bị ánh đèn chiếu vào trở nên mơ hồ không rõ, dường như có thể thấy được vài tia đỏ thắm ở trong mắt anh, "Anh yên tâm, loại quái vật như tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chạy trốn...Nhưng mà, đây là chuyện của tôi, nếu như các người dám quấy rầy đến sinh hoạt của người nhà tôi, đừng trách tôi không khách khí."
Câu uy hiếp này khiến đối phương hít sâu một hơi, liên tục nói không ngừng: "Đàm tiên sinh, anh yên tâm, sẽ không có chuyện đó. Nhưng mà nhiệm vụ lần này thật sự rất khẩn cấp, có một con quái vật bị cải tạo, nghe nói đã trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, người đuổi theo đã chết mất mấy người nên mới chỉ có thể để anh ra mặt..."
"Cho tôi thời gian ba ngày."
"Đàm tiên sinh… thôi được, tôi biết rồi, tôi sẽ báo cáo lại với tổ trưởng."
"Cứ thế đi."
Đàm Mặc nói xong, không cho đối phương cơ hội phản bác trực tiếp cúp điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặt điện thoại di động nhẹ nhàng lên trên tủ đầu giường, Đàm Mặc nhìn về phía người đang ngủ say trên giường, một tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô, mang ý xoa dịu khiến cô ngủ càng ngon hơn và sâu hơn.
Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô rất lâu, mãi tới khi màn đêm dần lắng xuống.
***
Hôm sau lúc Lâm Bảo Bảo bị đánh thức, người vẫn đang mơ mơ màng màng.
Bởi vì bị thương phải nằm viện, mà lại là bị thương ở đầu dẫn đến việc cô ngủ rất lâu, mỗi buổi lúc có người tới gọi dậy cũng cần một thời gian mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Từ hồi Tết đến bây giờ, đầu bị đập tận hai lần khiến cha cô lo lắng liệu cô có bị ngốc hay không, nên ông ấy rất cẩn thận.
Mãi tới khi rửa mặt mới hoàn toàn tỉnh hẳn, Lâm Bảo Bảo loẹt quẹt đôi dép lê đi ra phòng khách, chỉ thấy cha cô đã đến, một lát nữa sẽ ra sân bay cùng bọn họ.
Lâm Bảo Bảo kinh ngạc nói: "Ba tới sớm thế."
Khóe miệng Lâm Tử Tấn hơi co rút, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, nửa ngày mới nói: "Cũng không sớm đâu, lát nữa còn phải ra sân bay... Hôm nay con thế nào rồi?" Vừa nói ông vừa dùng ánh mắt có thể so với X quang bắn tới đôi tình nhân này.
Đàm Mặc lạnh nhạt, bưng bữa sáng lên cho Lâm Bảo Bảo.
Lâm Bảo Bảo bị ông nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cô hoàn toàn không muốn biết cha cô đang suy nghĩ gì, liền làm vẻ bận ăn sáng, thuận tiện hỏi một câu: "Rất tốt, đầu con cũng không đau. Đúng rồi, ba đã ăn sáng chưa?"
"Đã ăn rồi." Lâm Tử Tấn nhàn nhạt trả lời, lại liếc nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc vẫn không để ý tới ông, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Bảo Bảo cùng nhau ăn sáng, cái này càng khiến Lâm Tử Tấn tức, cảm thấy cái người con rể tương lai này đang chọc giận người khác.
Bỏ qua không nói đến chuyện xấu của Đàm gia, cái dạng con rể tương lai như thế này có lẽ chẳng có ông bố chồng nào thích nổi.
Bởi vì Lâm Tử Tấn ăn sáng xong mới tới nên Đàm Mặc cũng không có chuẩn bị phần cho ông.
Hai người trẻ tuổi cùng nhau ăn sáng ngẫu nhiên cũng trò chuyện vài câu, Đàm Mặc rất chăm sóc tới việc ăn uống của Lâm Bảo Bảo, nên đương nhiên biết khẩu vị sở thích của cô, bữa sáng trên bàn là đồ ăn sáng của Trung Quốc là chính, trong nắng sớm đôi tình nhân ngồi cùng nhau ăn sáng, không khí rất ấm áp, giống như là một bức tranh.
Lâm Tử Tấn có chút hoảng hốt, mơ hồ như thể nhìn thấy ông và vợ cũ năm đó cũng là như vậy.
Sau khi ăn sáng xong, thời gian cũng không còn nhiều, lái xe Đàm Minh Bác phái tới đã đợi dưới lầu.
Đàm Mặc xách hành lý, cùng hai cha con Lâm gia lên xe đến sân bay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro